Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Nùng vốn dĩ vừa ăn kem vừa đang suy nghĩ, lúc này đột nhiên bị chặn lại, nào ngờ bị dọa cho nhảy dựng lên.
Cô theo bản năng mà liếc mắt nhìn cái chân của Chu Khởi ngăn ở trước người mình, có chút căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: "Cái gì?"
Mắt Chu Khởi lộ vẻ lười biếng nhìn cô, hai ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ động.
"Mượn ít lửa."
Hứa Nùng cảm thấy không hiểu ra làm sao, nhưng cũng không dám nói gì.
Khí thế của người đàn ông trước mắt so với người thường mạnh hơn nhiều, phối hợp với giọng nói và hành động của hắn, cô không tự chủ được liền đem hắn liên tưởng thành đại ca xã hội đen nào đó.
Cô có chút sợ hãi lùi về sau nửa bước, giọng nói càng nhỏ hơn, "Xin lỗi, tôi không hút thuốc."
Chu Khởi lúc này không nói gì nữa, chỉ có điều ánh mắt hướng xuống phía dưới, hờ hững quét xuống chiếc túi ni lông trong suốt trong tay Hứa Nùng.
Trong nháy mắt cô cũng nhớ tới chiếc bật lửa vừa nãy mua ở siêu thị, lúc này vừa lúng túng lại hoảng hốt, muốn bước qua cửa lớn bên kia, lại phát hiện cửa lớn đầu bên đó bị khóa rồi.
Cô không có cách nào, nhìn bộ dáng người đàn ông trước mắt, dường như không đạt được mục đích sẽ không thả cô rời đi, cho nên chỉ có thể cam chịu từ trong túi ni lông lấy ra bật lửa.
Lúc đưa qua, người đàn ông duỗi tay ra nhận lấy.
Ngón tay hắn trắng nõn, thon dài, khi nắm lấy bật lửa, cùng đầu ngón tay cô giằng co, cảm giác không tên từ trong lòng cô sượt qua, Hứa Nùng nhanh chóng buông tay ra.
Chu Khởi không để ý, rất tự nhiên nghiêng đầu đi, đem thuốc ngậm ở bên miệng, châm lửa.
Hứa Nùng tưởng rằng cứ như vậy là xong, hắn có thể để mình đi, nhưng không nghĩ tới, hắn cầm bật lửa trong tay không có trả lại cô, chân ngáng ở giữa cũng không có bỏ xuống.
Hứa Nùng cũng không dám lên tiếng, chỉ yên lặng đứng đợi ở đó, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía hắn đánh giá .
Nói toạc ra người đàn ông này có khuôn mặt quá mức đẹp trai, đường nét trên mặt đặc biệt rõ ràng, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng tắp.
Cằm của hắn xiết chặt, từ mặt nghiêng nhìn thấy yết hầu trên cổ hắn nhô ra, vẽ ra một độ cong khêu gợi.
Rõ ràng là khuôn mặt tinh xảo, nhưng phối hợp trên người hắn lại tràn đầy cảm giác vô lại.
Hứa Nùng lén nhìn dáng vẻ hắn lười biếng nhả khói, liền không hiểu sao liên tưởng hắn là tên cầm đầu, bộ dạng hăng máu lấy một chọi mười người. . .
Tạm thời, càng không dám trêu chọc hắn.
Sau khi hút thuốc được một lúc lâu, người đàn ông đó dường như cuối cùng nhớ tới cô, giương mắt nhìn cô.
Hắn chỉ tùy ý nhẹ nhàng gảy tàn thuốc, hỏi một câu: "Học sinh cấp ba?"
Hứa Nùng không muốn trả lời, nhưng liếc nhìn chân hắn vẫn như cũ không có ý định rời đi, trầm mặc một giây, chậm chạp đáp: "Đại học năm ba."
Chu Khởi nghe xong cũng không phản ứng gì, ánh mắt vẫn như cũ tản mạn lại tùy ý nhìn cô.
Nhiệt độ hai gò má cô càng ngày càng cao, lại nhẫn nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa.
"Cái đó. . ."
Hắn ngậm thuốc lá, con ngươi hẹp dài híp lại, "Hả?"
". . . Không có gì."
Nói xong, lại ủ rũ cúi đầu, bộ dáng không tức giận cũng không dám nói gì, Chu Khởi nhìn thấy vậy trong lòng như bị móng vuốt của mèo cào qua, vừa ngứa lại vừa tê.
Một lát sau, hắn cuối cùng cũng lười biếng bỏ chân xuống, sau đó đem bật lửa ném về phía cô.
Bật lửa trong không trung vẽ thành một đường cong đi tới, phản ứng của cô chậm nửa nhịp, nếu như không phải sau đó nhanh chóng đưa tay ra, phỏng chừng đã không đón được.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy đồ cất bước về phía trước, nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trên môi Chu Khởi ngậm thuốc lá, ánh mắt vẫn luôn không dời về phía bóng lưng cô rời đi, cuối cùng, khóe miệng nhếch lên ý tứ không rõ ràng ——
Chết tiệt, làm sao lại bắt nạt giỏi như vậy.
————————
Hứa Nùng cũng không ở ký túc xá trong trường học, mà là tự mình thuê một căn phòng bên ngoài.
Lần này tới thành phố điện ảnh bên này cũng vậy, đàn chị nói không có thừa kinh phí, bảo cô tự mình giải quyết vấn đề chỗ ở, cô cũng không dị nghị, ngược lại cảm thấy rất hợp ý của cô.
Sau khi trở lại khách sạn, cô lấy kính dự phòng cùng đổi quần áo, mặc xong, cô lại đem mái tóc mái dày nặng xõa xuống,cào đơn giản vài cái liền ra cửa.
Khi đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, hai cô gái ở quầy lễ tần còn sửng sốt, đến tận khi cô bước ra khỏi cửa, hai người mới lên tiếng bàn luận.
"Tôi nhớ lúc sáng cô ấy cùng với nhóm người của cô ấy rời đi? Quay lại lúc nào vậy, cậu có nhìn thấy không?"
"Không thấy, vừa nãy đi vào không phải là một mỹ nữ chân dài sao?"
"Ây. . . Lẽ nào là cô ấy?"
"Thôi đi! Làm sao có thể! Đừng nghĩ nữa, đoán chừng cô ấy từ cửa nhỏ phía sau tiến vào!"
. . .
Tiếng hai người bàn luận Hứa Nùng không nghe thấy, có điều nếu như nghe thấy phỏng chừng cũng sẽ không để trong lòng, vào lúc này cô một lòng một dạ muốn nhanh chóng trở lại trường quay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro