Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Chu Khởi ra khỏi khách sạn, không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Nùng, ngược lại cũng không gấp, trực tiếp ở cửa hút thuốc đợi cô.
Sau đó nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cũng không thấy Hứa Nùng quay lại. Lúc này hắn mới cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp, cau mày suy đoán nơi cô có thể đi, nghĩ có nên đi tìm một vòng hay không.
Đúng lúc này nhìn thấy Mạnh Tư Ngữ mang theo mấy người trong tổ từ trên lầu đi xuống, tình cờ chạm phải Chu Khởi, cô ta rất bất ngờ cùng vui mừng.
Ngày hôm qua cô ta cùng nhà đầu tư họp thảo luận, trên căn bản đã quyết định ký hợp tác làm tiếp phần hai. Nhưng nhà đầu tư muốn chính là trình độ không khác xa so với phần một, đề xuất nhân vật chính cũng phải khác hoàn toàn.
Lúc nghĩ đến tuyển chọn diễn viên nam chính, Mạnh Tư Ngữ ngay lập tức nghĩ tới Chu Khởi.
Cho nên vào lúc này gặp mặt anh ta ở đây, cô ta đương nhiên rất vui mừng.
Cô ta tiến về trước vài bước, hiếm khi thấy không bày ra bộ dáng cao ngạo, lạnh lùng giống như bình thường, rất thân thiết đối với Chu Khởi nở nụ cười, "Chào anh, nhớ tôi chứ? Tôi là đạo diễn của tổ XX, ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau."
Chu Khởi lười biếng nâng mắt, quét qua cô ta, tùy tiện đáp "ừ".
"Là như vậy, anh có kế hoạch tiếp tục ký hợp đồng không, chúng tôi trước mắt còn có . . ."
Chu Khởi không kiên nhẫn đánh gãy lời của cô ta, "Có cuyện gì cùng cô gái nhà tôi nói, cô ấy đồng ý thì tôi đồng ý, tôi chỉ nghe lời cô ấy."
". . ." Vẻ mặt Mạnh Tư Ngữ có chút cứng ngắc, vốn dĩ những lời kích động muốn nói ra, toàn bộ bị kẹt ở trong cổ họng.
Chu Khởi lười để ý tới cô ta, liền đứng thẳng người muốn rời đi, đột nhiên, điện thoại di động đúng lúc này vang lên.
Hắn không nhìn màn hình cuộc gọi đến liền ấn nút nhận .
Lúc này, sắc mặt hắn dần trầm xuống, qua mấy giây, hắn trầm giọng đáp lại với đầu dây bên kia: "ừ, bây giờ tôi qua."
Nói xong, cũng không cho Mạnh Tư Ngữ cơ hội nói chuyện, chân dài bước đi, nhanh chóng rời đi.
Mạnh Tư Ngữ thấy mình từ đầu tới cuối đều bị hắn triệt để coi thường, nhất thời tâm trạng thấy khó chịu.
Cô ta âm thầm cắn răng, hỏi người phía sau: "Hứa Nùng đâu?"
————————
Kỳ thực sau khi Hứa Nùng tới Bùi gia, vẫn muốn tìm cơ hội xin nghỉ với Mạnh Tư Ngữ.
Nhưng không biết làm sao từ khi cô vào biệt thư, bà Tạ vẫn luôn không rời khỏi người cô, không ngừng lôi kéo cô nói đông nói tây, cô căn bản không tìm được cơ hội thích hợp.
"Luôn không có thời gian, nếu không phải anh con tới đón con, mẹ đoán con còn không có ý định về nhà."
Bà Tạ cùng Hứa Nùng ngồi cùng một chỗ, bố Bùi ngồi đối diện hai người, nhìn hai mẹ con thân mật nói chuyện, trên mặt ông cũng tràn ngập vui vẻ, ở một bên nở nụ cười vừa uống trà, vừa nhìn hai người bọn họ.
Hứa Nùng chịu không được, bà Tạ rất ít khi đối với mình có vẻ mặt ôn hòa nói chuyện như vậy, phần lớn đều là dặn dò cô cần phải hăng hái tranh giành, cần phải cố gắng, căn bản nghiêm khắc không giống một người mẹ, càng giống như cấp trên.
Khi Bùi Ngọc từ bên ngoài tiến vào, trên mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng, đến gần hỏi bọn họ: "Đang nói chuyện gì vậy?"
Bố Bùi híp mắt cười: "Dì Tạ của con đang nói chuyện Hứa Nùng yêu trường không muốn về nhà."
Ý cười trên mặt Bùi Ngọc càng thêm sâu , vừa đem áo khoác bên ngoài cởi ra đưa cho người giúp việc, vừa nói: "Việc đó xác thực cần phải nói với em ấy, quả thật một chút lương tâm cũng không có, có bạn học liền quên người trong nhà."
Bà Tạ nghe thấy vậy , cũng cười, còn đưa ngón trỏ chỉ vào trán Hứa Nùng, "Đúng là, không có lương tâm."
Ngược lại Hứa Nùng lúc này không có đơn độc ở cùng Bùi Ngọc một chỗ, nên cũng không căng thẳng cùng hoảng sợ, nhưng đối mặt với người nhà này, trong lòng cô một chút cũng không vui vẻ.
Đặc biệt là nhìn thấy bà Tạ cùng cặp bố con kia đối với mình cố ý tỏ ra thân thiết, trong cơ thể Hứa Nùng mơ hồ tuôn ra một luồng bài xích cùng ghê tởm.
Cũng may lúc này người giúp việc đi vào, một mực cung kính cùng bà Tạ nói: "Phu nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, bà lúc nào cũng có thể bắt đầu."
Bùi Ngọc giống như là có chút ngạc nhiên, hỏi: "Chuẩn bị cái gì chứ? Dì muốn làm gì?"
Bố Bùi ở bên cạnh cười tiếp lời: "Dì Tạ của con không phải thấy các con đều trở về nhà, muốn đích thân tự tay làm đồ ăn cho các con ăn."
Bùi Ngọc nghe thấy vậy, cũng cười đối với bà Tạ nói: "Dì vất vả rồi."
Bà Tạ nhanh chóng lắc đầu, "Nên như vậy, con không phải ở nước ngoài nhận thưởng sao? Dì muốn thay con ăn mừng."
Nói xong, lại xoay người điểm vào trán Hứa Nùng, "Còn có đứa nhỏ không có lương tâm này, mẹ thấy con gần đây cũng gầy đi, khẳng định là ở trường không có ăn uống tốt, khi còn bé con chỉ có thói quen ăn cơm mẹ làm."
Hứa Nùng ở trong lòng âm thầm phản bác, nhưng kỳ thực chỉ có cô biết, bà Tạ trước đây ở nhà căn bản không biết làm cơm, xuống bếp vẫn luôn là bố cô.
Mà tài nấu ăn của bà Tạ, cũng là sau khi tới Bùi gia hai tháng, mới vội vàng đi học.
...
Sau đó bà Tạ đi tới nhà bếp, trong phòng khách chỉ còn lại hai bố con họ Bùi cùng Hứa Nùng.
Bùi Ngọc lúc bắt đầu cũng không tìm Hứa Nùng nói chuyện, vẫn hỏi bố Bùi về chuyện trong công ty. Sau khi nói xong, hắn như nghĩ tới điều gì, đột nhiện gọi dì giúp việc tới.
"Cậu có dặn dò gì, cậu chủ?" Dì giúp việc hỏi.
"Đi pha một chén trà táo đỏ lại đây, nhớ bỏ thêm đường đỏ."
Dì giúp việc nhận mệnh tới nhà bếp chuẩn bị trà.
Bố Bùi có chút ngạc nhiên, hỏi Bùi ngọc: "Con không phải là không thích uống ngọt sao?"
"Là cho Nùng Nùng uống."
Bùi Ngọc cũng lập tức quay đầu nhìn về phía Hứa Nùng, gương mặt dịu dàng, mang theo chút tự trách.
"Xin lỗi, Nùng Nùng, anh vừa mới trở về cũng không nhìn thời gian, đã quên mỗi tháng những ngày này em sẽ không thoải mái. Một lúc nữa uống trà xong, em lên lầu ngủ một chút, đến giờ ăn cơm anh sẽ gọi em xuống."
". . ."
Cùng là loại chuyện như vậy, giờ khắc này Hứa Nùng hoàn toàn không có vẻ mặt lúng túng cùng đỏ mặt giống như buổi tối ngày hôm qua khi đối diện với Chu Khởi, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn lại kinh sợ cùng cứng ngắc.
Người này. . . Đối với loại chuyện như vậy, đều là ghi nhớ rõ ràng.
Hứa Nùng không dám nghĩ thêm nữa.
Nhưng hành động này của Bùi Ngọc , ở trong mắt bố Bùi lại là chuyện tốt.
Ông ta cười ha ha nhìn Hứa Nùng, lại liếc nhìn Bùi Ngọc, nói: "Thấy quan hệ của hai người tốt như vậy, bố cùng dì Tạ của con cũng rất vui vẻ."
Bùi Ngọc mỉm cười thêm trà cho bố Bùi, không lên tiếng.
Sau khi dì giúp việc đem trà táo đỏ tới, Hứa Nùng ngay lập tức uống hết, sau đó hướng về phía hai người đàn ông trong phòng khách gật đầu, bước lên lầu.
Khi bước trên cầu thang, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt mãnh liệt, nóng bỏng chăm chú nhìn bóng lưng của mình, trầm mặc, bước chân càng thêm nhanh.
Sau đó bước vào phòng ngủ của mình ở Bùi gia, khóa chặt cửa, Hứa Nùng mới lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trùng hợp, điện thoại lúc này đột nhiên vang lên.
Cầm lên nhìn, là điện thoại của Mạnh Tư Ngữ .
Hứa Nùng còn tưởng rằng Mạnh Tư Ngữ gọi điện thoại đến là để mắng mình, dù sao vô cớ biến mất, cũng không có xin nghỉ.
Nhưng sau khi nhận điện thoại, thái độ của Mạnh Tư Ngữ ở đầu bên kia, thật là lạ cũng không được coi là quá xấu.
Đang nói hai ngày này có thể phải xin nghỉ, Mạnh Tư Ngữ cũng không nói gì, giọng nói vẫn được coi là bình tĩnh.
"Cô không tới được, nhưng là diễn viên nam khách mời đó thì sao? Sau khi cô rời đi, anh ta cũng đi rồi."
Hứa Nùng sửng sốt một chút, Chu Khởi đi rồi?
"Anh ta vẫn chưa tới đoàn kịch sao? Có thể là còn chưa thức dậy?"
"Không có, tôi cùng những người khác ở trong tổ gặp anh ta ở trước cửa khách sạn, nói được hai câu sau đó anh ta nhận điện thoại, liền vội vã rời đi. Cô có thời gian thì nhanh chóng liên lạc với anh ta, bên này còn có hai phân đoạn diễn của anh ta nữa."
Hứa Nùng bình tĩnh đáp ứng, sau đó lại cùng Mạnh Tư Ngữ bàn giao một số việc trong tổ kịch , liền cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc điện thoại, trong đầu Hứa Nùng vẫn vô cùng kinh ngạc, ngạc nhiên với thái độ của Mạnh Tư Ngữ ngày hôm nay.
Luôn cảm thấy phản ứng này không giống Mạnh Tư Ngữ, nếu như là nghe được chuyện mình xử lý Bạch Hiểu, dường như cũng không đến mức thay đổi lớn như vậy chứ? Lúc trước sau khi cho Bạch Hiểu mấy bạt tai, biểu hiện của Mạnh Tư Ngữ vẫn rất hung hăng.
Mặt khác. . . Kinh ngạc chính là Chu Khởi.
Mạnh Tư Ngữ nói anh ta vội vàng rời đi, là có chuyện gì gấp hay sao?
Hứa Nùng không tự giác nghĩ tới, chuyện lúc trước anh ta nói thiếu nợ, trong đầu đột nhiên có chút lo lắng.
Muốn gọi điện hỏi anh ta, nhưng lại phát hiện bọn họ căn bản không có lưu số điện thoại liên lạc của nhau.
Hứa Nùng trầm mặc, nghĩ lúc nữa ăn cơm , nhất định phải tìm một lý do nhanh chóng quay lại trường quay mới được.
————————
Động tác của bà Tạ rất nhanh, chưa tới một tiếng đồng hồ, liền làm được một bàn thức ăn ngon.
Trang trí rất đẹp mắt, hơn nữa mỗi một món ăn bày biện cũng vô cùng tỉ mỉ, rất bắt mắt, ngược lại rất giống đồ ăn được đóng gói từ khách sạn mang về.
Bố Bùi kêu người mở rượu vang, rót cho mỗi người một ly, sau đó là người đầu tiên nâng ly, "Nào, trước tiên chúc mừng tiểu Bùi của chúng ta, lại vinh quang giành được danh hiệu ảnh đế."
Bùi Ngọc cùng bà Tạ đều cười cạn chén với bố Bùi, Hứa Nùng cũng nhấc tay mang tính tượng trưng cạn ly với bọn họ, tiếp theo đang trong lúc do dự có cần nhấp một ngụm rượu vang hay không, Bùi Ngọc ở bên cạnh giữ cổ tay của cô lại.
"Thân thể không thoải mái thì đừng uống rượu, anh kêu dì giúp việc lại giúp em pha một cốc trà táo đỏ."
Nói xong cũng muốn gọi dì giúp việc.
Hứa Nùng thấy thế, nhanh chóng cản lại, "Không cần, em ăn cơm không có thói quen uống nước."
"Vậy cũng được." Bùi Ngọc nghe thấy lời này, nở nụ cười xoa đầu cô, "Vậy đợi ăn cơm xong anh kêu người giúp em chuẩn bị."
Bà Tạ ở bên cạnh nhìn thấy hành động của hai người họ, trên mặt hiện lên ý cười vui vẻ, quay đầu nói với bố Bùi: "Anh nhìn xem tình cảm của hai đứa thật tốt."
Bố Bùi nhanh chóng gật đầu, "Anh lúc nãy cũng nói lời như vậy."
Hứa Nùng nghe bọn họ nói, trầm mặc ngồi tại chỗ, vẫn không nói gì.
Sau đó Bùi Ngọc nhân cơ hội rảnh rỗi gắp thức ăn cho Hứa Nùng, đột nhiên nói với bà Tạ một câu: "Đúng rồi, dì Tạ, buổi tối con muốn dẫn Nùng Nùng ra ngoài chơi, gặp gỡ những người bạn thân của con."
Bùi Ngọc rất biết làm việc, cũng hiểu cách bắt được nhược điểm của người khác.
Kỳ thực hắn nói lời này dựa theo lý cần phải hỏi Hứa Nùng trước, nhưng hắn lại bỏ qua, trực tiếp hỏi qua bà Tạ, dường như chỉ cần sự đồng ý của bà Tạ, là mọi chuyện có thể quyết định.
Mà bà Tạ nghe thấy lời này đương nhiên vui vẻ, bạn thân của Bùi Ngọc đều là cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có, Hứa Nùng đi theo gặp gỡ bọn họ, đối với tương lai phát triển, chỉ có lợi chứ không có hại.
Vừa định gật đầu, liền nghe Hứa Nùng ở bên cạnh giành mở miệng trước: "Xin lỗi, anh Bùi, buổi chiều có thể em cần phải về. . ."
Lời Hứa Nùng còn chưa nói xong, Bùi Ngọc thân mật tiến tới gần bên tai cô, giọng nói ngậm ý cười thì thầm: "Nùng Nùng, anh là đang giúp em nói dối giấu giếm, nếu như lần này em không nể mặt anh, vậy anh sẽ ở trước mặt dì vạch trần chuyện em tự mình lén lút chạy tới đoàn kịch."
Khi hắn nói chuyện, hơi thở mùi rượu toàn bộ đều phả vào tai Hứa Nùng, chỉ cảm thấy da đầu từng trận tê dại, theo bản năng muốn lùi về sau trốn tránh.
Bùi Ngọc cũng không thèm để ý, đem lời nói xong với Hứa Nùng, liền nói với bà Tạ: "Dì, dì đồng ý chứ? Con rất muốn mang theo Nùng Nùng ra ngoài chơi."
Bà Tạ lúc nãy nhận ra ý nghĩ muốn phản bác của Hứa Nùng, nhưng một chút cũng không thèm để ý, hiện tại ở trong mắt, chuyện của Hứa Nùng đều là chuyện nhỏ không đáng gì.
Cho nên không chút do dự đáp ứng: "Đương nhiên."
Nói xong còn nhìn về phía Hứa Nùng, nói với cô: "Lúc nữa lên lầu mẹ chọn giúp con mấy bộ quần áo đẹp, cùng anh con ra ngoài, cũng không thể làm mất mặt anh con."
Hứa Nùng âm thầm ép xuống tất cả khó chịu, trầm mặc không nói gì.
. . .
Bởi vì Bùi Ngọc uống rượu, tuy rằng không có say, nhưng chung quy không thể tự mình lái xe.
Cho nên buổi tối khi ra ngoài, bố Bùi sai tài xế lái xe chở bọn họ đi.
Cũng không biết nguyên do là vì có người ngoài, sau khi lên xe, ngược lại Bùi Ngọc so với lúc trước an tĩnh hơn rất nhiều. Ngoại trừ lúc mới lên xe hỏi Hứa Nùng một câu "nhiệt độ điều hòa có thấp không", sau đó cả đường đi cũng không mở miệng nói câu nào.
Người Hứa Nùng căng thẳng dán chặt về phía bên ngoài cửa xe, mặt hướng ra bên ngoài cửa xe, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tốc độ xe bình ổn chạy thẳng tới nơi Bùi Ngọc cần đến ——
Quán bar trung tâm thành phố.
Hứa Nùng không có phản ứng gì, vốn dĩ muốn trực tiếp yên lặng cùng Bùi Ngọc xuống xe, nhưng vào lúc này, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ đột nhiên sững lại.
Cách xe bọn họ không xa, một chiếc xe thể thao đột ngột dừng lại. Thân xe toàn bộ là màu đen chìm trong màn đêm, càng có vẻ thần bí.
Chỉ thấy cửa chiếc xe hào nhoáng lúc này được mở ra, một người đàn ông thân hình thon dài, thẳng tắp bước từ trên xe xuống.
Trời quá tối, Hứa Nùng không thấy rõ mặt của đối phương, nhưng nhìn bóng lưng đó không hiểu sao có chút quen thuộc.
Là nhìn nhầm hay sao? Người đàn ông này. . . Sao lại giống Chu Khởi như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro