Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà vừa vặn lúc này, người phục vụ bước tới và nói, có phu nhân họ Chu đã đặt một căn phòng nào đó ở trên lầu, đã sắp xếp ổn thoả trà nước , muốn mời Bùi phu nhân qua đó nói chuyện.
Bà Tạ ngạc nhiên, cùng bố Bùi hai mắt nhìn nhau, còn đang do dự, ngược lại bố Bùi đã thay bà đáp ứng.
Sau đó, bố Bùi nhỏ giọng nói với bà ta, "đi đi, xem tình hình như thế nào, nếu có thể giúp anh thăm dò thì càng tốt, không thăm dò được cũng không có vấn đề gì"
Nói xong, liền vỗ vai bà ta, cười khích lệ bà ta.
Bà Tạ cũng không có căng thẳng, chỉ có cảm giác không sao hiểu nổi.
Muốn nói về chuyện làm ăn gì đó, có lẽ nên trực tiếp cùng bố Bùi nói chuyện, cho dù là lùi một bước, nếu như không phải là chuyện làm ăn, vậy bà ta cùng vị Chu phu nhân đó.... Thậm chí ngay cả gặp mặt cũng chưa từng gặp qua, sao lại muốn tìm gặp một mình bà ta vậy?
Tuy nhiên, không hiểu ra sao chung quy vẫn là không hiểu ra sao, sau cùng bà Tạ vẫn nhã nhặn nói từ biệt với bố Bùi, cùng người phục vụ rời đi.
Lầu trên không có người, người phục vụ dẫn bà Tạ đi dọc hành lang, dọc đường đi đều rất vắng vẻ.
Sau đó bọn họ dừng trước một căn phòng, sau khi gõ hai tiếng, bên trong có người mở cửa.
Người đàn ông xuất hiện mặc trên người bộ đồ trợ lý, mỉm cười, hướng về phía bà Tạ gật đầu, sau đó giơ tay ra bày ra tư thế, mời bà Tạ vào trong.
Lo lắng trong lòng bà Tạ càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng đã tới chỗ này rồi, không có lý do gì để chùn bước.
Sau khi ngừng một lúc, vẫn là cứng rắn bước vào trong phòng. Bước vào trong chưa được hai bước, bà ta liền nhìn thấy có người ngồi ở trên ghế sô pha trong căn phòng.
Chính xác, mà nói là một người đàn ông trẻ tuổi, quần áo trên người hắn là đồ rẻ tiền, trên bàn trà trước mặt hắn có đặt một chiếc điện thoại Nokia cũ nát.
Giờ khắc này người đàn ông đó đang tựa vào trên ghế sô pha hút thuốc, một cánh tay nhẹ nhàng gác lên lưng dựa của ghế sô pha, nghe thấy có người bước vào, cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn, bày ra bộ dáng không thèm đếm xỉa tới.
Bà Tạ cảm thấy bị coi thường và sỉ nhục, nhưng sau khi phản ứng lại, không phải nói là Chu phu nhân muốn tìm bà ta hay sao? Vì sao ở chỗ này lại có thể nhìn thấy là người đàn ông trẻ tuổi? "
Nghĩ tới điều này, bà ta nóng nảy, bày ra bộ dáng phu nhân nhà giàu hiểu lễ nghĩa, nói : " xin lỗi, có lẽ phục vụ dẫn tôi tới nhầm phòng, làm phiền cậu rồi"
Nói xong muốn xoay người rời đi, nhưng sau khi xoay người, liền bị người trợ lý lúc nãy nghênh đón mình chặn lại.
Bà ta không hiểu, quay đầu nhìn lại, lần này người đàn ông đó có động tác đáp lại.
Chỉ nhìn thấy tay hắn kẹp điếu thuốc, tùy ý liếc vị trí bên cạnh,sau đó nói: "ngồi đi, bà không có đi nhầm phòng, tìm Bùi phu nhân chính là tôi"
Lần này bà Tạ thật sự hoảng sợ, bà ta vô ý thức nắm chặt túi xách, "cậu là... "
Chu Khởi lười biếng nhếch môi, hướng về phía gạt tàn trên bàn trà mà gẩy tàn thuốc.
"Bà không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi tìm bà, là muốn nói tới chuyện làm ăn của Bùi gia, là được rồi"
Bà Tạ nghe xong, hoài nghi trong lòng tăng thêm.
Nhìn qua khí thế trên người đàn ông này rất mạnh mẽ, nhưng trên người... Bộ dạng không giống công tử nhà giàu, vừa nãy người phục vụ có nói là có vị Chu phu nhân tìm bà ta, vậy có phải là....
Người đàn ông trẻ tuổi này, cũng là người của Chu gia.
Bà ta bình ổn tâm trạng, nhấc chân bước tới.
"Không biết cậu tìm tôi muốn nói chuyện gì? " bà Tạ mở miệng nói trước.
"Tôi biết bà không muốn nán lại lâu, tôi cũng lười nói nhiều với bà, cho nên chúng ta cứ việc nói thẳng mọi chuyện" Chu Khởi nhìn bà Tạ bước tới, "Hứa Nùng là con gái của bà"
Bà Tạ sững sờ, không hiểu vì sao lại nhắc tới Hứa Nùng, do dự một lúc, gật đầu: "đúng vậy"
Nói xong, lại cảm thấy không đúng lắm, nhanh chóng bổ sung : " sao vậy, con bé đó đắc tội với cậu, nó làm sai chuyện gì? Quay về... "
"Không phải" Giọng Chu Khởi lạnh lùng, đánh gãy lời bà ta, "là Bùi phu nhân đắc tội với tôi"
Chu Khởi nói xong, "bốp" một tiếng, ném tệp văn kiện tới bên cạnh bà Tạ, "lúc trước chuyện làm ăn của Bùi gia bị cướp mất, kỳ thực tôi đã rất lưu tình, sau đó thì sao chứ, bên trong văn kiện này tôi đã tìm người, đánh giá các hạng mục đầu tư mà Bùi gia làm"
Nói tới điều này, Chu Khởi cười lạnh, "trùng hợp, bên trong lại có mấy hạng mục tôi có hứng thú"
Bà Tạ cảm thấy người đàn ông này là có bệnh, bà ta không hiểu rốt cuộc hắn đang nói gì, vì sao lại nói với mình những điều này, còn có từng câu từng chữ đều mang theo uy hiếp, hơn nữa còn nhắc tới Hứa Nùng, cùng con bé đó có quan hệ gì?
"Cậu rốt cuộc là ai?, vừa nãy vì sao lại nhắc tới con gái tôi? Cậu... "
"Bùi phu nhân còn biết Hứa Nùng là con gái bà sao? " Chu Khởi lạnh lùng đánh gãy lời bà ta, "mấy hôm trước người cho cô ấy một bạt tai, không phải là bà sao? "
Bà Tạ đột nhiên hoảng sợ, " cậu, cậu.... Làm tất cả mọi chuyện đối với Bùi gia chúng tôi, là vì Hứa Nùng sao "
Bà Tạ trừng to hai mắt, bộ dạng không thể tin nổi, " Con bé Hứa Nùng chết tiệt đó tìm cậu, hai người có quan hệ gì? "
Chu Khởi đoán được bà ta sẽ nói những lời này, tùy tiện đáp lại một câu: " chúng tôi quan hệ gì cũng không có, ngược lại quan hệ của tôi và ông Hứa là người quen cũ"
Chu Khởi hiện tại không thể làm lộ quan hệ giữa mình với Hứa Nùng, người mẹ này của cô mà biết được khẳng định sẽ tới tìm cô, cho nên hắn tùy tiện bịa ra lý do là người quen biết với bố của cô.
Nhìn thấy sắc mặt bà Tạ càng ngày càng trắng bệt, Chu Khởi biết mục đích của mình đã đạt được.
Hắn nhếch môi, nâng mắt, ánh mắt nhìn bà Tạ mang theo vẻ lạnh lùng.
"Tôi được giao phó vẫn luôn muốn chăm sóc Hứa Nùng, nhưng mấy năm nay người mẹ là bà vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, tôi nghĩ làm sao bà lại có thể đối xử tệ bạc với con gái của mình, nhưng không ngờ tới, phu nhân Bùi gia cũng khiến cho tôi mở rộng tầm mắt, hoá ra trên đời này, không phải ai cũng xứng đáng được gọi là mẹ"
Nói xong, vẻ mặt Chu Khởi càng trở nên âm trầm, khi nhìn bà Tạ, trong mắt mang theo vẻ tàn nhẫn. "
"Không muốn Bùi gia gặp khó khăn thực sự, đừng có lại can thiệp vào chuyện của Hứa Nùng "
"Dựa vào gì chứ? " hai tay bà Tạ nắm chặt, khuôn mặt xinh đẹp, lễ độ, giờ khắc này căng thẳng, "nó là con gái tôi, dựa vào cái gì tôi không thể can thiệp vào chuyện của nó"
"Dựa vào vị trí Bùi phu nhân bà bận tâm, quan tâm nó nhiều hơn so với cô ấy"
Từng câu, từng chữ của Chu Khởi, đều hạ gục bà Tạ, sắc mặt bà ta càng trắng hơn, trong lòng cũng sợ hãi, nhưng không có chết tâm.
Bà ta nghĩ, hiện tại không phải là lúc lấy cứng chọi cứng, dù sao trước tiên tùy tiện đáp ứng, sau đó lại tiếp tục nghĩ cách.
Xấu nhất, còn có Bùi Ngọc.
Bùi Ngọc khẳng định sẽ không buông ta, bỏ mặc Hứa Nùng.
Đang nghĩ tới điều này, Chu Khởi ở đầu bên kia lại nói.
"Bà không cần nghĩ tới chuyện tìm người giúp, đặc biệt là người con kế của bà". Hắn cười, trong nụ cười mang theo mỉa mai " tôi ngay cả ông của hắn còn không sợ, bà nghĩ tôi sẽ sợ hắn ta hay sao"
Trong mắt Chu Khởi mang theo vẻ tàn nhẫn, khí thế trên người Chu Khởi khiến cho bất kỳ người nào cũng cảm thấy sợ hãi.
" Nếu như bà còn muốn yên ổn sống ở Bùi gia, sau này đừng quản chuyện của Hứa Nùng, cũng không cần nói những lời là mẹ gì đó của cô ấy, cô gái đó về sau tôi sẽ bảo hộ, có tôi chống lưng, không cần thể loại người mẹ là bà nữa"
Nói xong, Chu Khởi lười không muốn lãng phí thời gian với bà ta, liền đứng dậy rời đi.
Bà Tạ bị những lời uy hiếp này làm cho sụp đổ, trong lòng vừa sợ lại vừa tức giận, lại lên tiếng nhắc nhở: " cậu làm những chuyện này, lẽ nào cậu không sợ bị vạch trần hay sao"
Chu Khởi nở nụ cười trào phúng, xoay người nhìn bà ta," vạch trần cho ai, Bùi gia biết Chu gia chúng tôi đoạt mối làm ăn, nhưng có lẽ bọn họ không biết vì sao mà bị đoạt mất, là vì Bùi phu nhân mới làm không phải sao? Lẽ nào tôi còn sợ bị vạch trần chuyện này? "
Lời Chu Khởi vừa dứt, sắc mặt bà Tạ càng trắng hơn.
" Hoặc là, bà là nói, tôi sợ chuyện này bị Hứa Nùng biết? Sợ cô ấy biết có người làm khó mẹ cô ấy hay sao? " nói tới chuyện này, Chu Khởi nhếch môi nở nụ cười, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, " vậy tôi thật sự phải cảm ơn Bùi phu nhân rồi, đúng lúc tôi không biết phải làm như thế nào để nha đầu đó biết được, nếu như cô ấy biết sau lưng có núi lớn làm chỗ dựa, khẳng định trong lòng sẽ rất vui vẻ"
Bà Tạ bị lời này thức tỉnh!
Đúng vậy, chuyện này cho dù là ở trước mặt bất kỳ ai,... Cũng không thể nói ra.
Bùi gia không được, Hứa Nùng cũng không được.
Nghĩ tới điều này, bà Tạ âm thầm cắn chặt răng, hung ác nhìn Chu Khởi.
"Cậu làm những chuyện này, lẽ nào chỉ vì xả giận thay Hứa Nùng "
"Nếu không thì sao chứ" Vẻ mặt Chu Khởi cũng không có biểu tình gì, chỉ còn sót lại vẻ lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ, "tôi nhấn mạnh lần cuối cùng, nếu như bà muốn tiếp tục yên ổn làm phu nhân Bùi gia, vậy bà cũng đừng có tiếp tục chú ý tới Hứa Nùng nữa"
————
Khi Hứa Nùng đợi người sau tới giao ca, lo lắng trong lòng mới buông lỏng.
Cô căn bản không biết hôm nay bà Tạ cũng sẽ tới tham dự tiệc rượu, lúc trước khi Bà Tạ và bố Bùi tới, Hứa Nùng ở xa xa nhìn thấy họ.
May mắn lúc đó cô như có linh cảm, cùng nhân viên tiếp tân khác thay đổi vị trí, bóng lưng đối diện với hướng bọn họ đi, mới có thể trốn đi.
Sau đó cô sợ đụng phải người, chủ động cùng người khác thay đổi sang vị trí cánh cửa bên kia, đứng đến bây giờ, cuối cùng đợi người giao ca tới, cô liền nhanh chóng rời khỏi phạm vi hội trường.
Hứa Nùng ngay cả quần áo đồng phục cũng không kịp thay, bởi vì trước lúc cô giao ca có nhìn thấy, vài đạo diễn lớn cô muốn tìm có đặt phòng ở hướng bên cạnh yến tiệc.
Cho nên cô một đường chạy qua, muốn tìm người đưa kịch bản.
Kết quả cô mới chạy tới cửa của phòng tiệc, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cô chạy đi quá vội, trong lúc vô ý cô đụng phải một người, người đàn ông đó còn rất trẻ tuổi, nhìn qua có vẻ nhã nhặn, đúng mực, chỉ có điều....
" ai yo, hiện tại con gái đều chủ động như vậy hay sao? Trực tiếp chạy tới ôm ấp người"
Lời của đối phương rất ngả ngớn, lời xin lỗi ban đầu của Hứa Nùng cũng tiêu tan một nửa.
Cô lùi về sau hai bước, hướng về phía đối phương gật đầu, tỏ vẻ xin lỗi, "xin lỗi, vừa nãy không cẩn thận đụng phải anh"
Đối phương rõ ràng không tin lời này, tiến về phía trước lôi kéo cánh tay Hứa Nùng, " người đẹp, xin lỗi không cần nói toạc ra, anh ở trên lâu hàng năm đều có thuê hệ thống phòng bao, nếu không thì chúng ta đi lên lầu nói chuyện có được không?"
Nói xong hắn híp mắt đánh giá Hứa Nùng từ trên xuống dưới một lượt.
Trong lòng Hứa Nùng tràn ngập ghê tởm, vừa dùng lực giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc của đối phương, vừa nghĩ làm như thế nào để thoát khỏi người đàn ông này"
Lúc này, trước mắt đột nhiên có một thân ảnh xoẹt qua, cô cảm thấy có một xung lực lớn từ phía trước truyền tới, sau đó...
Người đàn ông sắc lang đó ngã xuống đất.
.......
Tiếng gào thét truyền tới, người đàn ông đó ngã ngồi trên mặt đất, trong miệng không ngừng mắng chửi : " mẹ nó, mày là ai? "
Vẻ mặt Chu Khởi lạnh lùng, từ trên cao nhìn hắn.
Sau đó dưới chân dùng lực, trực tiếp giẫm lên bàn tay người đó vừa mới dùng để lôi kéo cổ tay của Hứa Nùng.
Trên mặt hắn không tỏ vẻ gì, khắp người hắn toả ra hơi thở cường thế làm người sợ hãi, trong lúc đối phương đau khổ gào thét, khạc ra mấy chữ.
"Tổ tiên của mày
Người đàn ông đó bị Chu Khởi giẫm lên tay, trong miệng ngoại trừ gào thét, còn là mắng người không có dừng lại.
" Mày là ai.... ! Nhẹ nhàng chút cho ông, mẹ nó, tao không biết mày là ai, ai cho mày lá gan mà mày lại dám động vào tao, mày, mày,... đem chân của mày bỏ ra. "
Người đàn ông đó vừa thảm hại lại khôi hài, vì không thể đứng lên, cho nên chỉ có thể dùng một cánh tay tự do kiên trì đẩy chân của Chu Khởi ra, nhưng bởi vì dùng quá sức nên ngũ quan trở nên vặn vẹo, cũng không thể động đậy.
" Mày rốt cuộc có buông ra không? Tao nói... a, nhẹ chút, nhẹ chút, mẹ nó mày có bệnh à, đột nhiên lại tiến lên, rốt cuộc ai cho mày lá gan đó"
" Là tôi cho nó"
Giọng nói không gần không xa từ bên ngoài hành lang truyền tới, Hứa Nùng vốn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, còn chưa có phản ứng lại vì sao đột nhiên Chu Khởi lại xuất hiện ở chỗ này, nghe thấy một giọng nói khác vang lên, theo bản năng nhìn về phía bên cạnh.
Kỳ thực bình thường mẹ Chu ăn mặc rất tùy ý, không có dáng vẻ của một phu nhân quyền quý, bà cũng rất vui mừng vì hôm nay mình ăn mặc bình thường tới tham dự tiệc rượu này, nếu không thì thật sự lo lắng sẽ để lại ấn tượng không tốt với cô con dâu tương lai này .
Chỉ thấy khuôn mặt mẹ Chu hướng về phía trước, đầu tiên là trừng mắt, giẫm lên người nào đó trên mặt đất, sau đó thái độ đột nhiên thay đổi 180 độ, mặt mũi hiền lành nhìn Hứa Nùng.
"Đứa trẻ ngoan, bị doạ sợ rồi phải không? Đừng sợ, dì sẽ giúp con nhanh chóng đánh đuổi sắc lang"
Nói xong,ánh mắt lại hướng về phía người đàn ông đang nằm dưới mặt đất mà trừng, " tôi và mẹ của cậu xem như có chút giao tình, bà ta cả ngày khen cậu ưu tú như thế nào, hẹn ngày khác gặp mặt tôi sẽ hỏi bà ta, bà ta nói ưu tú có phải là về phương diện trêu chọc con gái hay không?
Người nằm trên mặt đất bị chặn họng, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Chu phu nhân bình thường không xuất đầu lộ diện trước mọi người, mình cùng với mẹ có vinh hạnh gặp qua mấy lần, cũng được coi là có chút quen thuộc.
Chu gia này là cây lớn có ai mà không muốn trèo lên, bình thường có cơ hội mẹ mình sẽ tìm cách hướng tới gần mẹ Chu, mặc dù mười lần thì có chín lần không thành công, nhưng vẫn nỗ lực để trèo lên.
Cho nên Chu gia này, hoàn toàn không thể đắc tội.
Chỉ là.... Hắn không ngờ tới, phục vụ ở khách sạn này sao lại có thể quen biết người Chu gia, người đàn ông chỉnh mình là ai, nhìn quần áo trên người hắn, cũng không giống người trộn lẫn trong thế giới của bọn họ"
Người đàn ông lúc này cũng mặc kệ đau đớn ở trên tay, miễn cưỡng chịu đựng đau đớn, gắng gượng nở nụ cười.
"Dì Chu.... Hoá ra người đẹp này... Ách, cô gái này quen biết dì, xin lỗi, xin lỗi, vừa nãy con uống nhiều rượu, quả thực không chống đỡ nổi" nói xong, ngẩng đầu nhìn Chu Khởi, hỏi, " nhưng mà, vị này là.... "
Mẹ Chu lười để ý tới tên sắc lang đó, dịu dàng tiến tới nắm tay Hứa Nùng, sau đó nói với Chu Khởi : " Vệ sỹ Chu, chỗ này giao cho cậu xử lý, tôi dẫn cô gái lên phía trước đợi cậu"
Nói xong, hướng về phía Hứa Nùng cười, bày ra bộ dáng người già ôn tồn, " đi thôi, chỗ này chướng khí mù mịt, không phù hợp với con gái, dì dẫn con tới nơi khác"
Hứa Nùng vốn dĩ có chút mù mịt, vừa nãy khi nghe thấy câu "vệ sỹ Chu" khiến cô càng mờ mịt hơn.
Chu Khởi này... Lẽ nào sau khi từ chức ở câu lạc bộ đấm bốc, lại làm vệ sỹ cho người khác.
Hứa Nùng chưa từng nghe thấy Chu Khởi nhắc qua, mà mỗi ngày anh ta đều đúng giờ đưa đón cô tới lớp, tan trường, cô còn cho rằng tạm thời anh ta không có việc làm "
Khi cô bị mẹ Chu lôi kéo rời đi, suy nghĩ trong đầu vấn rất hỗn loạn.
Vừa nghĩ tới chuyện của Chu Khởi, vừa nghĩ tới chuyện tìm mấy đạo diễn lớn đưa kịch bản. Nhưng người dì này nhiệt tình như vậy, vừa nãy lại còn giúp đỡ mình, cô đột nhiên rời đi dường như cũng không lễ phép cho lắm.
Mẹ Chu ở bên cạnh không ngừng đánh giá Hứa Nùng, lúc này cũng nhận ra trên mặt tiểu nha đầu này có chút do dự xen lẫn khó xử, liền chủ động mở miệng hỏi cô, " sao vậy, không muốn cùng người dì xa lạ này ở chung một chỗ?"
"Không phải vậy" Hứa Nùng thấy đối phương hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích, "không có, cháu chỉ là... "
Hứa Nùng nghĩ, cảm thấy cũng không cần phải giấu giếm điều gì, cô lặng lẽ lùi về sau, hướng về phía mẹ Chu cúi người đáp.
"Dì, cám ơn dì lúc nãy kêu vệ sỹ... của dì, ra tay giúp cháu, thật sự rất cảm ơn, nhưng có thể phải rời đi trước, vừa nãy tới đây kỳ thực là tìm người, muộn hơn chút nữa cháu sợ bọn họ sẽ rời đi, cho nên... "
Tuy rằng lời của cô còn chưa nói xong, nhưng mẹ Chu hiểu rõ ý tứ của cô.
Thấy cô gái này hiểu chuyện lại lễ phép, trong lòng mẹ Chu càng cảm thấy thích, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng, biểu tình trên mặt càng trở nên thân thiết và nhã nhặn: " Cháu muốn tìm ai, nói với dì, nói không chừng dì có thể giúp đỡ"
Hứa Nùng do dự, nhưng sau đó vẫn là nói ra tên của người đạo diễn đó, mẹ Chu nghe xong, cười càng vui vẻ hơn : " thật trùng hợp, người đạo diễn đó dì đã từng gặp hai lần, còn từng nói chuyện với nhau, tới đây, dì dẫn con đi tìm ông ta"
Hứa Nùng sững sờ, hoàn toàn bất ngờ khi chuyện phát triển thành như vậy, cũng không ngờ tới mọi chuyện đột nhiên lại thuận lợi như vậy.
Tâm trạng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, đi bên cạnh mẹ Chu suốt cả quãng đường, cũng cảm thấy bước chân của mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mẹ Chu dẫn Hứa Nùng đi về hướng bên đó, nắm tay Hứa Nùng vẫn không có buông ra, vừa đi vừa hỏi: " nha đầu, cháu tìm đạo diễn đó làm gì? "
Hứa Nùng có chút xấu hỗ, nở nụ cười bẽn lẽn, " vị đạo diễn đó là một trong số những người đánh giá kế hoạch " hỗ trợ đạo diễn trẻ", lúc trước cháu có gửi kịch bản vào mail công cộng, nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi, cho nên bạn cháu đưa ra kiến nghị cháu nên trực tiếp tìm người đưa kịch bản ..."
Mẹ Chu thông suốt, gật đầu: " cho nên cháu tới nơi này làm phục vụ bán thời gian, kỳ thực là muốn gặp mặt đạo diễn? "
Hứa Nùng gật đầu.
Mẹ Chu cười, " Rất tốt, khi còn trẻ vì giấc mơ mà theo đuổi là chuyện tốt, vậy cháu học trường nào, học chuyên ngành biên đạo phải không? "
Hứa Nùng lắc đầu, " không phải, cháu tạm thời còn đang học diễn xuất, khoa diễn xuất trường đại học B, nhưng sau này cháu sẽ bước đi trên con đường đạo diễn này, đây là chuyện duy nhất cháu muốn làm"
Mẹ Chu nhìn thấy trong mắt Hứa Nùng dịu dàng, mềm mại nhưng lại mang theo vẻ kiên định, trong lòng đối với cô gái này càng trở nên yêu thích hơn.
Nếu không phải nghe thấy Chu Khởi nói, ở trước mặt cô gái này, hắn đang dùng thân phận giả, hiện tại bà rất muốn chạy tới ôm cô gái này gọi một tiếng con dâu.
Nghĩ tới con trai mình bà lại cảm thấy tức giận, sau khi cùng phu nhân Bùi gia nói chuyện, mẹ con bọn họ cũng nói chuyện, nói đi nói lại chính là nói tới chuyện hắn giấu giếm thân phận đi theo đuổi tình yêu, khi đó mẹ Chu tức giận muốn đánh hắn, nhưng còn chưa kịp làm gì, liền phát hiện Hứa Nùng bên đó bị người đùa giỡn.
Lúc đó vẻ mặt Chu Khởi âm trầm rất đáng sợ, ngay cả nói rõ cũng không nói, trực tiếp bước tới đánh người.
Nếu không phải sợ hắn không thể khống chế, mẹ Chu cũng lười ra mặt.
Khi bà nhìn thấy tình cảnh đó, cũng chỉ có thể nói ra thân phận vệ sỹ để lấp liếm cho con trai của mình.
Lúc này càng nghĩ càng thấy tức, cô gái tốt như vậy, tên tiểu tử thối Chu Khởi lại lừa gạt con người ta.
Mẹ Chu ngừng một lúc, sau khi tán thưởng Hứa Nùng mấy câu, liền chuyển đề tài.
Mẹ Chu tỏ vẻ thờ ơ hỏi : " Cháu cùng tên nhóc thối tha Chu Khởi quen biết nhau?"
Hứa Nùng gật đầu : " Có quen"
" Vậy tên đó thích cháu phải không, ách, kỳ thực vừa nãy không phải dì để cho tên đấy qua, là nhìn thấy cháu bị người ta bắt nạt, liền kích động chạy tới, dì chưa từng thấy qua nó vì ai mà đột nhiên kích động như vậy"
Hứa Nùng vừa căng thẳng, vừa xấu hổ, nhiệt độ hai gò má dần nóng lên, chỉ cười với mẹ Chu, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Mẹ Chu nhìn bộ dạng đơn thuần của Hứa Nùng, trong lòng càng đem Chu Khởi từ trên xuống dưới mắng qua một lượt.
Sau đó, nhịn không được, lại nói: " Nha đầu, dì nhắc nhở con, tên đó nhìn có vẻ không giống người tốt, con cảnh giác một chút, đừng để bị hắn lừa"
Mẹ Chu nói như vậy cũng là vì mẹ ruột của Chu Khởi, không thể trực tiếp phá đám, nhưng mà có lời bà không nhịn được phải nói bóng nói gió.
Hứa Nùng nghe thấy lời này của bà, sững sờ một lúc, sau đó nhìn mẹ Chu, do dự hỏi : " anh ấy không giống người tốt... Vì sao dì còn thuê anh ấy"
Mẹ Chu nghẹn họng, nhẹ nhàng ho, nói : " dì nhìn thấy thân thủ của nó tốt, cú đấm mạnh. Nhưng con với dì không giống nhau, vả lại, nha đầu, sau này mắt nhìn nó phải tinh tường một chút, đừng để bị tên đó lừa gạt"
Hứa Nùng dở khóc dở cười, một lát sau, lại nói với mẹ Chu: " Ở chỗ khác anh ấy có phải là người tốt hay không, cháu không biết, nhưng... Anh ấy đối xử với cháu rất tốt"
Hứa Nùng ngày thường rất ít khi cùng người khác nhắc tới Chu Khởi, cũng chưa từng nói suy nghĩ thật trong lòng mình.
Hôm nay nói tới điều này, ngược lại cô cũng không có gì phải đắn đo.
Kỳ thực hiểu biết của cô đối với Chu Khởi không nhiều, nhưng người đàn ông đó vì cô mà làm mọi chuyện, vì cô mà ra mặt, mặc dù không phải là chuyện to lớn gì, nhưng từng việc, từng việc đều được cô ghi nhớ ở trong lòng.
Mặt khác, lúc trước có thể cô cũng không kiên trì, nói sẽ nghiêm túc cân nhắc mối quan hệ của hai người.
Mẹ Chu thấy cô gái ngốc này nói như vậy, đột nhiên không biết phải nói như thế nào.
Vừa vặn lúc này hai người đã tới nơi, mẹ Chu liền cái gì cũng không nói, đẩy cửa dẫn Hứa Nùng tiến vào trong.
Bên trong phòng bao không chỉ có vị đạo diễn lúc nãy Hứa Nùng đuổi theo, còn có mấy nhà đầu tư, mọi người cười nói vui vẻ, dường như đang trò chuyện về hạng mục gì đó.
Thấy mẹ Chu dẫn người tiến vào, bọn họ đều khách sáo đứng lên, lần lượt từng người hướng về phía bà chào hỏi, đến lượt vị đạo diễn kia, đối phương hướng về phía mẹ Chu gật đầu , nói: "Chu phu nhân."
Mẹ Chu nở nụ cười đáp lại bọn họ, sau đó, đem Hứa Nùng đẩy về phía trước, nói: "Tôi không có chuyện gì khác, chỉ là dẫn người đến tìm đạo diễn lớn của chúng ta, đứa trẻ này có việc muốn nhờ vả anh."
Vị đạo diễn đó không ngờ tới Chu phu nhân lại tới tìm mình, khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên, trên dưới đánh giá Hứa Nùng một hồi, mở miệng nói : "Cô gái, cô tìm tôi?"
Hứa Nùng không ngờ tới vị đạo diễn cao ngạo như vậy sẽ nhìn mình, nhất thời có chút không thích ứng được.
Nhưng cô cũng nhanh chóng điều chỉnh lại, hơi cúi người hướng về phía vị đạo diễn đó gật đầu, nói: "Là như vậy, tôi. . ."
Cô đem chuyện mình gửi bản thảo gửi tới mail chung của công ty nói ra, còn nói bạn học và mình nghĩ ra cách này, vị đạo diễn đó vẫn yên lặng lắng nghe, sau đó, cũng rất tán đồng gật đầu.
"ừ, chính xác, kế hoạch nâng đỡ chúng tôi làm hiện tại còn chưa có hoàn thiện, mail chung của công ty bị lãng quên, xác thực khả năng là rất lớn. Vậy kịch bản cô có mang theo hay không? Nếu mang theo thì giao nó cho tôi, trở về tôi sẽ xem qua."
Hứa Nùng nghe thấy lời này thì rất vui vẻ, rất trịnh trọng đem kịch bản trong tay đưa qua.
Khi vị đạo diễn đó nhận lấy, ánh mắt hướng lên trên đánh giá một chút, cũng không có mở ra, mà là cầm kịch bản, mỉm cười, hỏi mẹ Chu : "Chu phu nhân, cô gái này là người của Chu gia?"
Lời này vừa được hỏi ra, kỳ thực trong lòng mọi người đều rõ ràng là có ý gì, Hứa Nùng cũng không ngốc, đương nhiên cũng hiểu rõ.
Cho nên trước khi mẹ Chu mở miệng nói chuyện, cô liền lên tiếng phủ nhận trước.
"Không phải, tôi cùng dì vừa mới quen nhau, dì là nhiệt tình dẫn đường cho tôi tới tìm gặp anh, chúng tôi không có bất kỳ quan hệ gì."
Nói xong, cô còn hướng về phía vị đạo diễn kia nhẹ nhàng cúi người .
"Có thể thuận lợi gặp được anh, tôi đã được coi là đi đường tắt rồi, về sau bất luận kết quả đánh giá như thế nào, anh cũng không cần phải tự làm khó dễ chính mình, là tốt, là xấu tôi đều sẽ chấp nhận. Cho nên, kính nhờ anh."
——————————
Sau đó mẹ Chu đem Hứa Nùng giao tới tay Chu Khởi, rồi chủ động rời đi trước.
Khi đó Hứa Nùng vẫn còn ở trong trạng thái hưng phấn, cho nên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, lễ phép chào từ biệt với mẹ Chu, sau đó cùng Chu Khởi rời khỏi khách sạn.
Ở cửa khách sạn đỗ không ít xe xa hoa, tiệc rượu vào lúc này đã ở trong trạng thái kết thúc được một nửa, cho nên lần lượt có người lên xe rời đi.
Hứa Nùng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên ở bậc thang cách đấy không xa, nhìn thấy bóng dáng của bà Tạ cùng bố Bùi.
Trong nháy mắt, toàn bộ vui vẻ cùng hưng phấn đều biến mất, thậm chí phản ứng xoay người so với suy nghĩ còn nhanh hơn, trực tiếp xoay người hướng về phía Chu Khởi, lưng quay về hướng phía bên đó.
Chu Khởi nhận ra phản ứng bất thường của Hứa Nùng, tùy tiện nâng mắt, ánh mắt nhìn về hướng bên đó, nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của bà Tạ và bố Bùi.
Hắn lười biếng hướng về phía Hứa Nùng nói: "Bạn học nhỏ, trốn người sao?"
Hứa Nùng cũng không có tâm trạng nghĩ vì sao anh ta đoán được, hoảng loạn gật đầu, "ừm, anh trước tiên đừng có động, đứng ở chỗ này một lúc."
Chu Khởi duỗi cánh tay qua, trực tiếp đem người tiến vào trong ngực mình.
"Trốn thì phải trốn cho thật kỹ, tự nhiên muốn trốn, anh đứng như vậy, người ta còn tưởng rằng anh đứng chắn đường."
Vừa nói, một cánh tay ôm chặt lấy cô , không cho Hứa Nùng có chút cơ hội phản kháng nào, giam chặt cô ở trong lồng ngực của mình.
Hứa Nùng ngửi thấy hương vị thanh mát trên người hắn, phiền muộn, lo âu vì lúc nãy gặp phải bà Tạ cùng bố Bùi tiêu tan đi không ít.
Dường như Chu Khởi giống như vì cô mà lập nên một bức bình phong, cô yên lặng lưu lại ở bên trong, tất cả những chuyện phát sinh ở bên ngoài, cô đều không cần phải bận tâm tới.
Mà ở bên kia, bà Tạ và bố Bùi cũng lên xe, xe chậm rãi chuyển động về phía trước, bà Tạ vô ý hướng về phía bên ngoài cửa sổ nhìn, vừa vặn cùng ánh mắt của Chu Khởi giao nhau.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua có vẻ lười biếng, phía trước ôm một cô gái, nhìn không còn vẻ hung hăng lúc nãy, nhưng khi đối diện với bà ta, trong mắt vẫn như cũ mang theo lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
Bà Tạ không thể chịu đựng được, là người đầu tiên quay đầu tránh đi.
Bố Bùi nhận ra vẻ bất thường của bà Ta, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Bà Tạ nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, sợ bố Bùi phát hiện ra bất thường, cười lắc đầu, "Không có gì, vừa nãy chỉ là đang suy nghĩ mấy chuyện linh tinh ."
Nói xong, thử thăm dò hỏi: "Từ chỗ Chu phu nhân em cũng không thể giúp anh hỏi ra điều gì. . . Ở trong tiệc rượu, anh có gặp được người của Chu gia hay không? Đã nói chuyện về phương diện làm ăn hay chưa?"
Bố Bùi lắc đầu, thở dài, "Chu gia không có người lộ diện, ngược lại anh cùng mấy người quen hàn huyên, bọn họ nói dường như chỉ là trùng hợp, chưa từng nghe qua chuyện Chu gia muốn nhắm vào gia đình chúng ta. Phỏng chừng thật sự chỉ là hiểu lầm, sau những hạng mục đó, bọn họ cũng không có tiếp tục cướp những hạng mục khác. . ."
Bà Tạ nghe xong thì trong lòng nhảy dựng lên, hiện tại bà cảm thấy cực kỳ sợ hãi, sợ bố Bùi biết Bùi thị gặp nạn, nguyên nhân là bởi vì chính mình. . .
Nghĩ một lúc, bà ta lại âm thầm oán trách Hứa Nùng, mình cực khổ vì nó mà lót đường, kết quả bởi vì nó à quay đầu, nên mới bị người ta uy hiếp? !
Càng nghĩ càng khó chịu, tức giận trong lòng càng ngày càng lớn, nhưng bà ta cũng biết, giai đoạn trước mắt này, nình cái gì cũng không thể làm, trước tiên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chờ tới giai đoạn phong ba bão táp qua đi, bà ta lại tìm Hứa Nùng nói mọi chuyện cho rõ ràng.
——————————
Tuy rằng Hứa Nùng gặp phải bà Tạ khiến cho trong lòng trở nên phiền muộn, nhưng dọc đường về tới nhà, cũng dần dần bị vui sướng lúc trước thay thế.
Chỉ cần nghĩ tới kịch bản của mình thật sự đã được đưa tới tay vị đạo diễn đó, hơn nữa sẽ được anh ta giở ra xem rồi thẩm duyệt. . . Cô liền cảm thấy nỗ lực mấy năm qua, xem như là không uổng phí.
Kết quả không nhất định phải tốt mới được, Hứa Nùng chỉ cảm thấy, chuyện lần này với mình mà nói, giống như là một khởi đầu mới.
Không đúng, phải nói là những ngày tháng gần đây, giống như là một khởi đầu mới.
Càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, khóe miệng Hứa Nùng không tự giác vẫn giương lên vẫn không có hạ xuống.
Chu Khởi đi ở bên cạnh cô, vẫn luôn lặng lẽ nhìn cô , lúc này nhìn thấy cô cười có chút ngốc nghếch, không nhịn được véo gò má của cô.
"Nghĩ gì vậy? Vui vẻ như vậy?"
Động tác mờ ám của Hứa Nùng bị phát hiện, có chút xấu hổ, nhanh chóng thu lại nụ cười.
Thế nhưng đã chậm, Chu Khởi đã thấy, do vậy hắn lại nói: "Em nghĩ anh là người mù hay sao? Lúc nãy cười rõ ràng như vậy, anh đều nhìn thấy, hiện tại nhịn cười thì có ích gì chứ."
Hứa Nùng cảm thấy phản ứng lúc nãy của mình quả thực có chút ngốc nghếch, cũng không thèm giấu giếm, thoải mái nhếch môi nở nụ cười.
"Chính là cảm thấy rất vui vẻ, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều khiến em cảm thấy rất vui vẻ."
Nói xong, cô giống như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nói với Chu Khởi: "Còn có, hôm nay cảm ơn anh, giúp em đánh người xấu, còn giúp em quen biết người dì đó."
Nếu như không có người dì đó, kỳ thực cô muốn đem kịch bản tới tay vị đạo diễn đó, cũng là điều rất khó khăn.
Chu Khởi nhướn mày, rất muốn cười, "Bạn học nhỏ, chưa từng nghe qua câu này phải không? Cảm tạ mà không có hành động thực tế nào, thì tất cả đều là lời nói suông."
". . ."
"Nếu như em thật sự muốn cảm ơn anh."
Chu Khởi nói xong lời đó, nhẹ nhàng cúi người xuống, nhếch môi nở nụ cười lười biếng : " nếu như thật sự muốn cảm ơn anh, vậy không bằng đem thời gian 29 ngày đếm ngược đổi thành 9 ngày đi"
"..."
Hứa Nùng duỗi tay ra, hướng về phía trước, nhẹ nhàng dùng lực, đem khuôn mặt anh tuấn đẩy về phía sau : " anh đừng làm loạn"
Nói xong, lưng đeo ba lô tiến về phía trước, vừa đi vừa xấu hổ, nhỏ giọng thì thầm : " nhiều nhất số ngày đếm ngược sẽ được đổi thành 26 ngày, làm sao có thể đổi thành 9 ngày... "
Tai của Chu Khởi rất thính, ở bên cạnh cô nở nụ cười: " anh nghe thấy rồi, em nói có thể đổi thành 26 ngày, không thể nhuốt lời"
"...." Hứa Nùng một chữ cũng không có đáp lại, chỉ là bước chân phía dưới càng bước càng nhanh.
Chu Khởi chân dài, chầm chậm bước ở phía sau cô, nhếch môi nở nụ cười.
.......
Sau khi về tới nhà, Hứa Nùng đứng cả buổi tối, có chút không chịu đựng được, cho nên bước vào phòng tắm, tắm rửa trước.
Chu Khởi nhàm chán ngồi ở trong phòng khách, cảm thấy thèm thuốc, đang nghĩ có nên ra ngoài hút một điếu, di động ở trong túi áo đột nhiên vang lên.
Cầm điện thoại lên, là điện thoại của mẹ Chu.
Hắn cảm thấy kỳ lạ, bình thường khi ở nhà mình mẹ Chu rất ít khi chủ động liên lạc với mình, hiện tại là như thế nào vậy?
Chu Khởi hướng về phía ban công, đứng ở trước cửa, ấn nút nghe điện thoại.
" Mẹ. "
" Ừ" giọng mẹ Chu từ đầu bên kia truyền tới, giọng nói nghe qua có hơi do dự : " Nha đầu đó cùng con ở chung một chỗ phải không?"
" Tạm thời không, sao vậy? "
" Lúc trước không phải là để mẹ dẫn đi tìm đạo diễn hay sao, còn đưa kịch bản qua, sau khi bọn mẹ rời đi, vị đạo diễn đó liền đem kịch bản xem hết, sau đó vừa nãy có gọi điện cho mẹ, nói cảm thấy kịch bản không phù hợp với hạng mục của bọn họ"
Động tác móc thuốc lá của Chu Khởi dừng lại: " sau đó thì sao"
" Sau đó, còn muốn sau đó" Mẹ Chu ở đầu bên kia trở nên tức giận, " Con nói xem nha đầu đó cũng thật là, ở trước mặt đạo diễn đó quá thật thà rồi, nói không thân thiết với mẹ, là lần đầu tiên gặp mặt cái gì đó.... mẹ đoán người ta nghe thấy lời này, cũng là giải quyết việc chung, nếu nể mặt Chu gia chúng ta, cũng sẽ không từ chối thẳng thừng như vậy. Nhưng vị đạo diễn đó có nói, kịch bản nha đầu đó viết rất có hồn, nhưng thiếu kiến thức chuyên môn căn bản, nếu học hành có hệ thống, con đường tương lai sau này khó mà đoán trước được"
" Đúng vậy, cô ấy hiện tại đang cọ sát khoa đạo diễn bên cạnh, hiểu biết khẳng định không đủ". Chu Khởi đáp lại.
Mẹ Chu ở đầu bên kia thở dài một hơi, " chao ôi, bằng không như vậy đi, Chu gia chúng ta bỏ tiền để nó quay bộ phim này, dù sao nguồn lực chúng ta cũng có, quay xong đưa lên mạng cũng không cần lo lắng, mẹ thấy nha đầu đó ôm hy vọng rất lớn, thật sự sợ chuyện này sẽ đả kích nó"
Chu Khởi nghĩ một lúc rồi nói : " kịch bản này đã có người nhìn thấy vấn đề, đã nói rõ không phù hợp với thị trường, nếu một khi thành công quay thành phim rồi tung ra, đến lúc đó kết quả không khả quan, mẹ cảm thấy loại đả kích nào lớn hơn? "
Hạng mục hợp tác của Hứa Nùng và Mạnh Tư Ngữ lúc trước chỉ là bộ phim chiếu mạng bình thường.
Hơn nữa nhằm vào số lượng quần chúng vô cùng nhỏ, không có người hiểu biết về cấu trúc và chuyên môn yêu cầu khắt khe về kịch bản.
Tuy nhiên lần này cô muốn quay dòng phim điện ảnh, một khi tung ra ngoài thị trường, quần chúng đón nhận sẽ rất là rộng, đến lúc đó nghi ngờ về chất lượng nhất định sẽ xuất hiện.
Hiện tại mẹ Chu cũng không nghe lọt tai những phân tích của Chu Khởi, bà cảm thấy không thể để con dâu tương lai thất vọng, vì vậy nghe thấy những lời này của Chu Khởi, cũng trở nên nóng nảy.
" Tên tiểu tử thối là con, con không phải nói là cần phải bảo vệ nó hay sao! Bảo vệ nó chính là phải đối tốt với nó, cưng chiều nó vô điều kiện, con phân tích lung tung thì có tác dụng gì chứ! "
Chu Khởi không lên tiếng, vừa vặn lúc này Hứa Nùng đã tắm xong, từ phòng tắm bước ra "
Cô vừa dùng khăn mặt lau tóc, vừa hướng về phía phòng khách mà đi tới, trên người mặc một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, váy rất dài, trực tiếp che tới tận đầu gối.
Nhưng lộ ra đôi chân phía dưới thon dài, giờ khắc này ở dưới ánh đèn, càng trở nên non mịn.
Chu Khởi lặng lẽ nhìn cô, nhàn nhạt nói với mẹ Chu ở đầu bên kia, giọng nói vừa bình tĩnh lại thâm trầm
" Con là muốn che chở cho cô ấy, nhưng không muốn đem cô ấy nuôi dưỡng thành thứ đồ bỏ đi. "
Đương nhiên, nếu như Hứa Nùng muốn bị nuôi dưỡng như vậy, muốn giống như phần lớn cậu ấm cô chiêu và phu nhân ở thành Bắc, mỗi ngày ở nhà ăn uống, vui chơi, hắn cũng sẽ nuôi.
Hắn muốn xây dựng thành trì vững chắc nhất để bảo vệ bông hoa kiều diễm, hắn sẽ vì cô mà che gió chắn mưa, cho cô nguồn nước và chất dinh dưỡng đắt nhất, để cô có thể bảo hộ dưới đôi cánh của mình, ngày càng trở nên kiều diễm.
Nhưng rõ ràng cô không có loại suy nghĩ như vậy.
Khi ở Bùi gia lựa chọn của cô, cùng với lúc nãy sốt sắng giả điếc quăng bỏ mối quan hệ với mẹ của hắn, yêu cầu một kết quả công bằng nhất...
Hắn có thể giúp cô giải quyết bất kỳ rào cản nào làm khó cô, những thứ xấu xa trong cuộc sống, hắn cũng có thể lặng lẽ vì cô mà đứng lại.
Nhưng loại chuyện nở hoa này, vẫn là cô tự mình làm.
Nghĩ tới điều này, ánh mắt nhìn Hứa Nùng của Chu Khởi vẫn không có rời đi, khi lại nói chuyện với mẹ Chu, trong giọng nói mang theo nghiêm túc ngày thường không hề có.
" Mẹ, mẹ từng dạy con, đối với bạn đời tương lai cần phải tín nhiệm và tôn trọng, con hiện tại đang nỗ lực —"
" Học cách làm theo"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro