Chương 68.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Vương Cảnh như xác chết xanh xao nhìn dòng người tấp nập thu dọn đồ của Thanh Trà từ lãnh cung ra đốt. Từng cái bàn, từng cái ghế, y phục đều như có sự hiện hữu của nàng đều được mang ra đẩy vào ngọn lửa.

Ngọn lửa hừng hực nóng hổi khiến Thiên Vương Cảnh muốn lao vào. Đốt cháy đi sự tôn nghiêm, đốt cháy đi vĩnh viễn danh phận hoàng thượng của nàng đi. Thiêu rụi còn lại đống tro tàn, để nó cuốn theo hướng gió, tan biến vào hư vô.

"Hoàng Thượng, ngài nên thượng triều đi thôi." Khương Thảo Mai cúi đầu, tay chắp thành quyền cung kính.

"Tùy ý các ngươi đi."

"Hoàng thượng, hạ quan đã mang sáu mươi người trong Ngự Thiện phòng nhốt vào đại lao rồi ạ. Còn có vẫn chưa tìm được nghiệt chủng kia..."

Thiên Vương Cảnh không trả lời mà vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, nó đang đốt cháy tất cả ký ức của các nàng. Từng chút từng chút một hóa thành tro tàn, tan biến đi theo cơn gió mùa hạ oi bức.

"Là nó! Chính là nó!" Lam Hạ hét lớn rồi bản thân lao vào ngọn lửa, điên cuồng lục tung đống đổ nát khói bụi kia lên.

Lưu Tống hoảng sợ kéo chàng ra, chàng ôm một cái hộp trong người như sợ ai giành của hắn. Mặc kệ hộp đồng nóng đỏ làm bỏng cả đôi bàn tay.

"Ngươi điên rồi? Sao lại nhào vào lửa?" Lưu Tống đau xót đổ nước lạnh lên tay của Lam Hạ.

"Hoàng thượng... chính nó... chính cái hộp này... hoàng thượng... ta nhớ ra rồi..." Lam Hạ lặp đi lặp lại một câu như vậy.

Lưu Tống lo lắng kéo chàng đứng lên, đôi chân Lam Hạ run rẩy mềm nhũn không còn chút lực nào.

"Bình tĩnh trước." Thiên Vương Cảnh thở dài kéo tay hắn, Thiên Vương Cảnh biết sự ra đi của Thanh Trà kia cũng chính là đã kích lớn nhất của chàng

"Hoàng Thượng, cái này... thuốc... hoàng hậu chính là uống thứ này để mang thai... ta tin chắc điều đó... hoàng hậu... nàng ấy..." vội vội vàng vàng nâng hộp đồng đỏ rực lên gần Thiên Vương Cảnh.

Khương Thảo Mai liền gọi người đến. "Người đâu, Lam công công có ý đồ mưu sát hoàng thượng, còn không mau bắt hắn lại."

Lưu Tống nhanh chóng rút đao kề ngang cổ của Khương Thảo Mai.

"Con mắt nào của ngươi thấy Hạ hắn ám sát hoàng thượng?"

"Ngươi.. ngươi to gan... ta là mệnh quan triều đình... ngươi dám tạo phản sao?" Khương Thảo Mai dù sao cũng chỉ là quan văn, có mưu đồ chứ không hề có võ, tham sống sợ chết đó chính là lối sống của văn quan.

"Các ngươi náo loạn đủ chưa?" Thiên Vương Cảnh lạnh lùng trừng mắt, hai kẻ kia liền im lặng không dám nói nữa.

Sau khi để Lam Hạ bình tĩnh lại, sắc mặt hắn xác xơ trắng bệt vì thiếu ăn thiếu ngủ, hắn trong lòng vẫn ôm khư khư cái hộp màu đồng kia trong người.

"Thế, cái trong tay ngươi là gì?" Lưu Tống nói, đưa tay cột lại búi tóc rối bời của chàng. Sự ra đi của Thanh Trà khiến tiểu thái giám này mất ăn mất ngủ, ngày ngày thất tha thất thỉu cùng Thiên Vương Cảnh uống rượu rửa mặt bằng nước mắt.

"Hoàng thượng." Lam Hạ hít một hơi nói lớn. "Ngươi trước, mở cái hộp này ra đi." Giọng nói Lam Hạ tràn đầy đau thương thất vọng. Đôi mắt đỏ hoe trừng trừng hoàng đế của mình.

Thiên Vương Cảnh mở chiếc hộp đồng, trong hộp chính là một hộp gỗ có sáu khe, trong đó ba khe đã mất, chỉ còn lại ba viên như đốt ngón tay, kèm theo đó là một bức thư màu trắng.

Một vài chữ đã bị thời gian làm lu mờ không thấy được, Lam Hạ lúc này mới nói.

"Hoàng thượng, ngài có còn nhớ trước đây nô tài đã từng nói. Bằng hữu của thái thượng hoàng có đến tìm ngài không?"

"Lúc ấy ta còn đang ở chiến trường?"

"Phải. Khoảng ba năm trước."
Lam Hạ đứng lên, đặt tay vào hộp đồng.
"Ngài có còn nhớ ta đã nói gì với ngài về vị bằng hữu kia không?"

Thiên Vương Cảnh nhớ lại.
"Hắn đến nhờ chúng ta tìm thuốc giúp hắn sinh con?"

"Và lúc ấy không có ngài ở đây, vị nam nhân đó đã đến gặp hoàng hậu nương nương. Sau đó, nàng ấy nói ta lấy chiếc hộp này cho nàng ấy, ta thấy nàng ấy lấy ra hai viên thuốc, sau đó còn đuổi ta ra ngoài."

"Lúc đó ngươi còn nói với ta nàng ấy thật xấu tính."

Lam Hạ không trả lời, liếc mắt sang Khương Thảo mai.
"Ngài có biết... phu nhân của vị kia bây giờ đã đậu thai rồi không? Còn là song thai."

Thiên Vương Cảnh im lặng không trả lời.

Khương Thảo Mai vùng vằng.
"Ăn nói xằng bậy, nam nhân và nữ nhân sống chung lâu ngày phải mang thai, thuốc gì mà thuốc."

Thiên Vương Cảnh gọi Lưu Tống. "Ngươi ra ngoại đảo, tìm Âu Dương thúc thúc hỏi hắn chuyện song thai kia cho trẫm."

Lưu Tống phụng mệnh liền thúc ngựa đi trong ngày. Khương Thảo Mai suốt khoảng thời gian kia cứ lẽo đẽo theo sau hoàng đế nói cái gì mà Lam Hạ điên rồi nhớ xằng bậy, hắn nói đủ việc trên trời dưới đất làm loạn tâm ý của Thiên Vương Cảnh.

"Khương Thảo Mai... sắp đến ngày dỗ của con trai ngươi rồi nhỉ? Khương Hoài ấy?" Thiên Vương Cảnh ném thức ăn cho cá dưới hồ. Khương Thảo Mai lặng thinh

"Năm đó cùng ta cưỡi ngựa... hắn bị ngựa vùng mà té chết... ngươi còn nhớ không?"

"Là... là do con trai của nô tài ngu dốt không quen cưỡi ngựa..."

"Là hắn muốn thi cưỡi ngựa với ta, hắn muốn tranh dành hoàng hậu của ta..."

"Nô tài... nô tài không hiểu ý ngài..."

Thiên Vương Cảnh vứt túi thức ăn xuống hồ, đám cá tranh nhau ăn đến no bụng mà chết.

Thiên Vương Cảnh nghe tin đã mời được Âu Dương thúc thúc bằng hữu của thái thượng hoàng liền quay lại nói với Khương Thảo Mai.

"Ta cứ thắc mắc mãi, tại sao ngươi năm lần bảy lượt nhắm vào hoàng hậu của ta? Không phải vì báo thù cho con trai của ngươi chứ?"

Thiên Vương Cảnh bỏ đi rồi, Khương Thảo Mai sau khi chết đứng liền đập bàn tức giận.

"Nếu không phải tại ả đàn bà kia thì con trai ta đã không chết! Khốn kiếp cẩu hoàng đế ngươi nhỏ tuổi mà dám chống ta!"

...

"Hoàng Thượng... ta nghe nói... hoàng hậu đã..." Âu Dương Thạch vẻ mặt đau xót, không muốn khơi lại đau thương.
Hắn đột nhiên nghe ân nhân của mình chết, liền đau lòng chạy ngay đến đây. Không ngờ nàng ấy đã ra đi thật sự.

"Vào chuyện chính. Âu Dương thúc, chuyện... vợ ngài mang thai..." Thiên Vương Cảnh mồ hôi đổ ra trên lòng bàn tay.

"Chuyện là, ta cùng phu nhân mình sống chung mười lăm năm vẫn không có con, đi khắp nơi tìm phương thuốc quý. Tiện đường ghé ngang Thiên Vương quốc này hỏi thử, không gặp ngài mà chỉ có hoàng hậu nương nương đón ta cùng bồi chuyện. Sau khi nghe ta kể xong nàng ấy đưa ta hai viên thuốc. Dặn ta không được nói điều này cho ai, nàng dặn ta, sau khi cho phu nhân nhà uống thuốc, việc giường chiếu là cấm tuyệt đối. Hảo hảo tịnh dưỡng thân nửa năm liền đậu thai. Không ngờ đậu thai thật, phu nhân uống hai viên, nửa năm ta bận chuyện ngoài, chúng ta không hề động chuyện giường chiếu cùng nhau vậy mà liền có song thai."
Âu Dương Thạch nhắc đến hạnh phúc đến mặt nở hoa. Thiên Viên Cảnh lòng trùn xuống một bậc

"Làm sao ngươi biết phu nhân ngươi không trăng hoa với kẻ khác chứ? Ả ta lừa dối ngươi thì sao?" Khương Thảo Mai lớn tiếng từ xa đến nói.

Âu Dương Thạch nghe vậy không tức giận mà chỉ mĩm cười.
"Nàng là ái nhân của ta, là cả thế giới của ta, gia đình nàng chẳng còn ai ngoài ta, ta còn sợ mình yêu nàng chưa đủ, thời gian đâu mà quản chuyện nàng lừa dối ta. Phu nhân của ta, ta tin nàng."

Như một thanh đao cùn cứa vào trái tim thiếu nữ, Thiên Vương Cảnh nước mắt tuông rơi, nàng ôm mặt khóc nức nở.

Khương Thảo Mai muốn chạy đến nói gì thì đã bị Lưu Tống chặn lại.

Thiên Vương Cảnh trong tay áo lấy ra hộp đồng nhỏ, ba viên thuốc cho vào miệng nuốt sống. Đắng... Thật sự đắng đến đau lòng.
Thấy nàng vì uống trộng mà ho khan, vừa ho vừa khóc khiến ai cũng hoảng sợ.

"Hoàng thượng, ngươi uống thứ đó vào làm gì, lỡ là thuốc độc thì sao? Người đâu, gọi thái y, gọi thái y!" Khương Thảo Mai gọi lớn.

"Hoàng Thượng... ngài sao vậy?" Âu Dương Thạch không rõ hoàng đế này bị gì, khóc đến hoa lê đái vũ như kia.

"Các ngươi đã tận mắt chứng kiến đúng không? Trẫm... vừa uống tất cả là ba viên thuốc... tự dưỡng thai... khụ..."

"Hoàng thượng, giang sơn cần người cai trị, hoàng thượng. Ngươi không thể như vậy đi tin lời ngoại nhân..." Khương Thảo Mai vẫn không ngừng nói.

"Giang sơn? Làm quân quản giang sơn, ta không cần. Giờ mới hiểu đạo lý... Có ái nhân cạnh bên, đất dưới chân là nhà, nơi nhà có ái nhân, đó là giang sơn." Thiên Vương Cảnh lòng quặn thắt. Liếc mắt nhìn Khương tướng quân, Thiên Vương Cảnh ho khan vài cái. "Nếu thật sự ta chết... Vương quốc này đều là của ngươi."

Mọi người có mặt ai cũng nghe thấy, đều chứng kiến hoàng thượng uống ba viên thuốc, chứng kiến hoàng thượng trao giang sơn cho kẻ khác chỉ với một lời nói.

"Còn nếu ta thật sự mang thai, còn sinh ra tam bào... cả nhà họ Khương của ngươi... máu chảy thành sông, đầu treo khắp cổng!"

...

Thiên Vương quốc đầu năm thứ hai mươi tám, Thiên Vương Cảnh Thái Hoàng vương, không hề lập nam phi, tròn một năm khi Hoàng hậu tạ thế, Thái Hoàng Vương mang thai, là tam bào.

Cuối năm thứ hai mươi tám. Thiên Vương Cảnh hạ sinh ba đứa nhỏ, một nữ hai nam vô cùng khoẻ mạnh cùng quậy phá. Vừa sinh song, không nhìn hai đứa nhỏ mà thất thỉu cầm bình rượu đi ra vườn ngự hoa viên. Đứng trước mộ phần của Thanh Trà, một chén rót, một hơi cạn. Thiên Vương Cảnh nát tâm rồi. Cảm giác đau nhất của nhân thế là gì? Tự tay giết đi người mình yêu quý...

"Xin lỗi... xin lỗi... Thanh Trà... Xin lỗi... ta yêu nàng... ta yêu nàng... xin lỗi..."

Ngay ngày hôm đó, Khương Thảo Mai gia đình năm họ đều bị mang đi pháp trường chém đầu, dọc đường đi còn bị dân chúng phỉ nhổ ném thức ăn thừa, bả cặn. Đầu Khương gia treo khắp cổng thành, vẫn còn bị dân chúng khinh bỉ.

Khương Hoài năm đó vì muốn tranh dành Thanh Trà mà thách đấu cưỡi ngựa với Thiên Vương Cảnh, kết quả bị ngựa đẫy ngã mà chết. Mang hận trong lòng vì mất con trai, Khương Thảo Mai mượn đao giết người, vừa nghe tin Thanh Trà mang thai liền sử dụng tiền của bao ăn xén bớt của triều đình mua người náo loạn, mua côn trùng ở ngoại quốc về phá lúa, mua độc dược thả xuống nước sông, thuê người náo loạn cung đình, mở cổng giặc vào xâm lăng. Một tay Khương gia làm ra, Thiên Vương Cảnh không nghĩ đến kẻ cùng phụ hoàng mình vào sinh ra tử, cùng tranh dành giang sơn, trở thành tể tướng tài giỏi lại quay lưng cắn chủ.

Thiên Vương quốc, một năm có bốn mùa, không ngại nắng mưa bão táp, cứ chiều đến là nghe thiên đế khóc ở mộ phần của Thanh Trà, cùng mộ phần trò chuyện đến khi rượu cạn bình mới quay về, tâm quân chết từ đó, khóc đến thương tâm, khóc đến u ám, khóc đến chẳng lá hoa nào có thể nảy mầm, khóc đến mù loà cả đôi mắt. Lãnh cung năm đó, biến thành Phượng Hoàng điện bây giờ. Cũng như nữ nhân một mình trong lãnh cung, Thiên Vương Cảnh cũng tự nhốt mình.

Em xuất hiện khiến những băng giá đời anh bỗng dần tan đi

Cuộc đời anh là Muộn Phiền

Vì những nguyên do cả đời không dám đối diện

Chỉ còn vài gang tấc nhưng lại xa xôi
.

..

Duyên kiếp bỏ lại phía sau

Chẳng có nơi nào yên bình được như em bên anh

(Tình yêu một lần lỡ bước

là muôn dặm trường đau thương...)

Hạt mưa bỗng hóa thành màu nỗi đau

Trời như muốn khóc ngày mình mất nhau

Có bao nhiêu đôi ngôn tình, cớ sao lìa xa mình ta?

Tại sao quá ngu ngốc bỏ lại mảnh ghép mà đối với nhau là tất cả còn mình thì vụn vỡ...

Thế giới thực tại ồn ào vẫn thấy cô đơn

Còn hai ta thì khác, chỉ nhìn thôi tim đã thấu
...

Từ nay ranh giới của hai chúng ta là

yêu nhưng không thể nào bước qua

Chẳng cơn bão lớn nào bằng bão lòng..

Gặp trong mơ mà cũng không dám gào lên:

"Tôi thương em..." *

....
*Một bước yêu, vạn dặm đau. (MR.Shiro)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro