phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huyng này, lớn lên rồi chúng ta có xa nhau không?" Daesung nắm bàn tay nhỏ xíu vò vò góc áo của anh hàng xóm đẹp trai của nó

" Daesung a, em lại nghĩ gì đấy" Seunghuyn nghiêng đầu nhìn cậu

"Thì người lớn đấy" Cậu chu chu mỏ, bàn tay chỉ trỏ xung quanh "Họ đang chuyển đi kìa, bà em bảo vài ngày nữa làng sẽ chẳng còn ai nữa ..." Cậu bé xị mặt

" Họ đi kiếm tiền đó mà, kiếm tiền thì cần đi xa, ngốc ạ..."

"Thật ạ.." 

"Anh cũng chẳng biết nữa, mẹ anh bảo thế, mà mẹ anh nói thì đương nhiên đúng thôi" Seunghuyn nhún vai, nắm tay nhỏ của cậu em hàng xóm 

"Thế giới người lớn nhức đầu lắm, đừng nghĩ ngợi nữa, chúng ta đi chơi thôi, hôm nay lại được nghỉ học nè" Seunghuyn cười khanh khách sung sướng vô cùng.

"Mẹ anh sẽ la cho mà xem" Miệng cong lên phản đối nhưng tay vẫn để huyng của nó dắt đi chơi. Dẫu sao vẫn là con nít và không đứa trẻ nào lại không ham vui cả...

~~'~~~~~

"Seunghuyn à, em nói ra sẽ không làm anh giận chứ"

Seunghuyn vẫn cứ động tác cau mày quen thuộc nhìn người mà cậu đã xem như người thân từ rất lâu rồi 

" Seunghuyn à, chúng ta sẽ mãi không chia xa chứ"

"Ngốc ạ" Seunghuyn vẫn bộ dáng xoa đầu cậu quen thuộc

" Chị ấy thật xinh, tối qua em thấy 2 người hôn nhau...." Mặt cậu hồng lên

"Này em rình anh đấy à" Seunghuyn dự bước lên ôm thằng nhóc đối diện ra chọc ghẹo 1 trận

"Và em thích anh...

Chúng ta mãi mãi bên nhau chứ ?"

"Ng.......o......c...... em nói gì đấy"

.

.

.

.

.

Cuối cùng thì chúng ta vẫn xa nhau,  Daesung không thể nào nói rằng nước mắt cậu đã không ngừng rơi từ hôm thấy nụ hôn ấy. Cậu cần mạnh mẽ và 2 người họ cần bình thường như trước đây, đã nghĩ rằng khi anh ấy cười ngốc nghếch, thì cậu sẽ cười phá lên chọc ghẹo lại. Cậu tự tin thôi, nước mắt rơi không ngừng ấy chứ, và người ngốc hóa ra là cậu, hóa đá trong vòng tay anh cũng là cậu. Cậu đã quăng hết tất cả xuống đất, để rồi mạnh mẽ mà đứng dậy.

Người sợ hãi 2 người chia xa là cậu, nhưng cuối cùng cậu là thực hiện hành động ấy. Cậu theo ước mơ  thuở bé của mình mà bay đi thật xa, lòng vẫn tin rằng mình hành động đúng


~~~~~~~

"Anh này sau này chúng ta đi kiếm tiền như người lớn thì sao nhỉ" Daesung nhìn về hướng xa xăm

"Rất vất vả" 

"Em sợ buồn, không có anh không có bố mẹ, không có mọi người, em sẽ buồn không làm gì nổi đâu" Cậu không thể diễn tả nỗi buồn của mình thành lời, chỉ nhớ rằng khi cậu mất người bà thân thương thì chưa bao giờ có thể khiến cậu cảm thấy mình như trước đây"

"Vậy chúng ta sẽ đi kiếm tiền cùng nhau" Seunghuyn cũng sẽ buồn nha.

"Vậy lỡ khác nơi làm thì sao" 

"Vậy sẽ đến nơi gần nhất mà gặp nhau"

"Vậy quá bận thì sao"

" Vậy sẽ núp nơi nào đó mà quan sát nhau"

"Seunghuyn a, mẹ em thích phim đó lắm, em nghe muốn thuộc luôn rồi.."

"Mẹ và chị gái anh cũng thế "

Nhại lại lời phim thật vui ....

Có ai ngờ đâu rằng mấy chục năm sau, Seunghuyn lại như bộ phim xưa mà quan sát ai đó

"Chúng ta ngay cả chạm ngón tay cũng không thể nữa rồi, Daesung..."Seunghuyn hít thở không khí, bầu không khí có mùi của cậu

"Đại ca, chúng ta cần đi ngay, cảnh sát gần tới rồi"thanh niên đảo mắt nhìn Seunghuyn

"Đi"

~~~~\~~~~

"Daesung, tập trung lại nào hôm nay cậu thật lạ"

"Tôi cần về sớm"

"Cho cậu 1 tiếng giải quyết việc riêng. Hôm nay không thể về"

Chạy thật nhanh về căn nhà được bảo vệ kỹ càng của mình, cậu không đoán sai, trên giường ấy có người đang ngủ một giấc yên ổn. Cậu đi tới thật chậm, thật chậm, vuốt ve gương mặt ấy

"Ngốc, anh nghĩ rằng có thể chạy thoát khỏi em sao "

(End zồi đó, để xong fic kia sẽ biến bé này thành long///


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro