Chương 4: Dưa tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Hannah

Anh em Tề gia đi tới phòng của Phương Thần, hương thơm tràn ngập cửa phòng, mùi thơm tràn đầy sức sống, vào mùa hè còn có mùi thơm sảng khoái hơn rất nhiều.

Phương Thần ngâm hạt giống trong nước, không tới mười phút, hạt giống đã mọc rễ mạnh mẽ, mầm mống bắt đầu mọc lên phía trên, tuy rằng chỉ có hai ba cái lá, nhưng nhìn lá cây thanh tú liền biết rằng thứ này sức sống phi thường mạnh, và nó chắc chắn sẽ sống được!

“Anh họ.” Tề Tiểu Ninh rất vui vẻ: “Hạt giống thật đẹp.”

"Mau trồng nó đi."

“Ừ.” Ba người cẩn thận lấy chậu nước ra, ở sân trước đào một cái hố, chôn hạt giống đổ một chút nước, vừa chạm đất thì hạt giống đã lớn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nó lớn hơn một chút. Những chiếc lá vươn ra thân hình tuyệt đẹp của chúng dưới ánh nắng mặt trời!

Tề Tiểu Quân sững sờ, nhìn mảnh lá xanh nhỏ bé này, trong lòng dâng lên xúc động, thảo nào bây giờ mọi người đều thích trồng, thấy loại cây này chăm chỉ hút chất dinh dưỡng, càng nghĩ càng thấy yêu đời hơn. .Còn bố mẹ mất rồi thì vẫn còn em gái, giờ lại có thêm một "anh họ" nữa.

Phương Thần nói: "Chúng ta nhất định có thể ăn dưa."

Vừa nói xong, Phong Vinh bạn của Tề Tiểu Quân lại đến nói: "Bây giờ thợ mỏ kiếm được nhiều tiền, nhiều người đổ xô đi. Anh còn trẻ, không làm được việc nặng , tôi cũng không nói nhưng tôi muốn nói với tiểu Quân .Sau khi năn nỉ một lúc lâu với người giám sát của chúng tôi, anh ấy đã đồng ý. Đừng có bị lừa, hay đi trồng loại rau nào, ăn no bụng mới là điều quan trọng nhất! "

"Cảm ơn vì lòng tốt của cậu."

Phong Vinh nói hết lời tốt đẹp, nhưng Tề Tiểu Quân lại không chút động lòng, cuối cùng nổi giận: " Tôi mặc kệ cậu, không biết tốt xấu.” Nói xong liền tức giận rời đi.

Tề Tiểu Ninh lo lắng nhìn anh trai: "Hai người lại cãi nhau."

"Không."

Phương Thần hôm qua kiệt sức thanh tẩy hạt giống, cậu chưa từng đối xử tệ với bản thân, dự định đi siêu thị mua một ít đồ ăn ngon .

"Tiểu Quân, Tiểu Ninh, chúng ta đi siêu thị."

Tề Tiểu Quân có chút ngượng ngùng, đi ra ngoài đều phải tiêu tiền, đồ đạc đều chỉ có hơn ngàn sao, bên ngoài nhiều như vậy , sợ là không chịu nổi dụ dỗ.

Phương Thần nhìn thoáng qua nhóc đang suy nghĩ gì, nói: "Hôm nay hạt giống đã nảy mầm. Anh tâm tình tốt, hôm nay anh thanh toán tiền!"

Nói như vậy, Tề Tiểu Quân càng là xấu hổ không muốn đi.

“Tiểu Ninh, đi, anh xem cây ở nhà.” Nhóc ngượng ngùng nói.

Phương Thần cau mày nói: "Như vậy cũng không được, cậu không đi thì ai bê đồ cho chúng ta."

Tề Tiểu Quân: !!!

Ba người cùng nhau đi siêu thị, ở đây lạm phát kinh khủng, sôcôla trên kệ giá 25 sao, một đoạn ăn được mười sao, liền mua hai mươi sao sôcôla. Tiểu Ninh đẩy xe, Phương Thần ở phía trước nhìn hương vị khoai tây chiên và thạch, giá cả cũng đắt như nhau, một gói khoai tây chiên cũng hơn 100 sao, rốt cuộc biết tại sao Tề Tiểu Quân lại không mê, chỉ cần mua một ít thôi, mấy ngàn sao hết rồi!

Phương Thần dạ dày vương, tuy rằng uống chất dinh dưỡng sẽ cảm thấy no, nhưng không thể cho thức ăn tươi vào miệng mà nhai kỹ, có gì vui?

Cậu đến khu ẩm thực mua một con cá trắm cỏ rẻ nhất, thực ra cũng có giá hai nghìn sao, mua một ít nước mắm cay, lại thêm một nghìn sao, và mua một ít giá đỗ, hũ khô Đông Bắc, rau như măng.

Khi mua gạo, năm mươi ký gạo có giá 10.000 sao, nghe nói loại gạo trồng trong phòng thí nghiệm này phải mua bằng nước tinh khiết mới giữ được mùi vị ngon nhất, giá nước cao gấp đôi gạo. Phương Thần chỉ muốn chửi bới.Cậu chưa bao giờ nghe nói mua gạo mà phải phân phát .

Không thể nào, cậu bị cái bụng hành hạ , buồn bực mua xong, toàn bộ siêu thị coi như mở cửa cho bọn họ, không có khách nào khác.

Tề Tiểu Quân nói: "Chúng ta đều là mua trực tuyến sẽ rẻ hơn." Ở Hạ Thành bọn họ cũng có mua sắm TV và mua sắm trực tuyến. Họ luôn phát phiếu giảm giá, cũng có thể giao đến tận nhà cho bạn, vì vậy đây là cách mua sắm truyền thống nhất trong siêu thị không ai đến.

"Vậy thì đi mua trên mạng đi, không phải sẽ rẻ hơn sao?"

Tề Tiểu Quân nói: "Cái gì rẻ đều là tăng vọt, vạn người chộp lấy, có thể không mua được."

Lúc thanh toán họ bỏ ra 40.000 sao, hạt giống cũng tiêu 50.000 sao, Phương Thần chỉ còn lại 910.000 sao.

Họ mua rất nhiều thứ, và có những người đặc biệt trong siêu thị để giao chúng.

Phương Thần thể lực quá yếu, mang cái gì cũng mệt, muốn giấu hạt giống này đi nhưng không được, toàn bộ đường phố tràn ngập mùi thơm, phát hiện rất nhiều chó mèo hoang tề tựu trong nhà, ngoài sân nhìn chằm chằm cây dưa, mới có mấy canh giờ, cây giống đã bắt đầu lên dây leo, trên đó treo những quả nhỏ nhưng hương thơm rất hống hách công bố toàn khu!

"Oa ..." Phương Thần ngạc nhiên thích thú, cậu còn tưởng cá cay có chút dầu mỡ, nếu như sau bữa ăn có hoa quả nhất định phải xuất sắc, cậu cũng cổ vũ cây dưa giống, cũng cảm thấy vui vẻ, theo cái tốc độ sinh trưởng này, có thể ăn quả sau bữa ăn, chỉ cần ngửi mùi hương là biết quả có chất lượng tốt.

Cậu chảy nước miếng khi nghĩ về nó!

Phương Thần ra ngoài làm món cá cay, linh hồn là nước sốt và giá đỗ dài bên dưới, cậu từ trước đến nay sống một mình, món cá cay của cậu là đỉnh cao.

Chẳng mấy chốc đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, Tề Tiểu Quân cùng em gái xem, ở Hạ Thành chỉ nấu cơm vào những dịp quan trọng, Tề Tiểu Quân xem Phương Thần biến hoá nấu cơm.

Con cá cay này có thể bắt bằng tiền công của nhóc một năm trong mỏ, ăn không nổi.

Nhưng ngay sau đó, mùi cay nồng và thơm ngon trong phòng xông lên, khi gặp phải mùi này, nước bọt của nhóc tự động tiết ra.

Phương Thần gọi Tề Tiểu Quân đến, nấu cơm theo chỉ dẫn, quả nhiên là lúa cấy, cơm thơm khắp nhà.

Họ xấu hổ vì mùi thơm cay xè trong nhà.

Người đi đường cũng ngẩn ngơ trước mùi hương lạ lẫm, hít thở khó nhọc và dường như không còn cảm giác gì sau một ngày mệt nhoài.

" Trời ơi, thơm quá."

"Không!"

“Chúng ta hãy lấy bàn và ăn đi.” Mặc dù hắn ăn bí ngô bình thường, nhưng hắn có thể ăn thêm vài miếng nữa ngay cả khi có mùi trong không khí.

Phương Thần không ngờ sức hút từ hạt dưa đỏ siêu khủng của mình lại gây chấn động cả phố.

Cá cay gần cạn nồi, khâu cuối cùng là đổ dầu nóng vào.

Đầu tiên Phương Thần phết một lớp ớt khô, sau đó đổ dầu hun khói lên các món ăn đã nấu, âm thanh bộp bộp kèm theo tiếng nổ, vị cay cay gây nghiện đã thu hút mọi sự chú ý của anh em Tề gia.

"Mau dọn cơm."

Tề Tiểu Ninh bưng ba bát cơm, hạt cơm đầy đặn béo ngậy đều có dầu mỡ, có thể nhai ngọt trắng miệng, Phương Thần chưa từng ăn qua một lần nghiêm túc t, khẩu vị quá lớn mở cá bên dưới bày ra giá đỗ và đậu hũ khô Đông Bắc, các món ăn kèm cay mặn còn ngon hơn cả nhân vật chính, ăn giòn không ngấy, cậu ăn một ngụm cơm to.

Bụng cuối cùng cũng thỏa mãn, ăn một ngụm lớn, tay nghề tốt, anh em Tề gia biết đắt, cũng không muốn ăn như Phương Thần, nhưng mùi thơm hấp dẫn, thậm chí bọn họ liền ăn hai ngụm nhỏ trong một hơi . Cả một con cá trắm cỏ lớn cộng thêm vô số đồ ăn kèm, Tề Tiểu Quân bọn họ chưa bao giờ ăn ngon như vậy, cũng không đành lòng ngay cả canh thừa cùng một chút đồ ăn phụ . Họ dự định sẽ tiếp tục ăn vào ngày mai.

Bọn họ ăn uống no đủ, bên ngoài trời đã khuya, bên ngoài có tiếng gõ cửa, âm thanh báo động.

Phương Thần đi ra ngoài, phát hiện quả dưa đã lớn một lớn một nhỏ, mùi thơm nồng hơn hạt giống gấp mười lần.

Tiếng gõ cửa tiếp tục, Phương Thần đậy dưa trong thùng nhựa, dù sao không nhìn kỹ ban đêm cũng không tìm được, Tề Tiểu Quân hỏi: "Ai vậy?"

“Tiểu Quân, là ta.” Hứa lão đầu này chính là lão bản văn phòng , biết trong nhà chỉ còn lại có hai anh em, bọn họ thường thường chăm sóc.

Nhóc mở cửa, nhất thời hơi sững sờ.

Hai mươi ba người , tất cả đều vươn cổ nhìn vào.

Vốn dĩ chỉ là ngoài đường bỗng nhiên có mùi thơm, về sau mùi càng ngày càng nồng nặc, buổi tối ăn cơm , phát hiện có cái gì mùi lạ liền đi qua, mọi người đều rất hiếu kỳ.

"Cái gì làm cho nhà của cậu thơm vậy."

"Nó có mùi sảng khoái."

Tề Tiểu Quân nói: "Anh họ trồng dưa."

“Hả?” Mọi người đồng thanh ngạc nhiên, hôm qua nghe nói bọn họ bỏ ra rất nhiều tiền để mua hạt giống, cửa hàng hạt giống trên đường giống như ăn cắp tiền, bán theo từng cái, không có đóng gói đối với một số người cờ bạc muốn làm giàu, những người sẵn sàng tiêu tiền của nước. Bọn họ thậm chí còn cười nhạo cậu ta. Vậy mà hôm nay họ đã trồng thành công!

"cái này..."

Hứa lão đầu nói: “Nó thực sự có mùi giống như mùi dưa.” Nó có mùi ngọt ngào.

"Con trai tôi cũng từng trồng nó, nhưng nó không có mùi như vậy."

Phương Thần tự đắc nói: "Hạt giống không giống nhau, tôi không dùng hạt giống trong cửa hàng, đều là hạt giống được trồng trọt đặc biệt." Để tẩy sạch thứ này, suýt chút nữa đã giết chết cậu . Tô Hứa lão đầu trước mặt cậu: " Cậu làm sao bán dưa đỏ?"

“ Tôi chỉ có mỗi trái cây để lấy một cây giống duy nhất, không phải là vô nghĩa sao?” Một cây giống có thể tạo ra đến hai hoặc ba quả dưa. Dựa vào điều này để kiếm tiền, cậu có điên vì tiền không?

"Không thành vấn đề, nó sẽ được bán với giá năm mươi nghìn sao mỗi catty."

Mọi người trợn tròn mắt kinh ngạc: “Cướp tiền?” Đi khai thác mỏ nguy hiểm như vậy, một tháng chỉ có mấy nghìn sao, năm mươi vạn tệ một catty dưa, cậu ra thật sự là không bình thường.

Hứa lão đầu ho khan một tiếng: " Tôi có thể xem cây giống dưa của cậu.” Hắn cũng muốn mua một cây giống, hương vị quá mỹ mãn, còn có thể dùng hương liệu, Tiểu Quân, anh họ không đáng tin cậy, nhưng là trồng dưa không tệ.

Phương Thần nói: “Chỉ có ông mới có thể nhìn thấy.” Cây dưa của cậu dày đặc uy lực, cành lá xanh mướt trên Hoang Tinh đều là người săn lùng, cây dưa của nhà cậu là quý, đứa bé cũng không dễ dàng.

Hứa lão đầu đi tới xem qua, những người khác vẫn chưa tin, không phải chỉ là một cây giống dưa sao?

Một lúc sau, Hứa lão đầu kêu lên: "Quả nhiên có cây."

"Cái gì..."

...

Phương Thần mệt đến đổ mồ hôi, sau đó Hứa lão đầu mua dưa, ở nhà cũng không có một cái cân, chỉ có một cái máy cân, quả dưa trên đó cũng không có trưng bày, cuối cùng đành phải dùng cách khôn ngoan, Tào Xung cân voi ôm dưa lên cân, quả dưa này chỉ là sáu mươi lăm sao.

Cả xóm nhìn Hứa lão đầu như chờ giải thích, nhưng Hứa lão đầu không giải thích gì, dưa này còn có công dụng khác.

Phương Thần kiếm tiền nhưng tâm trạng không tốt.

“Anh họ, có chuyện gì vậy?” Tiểu Ninh hỏi.

"Anh đã nói có thể ăn trái cây đêm này ."

Tề Tiểu Quân nhìn cậu, trên mặt tràn đầy đánh giá - Nam tử hoang đàng, đau lòng ăn dưa giá mấy vạn sao? Thật quá ngông cuồng!

Phương Thần càng nghĩ càng buồn bực, cuối cùng hái dưa trên cây , không phải anh ăn một mình, nói: " Anh ăn một nửa, em ăn phần còn lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy