10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ly của em không phải rượu sao ?" Chính Quốc buột miệng thốt ra nghi vấn .

Thái Anh lập tức dựng thẳng ngón trỏ đặt trước môi "Suỵt..." Nhìn bộ dạng mê man của anh, cô thoáng đến gần nói nhỏ vào tai: "Tôi không thể uống rượu, cho nên vừa mới trộm đổi, anh đừng nói cho người khác."

Chính Quốc hơi nghiêng người, cảm giác được hơi thở mềm mại ở trên cổ, có một cảm giác kì lạ lan tràn toàn thân, lỗ tai có chút nóng lên, hơi thở của cô ấy làm anh có chút ngứa. Anh gật đầu, nhìn cô nhoẻn miệng cười nói: "Kỳ thật biện pháp này không tồi!"

Hai người đang nói chuyện, Thái Anh đột nhiên nghe được có người kêu tên mình, quay đầu nhìn, ở sô pha có mấy cầu thủ vừa bị phạt hít đất mới từ trên mặt đất bò dậy, cô có chút kỳ quái nhìn người gọi mình, là người hôm nay cùng cô vào đội, Tần Ánh Lan.

Tần Ánh Lan nhìn cô ngồi bên cạnh Chính Quốc, không phục cắn cắn môi nói: "Tôi xoay cái này, là yêu cầu một người làm một chuyện. Hôm nay buổi sáng tôi cảm thấy cậu nhảy khá tốt, có thể hay không hiện tại lại biểu diễn một đoạn."

Vừa dứt lời, mặt Thái Anh liền trầm xuống, cô là thích nhảy, nhưng lúc này bị yêu cầu nhảy ít nhiều làm cô cảm thấy có điểm không thoải mái. Cô mím môi, cầm lấy cái ly nói: "Ở đây không thích hợp, tôi nhận phạt."

Tần Ánh Lan nhìn cô bưng lên cái ly, nhanh nói: "Không được! Tôi yêu cầu cậu làm một việc, không thể uống rượu tránh được."

Chính Quốc nhíu mày, hiện tại tình huống này, giống như cô gái kia cố ý làm Thái Anh khó xử? Anh mởi miệng chuẩn bị nói chuyện thì Trí Tú đang chân hơn đánh vỡ cục diện bế tắc: "Thái Anh nói rất đúng, nơi này không lớn, như thế nào nhảy? Đổi một cái khác đi!"

Tần Ánh Lan nhìn Trí Tú không phục, đem đĩa quay đẩy sang một bên, tức giận nói: "Nhưng tôi muốn cậu ở đây nhảy một đoạn!"

Thái Anh sắc mặt thay đổi, Chính Quốc duỗi tay lấy đĩa quay cười nói: "Đừng nói như vậy, trò chơi phải kết thúc, nhiều không thú vị, cậu đổi cái khác đi. Nơi này không thích hợp, cũng đâu phải Thái Anh không đáp ứng." Không đợi Tần Ánh Lan nói chuyện, anh hướng về phía sau nói: "Thời gian còn nhiều, muốn nhìn có rất nhiều cơ hội."

Nữ sinh ngồi bên cạnh Tần Ánh Lan lôi kéo cô, cô do dự nửa ngày, uể oải nói: "Vậy hát một bài đi."

Thái Anh không thể lại thoái thác, gật đầu: "Mọi người cứ tiếp tục chơi đi, tôi tìm bài hát."

Chính Quốc nhìn cô đứng lên đi đến máy karaoke, nghĩ chút nữa mặc kệ cô có hát được không, mình nhất định phải cổ vũ.

Khúc nhạc dạo vang lên, Thái Anh an tĩnh đứng trước microphone, duỗi tay đỡ lấy microphone, hai mắt buông xuống, phòng tập ầm ĩ tức an tĩnh lại...

Tiếng hát uyển chuyển, chậm rãi quanh quẩn khắp căn phòng. Chính Quốc vẫn luôn nhìn cô, cô lẳng lặng đứng ở nơi đó hát, áo thun trắng, quần jean xanh nhạt, cả người đều đắm chìm trong âm nhạc, thanh âm thực thuần. Một tiếng một tiếng

"Phiến đá xanh đường cái biên kia ly biệt tựa không gian
Gợi lên ta không ngừng đối với ngươi tưởng niệm
Nếu vũ thế lại lan tràn
Có thể lại nhiều xem ngươi vài lần....."

Lúc kết thúc, Thái Anh chậm rãi nâng lên đôi mắt, nhìn về phía cậu, trong phút chốc, Chính Quốc cảm thấy trong lòng giống như có một viên hòn đá nhỏ, nổi lên từng trận gợn sóng.

Chính Quốc từ gara ra, xa xa có ô tô chiếu đèn khiến cậu che che đôi mắt, xe dừng lại bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống, trên ghế lái là một cô gái 20 tuổi, "Cậu vừa trở về?" Cô quen thuộc cùng Chính Quốc chào hỏi "Mình vài ngày rồi không gặp cậu! Còn tưởng rằng cậu đi tập huấn!"

"Ờ, danh sách hôm nay mới có, ngày mai đi báo danh. Đã trễ thế này, cậu nhanh trở về đi." Nói xong người hướng cửa nhà mình bước.

"A... Mình còn chưa nói xong đâu!" Kim Nghệ Lâm ở phía sau cậu nói.

Chính Quốc xoay người thấy cô mở cửa xe đi xuống, trên tay còn cầm một cái hộp: "Đây là quà của dì, hiện tại gặp cậu, giúp mình mang cho dì luôn đi. Mình gần đây có việc, thời gian không ổn định."

Chính Quốc duỗi tay tiếp nhận: "Cảm ơn, không thành vấn đề, mình thay mẹ cảm ơn cậu."

Kim Nghệ Lâm duỗi tay đấm anh một quyền, cười nói: " Khách khí cái gì, huấn luyện thuận lợi." Nói rồi nhìn cậu một cái thật sâu: "Chú ý đừng để bị thương!"

Chính Quốc nằm ở trên giường, ngày mai bắt đầu huấn luyện, nghĩ sắp đã đến Giải vô địch thế giới, sờ sờ cánh tay chính mình, hình như lực có chút giảm! Anh thở dài, trở mình, đem tay gối sau cổ, đột nhiên nghĩ tới cô gái ở gần cậu nói chuyện khi đó, hơi thở ấm áp, cái loại cảm giác mềm mại này, với thời điểm ngày thường cùng đồng đội kề tai nói nhỏ an bài bố cục không giống nhau, làm cậu cảm thấy ngứa, có chút khó chịu, nhưng lại không giống như cảm giác chán ghét. Cậu sờ sờ cổ chính mình, nghĩ đến cái ly nước khoáng, khẽ cười một chút, nhắm hai mắt lại.

Ngày đó liên hoan xong, Thái Anh liền không còn chú ý đến Chính Quốc, nghe người ta nói anh và Kim Tại Hưởng đều được vào đội huấn luyện quốc gia. Cô không có quá nhiều tâm tư chú ý người khác, cô quá thiếu tiền. Ngày hôm sau, Trí Tú liền đưa tiền lương cho bọn cô, lương cứng 1500, một trận 200, nếu tháng này không có thi đấu, như vậy bọn cô chỉ có thể được 1500 .

Thái Anh nhìn số tiền lương ít đến đáng thương này, lén hỏi chị ấy cô có thể ra ngoài làm thuê không, sau khi được đồng ý, dưới sự trợ giúp của Lệ Sa, rốt cuộc ở trung tâm dạy nhảy tìm được một vị trí.

Cô ngồi nghe an bài khóa huấn luyện vũ đạo cổ vũ, đội cổ động viên mỗi tuần tập trung huấn luyện 3 buổi. Thái Anh đem thời gian biểu vẽ ra, tính toán chính mình mỗi tuần không sai biệt lắm có 8 giờ dạy học, cô dùng cán bút chống huyệt thái dương, yên lặng tính tiền: Một giờ 150, 8 giờ chính là 1200, một tháng chính là 4800! Ánh mắt cô sáng lên, số tiền có thể tích cóp, đội cổ động viên bên này 1500 cũng đủ ứng phó sinh hoạt hằng ngày, ở ký túc xá có hai phòng, trừ bỏ cô cùng Mạnh Tiểu Vi, còn có hai người khác cũng ở nơi này, ký túc xá có bếp, cô có thể tự nấu ăn. Thái Anh từ nét ưu sầu trên mặt chậm rãi hiện lên tươi cười, giải quyết xong vấn đề tiền bạc, tất cả đều tốt đẹp!

Mạnh Tiểu Vi tò mò nhìn cô vạch tới vạch lui, sau đó dường như nghĩ đến cái gì đột nhiên nở nụ cười, đi qua nói: "Thái Anh, hôm nay không tập luyện, cùng nhau đi dạo phố đi!"

Thái Anh một bên thu thập đồ vật, một bên lắc đầu nói: "Tôi không đi, cậu đi đi."

Mạnh Tiểu Vi nhíu mi, nói: "Cậu cũng đừng cách xa thế, kêu cậu rất nhiều lần đều không đi! Cậu nhìn xem quần áo cậu quê mùa chết đi được!"

Thái Anh bình tĩnh nhìn cô, thản nhiên nói: "Tôi không có tiền."

Mạnh Tiểu Vi bị ngữ khí bình thản của cô làm ngây người, cô hoài nghi đánh giá Thái Anh, nhìn sắc mặt bình tĩnh, không có tự ti cũng không có trốn tránh, giống như chưa bao giờ cảm thấy không có tiền là một chuyện mất mặt. Cô bĩu môi, hừ một tiếng liền đi ra ngoài.

Thời gian cứ như vậy một ngày một ngày trôi qua, Thái Anh sinh hoạt quy luật, tập với đội cổ vũ , đi dạy ở trung tâm dạy nhảy, có thời gian liền đọc sách, học từ đơn. Thành tích văn hóa của cô rất kém, ngữ văn miễn cưỡng có thể đạt tiêu chuẩn, nhưng toán học, tiếng Anh là hai môn học như thế nào đều cảm thấy không hiểu. Đối chiếu đáp án của bài thi lúc trước, nhìn bài thi toàn màu đỏ, cô lần đầu tiên cảm thấy nhụt chí, có lẽ bản thân mình thật sự không thể học ...

Cô thở dài một hơi, uể oải không vui dọn đồ để đi dạy, đang đứng chờ xe buýt, một chiếc xe hơi màu đen dừng trước mặt, cô kỳ quái nhìn chiếc xe, cửa sổ xe hạ xuống, Mạnh Tiểu Vi lộ mặt nói : "Thái Anh cậu đi đâu thế?"

Thái Anh thấy ở ghế lái là một người đàn ông 40,50 tuổi, có chút mập, đỉnh đầu còn trọc, nhìn cô cười đáng khinh, cô nhíu mi: "Đi ra ngoài có chút việc."

Chưa nói tới câu thứ hai, bọn họ liền lái xe rời đi, Thái Anh nhìn chằm chằm chiếc xe, sắc mặt hơi trầm xuống, Mạnh Tiểu Vi đã vài ngày không trở về, hiện tại thoạt nhìn có vẻ về sau cũng sẽ không trở về, cô khẽ thở dài một cái.

Buổi tối trở lại ký túc xá, phát hiện Mạnh Tiểu Vi cư nhiên ngồi ở bàn nhìn đến cô tiến vào, hưng phấn lôi kéo khoe quần áo mới mua, túi xách, di động, "Thế nào? Đẹp sao?" Mạnh Tiểu Vi ríu rít nói , Thái Anh đảo qua một núi đồ hiệu, gật đầu không nói gì.

"Thái Anh à, cậu có phải hay không đang thiếu tiền?" Mạnh Tiểu Vi cẩn thận hỏi ra vấn đề này.

Thái Anh bình tĩnh gật đầu: "Ừ." 

Đôi mắt Mạnh Tiểu Vi lóe sáng, tiến sát vào người cô nói: "Cái kia, tôi có cách kiếm tiền nhanh hơn ở đây, có thể giới thiệu cậu!"

Kiếm tiền nhanh? Cô nhếch một bên khóe môi, mỉa mai nhìn Mạnh Tiểu Vi liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Không cần!"

Mạnh Tiểu Vi ngây ra một lúc, không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt nhanh như vậy, cô ta đảo tròng mắt, giữ chặt tay Thái Anh: "Tôi nói nghe nè, tôi sẽ không hại cậu! Đây quả thực là cơ hội tốt, hôm nay cậu có thấy người lái xe kia không? Hắn là lão tổng, giá trị con người hơn trăm triệu đấy, hôm nay nhìn đến cậu, nói cậu lớn lên thật xinh đẹp..."

Thái Anh nghe cô ta lải nhải, trong lòng một trận ghê tởm, hung hăng đẩy tay cô ta ra, đứng lên lạnh lùng nói: "Vậy chính cậu lưu lại dùng đi!"

Mạnh Tiểu Vi bĩu môi, còn không phải buổi chiều ở trạm xe buýt gặp được Thái Anh, cái lão già háo sắc khi liền luôn quấn lấy cô hỏi thăm, hứa hẹn chỉ cần có thể nói Thái Anh bồi hắn một đêm, liền cho cô 20 vạn. Cô ghét bỏ nhìn Thái Anh, phí giới thiệu một đêm đã là 20 vạn, không biết sẽ chi cho cô ta bao nhiêu tiền!

Nhìn Thái Anh biểu tình lãnh đạm, Mạnh Tiểu Vi cảm thấy trong lòng khó chịu. Một con bé mô côi nghèo rớt mà còn làm bộ thanh cao! Nếu không phải có gương mặt này, ai thèm nói nhiều như vậy, cô ta đè ép hỏa trong người, nhỏ giọng nói: "Chính là lão bản coi trọng cậu mà!"

Thái Anh hung hăng nhìn chằm chằm cô ta, gằn từng chữ một nói: "Mạnh Tiểu Vi, cậu ghê tởm, đừng kéo người khác cùng cậu ghê tởm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro