24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《 Cách Cách Truyện 》 bản làm lại, mọi người đều biết, Mạch Yến ưa dùng tân binh, bà ấy đã từng nói, tân binh tâm tư tương đối thuần tịnh, cho nên dễ dàng đắp nặn ra hình tượng thuần mỹ trong tưởng tượng, nhưng bộ phim này có rất nhiều bất đồng, Mạch Yến cư nhiên tổ chức buổi thử vai, cho nên trong giới liền sôi nổi suy đoán, thử vai chỉ là lấy cớ, tuyên truyền mới là thật, nữ chính mới của Mạch Yến đã xác định, vừa vặn chính là tân binh thử vai lần này, Lữ Thư Quân. Nhưng đến khi bắt đầu quay, các phóng viên mới phát hiện, nữ chính lặng yên biến thành một cái tên chưa từng nghe, Phác Thái Anh.

Cô gái này xác thật so với Lữ Thư Quân diện mạo xinh đẹp hơn, nhưng vì cái gì Mạch Yến lại chọn cô gái này diễn chính mà từ bỏ Lữ Thư Quân do chính mình tuyển chọn ra? Tuy rằng so về trong ngoài Phác Thái Anh càng thích hợp với nhân vật này hơn, nhưng phóng viên vẫn là nghe phòng làm việc có người truyền tin ra, Phác Thái Anh sau lưng có người chống lưng! Hơn nữa người kia bối cảnh rất lớn, vì phủ hồng cho Phác Anh Thái, hướng Mạch Yến gây áp lực cuối cùng vì mỹ nhân lấy được vai chính.

Nếu là như vậy, hết thảy đều được giải thích rõ ràng, chính là vị kim chủ sau lưng kia rốt cuộc là ai? Nhân viên trong phòng làm việc không lộ thông tin, chỉ nói là bối cảnh rất lớn.

....

Trân Ni sau khi xem xong, lật xem vài dòng bình luận, mày nhăn lại, bình luận thoạt nhìn đều là nói phim truyền hình này chất lượng không được, không thì cũng đều bàn luận về kim chủ phía sau Phác Thái Anh.

-"Tôi nhìn ảnh chụp của cô ta, xác thật diện mạo mỹ nhân, bất quá vẫn là rất tò mò kim chủ sau lưng là ai?"

-"Hướng Mạch Yến gây áp lực? Phóng viên các người xác định không viết sai chứ? Lấy địa vị của Mạch Yến hiện tại ở trong giới, còn có thể tạo áp lực cho bà ta khẳng định người này không phải bình thường đi?"

-"Ghét nhất cái loại đi cửa sau này, Lữ Thư Quân trong lòng có bao nhiêu nghẹn khuất, nỗ lực bao nhiêu cuối cùng lại bại dưới tay kẻ có chống lưng!"

-"Đột nhiên cảm thấy diện mạo cô ta đặc biệt không vừa mắt, chắc chắn là đã phẫu thuật qua rồi!"

-"Lầu trên cẩn thận, có thể tạo áp lực cho Mạch Yến phỏng chừng địa vị thâm hậu, cẩn thẩn bị truy tung tích!"

-"Vừa mới xem ảnh chụp còn cảm thấy cái gì Thái Anh lớn lên khá xinh đẹp, hiện tại nhìn đến tin này, lại nhìn kỹ, Lữ Thư Quân so cô ta lớn lên tự nhiên hơn nhiều, càng quan trọng hơn là Lữ Thư Quân đi con đường chân chính!"

-"Chỉnh dung +1"
......

Cảnh nguyên năm 22, Đại tề nguyên hậu đích nữ Hách Nhã công chúa vì túc trực bên linh cữu kỳ mãn, Cảnh Nguyên Đế phái Định Quốc Công thế tử cùng tướng quân Hoàng Phủ Thịnh nghênh đón công chúa hồi cung.

Hoàng Phủ Thịnh đứng phía trước Đế Lăng, sắc mặt túc mục, từ biệt 13 năm, không biết nhân nhi còn nhớ hay không hai người khi còn bé từng chơi cùng nhau.

Gió thổi linh vang, một thân y nữ quan từ phụng dưỡng ngược lại trong đình thuận liệt mà ra, đi cuối cùng là ma ma, bước nhanh đi đến trước mặt hắn, uốn gối hành lễ: "Hoàng Phủ tướng quân, thỉnh chờ một chút, công chúa vì hiếu thánh Hoàng Hậu thượng nén hương cuối, liền có thể hồi cung."

Hoàng Phủ Thịnh lui về phía sau một bước, ôm quyền chắp tay thi lễ: "Được, ta chờ ở ngoài này." Ma cô cô cúi đầu lui về phía sau hai bước, xoay người đi hướng trong điện.


"Qua! Cảnh tiếp theo, cảnh trong nhà, màn hình không cần cắt. Hách Nhã chuẩn bị tốt chưa?"

Phác Thái Anh ngồi quỳ ở đệm hương bồ thượng, nghe được đạo diễn hô, đối với ông ấy gật đầu, làm ra một cái động tác "ok", tối qua Trân Ni đã dạy cô. Quả nhiên, Hàn Phong nhìn tay cô, bàn tay vung lên, 7, 8 cái camera liền đến gần rồi cô.

Hách Nhã công chúa trên người mặc tố y, sắc mặt trầm tĩnh quỳ gối trước bài vị hiền thánh Hoàng Hậu, hai mắt khép hờ, cảm giác được có người tiến vào, nàng hơi hơi nâng mí mắt, chậm rãi hỏi: "Hắn đồng ý?"

Ma cô cô khom người trả lời: "Là Thế tử Hoàng Phủ phỏng chừng vẫn là niệm tình nghĩa năm đó"

Hách Nhã nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn ma cô cô......

"Cắt! Cô không ngắm đúng máy quay, đối chuẩn là máy 2, máy 4 là lấy cảnh xa! Cô ấy không có kinh nghiệm, các người nên chủ động đẩy màn hình lên! Đừng mẹ nó đứng như mấy kẻ ngốc vậy !" Hàn Phong hô to.

Thái Anh thật vất vả tiến vào cảm xúc, thì bị đánh gãy, sắc mặt có chút khẩn trương, từ đệm hương bồ phía dưới rút ra kịch bản, mặt trên mỗi một câu lời kịch đều được chú thích, cô cầm kịch bản, bắt đầu tìm kiếm camera tương ứng, nhìn đến máy 2 đặt ở hướng 11 giờ trước mặt mình, đối với người quay phim nói xin lỗi.

Người quay phim máy 2 chậm rãi đẩy máy quay ra, nói với cô: " Chú ý xem, tôi từ nơi này bắt đầu, phân biệt với máy 1, 3, 4, 5 đừng nhầm, cảnh tiếp theo, trước hết phải biết camera ở nơi nào."

Thái Anh nghe được hắn kiến nghị, đối với hắn chân thành nói câu cảm ơn, cô xác thật là vẫn luôn ấp ủ cảm xúc, cũng không có ý thức được vị trí máy quay, trở về còn phải luyện tập nhiều hơn nữa.

"Bắt đầu!"

Hách Nhã quay đầu nhìn về phía ma cô cô, trào phúng nói: "Năm đó là cái tình nghĩa gì vậy? Ta đều đã quên rồi, hắn lẽ nào còn nhớ rõ chứ".

Ma cô cô đau lòng nhìn Hách Nhã quỳ gối đệm hương bồ thượng, thấp giọng nói: "Công chúa khi đó còn nhỏ, nhưng là với Thế tử Hoàng Phủ không giống nhau, ngài ấy lúc ấy đã hiểu chuyện."

Hách Nhã yên lặng quay đầu, nhìn làn hương khói trước bài vị, nhẹ nhàng khép hai mắt.

"Qua! Cảnh tiếp theo." Hàn Phong nhìn màn hình, diễn viên này biểu hiện so tưởng tượng của ông thì tốt hơn nhiều, tuy rằng có sai lầm một chút, nhưng cảm xúc cùng biểu tình vẫn tương đối đúng chỗ.

Mạch Yến ngồi ở một bên sân, lẳng lặng nhìn biểu hiện của Thái Anh, nhếch khóe môi, lành lạnh nói: "Không nghĩ tới cư nhiên diễn cũng không tệ lắm!" Lữ Thư Quân ngồi ở bên cạnh, nghe được Mạch Yến nói, tay không khỏi nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, trên mặt lộ ra tia không phục.

Miện Lăng Phi nhìn qua Mạch Yến cùng Lữ Thư Quân, hơi nhíu hạ, có chút nghi hoặc nhìn Phác Thái Anh, cô gái này như thế nào lại đắc tội với Mạch Yến? Hắn trước đây cũng từng gọi người hỏi thăm qua, nghe được tin là Mạch Yến nhìn trúng nữ nhi này, lấy vài mối quan hệ cá nhân tìm được phương thức liên hệ, nhưng hiện tại xem ra, giống như không phải coi trọng, mà là có thù oán?

Hắn suy tư gì nhìn Phác Thái Anh đã làm tốt phần quay phim, quay đầu đối với trợ lý bên cạnh nói mấy câu, quay đầu tiếp tục xem quay phim.

Một nén nhang đốt sạch, Hách Nhã đỡ ma cô cô từ đệm hương bồ thượng đứng lên, nhìn qua mọi vật trong nhà, trong mắt toát ra tia tiếc nuối, nhẹ giọng nói: "Phải rời khỏi sao."

Ma cô cô mỉm cười nói: "Đúng vậy, công chúa rốt cuộc có thể hồi cung."

Hách Nhã cười khẽ, nghiền ngẫm nhìn ma cô cô hỏi: "Cô cô có vẻ rất cao hứng?"

Ma cô cô sắc mặt biến đổi, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ là vì công chúa cao hứng..."

Hách Nhã cúi đầu nhìn bà ấy trong chốc lát, đột nhiên cười khẽ ra tiếng, khom lưng nâng bà dậy: "Cô cô làm gì vậy, ta đương nhiên biết ngươi là vì ta cao hứng." Dứt lời dang hai tay, nói: "Hầu hạ ta thay quần áo đi, hồi cung sẽ phải đi gặp Phụ hoàng, không thể để bộ dạng này được......" Trong ánh mắt một mảnh lạnh băng.

Hàn Phong dự đoán thuận lợi, cảnh diễn này không đến 3 tiếng đồng hồ liền hoàn thành, Hàn Phong nhìn không trung, hôm nay thời tiết có chút nhiều mây, hắn cùng mấy phó đạo diễn thương lượng, quyết định đợi một giờ sau, chờ thời điểm có ánh nắng mặt trời, tiếp tục quay cảnh Hách Nhã công chúa hồi cung. Mạch Yến gật gật đầu, cười đi qua chỗ Phác Thái Anh tán thưởng: "Biểu hiện quá tốt rồi! Em biết không, cảnh diễn này, Hàn đạo diễn cùng tôi vì em đã để cả ngày hôm nay quay, không nghĩ tới em hôm nay biểu hiện hơn chúng tôi dự kiến, có phải hay không Hàn Phong?"

Hàn Phong một bên nhìn màn hình, một bên gật đầu: "Xác thật biểu hiện không tồi, ngươi trời sinh là diễn viên."

Thái Anh cười cảm tạ lời khích lệ của Mạch Yến, liền đi tới camera bên cạnh xem cảnh vừa mới quay xong, đêm qua cùng Trân Ni nói về thái độ Mạch Yến đối với cô, hai người quyết định về sau đối Mạch Yến bảo trì phép tắc khách khí cơ bản.

Xem lại cảnh quay, Thái Anh cảm thấy có chút kì lạ, có chút hưng phấn còn có chút mới lạ, nguyên lai chính mình vừa rồi nhìn như vậy. Cô xem rất nghiêm túc, nghe giọng nói của chính mình, có chút giả, Hàn Phong nhìn sang, nói: "Âm thanh xác thật không thích hợp, hậu kỳ sẽ thêm phối âm."

Nói xong, đột nhiên nhìn chằm chằm mặt cô, Thái Anh bị nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên. Hàn Phong thở dài, nói: " Rất ít khi không cần chỉnh sửa khuôn mặt trên khung hình"

Mạch Yến, Lữ Thư Quân, Miện Lăng Phi nghe được lời này, đều tiến lại nhìn Thái Anh trên màn hình, sôi nổi gật đầu nói: "Đúng vậy nha!"

Thái Anh bị bọn họ xem có chút 囧, lại nghe ông nói không cần chỉnh sửa, không hiểu rõ lắm, liền nghe được Miện Lăng Phi giải thích: "Nhan sắc của chúng ta nhiều hoặc ít qua màn ảnh đều sẽ có chút vặn vẹo, cho nên người xem thông qua màn ảnh nhìn chúng ta cùng bản thân chúng ta ngoài đời không giống nhau. Ngoài đời và trên TV không có gì biến hóa phải nói là rất hiếm thấy, em rất thích hợp với phim văn nghệ!"

Thái Anh cười xoay người lấy di động, gửi cho Chính Quốc một tin nhắn: Vừa đạo diễn nói em đóng khá tốt.

Gửi xong, tìm một góc trong trường để chụp, nhìn nhìn, cảm thấy không quá đẹp, cứ chụp rồi lại xóa, Trân Ni nhìn cô cầm di động chụp tới chụp lui, đi tới ghét bỏ nói: "Kĩ thuật chụp hình cũng quá kém đi" Nói rồi đoạt di động trong tay Thái Anh, hướng cô chụp mấy tấm, rồi ném lại điện thoại, làm mặt quỷ nói: "Chạy nhanh khoe với Chính Quốc đi."

Thái Anh cười tiếp nhận di động, chọn một ảnh rồi gửi cho Chính Quốc. Chờ đến thời điểm chuẩn bị tiếp tục quay, Chính Quốc mới hồi âm, là một đoạn ghi âm: Thái Anh đương nhiên là tốt nhất. Ngoan, lại gửi cho anh hai bức ảnh đi...

Thái Anh đem đoạn ghi âm nghe đi nghe lại, cuối cùng gửi toàn bộ ảnh, Chính Quốc trả lời rất mau: Muốn đem em cất đi để không ai thấy!

Chính Quốc nhìn người trên di động cười tươi như hoa, thở dài, nhớ quá đi, làm sao bây giờ?

Mẹ Điền thấy bộ dạng cậu nhìn chằm chằm di động lúc cười lúc lại nhíu mày, tức giận: "Buông di động, tập trung ăn cơm!"

Chính Quốc lưu toàn bộ ảnh vào máy, rồi thất thần gắp một miếng đồ ăn trước mặt để vào bát. Phùng Tĩnh nhìn con trai không nói lời nào, hỏi: "Con chừng nào thì huấn luyện?"

Chính Quốc ăn được hai miếng lại liếc di động nói: "Ngày mai! Con cùng Tại Hưởng, Chí Mẫn ngày mai đi, không đến nửa tháng sau là giải trong nước bắt đầu."

Ba Điền nhìn cậu hỏi: "Lần này mục tiêu của cả đội là cái gì?"

Chính Quốc nhún nhún vai, nói: "Còn không phải mục tiêu năm trước, lấy lại chức vô địch sao! Năm trước bại dưới tay Chiến Phong, huấn luyện viên muốn tức chết rồi, khoảng thời gian đó bọn con đều huấn luyện gấp đôi!"

Ba Điền nghe vậy, cười ha ha: "Mẫn Doãn Kì chính là cái bộ dạng này, bất quá nói thật, năm nay các con hẳn là có hi vọng..."

Mẹ Điền nhìn cùng hai người đàn ông, nghĩ nghĩ nói: "Tiểu Quốc, Lâm Lâm hôm nay đi Thái Lan, con có thể đưa con bé đi được không?"

Chính Quốc kỳ quái nhìn mẫu hậu đại nhân, hỏi: "Vì cái gì muốn con đi đưa?"

Mẹ Điền nghẹn một chút, có chút căm giận nói: "Con, đứa nhỏ này, đưa con bé đến sân bay cần có lí do sao?"

Chính Quốc xua xua tay: "Không được, buổi chiều con còn có việc. Tuấn ca sắp xếp con ngày mai đi chụp quảng cáo, con buổi chiều phải đi gặp anh ấy."

Nhìn khuôn mặt tối sầm lại của mẫu hậu đại nhân, cậu lập tức cầm lấy di động nói: "Mẹ trước hết đừng nóng giận, con liền gọi cho cô ấy nói rõ tình huống!"

Ba Điền ngẩng đầu liếc cậu một cái, quay đầu nói với vợ: "Về sau chưa hỏi nó thì đừng đáp ứng người khác! Nó lớn rồi, rất nhiều chuyện chúng ta không làm chủ được."

Nhìn Chính Quốc đi ra cửa, nghe được thanh âm khởi động xe mới thu dọn bán đĩa, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền hướng Điền Tu Vĩnh nói: "Hôm nay em dọn phòng con, phát hiện khăn trải giường... Ai, như vậy em an tâm rồi, em còn chuẩn bị dẫn nó đi làm kiểm tra đấy"

Điền Tu Vĩnh nhìn vẻ mặt vui vẻ của vợ, lại nghĩ đến cô bé kia, còn có ngày hôm sau thằng bé nói với ông, ông rất ít khi thấy vẻ mặt nghiêm túc đó của Chính Quốc khi không liên quan đến bóng rổ ngồi ở sô pha khách sạn, nghiêm túc nhìn ông nói: "Thái Anh là bạn gái con, con thích cô ấy."

Lúc ấy trong nháy mắt, ông tựa hồ cảm nhận được một loại ý thức trách nhiệm trên người con trai mình.

Ông thất thần gật đầu: "Vậy em an tâm rồi chứ. Anh sớm đã nói con trai nó không có vấn đề gì, không cần sốt ruột."

"Anh nghĩ mình chính là Gia Cát Lượng sao, mỗi lần đều là không nhanh không chậm nói không có việc gì không có việc gì, em nhọc lòng như vậy còn không phải bởi vì nó là con em sao."

Điền Tu Vĩnh vén tay áo lên, một bên rửa chén một bên nói: "Đúng đúng đúng, lời em nói đều đúng."

Mẹ Điền bĩu môi, quay đầu đối ông nói: "Anh cảm thấy Lâm Lâm thế nào?"

Điền Tu Vĩnh ngừng động tác, quay đầu nhìn bà: "Em muốn nói cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro