26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Trân Ni tỉnh lại đã là 7 giờ, nhìn qua chiếc giường bên cạnh đã không còn bóng người, không khỏi thở dài, có chút ảo não gãi đầu, thật là, nghệ sĩ người ta đã đi làm mà mình vẫn còn nằm trên giường. Nhưng là do cô thật sự không theo kịp lịch làm việc và nghỉ ngơi của Thái Anh nha.

Trân Ni một bên đánh răng, một bên buồn bực nhìn chằm chằm chính mình trong gương, bái phục tinh lực của Thái Anh, ngày hôm qua buổi sáng 4 giờ bò dậy, diễn cả một ngày, buổi tối trở về, đem những cảnh ngày hôm nay diễn thử qua vài lần, sau đó làm đề thi cho kì thi đại học, sau khi cô lướt Weibo một vòng, thời điểm ngủ không sai biệt lắm là 12 giờ, lúc ấy Thái Anh mới làm xong một bộ đề thi, đang đối chiếu đáp án, cũng không biết khi nào ngủ, càng không biết khi nào cô ấy rời giường.

Trân Ni súc miệng, cầm lấy khăn lông lau khô mặt, thở dài, chính chủ như vậy liều mạng, chính mình còn có lý do gì để lười biếng.

Nam Tuấn nhìn Chính Quốc đang làm tóc, cầm di động đi ra khỏi studio, điện thoại mới vừa được kết nối hắn liền nói thẳng: "Trân Ni, xem video trên mạng chưa?"

Trân Ni ngây ra một lúc, vội vàng mở máy tính nói: "Tôi chưa xem qua! Video gì vậy?"

"Một đoạn quay cảnh Hàn Phong mắng Thái Anh."

Trân Ni tầm mắt từ trên màn hình rời đi, bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi." Đem sự tình ngày hôm qua từ đầu chí cuối nói lại, cuối cùng có chút giận dữ nói: "Ngày hôm qua tôi còn nghĩ là bà ta chỉ muốn gây chút trở ngại thôi, ai ngờ được đằng sau còn làm mấy chuyện này. Bà ta làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Không phải phim truyền hình này là do bà ta sản xuất sao?"

Nam Tuấn không cho là đúng nói: "Vì muốn cọ nhiệt chứ sao. Mấy ngày nay bởi vì các loại tin tức về Thái Anh, 《 Cách Cách Truyện 》luôn đứng đầu hotsearch. Hơn nữa đều là hắc Thái Anh, nên đen các bình luận chê kịch bản toàn bộ đều bị đấy xuống. Có thể hắc người mình không thích, đồng thời có thể cọ nhiệt cho phim, sao lại không làm."

"Thật là con mẹ nó ghê tởm."

Nam Tuấn cười khẽ: " Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để làm sáng tỏ việc này, tạm thời không để ý nó, nhưng cũng nên hỏi ý kiến Thái Anh một chút, sau đó chúng ta lại thương lượng."

Trân Ni gật đầu, rầu rĩ ừ một tiếng, chuẩn bị ngắt điện thoại đi tới phim trường, đột nhiên nghe được Nam Tuấn hỏi: "Tiền nhận được chưa?"

Trân Ni khó hiểu, đem điện thoại từ bên lỗ tai lấy ra, vào mục tin nhắn, nhìn tin nhắn từ ngân hàng, nói vừa mới được chuyển 20 vạn, liền đối với điện thoại nói: "Đã nhận được, nói với Chính Quốc yên tâm, tôi sẽ không nói cho Thái Anh, cũng sẽ không làm cô ấy chịu ủy khuất."

...

Hàn Phong đứng ở trong cung điện, không ngừng đi qua đi lại, ngón tay chỉ khắp nơi, đối Thái Anh cùng Lữ Thư Quân giảng giải: "Hách Nhã cơ bản không có động tác nào lớn, chú ý ánh mắt là được, Minh Nhã ngươi nhớ kỹ thời điểm bắt đầu đứng ở chỗ này nói chuyện, sau đó đi đến nơi này, cuối cùng khi Hoàng Thượng quát lớn, quỳ gối nơi này...hành động cụ thể thì mọi người tự mình nắm chắc."

Thái Anh cùng Lữ Thư Quân dựa theo lời của Hàn Phong đi thử vài lần, xong thì đối với Hàn Phong gật đầu, tỏ vẻ mình đã sẵn sàng. Hàn Phong nhìn Thái Anh nói: "Ngày hôm qua trạng thái quả thực không tồi, hôm nay tiếp tục duy trì." Quay đầu đối với Lữ Thư Quân: " cũng không phải lần đầu tiên quay phim, tự mình chú ý."

Lưu Khắc Lâm đã ngồi ở chính , người đóng vai Hoàng Hậu - Phó Tú Đình cũng chậm rãi ngồi ở bên trái, Mã Vân Anh đóng vai Mẫu Hậu của Minh Nhã công chúa - Ninh quý phi, Thái Anh nhìn bà dẫn theo làn váy thướt tha lả lướt đi lên bậc thang, ngồi xuống bên phải Lưu Khắc Lâm, khóe môi hơi cong lên, một cỗ phong lưu tỏa ra trên khuôn mặt, làm Thái Anh cũng không khỏi cảm thán, nữ nhân này cùng với người vừa mới ở phòng hóa trang cười sảng quả thực như hai người khác nhau.

Hách Nhã đi đến trước điện Phượng Nghi Cung, nhìn vào tẩm cung của Hoàng Hậu, ánh mắt ẩn chứa nhiều loại cảm xúc, hoài niệm, lưu luyến, không cam lòng, uất hận... Cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, duy trì tư thái đoan nghiêm, cằm khẽ nhếch, chậm rãi từng bước lướt qua bậc thang.

Hoàng Thượng nhìn thân ảnh ngoài điện, ánh mắt bỗng mơ hồ, 13 năm, đích nữ duy nhất của hắn li cung từ năm 3 tuổi, hiện giờ đã trưởng thành, trở thành một cô nương nhan sắc động lòng người. Môi có chút run rẩy, nhẹ nhàng ra lệnh: "Truyền."

Hách Nhã thời điểm nghe được lời này, nhẹ nhàng nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ nhất, cúi đầu bước vào trong điện. Khi ký ức khi còn nhỏ quá xa xôi, nàng sớm đã không nhớ rõ điện của mẫu thân có hình dạng ra sao, thứ duy nhất đọng lại chính là sàn nhà nơi nàng từng ngày ngày chơi ném bóng, ngồi ở chính điện là một nữ nhân, luôn cười ôn nhu giúp nàng đếm số...... Đây là ký ức duy nhất nàng còn nhớ về nơi này, cũng là ký ức ấm áp nhất 16 năm qua. Nàng rũ mắt thấy sàn nhà sáng bóng vẫn như trước kia, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.

Cảnh còn người mất.

Vào đến trong điện, Hách Nhã chậm rãi hành lễ. Hoàng Thượng nhìn nữ hài nhi cúi đầu trước mặt, thanh âm có chút bồi hồi: "Đứng lên đi." Hách Nhã chậm rãi ngẩng đầu, đứng dậy, có chút thất thố nhìn thẳng Hoàng Thượng, trong mắt chứa muôn vàn cảm xúc.

Thái Anh vừa nhấc đầu nhìn Lưu Khắc Lâm, trong lòng liền rùng mình, khí thế quá lớn, đôi mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, không có biều cảm dư thừa, chính là như vậy nhìn cô, làm cô cảm thấy giống như chính mình thật sự là đang quỳ gối trước một bậc Đế vương. Thái Anh nỗ lực chống đỡ, làm ánh mắt càng thêm chờ mong cùng ái mộ.

Hàn Phong nhìn chằm chằm màn hình, thấy thời điểm ngẩng đầu khí thế của Thái Anh thoáng yếu đi, đang muốn kêu cắt, lại thấy cô đem nhược khí này chuyển thành cảm giác chờ mong của vãn bối đối bậc cha chú, thành công lôi kéo ánh nhìn.

Mạch Yến cũng nhìn chăm chú vào bóng dáng cao gầy ấy, ánh mắt có chút u ám, đến hôm nay bà không thể không thừa nhận, cô gái này thật sự như lời Hàn Phong nói, diễn viên trời sinh, ở khoản diễn xuất đã có sẵn thiên phú cùng linh khí, cư nhiên làm cô ở trước mặt diễn viên cạo cội như Lưu Khắc Lâm cũng không bị lấn áp. Bỏ qua một hạt giống tốt như vậy, bà thật sự cảm thấy bên trong rất khó chịu.

Hoàng Thượng nhìn chằm chằm hài nhi của mình nửa ngày, thấy rõ ràng ánh mắt ái mộ kia, có chút động lòng. Ninh quý phi ngồi ở bên cạnh lặng lẽ siết chặt khăn tay, nhìn biểu tình trên mặt Hoàng Thượng, nàng cúi đầu cầm lấy khăn giả bộ lau nước mắt, có chút nghẹn ngào nói: "Nhìn Hách Nhã công chúa, ta liền nghĩ đến Thánh Hiền Hoàng Hậu, con lớn lên thật giống mẫu hậu."

Nghe vậy, chút xúc động ít ỏi trên mặt Hoàng Thượng chợt tắt, ánh mắt liền có chút sắc bén, nguyên Hậu chính là bị đích nữ này của hắn khắc chết. Hắn cùng nguyên Hậu là phu thê từ khi còn là thiếu niên, nàng bồi hắn từ khi còn là Thái Tử đến khi hắn lên ngôi, nhưng còn chưa được hưởng vinh quang, đã bị nữ nhi cách mệnh này khắc chết! Hắn nhìn người trước mặt có bảy tám phần tương tự với nguyên Hậu, quay đầu phất phất tay, lãnh đạm nói: "Bái kiến Mẫu hậu ngươi đi!"

Hách Nhã trên mặt không có một tia do dự, xoay người hướng phía bên trái đại lễ hạ bái, Hoàng Hậu cười dịu dàng, vội vàng ý bảo ma ma đỡ lấy nàng, cười nói: "Công chúa đi đường mệt nhọc, người một nhà, không cần đa lễ."

Hách Nhã né tránh y muốn giúp đỡ của ma ma, vững vàng hạ bái, động tác không chút cẩu thả, sau khi hành lễ xong chậm rãi mở miệng: "Nhi thần tạ Hoàng Hậu nương nương săn sóc."

Hàn Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảnh này gồm một chuỗi lễ nghi nối tiếp nhau, động tác phức tạp, trước khi quay hắn rất sợ Thái Anh sẽ quên hoặc là làm không ra cảm giác của đích công chúa, bất quá hiện tại xem ra, giống như thực không tồi. Hắn đem cảnh quay nhìn mấy lần, xác định mỗi cái góc độ đều có quay đến, gật gật đầu, ý bảo nghỉ ngơi một chút, trong chốc lát tiếp tục.

Lữ Thư Quân ánh mắt phức tạp nhìn Phác Thái Anh đứng ở giữa điện, cô vẫn như cũ duy trì trạng thái kịch nhập vai diễn, xung quanh người đến kẻ đi, cô vẫn luôn lặng im thẳng tắp đứng ở nơi đó. Lữ Thư Quân lấy kịch bản, nghĩ đến tiếp theo hai người sẽ phối hợp diễn, nhìn các vị trí camera , khóe môi gợi lên một nụ cười không rõ ý vị.

Khi Trân Ni tới nơi, Thái Anh đã bắt đầu chuẩn bị cho cảnh quay, hai người căn bản không có nói chuyện, hiện tại nhìn đến cô thẳng tắp đứng ở giữa điện, Trân Ni đi qua, nhỏ giọng kêu một tiếng.

Thái Anh nửa ngày không có phản ứng, Trân Ni nhẹ nhàng chạm chạm cô liền hoàn hồn, ánh mắt không có tiêu điểm. Trân Ni có chút lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

Âm thanh của Trân Ni kéo cô ra khỏi cốt truyện, thở sâu một hơi lắc đầu: "Không, khá tốt."

Trân Ni nhìn cô đã khôi phục bình thường, cho rằng cô là quá mệt mỏi, cũng không truy cứu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay buổi tối trở về hảo hảo nghỉ ngơi, đúng rồi, trên mạng đang lan truyền video của em ngày hôm qua, nói em kỹ thuật diễn rác rưởi làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim."

Thái Anh đẩy di động ra, lắc đầu: "Không nhìn, em không biết người khác giải quyết loại sự tình này như thế nào, nhưng em hiện tại không nghĩ sẽ quản chuyện này. Một tháng sau liền chiếu bốn tập đầu, nếu em thật sự phân tâm vì mấy chuyện như vậy, đến lúc đó mấy tin tức này giả cũng sẽ thành thật."

Nói xong nhìn các nhân viên công tác, có chút uể oải : "Huống chi trên mạng nói cũng không sai, em thật sự làm chậm trễ việc quay phim"

Trân Ni nhìn cô, còn muốn nói cái nữa thì nghe được âm thanh của phó đạo diễn, nhẹ nhàng vỗ vai Thái Anh nói: "Tốt, chị đã biết, đừng nghĩ quá nhiều, hảo hảo quay phim."

Đi ra bên sân, Trân Ni liền gọi điện thoại cho Nam Tuấn nói về thái độ của Thái Anh. Nam Tuấn ở bên kia sau khi nghe điện thoại gật đầu: "Ừ, bây giờ giải thích chỉ càng làm sự việc to thêm mà thôi."

Đang nói liền nhìn thấy Chính Quốc đi tới, vừa mới quay xong một đoạn ngắn, tóc cùng cánh tay ướt đẫm, đi tới liền hỏi: "Thái Anh sao?"

Nam Tuấn gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu: "Là trợ lý của Thái Anh..." Còn chưa nói xong liền thấy cậu với tay qua lấy điện thoại.

Trân Ni nghe thấy âm thanh bên kia biến đổi hơi sửng sốt một chút rồi thực mau liền phản ứng lại, nói cho cậu nghe lịch trình làm việc cùng nghỉ ngơi của Thái Anh, nghe thấy buổi tối 12 giờ cô vẫn còn làm bài, khuôn mặt Chính Quốc liền nhăn lại, sao cô có thể không biết quý trọng thân thể mình như thế chứ? Có chút ưu sầu đem điện thoại trả lại cho Nguyên Minh, ngồi ở trên ghế, suy nghĩ nửa ngày, lấy di động ra, gửi cho cô một tin nhắn: Tiểu Anh, có rảnh thì nhắn tin cho anh, anh muốn nói chuyện với em.

Gửi xong tin nhắn, cậu nhìn thời gian, hỏi: "Còn bao lâu thì chụp xong?"

Nam Tuấn nhìn kịch bản quảng cáo nói : "Còn cảnh đứng giữa đám đông nhảy lên thôi, rất nhanh lên kết thúc."

Chính Quốc gật đầu, uống miếng nước rồi nói: "Em muốn đi tới đoàn phim."

Nam Tuấn không tin tai mình, kinh ngạc hỏi lại: "Cái gì?"

Chính Quốc xoay người nhìn hắn, ngữ khí kiên quyết: "Em sẽ tới đoàn phim"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro