Tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy rong rủi khắp nơi trong thành phố lẫn ngoại ô song đó cậu đã không ngừng tra tấn chiếc điện thoại để liên tục gọi hỏi thăm vài người bạn của cô mà cậu biết nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Hơn 4tiếng rồi,trời cũng đã sụp tối nhưng cậu hoàn toàn không nghỉ rằng sẽ bỏ cuộc và quay về nhà,cậu tấp xe vào lề gọi cho một ai đó
-Tổng giám đốc tôi nghe.
-Anh là đội trưởng đội vệ sĩ tập đoàn Hoàng Gia đúng không.
-Dạ phải.
-Vậy ngay bây giờ anh hãy đều động tất cả nhân viên của mình đi tìm một người giúp tôi ngay có được không.
-Ai vậy,thưa tổng giám đốc.
-Bà xã tôi
-Nhưng phu nhân đã đi đâu ạ.
Cậu không giữ được bình tĩnh nổi với cái tên ngu này lớn tiếng quát qua điện thoại
-ANH ĐIÊN À,TÔI BIẾT CÔ ẤY Ở ĐÂU THÌ CẦN GÌ NHỜ TỚI ANH.
-Vâng vâng tôi biết rồi.
-BIẾT THÌ LÀM NGAY ĐI ,HAI TIẾNG SAO KHÔNG TÌM ĐƯỢC CÔ ẤY MẤY NGƯỜI CŨNG NGHỈ VIỆC LUÔN ĐI.
-Vâng,chúng tôi sẽ làm ngay.
Cậu tắt máy rồi tiếp tục lái xe đi đến những nơi cô có thể tới, trời đã lắm lem tối mà vẫn không có tí tung tích nào của cô càng làm cậu lo lắng hơn.
Bỗng điện thoại reo,cậu nhanh chống bắt máy vì cứ nghỉ mấy người vệ sĩ báo tin nhưng
-Gia Phương em nhớ anh.
Nghe giọng nói từ bên kia cậu đã biết là ai nên nở nụ cười khinh khi rồi giở giọng mỡn cợt
-Nhớ tôi,cô diễn sâu nhỉ.
-Híc...sao anh lại nói thế sao lại đối xử với em như vậy chứ.
-Cô say rồi thì ngủ đi đừng lãm nhãm nữa tôi bận lắm.
-Em không say,em muốn gặp anh.
-Mặc xác cô,tôi tắt máy đây.
-Em đang ở tầng 7 nhà hàng Zinut, nếu 30' nữa anh không tới em sẽ xuống dưới.
-Cô....
Tút...tút.. Tút
Không đợi cậu nói thêm gì đầu dây bên kia đã được tắt máy. Bực bội cậu đập mạnh tay vào vô lăng xe rồi gầm gừ như thú dữ
-Đáng ghét mà....cô ta tưởng mình là ai chứ, cô ta đang ra lệnh cho mình đấy sao..... đi cho đã giờ về đồi sống đôi chết...
Đưa điện thoại vào túi,cậu tức giận lái xe đi với ý nghỉ sẽ đi tìm cô nhưng chỉ vừa đi được 50m cậu liền thắng gấp xe lại rồi quay đầu hướng tới nhà hàng Zinut.
Vừa ngồi xuống bàn cậu liền tức giận quát
-Cô muốn nói gì thì nói nhanh đi.
Huỳnh Vy không chần chừ nhìn thẳng mắt cậu đáp với giọng say mèm
-Em yêu anh
Cậu cười đùa nói
-Hahah yêu,cô có hiểu yêu là như thế nào không.
-Là....
Không để Vy nói thêm lời nào cậu cắt ngăn nói như trút giận
-Là thích thì yêu không thì bỏ đúng không....
-Không....em...
-Là sự hoà hợp của những người cùng giai cấp địa vị đúng không......
Vy nghe cậu nói liên tiếp lắc đầu không kìm nổi nước mắt nói
-..hứ...ức.....không... hức
Mặc kệ Vy có khóc có nói gì cậu vẫn nói tiếp
-Và đặt biệt là phải khác giới tính đúng không hả Huỳnh tiểu thư.
-Không phải như..... hức..... anh nghỉ đâu mà.....hức....em có nổi khổ mà....hức....
-Nổi khổ sao? Nổi khổ gì cô nói xem hay tất cả đều là nguỵ biện.
-Không có......hứ...ứ.....hức....mà...là tại.....ức....ba.....em......
Reng reng reng
-Khoan đã,tôi nghe điện thoại. Alô tôi nghe
-Thưa tổng giám đốc chúng tôi đã tìm được phu nhân rồi ạ.
-Vậy cô ấy đang ở đâu.
-Cô ấy đi một mình trên phố đi bộ quận 1 thưa cậu.
-được rồi tôi bận tí việc,các anh coi chừng cô ấy có gì báo ngay cho tôi 30' sau tôi sẽ qua tới.
-Dạ vâng.
-Được rồi,lo việc của các anh đi....... Cô nói....
Nói chuyện xong với người vệ sĩ cậu tắt máy song đó ngước lên hỏi Vy tiếp về lí do năm xưa nhưng cô nàng đã gục lên bàn ngủ mất rồi. Không thể bỏ mặt Vy dù sao cô cũng là con gái mà,nên cậu đành thanh toán rồi ẩm cô ra xe để chở về,nhưng không biết nhà cậu đành chở cô tới một khách sạn năm sao gần đó,lấy phòng và ẫm Vy lên tận nơi và rời đi sau khi chỉnh điều hoà vừa phải và rời đi khi đã khoá cửa lại. Nhưng có một điều cậu không ngờ rằng là khi cậu dừng xe và ẩm Vy vào khách sạn thì đã có một hình dáng nhỏ ngốc nghếch đứng gần đó chứng kiến tất cả và bỏ chạy thật nhanh trong khi nước mắt thì không ngừng rơi xuống.
Sau khi gửi chìa khoá lại tiếp tân, ra xe cậu liền lấy điện thoại từ túi ra để xem ai gọi vì nãy giờ bận lo cho Vy nên cậu không thể bất máy. Màn hình hiển thị hai cuộc gọi nhỡ từ số của anh vệ sĩ,linh cảm mách với cậu cô đã xảy ra chuyện gì cậu liền bấm gọi lại nhưng chưa kịp thì điện thoại cậu lại reo lên, không đắng đo cậu áp điện thoại lên tai nói
-Tôi nghe,cô ấy đâu rồi.
-Phu nhân vừa bị tai nạn và đang ở bệnh viện Quốc tế thưa cậu...tút...tút...
Không nghe thêm gì nữa,cậu tắt máy đánh xe ngay tới bệnh viện đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#giaphuong