Trước đây là gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ đó,đến công ti cậu ít cười hơn gương mặt lại chở nên lạnh lùng như trước. Kết thúc công việc thay vì những lúc có cô cả hai sẽ đi mua đồ rồi về nhà trọ của cô để nấu ăn (tg:cậu chưa từng chở cô về nhà dù chỉ một lần)  cậu lại lau đầu vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng. Tại sao cậu lại như thế khi không có cô chứ chính bản thân cậu cũng không thể lí giải được. Ngày đầu tiên đến công ti không có cô cậu thấy bình thường thôi vì nghỉ cô làm giá ngày thứ 2 thứ 3 cũng thế. Cho đến khi một tuần lễ đã trôi mà vẫn không một tin tức nào từ cô cậu cảm thấy khó chịu vô cùng,cậu bực bội la mắn hầu hết các nhân viên trong công ti. Thời gian dần trôi qua cậu càng cảm thấy nhớ cô hơn, cậu nhớ những sự lo lắng từ nhớ, nhớ sự tỉ mỉ chăm chít từng miếng ăn cho cô,nhớ cậu thật sự đã nhớ về cô một cách vô thức mất rồi......không quan tâm chuyện gì nữa giờ cậu chỉ cần cô bên cạnh mình là được , giờ cậu cũng nhận ra được tình cảm của mình đối với cô là như thế nào rồi , nhiều liệu có muộn khi trái tim cô đã quá tổn thương...... cậu bỏ phế công việc và dẹp những suy nghỉ trong đầu về cô lúc trước cậu lái xe rời khỏi công ty và đến thẳng nhà trọ của cô.......đậu xe bên ngoài đi vào trong thì thấy cửa phòng cô đã khoá,định quay ra xe ngồi đợi thì thấy bà chủ nhà dẫn hai người một nam một nữ vào xem phòng, và căn phòng của cô chính là căn phòng họ định thêu.....  cậu thấy vội hỏi bà chủ nhà trọ

-Cô ơi, Quỳnh Như không còn mướn phòng ở đây nữa hả cô?

-Um, con bé trả phòng được một tuần rồi.

-Dạ, con cảm ơn.

Cậu quay đi với gương mặt buồn bã, nhưng chỉ vừa bước được 3bước thì bà chủ đã gọi với theo

-Mà cậu gì ơi?

Cậu quay đầu lại đáp

-Gì thế cô?

-Cậu có phải bạn trai con bé không?

Cậu ậm ừ rồi gật đầu xác nhận

-Dạ,phải ạ.

-Có phải cách đây 2tuẩn cậu đã làm gì con bé buồn không? 

Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra nên hỏi lại

-Sao cô hỏi vậy?

-Tại cách đây hai tuần con bé đã tự tử....... Nên tôi nghỉ là cãi nhau với bạn trai.

-Dạ, con xin phép.

Cậu quay người đi miệng lẫm bẫm, "cô ấy tự tử sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy "vội vả lấy điện thoại tay rung rung bấm gọi cho cô nhưng đáp lại vẫn chỉ là giọng nói chối tai từ tổng đài vang lên......quyết không bỏ cuộc cậu vẫn cố gắn gọi vào số máy của cô nhưng tất cả đều vô vọng khi cô đã tất nguồn từ bao giờ. Từ đó càng làm nổi sợ trong cậu lớn hơn...........cậu sợ rằng sẽ không còn được thấy cô nữa , sẽ không được ăn những món cô nấu không còn được cô vỗ về vào giấc ngủ mỗi khi mệt mỏi , không được nhìn thấy nụ cười hiền hoà ngay thơ của cô nữa.......chạy nhanh ra xe đồng thời bấm gọi cho một ai đó

-Anh giúp em đều tra ngay địa chỉ nhà của thư kí em cô Lâm Quỳnh Như nha!

-Ok,nữa tiếng sao anh sẽ gửi địa chỉ qua máy cho em.

-Ok

Để điện thoại ngược vào túi quần cậu lại xe một mạch thẳng hướng về Long An " Tôi đã nghĩ sai về em rồi phải không, em không giống những cô gái khác em yêu tôi thật lòng phải không......? Nhưng tại sao em lại đi......... chuyện gì đã xảy ra chứ........không có em làm sao tôi sống đây.......tôi đã yêu em mất rồi Quỳnh Như  à , nếu thật sự để mất em tôi nhất định cả đời ân hận..."
ting ting ting
Dòng suy nghỉ của cô bị cắt ngang bởi tin nhắn từ điện thoại vang lên.Sau khi đọc tin nhắn và biết địa chỉ nhà cô dưới quê không chần chừ suy nghỉ nhiều nữa cậu nhấn ga chạy thật nhanh về đó......... Cậu phải gặp cô để hỏi rõ mọi chuyện...... Khi cậu đến nơi thì cũng gần một giờ trưa rồi, nhà cô phải đi vô những con đường đan quanh co, nhưng không bỏ cuộc hôm nay cậu phải gặp cô cho bằng được. Cậu đậu xe ngoài lộ lớn rồi cuốc bộ vào trong, vừa đi vừa hỏi thăm đường thì cuối cùng cậu đã đến được nới cậu muốn đên.Trước mắt cậu là căn nhà lá nơi mà "người yêu cậu" đã và đang sinh sống.....không đắng đo nữa cậu bước vào thì gặp hai đứa nhóc đang mặc áo trắng quần tây xanh cỗ thì đeo khăn quàng đỏ bước ra..........hai đứa thấy cậu hỏi

-Anh tìm ai vậy ạ! Bama em không có nhà!

Cậu mĩm cười đáp

-Không anh muốn tìm chị Như 
- Anh là ai sao lại muốn tìm chị hai em vậy?
Nghe đứa nhỏ hỏi vậy cậu đắng đo một lúc rồi trả lời
- Anh là bạn trai của chị Như
-Dạ chị hai đang nấu đồ phía sau nhà á, để em kêu hai lên cho.

Đứa lớn nghe cậu nói là bạn trai cô liền gật với cậu rồi định chạy vào kêu cô thì cậu vội kêu lại

-Không cần đâu để anh vô đó gặp chị Như được rồi.

-Dạ,vậy tụi em đi học đây, chào anh ạ!

Nói rồi hai đứa chạy đi học còn cậu cũng công còn suy nghỉ nhiều nữa bước vội vào trong, cậu đi thẳng một mạch ra sau bếp thì thấy một vốc dáng nhỏ bé đã gầy đi rất nhiều ,đang ngồi co ro, cầm đặt lên hai gối mà chụm củi trong rất cô đơn .Thật khẻ để cô không nhận ra mình đang phía sau, cậu từng bước từng bước một tiếng đến gần quỳ xuống sau lưng và vòng tay phía trước ôm chắc lấy cô vào lòng, khẽ thì thầm bên tai

-Sau lại nghỉ việc sao lại bỏ mặt anh suốt hai tuần qua có biết là anh nhớ em lắm không?

Ban đầu giật mình cô định đẩy ra nhưng khi biết đó là ai thì cô lại buông xuôi để cậu muốn làm gì làm. Cô tuy hận nhưng vẫn không thể phủ nhận cô cũng đang rất nhớ cậu nhớ cả vòng tay này nữa. Thấy cô cứ im lặng cậu buông lỏng vòng tay và xoay cô lại đối diêin mình, lúc này cậu mới phát hiện rằng nước mắt cô đã rơi từ bao giờ. Khẽ đưa tay lau đi những giọt lệ đang rơi xuống cậu mĩm cười nói

-Sau lại khóc không thích anh về đây với em à !

Cô vẫn không nói gì, vẫn cứ để nước mắt rơi nhưng ánh nhìn vẫn không rời khỏi cậu điều đó làm cậu không khỏi bối rối.

Cậu nhăn mặt nhìn cô hỏi

-Anh đã làm gì sai phải không?

Cô vẫn im lặng mà nước mắt thì vẫn rơi

-Em đừng khóc nữa,nếu em không thích anh ở đây thì anh sẽ về thanh phố, em đừng khóc đừng làm anh sợ mà.

Cô vẫn giữ vững lập trường vẫn im lặng không nói lấy một chữ. Cậu không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, cậu ôm chặt lấy cô và nói

-Anh xin lỗi nếu anh làm sai điều gì để em phải buồn phải giận,nhưng 2tuần trôi qua không có em anh mới nhận ra anh yêu em mất rồi.....

-Vậy trước đây là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#giaphuong