1. Tóc đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi mà mẹ, con sắp đến rồi."

"Vâng ạ, con không lạc được đâu."

Jeonghan cảm thấy cánh tay phải như muốn rụng ra đến nơi khi phải xách hai cái túi nặng trịch, trong khi tay trái thì rảnh rỗi cầm chiếc điện thoại chỉ để nghe mẹ ở đầu bên kia phàn nàn không thôi. Sự mất cân bằng trầm trọng giữa hai tay cuối cùng cũng đã đạt đến giới hạn, cậu qua loa trả lời mẹ vài câu rồi lập tức cúp máy để san đều gánh nặng cho cả hai bên.

Cũng bởi cuộc gọi ấy mà Jeonghan quên khuấy mất việc phải vừa đi vừa tra đường, kết quả là dù đã đứng lại nhìn quanh bốn phía nhưng cậu vẫn chưa thấy tòa nhà nào có tiềm năng là cái bệnh viện nơi mẹ đang nằm cả.

Hàn kiều Yoon Jeonghan từ bé đã sang Nhật cùng bố, đây có lẽ là lần đầu tiên một mình về nước mà không có sự giám sát của bất kỳ ai. Đã vậy ngay khi vừa bước chân xuống từ sân bay, Jeonghan lập tức bỏ hết đống đồ cho chú tài xế mang về nhà còn bản thân thì tay xách nách mang lên thẳng xe bus đến bệnh viện với mẹ.

Chỉ vừa mới nãy thôi mẹ cậu đã tỏ ý không vừa lòng với sự hấp tấp này, Jeonghan thậm chí còn chọn đi xe bus thay vì bắt một chiếc taxi cho tiện. Cậu chỉ cười rồi yên lặng nghe mẹ trách móc, cũng đã bốn năm có lẻ từ lần cuối quay lại Hàn Quốc, Jeonghan rõ ràng đã cố tình chọn bước lên chiếc xe bus để làm sinh động lại cảm giác thân thuộc từ đất nước nơi mình được sinh ra.

Chỉ có điều Jeonghan không ngờ được ấy là trạm dừng cách bệnh viện một quãng khá xa, lại mải nói chuyện với mẹ nên hình như cậu thật sự đã đi nhầm đường y hệt như cái viễn cảnh mẹ vừa lo lắng. Con đường trước mặt càng đi lại càng thu hẹp, biết chắc mình đã đi nhầm, Jeonghan thở dài định bụng quay đầu trở ra đường lớn.

"Ê thằng kia!"

Bất chợt có giọng ai quát lên trong con hẻm nhỏ, ở nơi nãy giờ chỉ có mình Jeonghan đi qua thế này thì chắc hẳn rằng tiếng gọi ấy là dành cho cậu rồi. Jeonghan nương theo câu gọi không mấy thiện chí đó rồi bắt gặp hai kẻ ngồi ngả ngớn trên bức tường đằng xa. Bọn chúng một trước một sau lần lượt nhảy xuống, đi đến trước mặt Jeonghan.

Hai thanh niên đúng chuẩn hình mẫu của học sinh cá biệt với mỗi đứa một màu tóc khác nhau, chiếc áo đồng phục đã ngả màu với hàng cúc bung gần hết như muốn cố tình để lộ mấy hình xăm ẩn hiện trên người. Với điệu bộ hiên ngang rõ ràng đang muốn thị uy, thằng tóc xám hất cằm về phía Jeonghan mà nói:

"Đưa hết tiền đây."

Jeonghan: "..."

Sống mười mấy năm rồi nhưng với Jeonghan thật sự đây là lần đầu gặp "cướp". Cậu cũng thành thật rút ví ra lấy hết tiền ngoan ngoãn đưa cho kẻ đầu sỏ. Hai tên côn đồ nhìn số tiền trên tay Jeonghan thì suýt sặc, cảm thấy trấn lột chưa bao giờ dễ dàng đến thế. Tên tóc xám giật mạnh số tiền hào hứng đếm, còn thằng tóc đỏ như được đà tiến đến muốn cướp luôn hai cái túi Jeonghan đang để bên chân.

Nhận thấy ý đồ của bọn chúng, vẻ mặt Jeonghan lúc này mới lộ ra chút hoảng loạn. Cậu lập tức ôm hai cái túi lên rồi lùi lại mấy bước.

"Cái này không được!"

"Gì vậy?" - Tên tóc đỏ ngạc nhiên. - "Tiền thì đưa được, mà mấy cái túi thì không à?"

Xét thấy lần này đi trấn lột gặp được một thằng công tử bột giàu có đúng hời, nhìn cái cách nó dửng dưng với tiền nhưng lại ra chiều rất bảo vệ hai cái túi trong tay. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, hai tên côn đồ lập tức kết luận rằng vật trong túi có khi còn quý hơn tiền!

"Thế thì tao lại càng phải lấy!"

Hai tên bặm trợn hăm hở tiến đến toan giật cái túi trên tay Jeonghan khiến cậu gấp đến mức không kịp suy nghĩ gì mà vội ôm chặt túi quay đầu bỏ chạy thục mạng. Jeonghan không biết cậu đã chạy qua những đâu, thế rồi cậu giật mình nhận ra mình vừa bước vào một con ngõ cụt. Trong cái ngõ tối tăm này ấy vậy mà còn có một người khác đang lẳng lặng đứng, Jeonghan chưa kịp điều chỉnh được nhịp thở thì hai tên côn đồ đã đuổi tới, cậu nghe rõ chúng gọi:

"Đại ca!"

Jeonghan: "..."

Thôi xong. Trong cái rủi còn có cái xui, hai thằng bất lương cậu đã không muốn dây vào mà dấm dớ thế nào còn tự mình tìm ra tên tướng cướp.

"Đại ca ơi! Bắt được thằng công tử bột!" - Thằng tóc xám nói với người đang đứng ở cuối con hẻm.

"Chắc chắn chưa bao giờ ra khỏi nhà nên mới đi lạc vào đây! Thằng này giàu lắm, nó mang một xấp tiền với còn hai cái túi kia nữa!"

Tiếng hai tên bất lương khấp khởi hào hứng vang lên từ đằng sau lưng Jeonghan rõ ràng chúng chỉ đang báo cáo tình hình với "đại ca" mà chưa dám hành động. Điều này cho thấy quyền lực của tên đứng đối diện mình lúc này thật sự khá lớn, Jeonghan mặt đầy cảnh giác nắm càng thêm chặt hai chiếc túi trong tay.

Người được gọi là "đại ca" vẫn chỉ lẳng lặng đứng đó, đôi mắt sắc lẹm lười biếng liếc nhìn Jeonghan. Thế nhưng không chỉ mình hắn đang đánh giá Jeonghan, bản thân cậu cũng không sợ trời đất gì mà nhìn thẳng vào hắn một lượt từ trên xuống dưới.

Tóc mái tên này khá dài, hữu ý che đi đôi mắt vốn đã lạnh lùng cùng cặp chân mày khẽ nhíu lại. Cả người hắn toát ra một loại cảm giác nguy hiểm không dễ động vào, bảo sao làm được đại ca, Jeonghan gật gù nhận xét mà quên béng luôn tình thế hiện tại của chính mình.

Tên tướng cướp từ đầu tới cuối vẫn trung thành với sự im lặng, gọi là đánh giá nhưng hắn liếc nhìn Jeonghan chắc cũng chưa được mười giây rồi chẳng nói chẳng rằng lẳng lặng lướt qua cậu toan bước ra khỏi ngõ cụt. Hai tên đồng bọn thấy đại ca chẳng có ý định can thiệp lúc này mới tự tin chạy đến giành giật túi đồ trên tay Jeonghan.

Nhận thức được tình hình không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn, Jeonghan ngồi thụp xuống ôm khư khư hai chiếc túi trong lòng, nhắm mắt nhắm mũi mà gào lớn:

"Trong này không có gì đáng giá hết! Chỉ có đồ của mẹ tôi thôi, bà ấy đang nằm viện!"

Hai tên côn đồ vốn chẳng có ý định buông tha, nhưng bước chân của người đang chuẩn bị đi ra khỏi con hẻm thì đã thoáng khựng lại.

"Thả người."

Một giọng nói trầm khàn vang lên khiến mấy động tác đang giành giật của hai kẻ bất lương cũng lập tức dừng lại. Chúng sửng sốt "Dạ?" một tiếng vì những tưởng đại ca đã nhắm mắt bỏ qua mà lúc này lại bất chợt lên tiếng.

"Thả."

Tên "đại ca" nhíu mày nhắc lại thêm một lần nữa, áp lực cũng tăng lên mấy lần khiến hai tên côn đồ lập tức buông Jeonghan ra. Chúng biết bình thường đại ca không thích nói một câu đến lần thứ hai. Trước khi tiếc nuối đứng lên bỏ đi, tên tóc đỏ vẫn ngậm ngùi quay lại vò đầu Jeonghan lần cuối.

"Tên nhóc này may mắn ha?"

Tầm mắt chúng vẫn dán chặt vào hai cái túi Jeonghan cầm trên tay mặc dù xấp tiền cậu đưa ban nãy đang dày cộm lên trong túi, Jeonghan bực bội ném cho tên tóc đỏ một cái lườm cháy mắt.

Lâu lắm rồi mới cần phải chạy hết sức nên khi đứng lên Jeonghan cảm nhận được rất rõ sự đau nhức ở chân mình. Cậu xuýt xoa cúi xuống xoa nắn chân một lúc rồi mới đứng lên, xong liền giật mình nhận ra tên "đại ca" thế mà vẫn đứng đó chứ chưa hề rời đi.

Gì đây?

Muốn đuổi đàn em đi để tự mình trấn lột hả?

Tên đó dường như cũng cảm nhận được ánh mắt đầy cảnh giác của Jeonghan, thế nhưng hắn vẫn trung thành với thái độ dửng dưng rồi lúc sau mới quay người đi. Jeonghan ngỡ ngàng nhận ra, hình như hắn muốn đảm bảo rằng hai tên bất lương ban nãy đã thật sự từ bỏ ý định kiếm chuyện với Jeonghan rồi mới đi.

Vô cùng xúc động khi hiểu ra mình đã nghĩ xấu cho "đại ca", Jeonghan vội chạy theo để nói lời cảm ơn, nhưng tên này giờ đến một cái liếc mắt cũng không buồn cho cậu nữa.

Cảm thấy nếu chỉ dùng lời nói thì thật sự không níu được bước chân của hắn, Jeonghan đánh bạo nắm lấy góc áo người ta kéo lại. "Đại ca" nhíu chặt cặp chân mày tỏ ra rất không vui. Dưới ánh mắt của hắn, Jeonghan thấy mình chắc cũng chỉ xếp ngang hàng với cành cây ngọn cỏ, đã vậy còn phiền phức ngáng bước chân của con sư tử này những hai lần.

Nhưng cậu hết cách rồi. Jeonghan thầm khóc trong lòng.

"Tôi...không biết đường ra..."

Đại ca: "..."

Ban nãy bị đuổi cậu cũng chỉ lo chạy chứ đâu có nghĩ được nhiều hơn thế. Xét thấy tên này đã có ý tốt giải vây giúp mình, Jeonghan đánh bạo nghĩ: thôi thì "tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên", nên mới liều mạng làm phiền hắn thêm lần nữa.

Con sư tử hình như vừa thở dài một hơi, Jeonghan căng thẳng đến nín thở khi thấy hắn lại quay lưng đi mà không nói câu nào. Tưởng tên này thật sự không quan tâm mình nữa, Jeonghan suýt tuyệt vọng đến rơi nước mắt thì lại thấy "đại ca" nghiêng đầu liếc cậu.

"Có đi không?" - Hắn lên tiếng hỏi, giọng nói vô cùng không kiên nhẫn.

Lần này thì Jeonghan lại suýt khóc tiếp nhưng mà là vì cảm động, cậu vội cầm hai cái túi lên rồi đuổi theo bước chân của hắn. Tên bất lương im lặng đưa Jeonghan ra đến đường lớn xong lập tức quay đầu đi thẳng, không cho Jeonghan cơ hội nào để nói lời cảm ơn.

Cậu cứ thế đứng ngây ra nhìn bóng lưng "đại ca" đang dần biến mất sau con hẻm nhỏ. Mái tóc đen tuyền, đồng phục ngay ngắn, trên người không có lấy một vết thương hay hình xăm vẽ, một tên "đại ca" kỳ lạ nhất mà Jeonghan từng được biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro