1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️ câu chuyện không có thật, mọi thứ đều là hư cấu, không áp đặt lên người thật. ⚠️
có tình tiết ảo, hư cấu, xuyên không, tâm lý khổng ổn định.

"gương vỡ chẳng thể lành?"


jeonghan là một đứa trẻ xui xẻo, ai dính đến cậu luôn gặp những điều chẳng lành. mẹ cậu mất trên bàn sinh vì khó sinh. ngày cậu lên 2 bố cậu cũng vì bệnh mà qua đời, đưa cậu sang ông bà ngoại thì ông ngoại cậu cũng bị ngã xe gãy chân, từ ấy cậu được người đời đặt cho cái tên thánh xui xẻo.

chỉ có duy nhất bà nội cậu vẫn luôn quan tâm, chăm sóc cậu một cách ân cần. năm học lớp 2, cậu có quen một cậu bạn seungcheol, người bạn ấy chẳng hề quan tâm những lời đàm tiếu về cậu, hai người cứ như vậy mà trở thành bạn thân của nhau. cùng nhau lớn lên, cạnh nhau suốt thời niên thiếu.

năm 17 tuổi, seungcheol cũng đã đủ lớn đủ hiểu bản thân mình thích gì và muốn gì, seungcheol tìm đến jeonghan bày tỏ tình cảm cả mình, nhưng yoon jeonghan lại nhút nhát từ chối tình cảm ấy vì sợ người đời dị nghị.

"seungcheol à, chúng ta là con trai đó."

"tớ không quan tâm, dù cậu là nam hay nữ, tớ sẽ yêu cậu cả một đời."

năm 18 tuổi, cả seungcheol và jeonghan đều có những sự lựa chọn định hướng cho tương lai của mình. cậu thi đậu trường y, còn anh theo cảnh sát. hai chuyên ngành khác nhau khiến cho tình cảm của hai người chẳng thể như thuở ban đầu. họ chẳng thể dành thời gian cho nhau, chuyện yêu đương của cả hai cứ như vậy mà đi vào ngõ cụt.

anh đã nói lời chia tay để cả hai có thể tập trung vào sự nghiệp, khi ấy cậu hận anh, hận anh nhiều lắm, vì cậu nghĩ rằng đó chỉ là cái cớ để anh chia tay cậu mà thôi. nhưng cậu đâu biết, anh còn yêu cậu rất nhiều.

"nói ra lời chia tay đau lắm,
ai yêu tận tâm sẽ đau tận lòng!"

sự thật rằng anh qua bài kiểm tra năng lực và đạt đủ tiêu chuẩn để vào lực lượng bí mật của quốc gia, họ yêu cầu phải cắt đứt tất cả mọi liên lạc với người nhà, người thân, anh sẽ thay tên đổi họ để sẵn sàng phục vụ đất nước. anh chẳng thể làm gì khác nữa rồi, anh yêu cậu, nhưng tình yêu nước lại lớn hơn. hãy hiểu cho anh.

trước khi chính thức trở thành thành viên trong lực lượng bí mật quốc gia, choi seungcheol đã phải đặt bút kí vào giấy báo tử cho chính bản thân mình, anh biết, khi đã chấp nhận kí vào đó, cũng đồng nghĩa với việc anh đã sẵn sàng hi sinh thân mình vì tổ quốc.

"jeonghan à, hãy hiểu cho anh!"

đó là những câu nói mà anh chẳng thể nói được với cậu nữa rồi. bỏ đi tất cả, gạt tình cảm sang một bên, anh bắt đầu những chuỗi ngày luyện tập vất vả, có những lần anh muốn bỏ cuộc. những đêm mất ngủ vì đau cơ, anh chỉ biết một mình chịu đựng, anh nhớ về cậu, nhớ về những lúc thời tiết trở trời, cậu sẽ bị nhức xương, anh sẽ luôn là người xoa cho cậu, không biết giờ cậu đang ra sao nhỉ?

từ ngày anh nói lời chia tay, jeonghan suy sụp hoàn toàn, cậu chẳng thiết ăn thiết ngủ, cậu cứ như người mất hồn mà bỏ qua mọi thứ, chẳng thể tập trung. từng là một sinh viên luôn đứng đầu trong việc học tập ấy vậy mà giờ đây lại bị giáo viên nhắc nhở. cậu không can tâm, cậu vẫn muốn anh nói chuyện rõ ràng với mình một lần nữa.

cậu chạy đi tìm anh, nhưng chẳng thể tìm được anh, anh như biến mất khỏi cuộc đời vậy, đến trường cảnh sát, hỏi anh, nhưng họ lại bảo không hề có tên anh trong danh sách sinh viên, chạy về nhà anh, gia đình anh lại bảo rằng anh đã đi du học. cậu như suy sụp hoàn toàn, chẳng nhẽ anh muốn biến mất khỏi cuộc đời cậu thật sao.

"anh và em thật sự đã kết thúc rồi sao?
thật sự muốn bỏ rơi em thật sao?"

sau hơn 1 năm để vực lại tinh thần, giờ đây jeonghan đứng trước bước ngoặt của cuộc đời, cậu thật sự là một người tài giỏi, cậu thi đỗ bác sĩ nội trú, cậu đứng trước hàng tá sự lựa chọn, dù chưa ra trường, nhưng rất nhiều bệnh viện đã ngỏ ý mời cậu về làm, nhưng jeonghan đều từ chối. cậu quyết tâm theo con đường pháp y, phục vụ cho nhân dân và trời không phụ lòng người, với hồ sơ xuất sắc của cậu, cậu nhanh chóng được phê duyệt, điều duy nhất giờ cậu cần làm là hoàn thành khoá luận để tốt nghiệp.

đêm về, jeonghan nhìn ra cửa sổ, hôm nay là sinh nhật seungcheol, cậu lại với thức nhớ anh rồi, hơn một năm kể từ ngày anh nói chia tay, không ngày nào là cậu không nhớ về anh, cậu nhớ anh, nhớ anh rất nhiều!

"seungcheol à, anh khỏe chứ?"

"jeonghan à, em sống tốt chứ?"

giờ đây anh chẳng còn phải là seungcheol của cậu nữa rồi, mà anh là s.coups, đội trưởng đội phòng chống khủng bố quốc gia. thật sự nhiệm vụ của anh rất nguy hiểm, nó có thể đoạt đi sinh mệnh của anh bất kỳ lúc nào.

anh cũng chẳng thể ngưng nhớ về cậu, anh lo cho cậu, lo rằng không có anh cậu sẽ lười ăn, sẽ ốm mà chẳng ai chăm, mỗi lần cậu buồn thì cậu biết tâm sự với ai. anh muốn gặp cậu, anh nhớ cậu, liệu cậu có gầy đi không? liệu cậu có còn nhớ anh không? hay cậu đã có người mới rồi? anh bất giác đưa tay lên sợi dây chuyền mà tim anh nhói lên. sợi dây chuyền cậu đã tặng anh vào năm 18 tuổi, chiếc dây chuyền hình trái tim, ở trong có in ảnh của cậu, đó là kỉ vậy duy nhất mà anh được giữ lại đến bây giờ.

jeonghan đã hoàn thành khoá luận để tốt nghiệp, và ngày mai là ngày đầu tiên cậu sẽ đến làm việc, cậu hồi hội không thôi, cậu tiến lại gần bàn làm việc, cầm khung ảnh in hình cả hai khi còn là người yêu lên mà thầm nói.

"ước gì em có thể gặp lại anh seungcheol à!"

nhìn đồng hồ, đã 23h rồi, cậu nhanh chóng lên giường đi ngủ vì jeonghan không muốn ngày đầu đi làm mà đi muộn đâu.

*reng reng reng*

seungcheol đang nằm ngủ, chợt nghe thấy tiếng chuông báo khủng bố, anh nhanh chóng bật dậy cùng những đồng đội, mặc quần áo, chuẩn bị vũ trang để sẵn sằng chiến đấu.

"s.coups xin nghe."

"ở khu ổ chuột xxx có một đội khủng bố đang đặt bom, yêu cầu đội đặc nhiệm di chuyển đến để đảm bảo tính mạng cho người dân vô tội."

"rõ!"

anh và đồng đội nhanh chóng đi chuyển đến nơi đã được chỉ định, vừa đến nơi, tiếng súng của bọn khủng bố vang vọng một vùng trời, chúng xả súng không thương tiếng vào những người vô gia cư, đội đặc nhiệm xông lên để khống chế khủng bố và cứu những người vô gia cư tại hiện trường hỗn loạn này.

phần lớn bọn khủng bố đã được khống chế, nhưng có một vài tên đã chạy đi mất, anh và đồng đội chạy theo nhưng đã để mất dấu hắn. song cùng lúc, anh nhận được thông báo qua bộ đàm về việc chúng đã đặt bom quanh khu này, yêu cầu anh và đồng đội nhanh chóng rút lui, mặc kệ những người còn sót lại. đang chuẩn bị quay người rút lui, anh liền nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé, nó phát ra từ tầng hai của căn nhà trước mặt. anh định xông vào cứu đứa bé nhưng bị đồng đội ngăn lại.

"đi thôi đội trưởng, lệnh cấp trên đã ra, không thể kháng lệch."

mặc kệ sự căn ngăn của đồng đội, anh lao lên căn nhà ấy để cứu lấy đứa trẻ, anh vội vàng ném đứa bé xuống cho người đồng đội, nhưng khi anh chưa kịp nhảy xuống thì quả bom đã phát nổ, căn nhà sụp đổ một cách nhanh chóng, những tảng gạch cứ thế rơi xuống người anh, tiếng nổ vang ấm trời, người đồng đội vội vàng ôm đứa bé mà bỏ chạy. vừa chạy người đồng đội ấy vừa báo đàm về lại cho cấp trên.

"báo cáo, đội trưởng s.coups đã thiệt mạng trong vụ nổ bom khủng bố tại xxx, jun xin hết."

người đồng đội vừa chạy mà nước mắt cứ thế rơi, s.coups vừa là đội trưởng, vừa là người anh đã dẫn dắt cậu suốt một năm nay, thấy đồng động của mình ngã xuống như vậy mà cậu chẳng làm được gì.

jeonghan giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, cậu ôm chặt lên phần tim mình, tại sao tim cậu lại đập nhanh đến vậy, có chuyện gì sao? cậu cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, cậu cho rằng có lẽ chỉ gặp ác mộng thôi, cậu xuống bếp lấy cho mình một ly nước ấm để bình tĩnh hơn. sau ấy, cậu lết cái thân hình mệt mỏi này lên chiếc giường thân yêu để chìm vào giấc ngủ.

sáng hôm sau, cậu đã chuẩn bị tươm tất mọi thứ để vào khu khám nghiệm mà nhà nước đã quy định, cậu xách theo vali và một vài đồ dùng cần thiết. vì công việc cậu làm liên quan đến vấn đề bí mật quốc gia, nên cậu sẽ được cung cấp chỗ ở gần với nơi làm việc. đúng 7h sáng, xe đã đứng đón chờ cậu.

trên đường đi đến nơi khám nghiệm, cậu được tài xế thông báo rằng, hôm nay có việc cho cậu, đó là khám nghiệm tử thi cho đội đặc vụ, cậu ô lên một tiếng, cậu vội hỏi vì sao người ấy qua đời. tài xế liền kể lại chuyện đêm qua cho cậu nghe, cậu tỏ ra lấy làm tiếc. nhưng đã là công việc thì phải làm thôi. thật thương tiếc.

"nghe nói người đó mới chỉ có 24 tuổi. hazz tuổi vẫn còn trẻ vậy mà."

"24 sao, bằng tuổi tôi, thật tiếc cho anh ấy. người nhà anh ấy sẽ buồn lắm."

"người nhà họ sẽ không biết đâu, vì khi vào đội đặc vụ, họ đã phải cắt đứt tất cả mọi liên lạc, thay tên đổi họ và tự ký vào giấy chứng tử của bản thân rồi."

jeonghan gật đầu sau câu nói của tài xế, chợp mắt một chút đã đến nơi. vừa bước xuống xe, có một nam pháp y khác tiến đến chào hỏi cậu. qua giới thiệu một chút, cậu biết rằng người đối diện là hong jisoo, pháp y đã làm việc được 2 năm ở đây. cậu cúi chào và bắt tay với người đó. sau đó cũng nhanh chóng đi theo.

cậu được jisoo dẫn đến phòng thay đồ, dặn cậu kĩ càng rồi jisoo liền ra ngoài đợi. cậu cũng không để mất nhiều thời gian, sau đấy vài phút, cậu đã thay xong đồ, đeo găng tay và khử trùng cả người. cả hai liền tiến đến phòng khám nghiệm.

"s.coups, nam 24 tuổi, chết do bị bom nổ. khuôn mặt bị đá đè, đã không còn thể nhận diện."

cậu ồ lên một tiếng, vừa thương cho người ấy, vừa bất ngờ bởi vụ nổ đêm qua, nó to đến thế nào mà khuôn mặt chẳng thể nhận ra, chắc người ấy đã phải đau đớn lắm.

vừa mở cửa bước vào, cậu đã bị khung cảnh dọa sợ một phần, nhưng nén nỗi sợ, cậu liền đi theo jisoo đến gặp viện trưởng và lãnh đạo. cậu cúi chào và không dám ngẩng đầu. cậu nghe được vài cậu nói chuyện ngắn.

"tôi đã nói cậu ta mau rút lui, vậy mà cậu ta không chịu nghe, quay lại cứu đứa bé và giờ đã hi sinh."

jeonghan bất ngờ trước hành động của người quá cố, cậu thầm dành chút sự tôn kính đến người ấy.

"hazz, cậu ta là đội trưởng đội phòng chống khủng bố quốc gia, hi sinh khi còn quá trẻ, dù sao vẫn nên cảm ơn vì cậu ta hi sinh thân mình."

sau ấy hai người kia cũng lùi ra để jeonghan và jisoo kiểm tra sơ bộ cho người ấy. jeonghan cũng rất giỏi, chẳng mấy chống cậu đã hoàn thành những nhiệm vụ được jisoo giao. còn về phần khuôn mặt, đúng thân jisoo sẽ làm, jeonghan đứng sang một bên theo dõi, bỗng tim cậu nhói lên khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ người đã khuất. cậu nói không thành lời. cậu bịt miệng mình lại mà lùi ra sau, run rẩy mà lên tiếng

"k-khoan đã..."

"có chuyện gì sao?"

"đ-đây có phải là..."

cậu ngồi sụp xuống đất khiến mọi người trong căn phòng lo lắng, tay jisoo vẫn còn cầm dao, không tiện nâng cậu dậy, viện trưởng thấy vậy liền đỡ cậu dậy mà hỏi thăm.

"đây là ai thế?"

"s.coups-đội trưởng đội phòng chống khủng bố quốc gia."

"không, không phải, là choi seungcheol mới đúng, không phải sự thật đâu đúng không?"

cậu lắc đầu thật nhiều lần để chối bỏ sự thật này, chiếc vòng cổ ấy làm sao cậu có thể được nhầm cơ chứ, cậu ngước lên mong chờ câu phủ nhận của vị lãnh đạo kia nhưng những gì cậu nhận lại chỉ được là câu hỏi "tại sao cậu lại biết người này."

cậu hoàn toàn suy sụp, cậu khóc nấc lên vì không tin vào sự thật, không, không phải vậy đâu mà đúng không? cậu đấy jisoo ra mà ôm lấy thi thể của anh mà khóc, cậu khóc, khóc rất nhiều, khóc đến mức cậu ngất đi từ khi nào mà không hay.

khi cậu tỉnh dậy, một căn phòng xa lạ xuất hiện trước mắt cậu, trong tay cậu là vòng cổ của seungcheol như kéo cậu về với hiện thực, cậu khóc nấc lên thu mình vào một góc, chưa bao giờ cậu đau đớn đến nhường này, chưa bao giờ...

cánh cửa mở ra, hong jisoo bước vào với tờ giấy chứng tử mà seungcheol đã kí trước đó, bảo cậu hãy kí vào ô còn lại, vì thường khi những người ở đội đặc vụ mất, jisoo sẽ là người kí ô còn lại, nhưng lần này, jisoo muốn người kí là jeonghan. cậu cầm lấy tờ giấy mà không tin vào mắt mình, đây là một giấc mơ thôi đúng không? như đêm qua vậy, chỉ là một con ác mông mà thôi. cậu vẫn khóc, jisoo chẳng biết làm gì ngoài ngồi xuống và dỗ dành an ủi jeonghan.

"tôi thật xui xẻo phải không? bố tôi nói đúng, ai dính vào tôi đều đen đủi. nếu tôi và anh chưa từng quen biết thì anh sẽ không như này đâu phải không?"

từng lời nói của cậu luôn mạnh ý tự trách, cậu ước rằng đây chỉ là một giấc mơ.

sau đó vài ngày, là đám tang của seungcheol được diễn ra, mọi thành viên trong đội của anh đều có mặt để đưa tiễn anh nốt đoạn đường cuối cùng. jeonghan mặc áo tang mà quỳ xuống ôm lấy bức chân dung của anh. mọi người ở đó đều thương xót cho cả hai con người ấy.

"giận nhau cũng được, ghét bỏ nhau cũng được, chia tay cũng được, nhưng tại sao lại là âm dương cách biệt?"

kết thúc buổi đưa viếng, jeonghan thu mình vào một góc nhỏ, nước mắt cậu cứ thế rơi xuống di ảnh của anh, tại sao ông trời lại như vậy, tại sao lại lấy đi những người cậu yêu thương nhất.

xuất hiện trước mặt cậu là những lá thư, cậu giật mình lau đi những giọt nước mắt mà ngước lên, một chàng trai xa lạ xuất hiện trước mặt cậu. giọng nói yếu ớt pha cùng chút run của cậu cất lên.

"cậu là ..."

"tôi là jun, đồng đội của s.coups, đây là tất cả những lá thư anh ấy viết cho anh suốt 1 năm qua, nó ở dưới gối của anh ấy. tôi biết có lẽ anh cần đọc những lá thư này."

sau đó jun nhanh chóng để lại những lá thư rồi nhanh chóng rời đi bỏ lan jeonghan. cậu cẩn thận cầm những lá thư của seungcheol viết cho mình mà nước mắt lại càng lăn dài.

21/06/02

hôm nay chúng ta đã chính thức chia tay rồi jeonghan nhỉ?anh tồi thật, chỉ hi vọng em đừng hận anh mà hãy gặp được một người tốt hơn anh nhé!


21/09/05

luyện tập khó khăn quá jeonghan ơi, em học tập có suôn sẻ không? đừng bỏ cuộc nhé, anh biết em sẽ làm được mà.


21/10/04

hôm nay là sinh nhật jeonghan của anh này, em phải thật hạnh phúc đó nha!

22/08/08

jeonghan ơi, anh nhớ em quá, anh nhớ em rất nhiều, nhưng có lẽ, cả đời này anh và em sẽ không gặp được nhau nữa rồi.

còn rất nhiều những lá thư mà seungcheol viết cho jeonghan, nhưng cậu không có dũng khí để đọc tiếp, cậu gấp gọn những lá thư ấy mà ôm vào lòng, cậu cũng cảm giác được có gì đó đang ôm lấy mình vậy.

seungcheol à, là anh đang ôm em có đúng không?


"jeonghan , cậu đừng như vậy nữa, đã 8 năm rồi, seungcheol không quay về đâu. cậu ấy đã..."

"nó là chấp niệm trong lòng tôi rồi anh không hiểu đâu."

"chấp niệm là gì?"

"yêu mà không đến được, buông thì không nỡ, cầu mà không được, mất đi thì không can tâm. nó là chấp niệm!"

hong jisoo lắc đầu ngao ngán nhìn yoon jeonghan đang cắt tỉa cỏ bên cạnh bia mộ của s.coups-đội trưởng đội phòng chống khủng bố.

đã 8 năm rồi, thời gian trôi nhanh thật ấy, những mất mát trong lòng có lẽ đã nguôi ngoai, nhưng những vết nứt trong tim thì chẳng thể chữa lành!


fic này được tách ra từ fic sonder của tớ, vì kết nó khá buồn nên có vài reader có yêu cầu tớ viết cho jeonghan và seungcheol một cái kết khác. nhưng gu của tớ là gương vỡ tan tành nên ở đây, tớ sẽ viết tiếp câu chuyện này với hai cái kết để các cậu có thể chọn. là he (happy ending) chứ không phải huhu ending và se (sad ending). các cậu có thể lựa chọn đọc cái kết mà các cậu muốn nhé 🥲

end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro