tủ quần áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seungcheol, cái quái gì vậy!"

Joshua hét lên khi bị đẩy vào trong chiếc tủ gỗ cũ kỹ. Anh cố đẩy Seungcheol ra sau, nhưng đó chỉ là một sự nỗ lực nhỏ bé trước cơ thể rắn chắc của Seungcheol.

"Suỵt! Shua, bình tĩnh! Bình tĩnh!"

Seungcheol đóng cửa tủ lại sau khi lách mình vào trong, và đột nhiên, mọi thứ chìm vào bóng tối.

Joshua không thích với điều này.

"Làm thế quái nào mà tớ có thể bình tĩnh lại được— Chúa ơi, mông của cậu sắp kẹp nát mặt tớ rồi—cút đi, Cheol!"

Bên trong tủ rất chật chội - anh không biết làm thế nào để cả hai có thể nhét vừa - và tệ hơn nữa, nó sặc mùi băng phiến và quần áo bụi bặm.

Joshua cảm thấy ngột ngạt, còn Seungcheol thì cứ dồn sức nặng lên trên người anh.

"Được rồi! Được rồi, xin lỗi-- đợi đã, để tớ-"

"Sao cậu lại đẩy chúng ta vào đây?! Thề có Chúa chuyện này thật ngu ngốc, đây chính xác là những gì xảy ra trong phim kinh dị! Nếu chúng ta chết ở đây, Seungcheol, tớ sẽ— mhhph phmph! Mhpphmph! Mphhmmphmph! "

(Seungcheol đã bịt miệng Joshua, nhưng thực ra anh ấy đang nói: — đích thân đi ám cậu vì—! Buông ra! Áo khoác của cậu hôi quá! )

"Joshua" Seungcheol gọi tên anh một cách kiên quyết . Joshua không thể  nhìn thấy  Seungcheol, nhưng kỳ lạ thay, anh có cảm giác rằng Seungcheol đang nhìn thẳng vào mình. "Thành thật mà nói, nếu cậu không ngừng quấy rầy,  chính cậu  sẽ là người dẫn chúng ta đến chỗ chết."

Joshua cau mày nhìn hắn.

Được rồi, anh ấy không thực sự chắc chắn liệu mình    đang cau mày hay không.  Joshua thực sự không nhìn thấy gì cả, nhưng anh chỉ tự thuyết phục bản thân rằng Seungcheol có thể cảm thấy môi mình cong xuống— sao cũng được—.

"Mhphh phhmph mph mphhph?"

(Trong phiên bản không che miệng, điều đó có nghĩa là:  Bây giờ cậu có buông tớ ra không?  Ngoại trừ việc tưởng tượng Joshua nói điều đó với sự mỉa mai nhất có thể.)

Seungcheol nở một nụ cười nhẹ. Thứ khiến Joshua cảm thấy có gì đó nhộn nhạo trong bụng. Nó vang vọng trong chiếc tủ nhỏ.

"Tớ không thực sự hiểu cậu đang nói gì, nhưng tớ cho rằng cậu đang yêu cầu tớ buông cậu ra."

Duh, rõ ràng rồi.

Joshua gầm gừ và cố đánh vào tay Seungcheol. Từ khóa là đang cố gắng vì Joshua thậm chí không thể di chuyển bình thường khi toàn bộ trọng lượng của Seungcheol đè lên anh ấy.

Vào bất kỳ ngày nào khác, Joshua có thể sẽ cảm thấy  khó chịu - vì chúa ơi, họ quá thân thiết - nhưng xét đến tình hình hiện tại của họ, Joshua chỉ cảm thấy phiền lòng - kiểu như thực sự vậy .  Thấy phiền.

Khó chịu. Vâng, Joshua đang khó chịu.

"Được rồi, giờ tớ sẽ buông ra" Seungcheol nói với anh. Nói thật, tại sao hắn vẫn chưa buông anh ra? "Chỉ cần hứa với mình là cậu sẽ không gây ồn ào nữa."

Joshua muốn đánh Seungcheol. Anh thực sự làm vậy.

Vậy thì cậu nghĩ việc nói lảm nhảm của mình là cái quái gì vậy, Cheol?

Được rồi, Joshua nghĩ Seungcheol dễ thương, vui tính, tốt bụng và mọi thứ—chết tiệt, được rồi Seungcheol thật tuyệt vời—nhưng anh đã có đủ chuyện nhảm nhí trong một đêm rồi.

Joshua biết Seungcheol có lẽ cũng đang sợ hãi và lo lắng tột độ, và Joshua cũng vậy. Cả cái đêm chết tiệt này chắc chắn sẽ khiến anh ấy bị tổn thương trong suốt quãng đời còn lại— và thành thật mà nói, ai lại không như vậy?

Anh vừa nhìn thấy thi thể đầy máu, vô hồn của Jeonghan, nằm trên sàn như thể được đặt ở đó để trưng bày.

Jeonghan, người mà anh tin tưởng nhất. Jeonghan, người mà anh đã biết từ khi còn nhỏ.

Jeonghan, người bạn thân nhất của anh.

Jeonghan đã chết.

Và Seungcheol, người anh yêu suốt hai năm, đang  ở đây,  cùng  anh , bên trong một chiếc tủ cũ, với khoảng cách giữa họ gần như không tồn tại, và Joshua rất tức giận.

Joshua và Seungcheol đang trốn tránh một kẻ giết người hàng loạt bí ẩn và Seungcheol đã chọn sai thời điểm để bảo vệ quá mức.

"Mphsph! Mphh pshmphphmph phm! Mphmmphphpphm pshpmphmphm!"

Seungcheol! Di chuyển cái bàn tay chết tiệt của cậu đi, nếu không tôi thề với Chúa là tôi sẽ cắn cậu!)

Bây giờ, đến lượt Seungcheol cau mày với anh.

Một lần nữa, Joshua không biết làm sao anh biết Seungcheol cau mày.

Đợi đã, khuôn mặt của hắn đã trở nên gần hơn với anh? Đó là lý do tại sao anh có thể tìm ra một số chi tiết?

Đó có phải là một đốm sáng nhỏ không? Cái gì? Thứ đó đã đến từ đâu? Có một cái lỗ ở đâu đó trong tủ? Ủa, cái gì thế—?

"Được rồi, được rồi, tớ sẽ buông cậu ra, tớ sẽ buông ra," Seungcheol nhượng bộ. Hắn lại thở dài và nhìn Joshua—giờ anh thực sự chắc chắn về điều đó, có ánh sáng phát ra từ đâu đó— rồi đến lỗ khóa - sao trước đó Joshua lại không để ý đến lỗ khóa? - rồi lại quay lại với Joshua.

Seungcheol bỏ tay ra.

"Đã đến lúc cậu nên làm thế rồi!" Joshua rít lên ngay khi kịp nói, hất tay trái của Seungcheol ra khỏi người anh. "Đừng bao giờ làm điều đó với tôi nữa, hiểu không? Điều cuối cùng em muốn là anh chiều theo em. Tôi là một người đàn ông trưởng thành và thay vì anh tỏ ra bảo vệ—"

Seungcheol lại cau mày.

"Tôi chỉ làm vậy để em im lặng, Joshua. Lẽ ra em nên nghe thấy điều đó sớm hơn," giọng Seungcheol khàn khàn, gần như thể hắn đang cố gắng bình tĩnh—hoặc cả hai người.

Joshua đánh mất đi dòng suy nghĩ của mình. Anh đang nghĩ gì vậy? Chết tiệt, bụi dày đặc và mùi băng phiến đang xộc vào người anh.

"Anh đang hoảng loạn như điên," Seungcheol giải thích, nghe có vẻ tiếc nuối, "Anh không biết phải làm gì khác để giúp em bình tĩnh lại."

Joshua chớp mắt với Seungcheol. (Trời vẫn tối, nhưng anh ấy đã bắt đầu nhìn thấy những đốm sáng. Có phải là do ở trong không gian kín quá lâu không?)

"Ý anh là cái quái gì vậy?" Joshua thực sự không thể nhận ra vẻ mặt của Seungcheol nữa, "Anh là người đã đẩy chúng ta vào cái tủ ngu ngốc này, Seungcheol."

"Chết tiệt, em nói đúng. Tôi đã làm thế. Tôi rất xin lỗi" Seungcheol xin lỗi ngay lập tức.

Chà, đó là hiển nhiên  Joshua nghĩ. Nhưng anh ấy bắt đầu chửi thề từ khi nào vậy?

"Tớ thực sự xin lỗi."

"Đừng nói xin lỗi nữa. Không sao đâu," Chúa ơi, Joshua chỉ thực sự muốn ra khỏi tủ trước khi anh chóng mặt ngày cang nặng hơn. "Chúng ta hãy ra khỏi đây thôi."

Joshua bắt đầu đứng dậy, tìm kiếm cánh cửa, nhưng đầu gối của anh cảm thấy yếu hơn trước nên anh ngã xuống. Đầu óc anh cảm thấy trống rỗng. Mọi thứ đang xoay vòng trước mắt anh.

"Không, cậu không hiểu đâu—Anh xin lỗi Joshua, thực sự."

Joshua liếc nhìn Seungcheol, ngoại trừ việc hắn trông không còn giống Seungcheol nữa. Anh ấy nhìn thấy thứ gì đó đang loé sáng. Cái gì?

"Seungcheol, dừng lại đi. Chỉ là—"  Chỉ là? Chỉ là cái gì? "Giúp đỡ-"

"Ồ không. Sẽ không có ai giúp được em đâu."

Cái gì?

"Tôi khá chắc chắn về điều đó."

Sau đó, ngay khi Joshua sắp ngất đi, mọi thứ đều có lý.

Tủ quần áo. Áo khoác. Cái áo khoác chết tiệt. Ánh sáng. Thứ loé sáng. Cái thứ chết tiệt đó là một—

Mẹ kiếp.

Làm sao anh  có thể ngu ngốc đến thế?

"Tôi xin lỗi, Joshua. Tôi thực sự xin lỗi."

Chết tiệt, Choi Seungcheol.


Joshua Hong được tìm thấy đã chết trong một chiếc tủ gỗ cũ vào sáng hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro