Chương 25 Giao đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười một giờ, Thẩm Phù bắt đầu nhanh nhẹn đi giao đồ ăn, mười một giờ rưỡi đã giao xong đồ ăn và trở về nhà, định nghỉ ngơi vài phút rồi ăn cơm với Thẩm Gia Lạc.

Lúc nấu ăn cậu nấu cố tình nhiều thêm một chút, vẫn đủ cho hai người ăn thoải mái.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Thẩm Gia Lạc thương em trai bận rộn suốt ba tiếng đồng hồ, dù bình thường lười chảy thây nhưng anh vẫn chủ động đi mở cửa.

Thấy người ở ngoài là ông Vương, thù mới hận cũ ùa về trong lòng, khuôn mặt Thẩm Gia Lạc lập tức trở nên cau có, nói thẳng với Thẩm Phù " bên ngoài không có ai", sau đó định đóng sầm cửa ngay trước mặt ông Vương.

Ông Vương cũng biết mình có lỗi, bất giác lộ vẻ lúng túng.

Tiểu Vương bên cạnh chủ động mở lời, bé ngẩng đầu cất giọng non nớt nhìn Thẩm Gia Lạc: " Anh Gia Lạc, em và ông nội đến tìm anh Phù Phù."

Người khinh thường và nói xấu Phù Phù nhà anh lúc trước là ông Vương, không liên quan đến Tiểu Vương, Thẩm Gia Lạc bèn ừ một tiếng, động tác đóng cửa khựng lại giữa chừng.

Khoảnh khắc do dự ấy đã cho ông Vương chút thời gian lên tiếng, ông ấp úng nói: " Tôi, tôi đến tìm em trai cậu---"

Gà mẹ Thẩm Gia Lạc vẫn ghim chuyện ông Vương nói xấu Thẩm Phù, anh lạnh mặt: " Ông tìm Phù Phù làm gì, có chuyện gì thì nói với tôi!"

Thẩm Gia Lạc vốn đã mất niềm tin với ông Vương, còn lâu anh mới để ông ấy tiếp cận Thẩm Phù dễ dàng như vậy.

Biểu cảm trên mặt ông Vương trở nên gượng gạo, " Đến, đến nói xin lỗi cậu ấy, tôi không nên chỉ nghe mấy lời đồn thổi bên ngoài đã vội tin, lại còn đi lan truyền... Lúc ấy có người nói với tôi rằng Phù Phù nhà cậu đầu óc không bình thường, có khi còn đột nhiên nổi điên đánh người khác, nhà cậu lại không quản lý cậu ấy, nên tôi với vội vàng kéo đứa cháu rời đi, sợ cháu tôi bị đánh."

Nghe đến đây, sắc mặt Thẩm Gia Lạc u ám như bầu trời dày đặc mây đen ngoài cửa sổ, giọng đầy tức giận: " Ai nói với ông như vậy, bây giờ tôi đi tìm hắn ngay!"

Ông Vương bị hỏi câu này, gương mặt bỗng lộ vẻ hoang mang, ông ngước mắt nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm ấy, nhưng rốt cuộc vẫn không nhớ nổi là ai đã nói với ông lời đó, chỉ nhớ sau khi nghe xong thì cảm thấy rất tức giận, nhà Thẩm này vậy mà lại để một người bị điên hay đánh người chạy lung tung như vậy, đúng là vô lý, đây chẳng phải là gây hại cho người khác sao!

Bởi vì phẫn nộ nên lúc đó ông mới nói đầu óc Thẩm Phù có vấn đề trước mặt mọi người, lại còn không biết dùng điện thoại.

Bây giờ nghĩ lại, người đó trong ký ức của ông đã trở thành hình bóng mờ ảo, bị bao phủ trong lớp sương mù chồng chất, không thể nào nhìn rõ, giọng nói cũng mơ hồ như vang vọng từ trong mây.

Nhưng, trong tiềm thức ông đã nghĩ rằng đó là người quen, nên mới dừng bước trò chuyện với cậu ta!

Ông Vương rùng mình toát mồ hôi lạnh, cảm thấy có thể mình đã gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, ông run rẩy nói: " Tôi, tôi thật sự không nhớ rõ, chỉ cảm thấy đó chắc chắn là người quen... nhưng vừa rồi nghĩ lại thì không sao nhớ ra được khuôn mặt của cậu ta."

Nhắc mới nhớ, tâm trạng của ông hôm đó quả thật rất khác thường, bốc đồng không giống ông chút nào, như thể cảm xúc bị thứ vô hình nào đó khuếch đại.

Thẩm Gia Lạc cau chặt mày, cảm nhận được điều gì đó từ lời nói của ông Vương.

Anh luôn có cảm giác mơ hồ rằng ngoài các sinh vật bóng tối, thế giới này còn có những loài kỳ lạ khác, nhưng anh chưa bao giờ thực sự nhìn thấy chúng, chỉ thỉnh thoảng cảm nhận được dấu vết của chúng.

Những gì ông Vương nói hiển nhiên thuộc loại tình huống đó.

Thẩm Gia Lạc hơi liếc về phía sau, sau đó cười giả lả: " Cháu nghĩ chắc là do ông lớn tuổi rồi, không nhớ rõ mọi chuyện cũng là bình thường. Nếu do ông bị người ta lừa, chuyện này coi như cháu bỏ qua. Phù Phù đang ở trong, ông có gì muốn nói thì vào trong nói với em ấy đi."

Anh không muốn để Thẩm Phù nghe thấy, bởi vì những chuyện như thế này càng biết nhiều thì càng dễ bị cuốn vào.

Về phần cái thứ dám ra tay với em trai anh, chắc chắn anh sẽ nghĩ cách lôi nó ra. Em trai anh tuyệt đối không thể bị người ta bắt nạt một cách vô lý như vậy.

Ông Vương không ngờ Thẩm Gia Lạc lại thay đổi nhanh như vậy, bất giác ông vẫn chưa phản ứng kịp, cứ đứng ngơ ngác trước cửa, mãi đến khi Tiểu Vương kéo vạt áo ông, ông mới hoàn hồn bước vào phòng.

Thẩm Phù đang ngồi trong phòng khách, đã nghe được bảy, tám phần câu chuyện vừa rồi. Thực ra cậu không để ý lắm đến thái độ của người ngoài đối với mình, nhưng nếu ông Vương muốn xin lỗi thì cậu sẽ không từ chối.

"Phù, Phù Phù, chuyện trước đây là lỗi của ông. Ông không nên nói lung tung về cháu trước mặt nhiều người như vậy khi chưa biết rõ mọi chuyện." Đây là lần đầu tiên ông Vương xin lỗi người nhỏ tuổi hơn mình một cách thành khẩn như vậy, giọng hơi lắp bắp.

Còn Tiểu Vương, cậu bé bước đôi chân ngắn đến gần Thẩm Phù, mở khóa kéo ba lô ra, đổ một đống đồ ăn vặt lên ghế sofa: " Anh Phù Phù, em cũng giúp ông xin lỗi, đây là quà xin lỗi của em."

Thẩm Gia Lạc đóng cửa lại rồi bước về phía phòng khách, thầm nghĩ cậu bé Tiểu Vương này đúng là biết phải trái hơn ông Vương nhiều, còn biết mang quà xin lỗi.

Thực ra tin đồn không ảnh hưởng gì nhiều đến Thẩm Phù, cậu cũng không quan tâm người khác nói gì, thấy Tiểu Vương cư xử như vậy, cậu mỉm cười: " Được rồi, quà anh nhận, anh chấp nhận lời xin lỗi của ông em."

Cả ông Vương và Tiểu Vương nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.

Ông Vương đứng chần chừ trong phòng khách một lúc, ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng từ bếp tỏa ra, ông lưỡng lự lên tiếng: "Phù, Phù Phù, ông còn một chuyện muốn thương lượng với cháu..."

Tiểu Vương đã đói cồn cào, không thể chịu nổi nữa, trông ông nội ấp úng như vậy, bé phải đợi đến bao giờ mới được ăn một bữa cơm ngon đây.

Thế là bé nhanh miệng trả lời: " Anh Phù Phù, ông nội em muốn đặt cơm của anh, buổi trưa mỗi ngày, đặt hai suất, một cho em một cho ông nội!"

Nghe có mối đến tay, Thẩm Phù lập tức gạt trạng thái uể oải vừa rồi sang một bên, nói: " Được, bắt đầu từ ngày mai nhé?"

Tiểu Vương xoa bụng, ngượng ngùng hỏi: " Hôm nay hết cơm hộp rồi ạ?"

Thẩm Phù nhớ lại phần thức ăn còn dư, nghĩ rằng sau khi trừ phần của mình và Thẩm Gia Lạc ra, có lẽ vẫn chuẩn bị được thêm hai phần cơm hộp, liền đáp: " Còn đấy."

"Vậy hôm nay đặt luôn!" Ông Vương vội vàng nói, " Ông sẽ về nhà lấy tiền ngay."

Nhìn theo hai ông cháu nhà họ Vương cầm hộp cơm lên lầu, Thẩm Phù vui vẻ đóng cửa lại, cứ tiến triển thế này, mỗi ngày thu nhập lại có thêm mười lăm tệ, một tháng cũng được bốn trăm năm mươi đồng rồi.

Cậu mỉm cười gọi Thẩm Gia Lạc cùng ăn cơm, vừa mở bản tin thời sự địa phương buổi trưa.

Màn hình TV vừa mở lên liền hiện ra khuôn mặt nghiêm túc của nữ phát thanh viên, giọng điệu cô tròn vành rõ chữ, tràn đầy thương tiếc: "Hôm nay, tại tòa nhà Kim Hải, khu vực Lâm Giang của thành phố chúng ta, một người phụ nữ do không chịu nổi những tin đồn thất thiệt đã nhảy xuống từ tầng 18 và tử vong tại chỗ. Đây đã là vụ tự tử thứ ba trong tháng xảy ra tại khu vực này. Hiện tại, cảnh sát vẫn đang điều tra vụ việc. Nếu quý khán giả nào có thể cung cấp thông tin liên quan, xin vui lòng liên hệ số xxxxxxxx. Cảm ơn sự đóng góp của quý vị cho an ninh xã hội. Sau đây là bản tin tiếp theo..."

Tòa nhà Kim Hải cách khu chung cư Giang Tân không xa, nó nằm ngay bên cạnh quảng trường nơi Thẩm Phù đi ăn lẩu cùng Thẩm Gia Lạc lần đầu tiên.

Hiển nhiên Thẩm Gia Lạc cũng nghĩ đến điều này.

Đồng thời, anh cũng để ý người phụ nữ này đã lựa chọn tự tử bởi vì những "tin đồn".

Sinh vật không rõ danh tính đã truyền đạt những tin đồn cho ông Vương cũng loan tin ác ý như vậy.

Thẩm Gia Lạc cảm thấy hai sự việc này ắt hẳn có liên hệ gì đó, anh cắn đũa, mắt nhìn màn hình TV trầm ngâm, Thẩm Phù vỗ vai anh: " Anh, ăn cơm kìa, sao lại ngẩn người vậy?"

" À, không có gì, tại anh cảm thấy người dẫn chương trình này khác với mấy hôm trước, nhìn kỹ mới nhận ra cô ấy đã thay đổi kiểu trang điểm." Thẩm Gia Lạc viện cớ.

Thẩm Phù nghe anh nói vậy, bèn quay sang nhìn người dẫn chương trình một lúc, không những không nhận ra kiểu trang điểm mới, trước đó cậu thậm chí không biết người dẫn chương trình có trang điểm.

Thảo nào cậu còn thấy lạ tại sao màu môi của người trên TV lại tươi tắn như vậy, hóa ra là do trang điểm.

Tại cục quái đàm, trong văn phòng cục trưởng.

Quả nhiên huyền học đã phát huy tác dụng, kể từ khi Lam Tư Tư trở lại thành phố Hoài Giang, số lượng quái đàm đã giảm đáng kể, Thẩm Sơn Hải không còn phải tăng ca đến khuya như mấy hôm trước, mỗi ngày đều được tan làm đúng giờ về nhà quấn quýt với vợ.

Khi Thẩm Sơn Hải đang do dự không biết nên làm gì trong thời gian rảnh rỗi sắp tới, điện thoại bàn trong văn phòng bất ngờ reo liên hồi.

Rất ít đơn vị biết được số điện thoại bàn trong văn phòng của ông, thông thường khi điện thoại reo nghĩa là đã xảy ra tình huống nghiêm trọng, ông nhanh chóng nhấc máy, sau khi xác nhận danh tính của đồng nghiệp ở đầu dây bên kia, giọng Thẩm Sơn Hải nghiêm nghị: " Là tôi, nói đi."

" Chuyện là thế này, Cục trưởng Thẩm, chúng tôi có một vụ án khá đặc biệt, chắc ngài cũng biết gần đây khu vực Lâm Giang liên tiếp có ba người tự tử do tin đồn thất thiệt rồi chứ? Hiện tại chúng tôi nghi ngờ ba vụ án này không phải là ngẫu nhiên, mà là do quái đàm nhúng tay từ phía sau."

"Tôi nhớ sau khi ba vụ án này xảy ra, bộ phận chúng ta đã cử người đến cục cảnh sát thành phố để kiểm tra trị số quái đàm trên thi thể, nhưng khi đó thiết bị không phát hiện được gì." Thẩm Sơn Hải cau mày.

"Đúng vậy, trên người của các nạn nhân không có trị số quái đàm, nhưng trong quá trình kiểm tra sau đó, chúng tôi đã phát hiện trị số quái đàm trên những người có liên quan đến các vụ án này. Hơn nữa khi hỏi họ về sự việc, mô tả của từng người đều rất giống nhau, họ đều nói rằng những tin đồn kia là do người khác kể cho họ, nhưng khi hỏi cụ thể đó là ai thì họ không thể trả lời rõ ràng, không ai có thể mô tả được diện mạo của người lan truyền tin đồn, chỉ nói rằng đó là một người quen." Người ở đầu dây bên kia tiếp tục, " Vì vậy, chúng tôi nghĩ rằng vụ án này nên chuyển giao cho Cục quái đàm xử lý. Tất cả thông tin liên quan đến ba vụ án đã được gửi qua cho ngài, phiền ngài xem qua."

Thẩm Sơn Hải nghe xong, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng: "Được rồi, tôi sẽ xem thử, nếu cần thêm tài liệu bổ sung, tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Sơn Hải mở tập tin mà đối phương đã gửi.

Nạn nhân đầu tiên là một người đàn ông 37 tuổi, theo lời hàng xóm và bạn bè, anh ta có tính cách nhạy cảm, nhu nhược yếu đuối, sau khi nghe tin đồn rằng người vợ là thanh mai trúc mã của mình ngoại tình, anh không chịu nổi cú sốc nên đã nhảy sông tự vẫn.

Nhưng trên thực tế, vợ anh ta không những không ngoại tình mà còn rất mực yêu thương anh ta.

Nạn nhân thứ hai là một phụ nữ, là quản lý cấp trung tại một công ty nước ngoài, bị đồn thổi là bồ nhí quyến rũ sếp chỉ vì cô đi nhờ xe của sếp nam, không chịu nổi áp lực dư luận, cuối cùng cô đã nhảy lầu tự tử.

Nạn nhân thứ ba là một nam sinh, cậu mang điện thoại vào trường lén xem phim hoạt hình trong nhà vệ sinh vào giờ ra chơi, nhưng lại bị đồn thổi rằng cậu xem phim khiêu dâm trong nhà vệ sinh. Cái nhìn khinh miệt của những người xung quanh đã ép cậu uống thuốc ngủ tự tử.

Ba vụ án, tất cả đều liên quan đến tin đồn thất thiệt.

Trong ba nạn nhân, chỉ có nữ quản lý cấp trung đã nhảy lầu là trường hợp mới xảy ra. Thẩm Sơn Hải nghĩ, mặc dù đội kiểm tra đã điều tra khu vực đó, nhưng họ chỉ là người thường, không thể nhìn thấy những thứ liên quan đến quái đàm, vì vậy vẫn phải cử người đến kiểm tra lại.

Tòa nhà Kim Hải, nơi xảy ra sự việc nằm ở khu vực sầm uất, cảnh sát đã phong tỏa tầng thượng của tòa nhà, nhưng vẫn có không ít những kẻ tò mò tìm cách tiếp cận hiện trường, Thẩm Sơn Hải suy nghĩ, quyết định để trợ lý Phương Phưởng cùng Yến Khước, người mạnh nhất trong nhóm nhân viên mới của Cục quái đàm đến hiện trường.

Một người phụ trách công việc ngoại vụ, một người phụ trách nội vụ, một người chuyên đánh đấm, một người hỗ trợ ghi chép, nếu có xảy ra chuyện gì cũng không cần phải lo lắng.

Phương Phưởng là học trò của Thẩm Sơn Hải từ khi cô mới vào đơn vị, là một cô gái khá năng động và hoạt bát, cô thường buộc tóc đuôi ngựa cao, mỗi khi di chuyển, đuôi tóc của cô lắc lư trông còn năng động hơn cả cô.

Mối quan hệ giữa cô và Thẩm Sơn Hải không cứng nhắc như quan hệ cấp trên - cấp dưới thông thường.

Nhận được lệnh từ sư phụ, Phương Phưởng lập tức dừng việc đọc lén tiểu thuyết, quay lại tập trung vào công việc, nghe nói cộng sự trong nhiệm vụ lần này là Yến Khước, Phương Phưởng đảo mắt suy nghĩ, nói: " Sư phụ, sao thầy lại để con và Yến Khước làm việc chung... Anh ấy là tân binh mạnh nhất trong khóa này, không lẽ thầy đang dọn đường để sau này cho con tiếp quản vị trí Cục trưởng Cục quái đàm sao?"

Thẩm Sơn Hải cạn lời, liếc đứa học trò không biết lớn nhỏ của mình: " Bớt đọc mấy cái tiểu thuyết linh tinh của con đi, cả cái chuyện tiếp quản chức Cục trưởng nữa, vị trí của thầy là do cấp trên chọn, thầy để con đi với Yến Khước vì con nói nhiều, Yến Khước ít nói, hai đứa bổ sung cho nhau, trên đường đi sẽ không thấy nhàm chán."

Phương Phưởng: "..."

Đúng là sư phụ có khác, cách thức chọn cộng sự ghép nhóm thật đơn giản thẳng thừng.

"Được rồi, biết rồi thì mau đi đi." Thẩm Sơn Hải phất tay.

.........

Sau khi ăn xong, Thẩm Gia Lạc liền nhanh chóng lủi về phòng.

Nghĩ đến việc mỗi lần đi làm thêm về em trai đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, hiện tại anh đã khôn ngoan hơn nhiều. Mỗi lần ra ngoài làm việc anh đều chọn leo qua cửa sổ, quay về cũng từ cửa sổ, chủ yếu là để trốn không cho Thẩm Phù biết.

Song cứ leo qua cửa sổ mãi cũng không ổn, chẳng hạn như hôm nay, Thẩm Gia Lạc quan sát xung quanh không có ai, vừa nhảy xuống tầng một đã gặp ngay bà Lý đang từ đầu hẻm đi tới.

Bà Lý thấy Thẩm Gia Lạc ngồi xổm trong bụi cây, hành động kỳ lạ, không kìm được hỏi: " Gia Lạc, con đang làm gì ở đó vậy?"

" Con... con đang tìm tất, vừa bị gió thổi bay xuống đây ạ!" Trong bụi cây dĩ nhiên không có tất của Thẩm Gia Lạc, anh làm ra vẻ như đang tìm kiếm, " Lạ thật, con nhớ rõ ràng là nó ở đây mà!"

Bà Lý thấy vậy cũng cúi xuống tìm giúp, khiến Thẩm Gia Lạc vốn định đợi bà Lý đi rồi mới lẻn ra rơi vào tình thế khó xử, đành cúi đầu tiếp tục tìm kiếm.

" Ơ, đây có phải tất của con không?" Bà Lý chỉ vào một cái tất cũ gần như đã khô cứng lại trên bụi cây nhỏ.

Nhìn chiếc tất mà anh có cảm giác chỉ cần chạm vào là có thể bị lây mùi hôi chân, Thẩm Gia Lạc nhăn mặt, miễn cưỡng bước tới, dùng hai ngón tay nhón lấy góc chiếc tất: " Vâng, là của con, cảm ơn bà Lý ạ..."

Giọng anh nghe như đang nghiến răng nhẫn nhịn.

Thẩm Gia Lạc cầm chiếc tất đi một đoạn khá xa, sau đó ném nó vào thùng rác rồi vội vàng lao vào nhà vệ sinh công cộng rửa tay tận mười lần, xong xuôi, anh mới vội vàng đi về phía tòa nhà Kim Hải.

Anh muốn xem thử rốt cuộc là thứ gì lại dám nhắm vào Thẩm Phù.

Nghĩ đến việc hiện trường trên tầng thượng có thể đã bị giăng dây phong tỏa, không dễ đi vào, Thẩm Gia Lạc bèn tàng hình, thong thả đi thẳng lên tầng thượng đang được canh gác nghiêm ngặt như chốn không người.

Trên tầng thượng lúc này, người đàn ông lạnh lùng với mái tóc đen và đôi mắt đen cầm một thiết bị lớn đi xung quanh kiểm tra, bên cạnh anh là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, tay cầm một chiếc máy tính bảng, ghi lại dữ liệu mà người đàn ông báo cáo.

Người đàn ông đó chính là Yến Khước, còn cô gái cột tóc đuôi ngựa cao kia là Phương Phưởng.

" Dữ liệu có bất thường, nơi này quả thực đã từng tồn tại một con quái đàm." Phương Phưởng đưa ra phán đoán, " Sáng nay lão Lý đi giám định thi thể tại cục thành phố không phát hiện ra trị số quái đàm, nên ông ấy đã báo cáo rằng vụ án này không liên quan đến quái đàm, lần này e là bị mắng rồi... Haizz, dù sao cũng tại quy trình này, Cục quái đàm của chúng ta là tổ chức bí mật, không tiện xuất hiện trực tiếp ở nơi xảy ra án mạng nhiều người qua lại, đành đợi đến khi thi thể được đưa đến cục thành phố mới có thể qua kiểm tra, lần này thật trùng hợp, thi thể rõ ràng không có trị số quái đàm, nhưng nơi xảy ra án mạng thì trị số quái đàm lại rất cao."

Phương Phưởng nói liền một hơi, sau đó quay đầu nhìn Yến Khước, đợi anh đáp lại.

Yến Khước xách thiết bị, không hề ngẩng đầu lên: " Ừm."

Phương Phưởng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tăng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ, đỡ cho tức nổ phổi.

Chợt, Yến Khước dừng động tác kiểm tra, bất ngờ nửa quỳ xuống, đặt thiết bị xuống mặt đất.

" Sao vậy? Có gì không ổn à?" Phương Phưởng hỏi.

Yến Khước giơ tay ra hiệu cho cô im lặng.

Ngay sau đó, Yến Khước lao thẳng về phía cửa cầu thang tầng thượng nhanh như một con én, Phương Phưởng cũng đã được trải qua huấn luyện thể chất, tốc độ phản ứng cũng không chậm, theo phản xạ quay đầu lại ra thế phòng thủ.

Nhưng cửa cầu thang trống không, rõ ràng chẳng có gì cả.

Dù vậy Yến Khước vẫn không dừng lại, nắm đấm của anh vung thẳng vào một vị trí nào đó... sau đó lại như bị thứ gì đó giữ lại, dừng lại giữa không trung không thể tiến thêm nữa.

Thẩm Gia Lạc không ngờ dù đã tàng hình nhưng mình vẫn bị phát hiện, anh vội vàng nắm lấy tay của đối phương, nhanh nhẹn né tránh.

Yến Khước cố gắng rút cổ tay ra khỏi sự kiềm chế của đối phương, xoay người tung một cú đá ngược.

Thẩm Gia Lạc lùi lại một bước, vẫn đang trong trạng thái hoang mang tột độ.

Anh tự nhủ hai người này trông có vẻ không giống quái vật, rõ ràng là dáng vẻ con người, nhưng sức mạnh và cảm giác mà họ mang lại không hề giống con người chút nào.

Ngay lập tức, hành động của Yến Khước đã khiến Thẩm Gia Lạc càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình, Yến Khước giơ tay trái tạo thành thế dao, khua tay về phía Thẩm Gia Lạc, một lưỡi gió vô hình theo động tác của anh ta lao về phía Thẩm Gia Lạc, anh nhanh nhẹn né đòn, thấy lưỡi gió ấy đã để lại hai vết cắt sâu trên nền xi măng!

Người này chắc chắn không bình thường!

Nghĩ đoạn, Thẩm Gia Lạc tập trung luồng khí đen trong lòng bàn tay, tấn công về phía Yến Khước.

Yến Khước lộn người né tránh, thẻ nhân viên Cục quái đàm anh ta cất trong túi rơi xuống đất, bày ngay trước mắt Thẩm Gia Lạc.

Thẩm Gia Lạc tò mò lại gần nhìn thì thấy trên thẻ có đóng dấu quốc huy chính thức... Cái tên đang đánh nhau với anh là một công chức hàng thật giá thật!

Thẩm Gia Lạc vội dừng tay, má ơi, anh là công chức sao không nói sớm!

Anh suýt thì phạm tội cản trở người thi hành công vụ, tội này bị phạt tù dưới ba năm đó!

Ghi nhớ thật kĩ ba chữ " Cục quái đàm", Thẩm Gia Lạc đoán có lẽ đây là một tổ chức nào đó chuyên phụ trách xử lý quái đàm, còn hai người này là nhân viên của Cục quái đàm, Thẩm Gia Lạc rất tin tưởng vào sức mạnh của nhà nước, nếu nơi này đã có bọn họ phụ trách, vậy anh quyết định sẽ rời đi.

" Xin lỗi, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi đi trước đây!" Thẩm Gia Lạc vừa bóp mũi, nói xin lỗi bằng giọng nghèn nghẹn, vừa vội vàng chạy mất.

Trên tầng thượng mây mù bao phủ, lúc này chỉ còn lại Phương Phưởng và Yến Khước.

Cả hai đều nhận ra rằng người tàng hình vừa rồi không phải là quái đàm, nhưng... việc đối phương có thể vừa ẩn thân vừa tấn công thực sự rất kỳ lạ.

Mỗi dị nhân thường chỉ sở hữu một loại siêu năng lực, chẳng hạn như Yến Khước, vừa rồi anh có thể phát hiện ra người vô hình ngay lập tức bởi vì siêu năng lực của anh là gió, anh cảm nhận được luồng gió ở lối cầu thang bị chặn lại nên mới nhận ra điều bất thường.

" Anh nghĩ người đó có phải là dị nhân không?" Phương Phưởng hỏi Yến Khước, cô lo lắng nhìn về phía cầu thang tối tăm.

" Tôi đã giao đấu với anh ta, sức mạnh của anh ta rất kỳ lạ, không giống siêu năng lực, cũng không phải là quái đàm." Yến Khước nhíu mày nói, " Anh ta đã rời đi, có lẽ sẽ không quay lại nữa, chúng ta cứ hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra trước rồi về báo cáo với cục."

Mặc dù thường được khen ngợi là một người nhạy bén, nhưng Phương Phưởng vẫn nhìn về phía cầu thang, lẩm bẩm: " Tôi có cảm giác... giọng nói của anh ta nghe quen lắm."

Nhưng sau đó cô nhanh chóng lắc đầu.

Trên thế giới này có rất nhiều giọng nói giống nhau, một số diễn viên lồng tiếng thậm chí còn có thể biến đổi giọng nói của mình cơ mà.

Lúc quay về Cục quái đàm, hai người lập tức báo cáo sự việc kỳ lạ này cho Thẩm Sơn Hải, Phương Phưởng nhấn mạnh: " Ban đầu con còn tưởng người đó là một dị nhân có nhiều siêu năng lực, nhưng Yến Khước lại nói sức mạnh của anh ta không giống siêu năng lực, có vẻ không thuộc dị nhân chúng ta."

" Chẳng lẽ... ngoài quái đàm, thế giới này còn tồn tại một loại sinh vật kỳ bí khác?" Phương Phưởng dùng giọng điệu như đang kể chuyện kinh dị, nói.

" Được rồi, nếu người này tạm thời không có biểu hiện đe dọa với chúng ta, cứ tạm gác lại, tập trung điều tra vụ án giết người bằng tin đồn trước," Thẩm Sơn Hải cắt ngang suy đoán của cô, " Hai người tìm thấy gì ở hiện trường?"

" Trị số quái đàm ở hiện trường rất cao, vụ này chắc chắn liên quan đến quái đàm, nhưng điều kỳ lạ là tại sao trên cơ thể nạn nhân lại không có chút trị số quái đàm nào, dù hiện trường lại có trị số rất cao?" Phương Phưởng trả lời.

"Mỗi quái đàm đều có lý do ra đời và cơ chế giết người riêng, cơ chế giết người của quái đàm này rõ ràng có liên quan đến tin đồn," Thẩm Sơn Hải suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, " Vừa nãy cảnh sát thành phố gọi đến báo cáo về tiến triển của những người liên quan, phát hiện ra rằng những người dính khí tức của quái đàm đều có điểm chung, thích buôn chuyện, vì vậy tôi đoán cơ chế để xuất hiện quái đàm này có lẽ liên quan đến việc buôn chuyện."

Phương Phưởng đã làm việc với Thẩm Sơn Hải nhiều năm, nên cũng học được cách suy nghĩ logic của ông, cô tiếp lời: " Ý của sư phụ là tìm một người thích buôn chuyện để dụ quái đàm xuất hiện?"

" Việc này khó đấy, không thể vừa nhìn đã biết ai là người thích buôn chuyện, hay là để con ra phòng trà của cục chúng ta hóng xem ai là người xuất hiện nhiều nhất?" Phương Phưởng đề xuất.

Cô vừa nói xong, liền nhận ra cả Thẩm Sơn Hải và Yến Khước đều đang nhìn cô chằm chằm.

Với tình cảm thầy trò và tình đồng đội ngắn ngủi, cô nhanh chóng hiểu ý của bọn họ.

" Ý hai người tôi là đứa thích buôn chuyện nhất ở cục này á?" Phương Phưởng cảm thấy không phục, " Rõ ràng là tôi thấy xxx và yyy mới ở là người phòng trà nhiều nhất!"

Yến Khước lạnh lùng nói thêm: " Mỗi lần thấy hai người họ, cô cũng đều có mặt ở đó, phải không?"

Thẩm Sơn Hải lại nói: " Được rồi, chuyện này con không cần phải khiêm tốn, con thực sự là số một ở cục chúng ta."

Phương Phưởng khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên cô được lãnh đạo khen ngợi nhưng chẳng thể cười nổi.

Ngược lại còn rất muốn khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro