Phần 5 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhăn nhó: “Em nghĩ hôm qua thầy nói đùa chứ.”

Hắn lơ đãng liếc mắt nhìn tôi, nói: “Tôi đùa với em lúc nào.”

Gió sớm thổi qua, tôi run run người, chân lạnh ơi là lạnh. Hắn chỉ vào con đường rộng trước trường: “Chạy hai vòng.”

Tôi lăn lên giường, ai oán kêu: “Mèng ơi! Mệnh ta sao mà khổ như vầy hè!”

Tiêu Tuyết xếp lại gối, nói với qua: “Thôi đi mày, sáng sớm nào cũng được hẹn hò với Tống đại soái để giao lưu tình cảm, còn kêu khổ cái gì hả?!”

Tôi hỏi lại: “Đổi lại là mày, sáng nào cũng phải dậy trước sáu giờ, chạy hùng hục như trâu hơn một ngàn mét, mày còn muốn giao lưu tình cảm nữa không?”

Quả nhiên ánh mắt nó chuyển sang đồng tình, an ủi: “Nén bi thương đi mày, nghĩ lại thì chỉ cần dậy sớm hơn một tháng là có thể đổi lại một năm học lại, rất có giá đó.”

Tôi ôm đầu: “Cái gì mà hơn một tháng chứ, từ đây tới lúc tốt nghiệp còn những bốn tháng, bốn tháng lận đó, lẽ nào ngày nào tao cũng phải chịu khổ như trâu bò thế này!! Mày coi đi, coi thử đi, ngay cả bụng dưới tao cũng chả còn, không có bụng dưới sao tao có thể làm Tần Khanh đích thực đây hả?!”

Nó nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái: “Thế mày không biết à?”

“Biết cái gì?”

“Tống Tử Ngôn đã nghỉ dạy rồi, cả trường này đều biết, không lẽ lão ấy không nói cho mày biết?”

Một luồng khí nóng bốc lên trong ngực, tôi nắm chặt tay nó, hỏi lại thật cẩn thận: “Mày nói thật chứ?!”

Nó hạ giọng: “Tao còn tưởng lão ấy coi trọng mày chứ, sao cả chuyện này mà cũng không nói với mày?”

Tiêu Tuyết đã hạ giọng nói nhưng vào tai tôi thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai, tôi quay người, vội vàng chạy tới phòng làm việc của Tống Tử Ngôn. Trong ngực có thứ gì đó nóng nóng chảy tràn khắp cơ thể, thúc giục, hận không thể chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa, bay ngay tới trước mặt Tống Tử Ngôn.

Tôi thở hổn hển đẩy cửa ra, Tống Tử Ngôn đang thu dọn đồ trong phòng làm việc, thấy tôi tới thì ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Tôi không đáp, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn Tống Tử Ngôn, vô thức vươn tay ra nắm chặt lấy áo hắn: “Có phải không, có phải thầy định rời trường không?”

Hắn nhìn sâu vào mắt tôi: “Em tới là muốn hỏi tôi cái này hả?”

Tôi kiên quyết gật đầu: “Thầy trả lời em có phải hay không.”

Trong mắt hắn dường như phủ một lớp nước mỏng ôn nhu: “Hôm nay tôi tới đây từ chức.”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, không tin được: “Thật sao?”

Hắn gật đầu.

Mắt tôi nóng lên, viền mắt chuyển sang màu đỏ: “Tại sao thầy không nói cho em nghe sớm hơn?”

Hắn nắm lấy vai tôi: “Tần Khanh, em nghe tôi nói này…”

Tôi lắc đầu, bước giật lại phía sau: “Không, thầy không phải nói gì cả.” Tôi gạt tay hắn ra rồi quay đầu chạy nhanh ra ngoài.

Mặt trời vẫn rót nắng xuống, nóng tới khó chịu, nóng tới muốn thiêu đốt tâm can con người, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống lấp lánh dưới ánh nắng.

Tôi biết, đó là những giọt nước mắt hân hoan, là nước mắt vui mừng, là niềm hạnh phúc như khi giai cấp nông dân được giải phóng cất cao bài hát mừng. Từ nay về sau, sẽ không còn tiếng chuông báo thức buổi sáng dã man, không còn một ngàn mét chết tiệt, không còn Tống Tử Ngôn..

Tống Tử Ngôn, không hiểu tại sao trong lòng tôi có chút hụt hẫng.

Thói quen của con người thực sự là một chuyện rất đáng sợ, rõ ràng hôm quá vì quá sướng mà thức rất khuya, thế mà sáng nay mới năm giờ tự nhiên lại thức dậy. Trong ký túc xá rất yên tĩnh, sinh viên năm thứ tư có rất ít tiết học, bên ngoài hành lang cũng không có tiếng động. Trường còn chưa tắt đèn hành lang, trong phòng vẫn còn tối, nhìn qua rèm cửa sổ trời hãy còn mờ mờ. Nhưng tôi có nhắm mắt lại cũng có thể biết được khung cảnh bên ngoài như thế nào, người làm ở căng-tin đang chuyển rau cải vào trong, còn có đôi vợ chồng người Nhật tóc đã bạc trắng hay vào trường cùng nhau chạy thể dục, mỗi lần thấy chúng tôi, họ sẽ vui vẻ chào bằng tiếng Nhật, nụ cười rất hiền. Tống Tử Ngôn nhìn theo bóng lưng bọn họ chạy dần xa, mỉm cười: “Được như thế thì tốt biết bao.” Ánh nắng mai phủ lên gương mặt hắn một loại khí tức nhàn nhạt vô cùng bình yên.

Nghĩ đến đó, bỗng nhiên tôi có cảm giác hụt hẫng, như đã đánh mất thứ gì đó thân thuộc lắm, tự nhiên thấy tiếc tiếc.

Căng-tin lúc hơn ba giờ chiều khá vắng, tôi với Tiêu Tuyết ngồi tán dóc: “Cái lão Tống Tử Ngôn này cũng tuyệt tình dữ, nói sao thì hai người chúng mày sáng nào cũng đi với nhau tới kiệt sức, sao lão đi rồi cũng không thèm gọi điện thoại tới hả?”

Sáng nào cũng đi với nhau tới kiệt sức? Đại tỷ của tôi ơi, dù rằng mày học khoa tiếng Anh, nhưng làm con dân Trung Quốc thì đừng nên nói cái câu đồng âm khác nghĩa này ra có được không? Tôi uể oải đáp: “Sao lão ấy phải gọi điện cho tao?”

Nó nói: “Ngoại trừ giờ lên lớp thì Tống Tử Ngôn có để ý tới ai nữa đâu, lúc đó lão ấy cứ tìm cách tiếp cận mày từ từ, tao còn tưởng lão ấy có ý gì với mày chứ.”

Tiếp cận từ từ? Tuy cũng đúng đấy, nhưng vẫn là câu đồng âm khác nghĩa, tôi nhìn nó chằm chằm: “Mày nhìn cái mặt tao đi, đẹp không?”

Nó lắc đầu.

“Ngây thơ không?”

Nó lắc đầu càng dữ hơn.

Tôi hoảng hồn trước độ ngu của nó: “Căn bản chuyện này chỉ cần đọc nhiều sách như tao là có thể hiểu được thôi, kiểu người như Tống Kim Quy mà nói, muốn lão nảy sinh ý nghĩ dâm tà với sinh viên nữ thì chỉ có hai loại thôi, một là loại đẹp ngất ngây thông minh ngất giời, vớ vớ vẩn vẩn cũng có thể mở một công ty quốc tế lớn, hoặc là làm sát thủ gì đó, còn một loại nữa là trẻ trung đáng yêu, nhảy được mấy bước là ngã, toàn bị giai nó đè lên giường, còn nói toàn những câu siêu ngu, siêu khờ khạo. Thế nào, hiểu chưa hả?”

Nó giơ ngón cái lên: “Hiểu rồi!”

Tôi mãn nguyện nhận ánh mắt tán thưởng, vờ khiêm tốn gật đầu rồi tổng kết lại: “Nói ngắn gọn thì hai người bọn tao chính là vầy, lão ấy không có ý với tao, mà tao cũng không có hứng với lão.”

Tiêu Tuyết nghiêng người nhìn ra sau tôi, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, tôi quay đầu lại nhìn theo ánh mắt nó, Tống Tử Ngôn đã đứng ở đó từ khi nào, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên.

————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro