chết, sập bẫy rồi c11- hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Lấy lòng mẹ vợ

Nhưng khi cửa nhà mở ra, nhìn thấy vẻ  mặt sốt ruột của mẹ  thì khíthế  ấy trong nháy mắt đã tiêu tan, tôi chỉ còn biết nức nở. Tôi rưngrưng nước mắt vươn hai tay định ôm chặt mẹ mình, môi run run kéodài tiếng gọi: “Mẹ…”, còn chưa kịp ôm thì mẹ  bị mấy bà bạn đánhbài gọi vào, đừng nói tới chuyện hỏi han tại sao tôi lại về, tới liếc mắtnhìn tôi cũng chẳng thèm. Tôi chậm chạp lê thân về  phòng mình,nằm trên giường, cũng không biết nghĩ gì, lấy di động trong túi xáchra, trên màn hình vẫn là gương mặt vô cùng thu hút của chú ĐạoMinh(46). Tới một tin nhắn, một cuộc gọi nhỡ cũng không có…Tim thắt lên một cái, lấy cái gối đè lên mặt, cứ như thế  một lát, taytừ từ trượt xuống dưới. Sau bảy, tám giờ vật vã, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi…Lúc tỉnh dậy, đêm đã khuya, phòng tối mịt mù. Bỗng nhiên cửaphòng bật mở, có người bật đèn phòng “tách” một tiếng, ánh sángtrắng chói mắt, mắt tôi nheo nheo, thấy mẹ  đang bê một chiếc khayđi vào. Đặt khay xuống đầu giường, mẹ quát một tiếng rõ oai: “Qua ăn đi”. Tôi đói rã rời, bèn ngồi dậy, cầm lấy một con tôm rán, bóc vỏ ănngấu nghiến. Mẹ  nhìn tôi bằng ánh mắt không dịu dàng gì lắm, làm như lơ đãng,hỏi: “Cãi nhau với cái cậu tài xế kia à?”Tôi suýt nữa nghẹn chết, kinh hoàng nhìn mẹ: “Mẹ… mẹ biết ạ?”. 

Mẹ tôi quát: “Tưởng sự cẩn thận của mày mà giấu được mẹ à? Đừngquên, hơn hai mươi năm trước, mày là một cục thịt được lôi từ bụngmẹ ra đấy nhé”. Tôi lờ đi câu cuối cùng của bà, nghi hoặc: “Thế sao lúc ấy mẹ khônglật tẩy con?”. Mẹ  nhón tay lấy một con tôm bỏ  vào miệng nhai nhóp nha nhópnhép: “Tuy giờ nghề  nghiệp cậu ta không tốt lắm, nhưng nhìn khíchất của cậu ta, tương lai cũng có thể phất lên được. Hơn nữa, cậu tacòn rất tận tâm đưa tiễn mẹ, nói ra thì cũng có tình cảm với mày lắm,thế nên mẹ mới mắt nhắm mắt mở cho qua đấy”. Tôi nhìn bà oán giận: “Lúc đó nếu mẹ mở to pháp nhãn, nhận ra hắnlà yêu nghiệt thì nên đánh con ngất đi rồi kéo về  mới phải”. Tôi đâycòn có thể  ngồi nhà mơ mộng về  một đôi tình nhân cách xa vì bị giađình ngăn cản, ít ra còn có hồi ức đẹp đẽ, so với tình trạng bây giờcòn tốt hơn gấp trăm lần. Mẹ lườm tôi một cái: “Dù sao giờ không phải mày đang ngồi nhà đâyà, mẹ mày đây vừa tính qua một cái đã biết hai đứa chúng mày khôngcó kết cục tốt rồi”. Tuy sự thật là thế, nhưng tôi vẫn nổi giận: “Tại sao?”. Mẹ tôi ăn thêm một con tôm nữa, không quên phân tích: “Mày đứngtrước mặt thằng nhóc đó chẳng khác gì bố mày đứng trước mặt mẹ,cả đời này không thể  vùng lên làm chủ được. Bố mẹ  chả đi guốctrong bụng chúng mày ấy, nếu thật lòng đối xử tốt với hai đứa thìchúng mày chắc chắn là thoải mái rồi, nhưng nếu muốn đấu với haiông bà này thì tới khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu con ạ”. Tôi ngậm miệng im lặng, lâu sau mẹ  tôi mới xích lại gần: “Mẹ  nóinãy giờ có làm mày tỉnh ngộ không? Sao im lặng lâu thế hả?”.

Tôi nhìn chằm chằm mẹ  bằng ánh mắt hiểu hết rồi: “Cuối cùng concũng hiểu rồi, hóa ra con như ngày hôm nay đều tại mẹ  gây nên”. Hậm hực: “Mẹ  không chọn bố tốt cho con!”, di truyền cho con cáigene như thế này. “Bốp!”, mẹ tôi đập một phát lên ngực tôi, nhướn mày: “Trách mẹ à?Sao không nói thân mày không có được tinh hoa của mẹ  mà lại thôtạp như gương bố mày hả!”. Tôi lại ỉu xìu, thở dài: “Trừ việc đột biến gene thì có lẽ  con chỉ cóthể  như thế  này thôi, mẹ, mẹ  nói coi giờ con nên làm gì bây giờ?”. Giờ bạn trai, việc làm, hai thứ tôi đều chẳng có. Mẹ  tôi rút khăn ra lau tay, thản nhiên đáp: “Nếu đã về  rồi thì cũngđừng nghĩ được như trước đây nữa. Mai bảo bố mày coi giờ có việcgì không, tiện thể buổi chiều đi xem mặt luôn”. Chiều mai đi xem mặt? Đúng là tiện thật đấy…Không ngờ mẹ tôi cũng chẳng phải là người chỉ thuận miệng nói thế,lôi ngay từ trong túi áo ra một xấp ảnh, bắt tôi chọn. Đêm khuya, haimẹ  con ngồi xếp bằng trên giường chọn trai. Nhưng nhìn kiểu gìcũng không thấy ai thuận mắt, người không cao bằng Tống TửNgôn, người mắt không to bằng Tống Tử Ngôn, người mũi khôngthẳng như Tống Tử Ngôn, người cười không gian như Tống TửNgôn…Xem qua xem lại cũng chẳng chọn được ai, cuối cùng mẹ  tôi cũngkhông chịu nổi, dúi đầu tôi một cái: “Chọn một thằng rể tốt cho mẹ,đừng có mơ mộng giả làm liệt nữ!”. Tỉnh táo đầu óc! Tỉnh lại đi!Nói rất phải! Hóa ra tôi làm người thứ ba mà còn phải lập cổng chàotrinh tiết vì tên gian phu kia à?Mỉa mai quá đó, tôi bừng bừng lửa giận. Chăm chú nhìn ảnh chụp,cuối cùng mười ngón tay đã tóm ra được bức ảnh chụp một ngườiđang cười rất tươi: “Anh này đi!”. Tục ngữ có câu, muốn quên đi một cuộc tình thì phương pháp tốtnhất là bắt đầu một cuộc tình mới. Hơn nữa, người trong ảnh này mắtsáng mày kiếm, tóc dày, mặt mũi đường hoàng lại có phần khí khái. Tâm trạng hứng khởi lần đầu tiên đi xem mặt, tôi còn cẩn thận chọnlựa quần áo, đến nhà hàng mà mẹ tôi và mẹ đối tượng đã hẹn lúc bansáng. Vào nhà hàng, đảo mắt nhìn qua một vòng, không thấy người. Lại đảo thêm một vòng nữa, một người ngồi trong góc giơ tay vẫyvẫy tôi, tôi qua đó nhìn một cái, hãi hồn! Người này tuổi chưa già,nhưng tóc trên đỉnh đầu đã có xu hướng hoang mạc hóa, hai mắt vôthần, lông mày chữ nhất quẹt ngang mặt, dáng như người có bệnhnan y. Hóa ra là nhận nhầm người, tôi tính đi thì gã đã gọi tôi lại:“Tần Khanh phải không?”, còn giơ tờ báo trong tay lên - ám hiệu đãquy định trước của chúng tôi. Nhìn lại khuôn mặt thật ba phần giống ảnh, bảy phần biến dạng củagã, tôi không khỏi thốt lên một câu:Photoshop đúng là quá tay rồi!!Bữa cơm này ăn gì tôi cũng không nhớ, chỉ cố gắng nhìn chằm chằmvào mặt gã nghiên cứu kỹ thuật photoshop quỷ khóc thần sầu. Tớilúc  ăn xong, tôi  đã có bản thống kê sơ  lược, cái mặt này màphotoshop thành cái ảnh kia, không thực hiện theo khoảng một vạnbước thì không thể  thành công như thế  được. Đang thần người ratrước gương mặt đã qua phần hậu kỳ trăm gọt ngàn dũa, bỗng nhiênnghe tiếng gã ta gọi to: “Tần Khanh, Tần Khanh!”. Tôi giật mình, mở miệng “a” một tiếng. Gã hỏi rất nghiêm túc: “Anh vừa kể  chuyện cười, sao em khôngcười?”. Ối! Chết thật, chết thật, tôi vội vàng há miệng ra “ha ha ha” vàitiếng, rồi ôm bụng, cũng nhìn lại rất nghiêm túc: “Cười rồi, em cườirồi, em cười đau bụng quá”. Anh ta rất hài lòng: “Anh kể thêm chuyện nữa cho em nghe nhé ”. Nếu nói lúc nãy tôi không nghe thì là thất lễ, giờ tôi chỉ hận khôngthể  thất lễ  thêm một vạn lần nữa. Đợi tới lúc anh ta đã kể  hết bachuyện cười, tôi đã như người bị con rồng bự chảng phun băng trúngngười, từ trên xuống dưới trắng xóa. Tôi nói này đại ca ơi, hãng áolông không tìm đại ca làm người đại diện thì đúng là không có mắtrồi, ngày nào cũng dựng quầy ở đường dành riêng cho người đi bộ,để người mẫu đi làm tiếp thị đều vô dụng hết thôi, đại ca chỉ cần cầmmic đọc diễn cảm mấy mẩu chuyện cười thôi, đảm bảo là áo lông bánhết veo. Đại ca đáng được Obama mời đọc diễn văn, là người thíchhợp nhất để  thông qua việc biến động lượng cầu những sản phẩmchống ré t của nước Mỹ mà dẫn ra nguy cơ tài chính toàn thế giới!Khoa trương? No! Hãy nhìn vào đôi mắt thành thật của tôi đi, hãy tinlà tôi đúng, bạn chắc chắn là người có năng lực!Đấng cứu thế  chưa được trọng dụng cuối cùng cũng buông tha, tôilập cập mãi cũng lết được nửa cái mạng về nhà. Lúc về nhà, mẹ hãy còn đang chơi mạt chược, không rảnh hỏi tới tôi. Tôi về  phòng trước, nhào lên giường, kéo chăn ra quấn khắp người. Di động bỗng nhiên đổ chuông, tôi vội vàng quơ lại, vừa nhìn mànhình đã thấy hơi nản lòng. Là đấng cứu thế  lúc nãy, tin nhắn chỉ rấtđơn giản có mấy chữ: “Anh hài lòng về em lắm”. Da đầu tôi tê dại, dựa vào mức độ đờ người ra vừa nãy của tôi, có lẽngười bạn đời lý tưởng của gã nên là một con búp bê bơm hơi, nhưngvẫn phải run run nhắn lại: “Cảm ơn”. Gã trả lời: “Ừm, chuyện cười anh kể  rất cao thâm, người bìnhthường khó có thể  hiểu, em là một trong số ít những người đạt tớiđược tiêu chuẩn thưởng thức”. Tôi choáng: “Anh cũng khen quá rồi, em chỉ  là học đòi văn vẻthôi…”. Gã đáp: “Không sao, trẻ nhỏ dễ dạy, s au này anh dạy thêm cho chútmới có thể hiểu sơ ra được”. Còn da với lông(47) nữa… tôi đương tính nhắn lại một câu, đừngtính tới chuyện da lông, mày có cởi truồng thì bà đây cũng cóc thèm. Bỗng tiếng mẹ tôi đã sang sảng ngoài phòng khách: “Tần Khanh, đimở cửa!”. Tôi hiểu, lúc các bà đánh bài thì chẳng muốn làm gì, rót nước mở cửađều sai tôi làm hết. Nhét di động vào túi quần, tôi đi ra phòng khách, vặn nắm đấm cửa,giữ nụ cười tươi, lễ phép đón khách. Mới hé cửa, tôi đã giật bắn mình, khóe miệng vừa nhếch lên đã đôngcứng trên khuôn mặt. Người mang vẻ  mặt lạnh lùng đang đứng ngoài cửa là Tống TửNgôn. Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi, không ai mở lời, cứ thế  được một lát, tôicúi đầu nhìn tay mình vẫn còn đặt trên nắm cửa, quyết định giả nhưchưa có chuyện gì xảy ra, rất tự nhiên lùi ra sau một bước, rồi“rầm”, đóng cửa lại. Nhưng trong lòng vẫn hơi nhộn nhạo, không thể  giữ nổi bình tĩnh,quay vào phòng khách tìm tìm này nọ, không về phòng nữa. Mẹ liếcnhìn tôi kỳ quái: “Ai đó?”. Tôi đáp: “Nhầm nhà ạ”. Lại sợ mẹ  thấy kỳ lạ, bèn ngồi ngay ở sofa,cầm dao gọt táo rồi bắt đầu ngồi gặm. Im lặng trôi qua, chuông cửa lại vang lên đều đặn. Tôi làm bộ không nghe thấy, vẫn tiếp tục ăn táo, mẹ  hé t: “Đi mởcửa!”. Tôi thành khẩn nhìn mẹ, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Mẹ, không cần đểý đâu, đây là ảo giác, tất cả những thứ này là ảo giác!”.

“Bốp!”, mẹ  tôi phi cái dép qua: “Ảo giác cái đầu mày, ồn chết điđược, đi mở cửa đi!”. Tôi vuốt cái mũi chắc bị đập bẹp, ấm ức đi mở cửa. Quả nhiên là hắn, tôi không dám để hắn vào trong nhà, đành phải tựmình ra ngoài. Hắn vẫn không nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, the o thói quen,tôi cúi đầu trước uy phong của hắn, không dám động đậy. Nhưng lạinghĩ, rõ ràng người sai đâu phải là mình, lại ưỡn ngực lên, hùng hổnhìn hắn. Mắt to mắt nhỏ  lườm nhau chán chê, hắn mở miệng trước: “Saobỗng nhiên lại về nhà?”. Tôi nhướn mày: “Tôi vui, tôi tự nguyện, bình thường về  thăm nhàkhông được sao?”. Hắn mím môi, hỏi: “Khi nào trở lại?”. Tôi không nén được, nhìn hắn khinh bỉ, anh nói coi, đồ gian phu nhưanh sao lại giống bọn nam chính vô sỉ  như trong tiểu thuyết củaQuỳnh Dao thế, có người vụng trộm mà còn quang minh chính đại,đường đường chính chính như anh sao? Tiếc là tôi không phải kẻthứ ba độ lượng của nhà anh, bèn hừ một tiếng: “Anh là gì của tôi,khi nào tôi trở lại anh quản được à?”. Gân xanh trên trán hắn nổi lên rần rần, nhưng không cáu, chỉ nhắcnhở: “Em còn chưa nghỉ việc”. Tôi gật đầu: “Thì chưa nghỉ việc, nhưng tôi bằng lòng bồi thường,anh cần gì xin mời đi tìm luật sư của tôi, tôi còn bận nhiều chuyện,không rảnh tiếp anh, đi thong thả, không tiễn”.

Nói rồi quay người, định mở cửa đi vào. Giọng hắn đầy áp lực: “Theo anh về”. “Về?”. Tôi xoay người, lạnh lùng nhìn hắn, hỏi hắn câu đã từng hỏitôi, từng chữ, từng chữ một: “Anh đáng sao?”. Tục ngữ nói đúng lắm, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, khôngphải không báo, mà là thời gian chưa tới. Tục ngữ còn nói, trái tim của phụ nữ như kim đáy bể. Hôm nay tôi đã tỉnh ngộ ra rồi, căn bản tôi là đại diện cho mẫu ngườinhỏ nhen. Đã nắm được cơ hội sẽ không buông, bụng dạ đen tối hẹphòi. Câu ấy vừa nói ra, đã thấy hắn cứng người lại, trừng mắt nhìn tôi nhưkhông thể tin được. Tôi đang thầm sướng trong lòng, nụ cười bên môi còn chưa kịptrưng ra thì đã thấy sắc mặt hắn tái đi, từ từ đưa tay lên. Tôi giật mình, nhảy lui về  phía sau ba bước, nhìn khóe môi hắnnhếch lên, toàn thân rực lửa tức giận, lại theo thói quen bị uy phongchèn ép, nỗi sợ hãi trong tôi lại dâng lên. Nhìn thấy hắn sắp đi qua,tôi luống cuống bị ép tới đường cùng, nhớ tới một cảnh kinh điểntrong ti vi, vội vàng đưa dao lên kề  ngay ở cổ mình: “Đừng có quađây! Còn bước một bước qua đây thì tôi sẽ…”. Hắn đứng lại nhìn con dao trong tay tôi, khinh bỉ: “Thì sẽ làm sao?”. Tôi cúi đầu liếc nhìn thứ trên cổ mình, dao gọt hoa quả có điều đặcbiệt là cắt lông cũng không đứt, mé o miệng: “Chẳng làm sao Tôi nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, run run nhát cáy đưacon dao gọt hoa quả cắt ngón tay cũng không đứt lên cổ mình. Bỗng nhiên nghĩ không đúng, quá là không đúng. Đây là cửa nhà tôi, chỗ của tôi phải nghe tôi chứ, hơn nữa bằng tốtnghiệp đã lấy rồi, việc làm tôi cũng không cần, tiền bồi thường cũngđã đồng ý. Còn người đàn ông trước mặt mình đây thì càng chẳng cógì mà suy nghĩ. Dựa vào cái gì mà tôi còn bị hắn uy hiếp?Nói khác đi, tôi thì có gì mà phải sợ hắn? Chỉ cần tôi hét lên mộttiếng, mẹ sẽ lập tức lao ra, vác theo hai con dao phay chém hắn liền. Phải hiểu rằng tôi và bố là vật sở hữu của mẹ, có nghĩa vụ bị mẹ chàđạp, nhưng mẹ  cũng phải đảm bảo không ai có quyền bắt nạt hai bốcon tôi. Nhưng một đêm nên nghĩa vợ chồng, Tống Tử Ngôn đối vớitôi bất nhân, tôi không thể  bất nghĩa với hắn được. Trước khi bị mẹphát hiện, tôi phải đá hắn đi trước. Thế nên tôi đứng thẳng người, buông dao ra, khoanh tay trước ngực,quay sang hướng khác, khẽ  nâng cằm lên, nhìn với vẻ  miệt thị, hừmột tiếng: “Muốn chị đây trở lại là chuyện không thể, giờ tôi đi vàosẽ  không ra mở cửa cho anh đâu, có giỏi thì anh cứ đứng đây gõ cửađến chết đi”. Hắn đáp: “Chúng ta cứ thử xem”. Hắn cứ gõ cửa thì không chết hắn, nhưng có thể  gõ tới khi mẹ  rachém chết hắn. Kiểu như hắn, tôi tin hắn có khả năng ấy. Tôi xoa trán, nếu thực sựgây náo loạn, mình cũng không thể  bỏ hắn ở khu này được. Cứ cholà mẹ tôi không chém chết hắn, nhưng hắn cứ loanh quanh trước cửanhà tôi như thế, để hàng xóm thấy thì kiểu gì cũng bị chỉ  trỏ. Tôi bực mình: “Giờ tôi ra ngoài, không ở nhà, anh cứ đứng đây gõđến chết đi!”. Tôi hậm hực đi qua hắn, bước thình thịch xuống cầu thang, lúcxuống tầng dưới còn lén nhìn lên. Quả nhiên, hắn bắt đầu thong thảđi theo sau tôi. Lén thở phào trong lòng. Loáng thoáng có tiếng xáomạt chược từ trên lầu nhà tôi vẳng tới, tôi không kìm được tự cảmthán, coi như hôm nay mình đã cứu được một mạng người rồi!Rồi tôi với Tống Tử Ngôn lại bắt đầu hành trình dắt chó đi dạo, mộttrước một sau, không nhanh không chậm, dừng cùng dừng, đi cùngđi... Ra khỏi chung cư tới vườn hoa, qua vườn hoa lại lên cầu vượt,xuống cầu vượt lại vào cửa hàng, tới lúc ra khỏi cửa hàng hắn vẫn đitheo tôi, cứ nhiệt tình như thế, tôi đã phải lè lưỡi thở mà bộ dạng hắnvẫn còn khoan thai nhẹ nhàng. Tôi có hơi hối hận về chính sách này,hận không thể  quay đầu lại chống nạnh chửi to: “Cút đi cho tôi! Cảđời này tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!”. Nhưng giờ chúngtôi coi như đang là chiến tranh lạnh, giằng co, dù muốn tôi cũngkhông thể  xông ra đánh cho hắn một trận. Vì nguyên tắc thứ nhấtcủa chiến tranh lạnh, ai mở miệng trước là bị thua. May thay, đi từ cửa hàng ra được một, hai bước thì gặp một ông chúđội mũ cảnh sát ở ngã tư đường. Nắm vững khẩu hiệu “khi khó khăn tìm cảnh sát”, tôi vội vàng chạyqua đó, vẻ mặt kinh hoàng: “Chú cảnh sát, có người theo dõi cháu”. Đồng chí cảnh sát kia rất tận tụy, lập tức cảnh giác: “Ai?”. Tôi chỉ  chỉ  qua Tống Tử Ngôn hãy còn chưa đuổi kịp vì tôi chạynhanh: “Là người kia, mặc áo cộc tay màu kem ấy ạ”. Cảnh sát lập tức vẫy tay với hắn: “Qua đây”. Tống Tử Ngôn thong thả đi tới. Vừa tới gần, cảnh sát nhìn kỹ hắn một lúc, rồi nghi ngờ nhìn lại tôi,ho khan một cái, bắt đầu hỏi: “Là cậu… theo dõi cô bé này hả?”. Câu hỏi rất nghiêm túc, nhưng nghe sao cũng chẳng thấy giọng điệuchất vấn gì, mà là nghi ngờ, hơn nữa là có vẻ nghi ngờ tôi…Tống Tử Ngôn khẽ  ngẩn người ra, ra vẻ rất ngỡ ngàng, rồi cười taonhã: “Đồng chí cảnh sát, đồng chí nghĩ tôi giống thế sao?”. Ông chú cảnh sát xoa cằm trầm ngâm: “Nhìn dáng cậu cũng khônggiống lưu manh”.

Tôi sốt ruột nói xen vào: “Đừng để bề ngoài của hắn ta đánh lừa chúạ, hắn là một tên lưu manh, lưu manh giả danh trí thức!”. Cảnh sát nhìn hắn rồi nhìn tôi, coi bộ khó cân nhắc quyết định. Tống Tử Ngôn lại cười hiền lành: “Nói lại, cứ cho là tôi có ý đồ xấuxa gì đó đi, thì có thể  để  ý tới cô ấy sao?”. Lúc nói câu cuối thì ánhmắt lại trượt qua người tôi. Cảnh sát cũng nhìn the o hắn, mặt tràn đầy vẻ đồng tình, tôi chỉ biết,công bộc của nhân dân đã bị thế  lực tà ác khuất phục rồi! Nhìn lạiTống Tử Ngôn đang đứng ngay cạnh, tôi khóc không ra nước mắt,quả nhiên là không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ lưu manh giả danhtrí thức!Lưu manh thành trí thức, ngay cả con mắt sáng suốt của đồng chícảnh sát cũng không nhìn ra!!!Tạm biệt ông chú cảnh sát mắt kém, tôi bực tức đi trên con đườngcái của chủ nghĩa xã hội cua đồng, trời nóng bức, đi mãi cũng khôngtránh khỏi miệng lưỡi khô que o, hận không thể  lè lưỡi tống hết khínóng ra. Nhưng người đằng sau thì ngược lại, vẫn nhẹ  nhàng ungdung, khoan thai đi theo, tôi bực đó!May là cách đấy không xa có một quán nước, tôi vội vàng đi vào, gọimột cốc nước mơ để  giải khát, vừa hí hửng mơ tưởng tới việc tôingồi đây thản nhiên uống nước mát, còn ai đó vẫn phải đứng phơinắng ngoài kia. Nhưng còn chưa kịp cười thành tiếng đã thấy hắn đivào theo, ngồi xuống một bàn gần tôi…Đầu tôi thực sự thành óc lợn rồi, muốn ngược đãi người ta tới phátđiên rồi. Dựa vào cái gì mà tôi có thể  vào quán, người ta lại khôngthể  vào? Nhìn qua hắn còn được hậu đãi hơn tôi, bên đó đã đượcbưng qua hai cốc nước đá mà bên tôi còn chưa có động tĩnh gì, trừđôi mắt đang thất thần thì không còn gì mà nói nữa. Không ngờ chuyện chán đời còn ở phía sau, lúc uống nước rồi tôimới phát hiện, vốn dĩ cứ nghĩ ra mở cửa, không cần mang túi, mà vítiền của tôi lại nhé t ở trong túi.

Nói cách khác… tôi không có tiền…Nhìn ba cô bé phục vụ vừa đứng nói chuyện phiếm bên quầy hàng,thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn qua Tống Tử Ngôn, tôi thầm tưởngtượng: Nếu tôi đưa số chứng minh thư, mật mã tài khoản, ngày sinh,sở thích, chòm sao, địa chỉ của người kia cho các cô biết, liệu cóthể… miễn tiền nước cho tôi được không…Nhưng cuối cùng tôi cũng chẳng làm, lần trong túi quần lấy di độngra, tôi quyết định tìm sự trợ giúp của người thân. May là nhà của một trong các bà chị tôi cách đây không xa, tuy chịấy có hơi dở hơi, hơi hoang tưởng một tí, nhưng lại là một cô gáinhiệt tình, thế nên tôi gọi điện cho chị ấy. Giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “A lô”. Tôi lấy tay che miệng, hạ giọng nói: “Là em, Tần Khanh đây, giờ emđang ở quán nước trước nhà chị, chị có thể  mang ít tiền qua đây choem được không?”. Giọng chị vẫn nhẹ nhàng như trước: “Chị đây không rảnh”. Trước khi chị dập máy, tôi vội vàng thêm một câu: “Chỗ này có mộtngười nhìn rất giống Cổ Thiên Lạc trước khi phơi nắng đen da”. Chị ấy “oa” một tiếng: “The o dõi anh ta cẩn thận, chị qua ngay lậptức đây!”, rồi vội vàng dập máy. Nghe tiếng tút tút từ di động, khóe miệng tôi nhếch lên, tôi đã nóirồi mà, Tiểu Mẫn là một người rất nhiệt tình…Không quá ba phút, Tiểu Mẫn đã xuất hiện trước cửa quán nước, chịmở to mắt đảo quanh một vòng, đương nhiên là không phải tìm tôi,rồi lập tức đi thẳng tới chỗ Tống Tử Ngôn. Tôi chỉ thấy hai người họnói hai câu ngắn gọn với nhau, Tiểu Mẫn đã cúi đầu đi tới. Tôi tòmò: “Hai người vừa nói gì đó?”.

Tiểu Mẫn ngồi xuống trước mặt tôi: “Chị hỏi anh ta, một người à?”. Tôi nhoài qua: “Anh ta nói thế nào”. Chị ấy ỉu xìu: “Anh ta “ừ” một tiếng, chị đang muốn hỏi có thể ngồixuống không thì anh ta đã nói thêm một câu nữa”. Trực giác và kinh nghiệm mách bảo tôi, câu ấy có thể  làm nghẹnchết người, tôi dịch hai ly thủy tinh ra rồi mới hỏi: “Câu gì?”. Tiểu Mẫn bắt chước theo ngữ điệu lạnh lùng của Tống Tử Ngôn:“Nếu cô ngồi xuống, ở đây sẽ còn lại mình cô”. Đầu óc tôi bắt đầu vận động, lúc hiểu được thì thiếu điều phun ra,thế này đúng là quá vòng vèo mà cũng chẳng thèm nể mặt gì.

Tiểu Mẫn nheo mắt nhìn tôi: “Người cô nói tới là anh ta à?”. Tôi trợn to hai mắt, đờ ra, gật đầu. Chị chống má rồi kết luận: “Chẳng có điểm gì giống Cổ Thiên Lạctrắng cả, nhưng mà cũng là thượng hạng”. Nhưng sự háo sắc củaTiểu Mẫn luôn nhanh tới cũng nhanh đi, có thể  đùa thì đùa, khôngthể  đùa thì chuyển sang thưởng thức, cũng chẳng buồn lâu lắm, lạihỏi: “Ấy chà? Nghe bảo em ở chỗ đó cũng được trọng dụng lắm cơmà, sao lại chạy về đây rồi?”. Tôi không tính giấu diếm, quan trọng nhất là con mắt của người đờiquá sắc, lúc che giấu cũng là lúc bị vạch trần, bèn lôi sạch ra, mộtchín một mười kể  cho Tiểu Mẫn nghe hết. Chị ấy nghe xong thì hấthàm qua chỗ Tống Tử Ngôn: “Thằng Trần Thế Mỹ đó là tên bên kiahả?”.

Tôi gật đầu, thấy Tiểu Mẫn định đứng lên thì vội vàng kéo tay lại:“Chị làm gì đó?”. Chị thản nhiên đáp: “Cho thằng ấy hai cái bạt tai”. Coi bộ Tiểu Mẫn yêu trai nhưng cũng có lương tâm lắm. Tôi nhìn chị ấy cầu xin: “Đừng đi mà, nhỡ may làm loạn lên thì emcũng chẳng thoát được, chị nghĩ cách nào giúp em đuổi hắn đi thôi”. Tiểu Mẫn vẫn bực bội, nhưng cũng đồng ý với tôi, nghĩ một lát rồinói: “Chị dắt cô đi một chỗ, đảm bảo thằng kia không theo được”. Chỗ chị ấy nói thực ra cũng chẳng có gì mới lạ, là spa cho nữ, namkhông vào đó được. Tôi theo chị đi làm mặt, trong đó có âm nhạc dịu êm, còn được tròchuyện thư thái với nhau, nhưng trong lòng vẫn không nhịn đượcnghĩ, người đó có phải vẫn còn đứng ở ngoài hay không? Trong đầuvô thức vẽ  ra một cảnh tượng như trong truyện Quỳnh Dao, lúc trờihãy còn nắng chang chang, người đàn ông yêu tôi thật lòng kia đứngở ngoài chờ, bỗng nhiên, bầu trời nổ sấm chớp, trong nháy mắt, mưato trút xuống. Từng hạt mưa rơi trên người hắn, thân mình khẽ  layđộng nhưng vẫn kiên quyết không rời đi một phân, quần áo ướt đẫm,trắng bệch như màu hắn yêu thích, môi tím tái, còn tôi thì cầm mộtcây dù xuất hiện ở cửa, vội vàng chạy qua đó, giương ô che cho hắn. Con người đang bị mưa làm cho không mở mắt nổi ấy, thấy tôi tới,bèn ôm chặt tôi vào trong lòng, tôi kêu lên hoảng hốt, ô rơi xuốngđất, hắn ôm cứng lấy tôi, môi hắn vội vã kiếm tìm môi tôi, giữa mànmưa, có hai kẻ tự nhận là điên chơi trò kiss điên cuồng… rồi, sau đólà phát sốt lên, bị nghi là mắc dịch cúm lợn, bị tống vào phòng cáchly…Hiện thực và tưởng tượng luôn có một khoảng cách rất lớn. Ba giờsau, chúng tôi đi ra thì trời đã xẩm tối, đèn đường mới mở, ánh sángrực rỡ lóa mắt. Còn trước cửa spa, là một khoảng không chẳng cóbóng người. Tôi không khỏi hơi thất vọng. Giấu vẻ  thất vọng, tôi tạm biệt Tiểu Mẫn, chị ấy tiễn tôi tới tận khilên xe, ngồi trên xe lắc lư về  nhà, tuy cũng chẳng xa, nhưng cảmgiác thật mệt mỏi. Dưới lầu không có ai, cầu thang cũng không có,tôi nghĩ mình có thể  hết hy vọng hoàn toàn rồi. Đứng ngoài mệt mỏiấn chuông cửa, chờ đợi, cửa mở, tôi sợ tới đờ người ra. Chuyện này cũng giống khi tôi mở cửa sáng nay, chỉ là, giờ người ởngoài là tôi, còn người mở cửa là Tống Tử Ngôn. Thấy tôi, hắn còn làm dáng mời: “Nhanh vào đi”.

Tôi mơ hồ đi vào nhà, bỗng nhiên nghe tiếng mẹ  gọi: “Tiểu Tống,mau tới đây, tới lượt cháu chia bài rồi!”. Tôi chỉ có thể đần thối mặt ra nhìn Tống Tử Ngôn đi qua mình, ngồixuống bàn mạt chược, xếp bài rất tự nhiên, rồi đánh một quân, tiếpđó là tiếng mẹ tôi vang lên rất phấn khởi: “Ha ha, hồ!”. Tôi xoa trán, rốt cuộc đây là cái thế giới gì hả trời!!!Cáo chúc tết gà thì không sợ, cái đáng sợ chính là cáo lại trở thànhbạn đánh bài của mẹ gà!!!Tôi chỉ có thể  ngồi ngoài phòng khách lén quan sát tình hình quânđịch. Theo tôi được biết, Tống Tử Ngôn không chơi bài, hơn nữa còn bàitrừ loại trò chơi quốc túy này. Nhưng mà… giờ nhìn hắn ăn mặcnghiêm chỉnh cùng chơi mạt chược với ba bà già, tự nhiên tôi cảmthấy vấn đề không chỉ ở tuổi tác, dáng vẻ và giới tính, mà là khí chất,thứ khí chất lồ lộ! Nhìn mẹ  với hai cô cùng chơi mặt mũi đỏ bừng,mắt lóe sáng, nhìn lại Tống Tử Ngôn sắc mặt không đổi, nhẹ  nhàngtừ tốn. Cái này đâu phải trái ngược không thôi, tôi chỉ muốn tới đánhhắn một trận, anh đang chơi mạt chược, chơi mạt chược, chơi mạtchược, không phải đang câu cá, câu cá, câu cá đâu!Nhưng mẹ tôi thì làm gì có cái suy tưởng cao xa như tôi, khóe miệngmẹ  cứ dần nhếch lên từng phân, từng phân theo số tiền “thua” màTống Tử Ngôn đưa liên hồi cho bà. Tới mười một giờ khuya, giờ tanhội bất thành văn của các bà, chỉ mình Tống Tử Ngôn thua, ba ngườikia đều thắng, đặc biệt là mẹ tôi, thắng đậm nhất. Hai cô kia lần lượt chào mẹ tôi đi về, Tống Tử Ngôn cũng đứng lên,lễ phép: “Cô, cháu cũng xin phép về trước”. Mẹ  tôi thắng nhiều như thế, rốt cuộc cũng lòi ra được một tí lươngtâm: “Chờ một chút, tối nay còn chưa ăn mà, ở lại ăn đi cháu”.

Tống Tử Ngôn mỉm cười đáp lại, nhưng mắt thì làm như vô ý liếcqua nhìn tôi: “Sợ là… không tiện lắm”. Tôi cười nhưng trong lòng thì lạnh tanh, nói tiếp: “Thế  thì mời anhđi về nhanh lên, hẹn sau này không gặp lại”. Tống Tử Ngôn chỉ cười mà không đáp, nhưng mẹ thì đập cái bốp vàos au gáy tôi: “Sao lại nói thế với khách hả, đi làm bữa khuya đi!”. Tôi tức lắm nhưng không dám nói, không cam tâm tình nguyện đivào nhà bếp. Cứ nói vống lên là bữa khuya, thực ra cũng chỉ là đi nấu mì tôm. Tráng trứng gà, cho nước vào, thả mì tôm, đợi thêm một chút. Tôicầm cái muôi đi ra kêu cả nhà: “Ăn nào!”. Vừa kêu xong đã thấy bốmẹ  đang ngồi nói chuyện trong phòng khách với Tống Tử Ngônđồng loạt quay đầu lại nhìn tôi, mặt ai cũng có vẻ đăm chiêu lạ kỳ. Tôi nhìn một cái, tự nhiên thấy sợ sợ, thả lại một câu: “Mau vào ăn”. Rồi chuồn vào bếp. Tới khi mì đã nở hết, cả ba người mới vào. Bố mẹ  tôi đều bê rangoài, Tống Tử Ngôn vừa vươn tay ra đã bị tôi lấy đũa gõ cho mộtcái, hạ giọng: “Không có phần của anh”. Hắn còn chưa đáp, tiếng mẹ  tôi ở ngoài đã vang lên: “Hai đứa saocòn chưa ra đây hả?”. Tống Tử Ngôn cười, tay không đi ra khỏi bếp, thấy mẹ  tôi hỏi, hắnđáp: “Không sao, cháu không đói bụng ạ”.

Tiếp đó là tiếng hé t cao lên hai độ của mẹ: “Tần Khanh, bê phần củaTiểu Tống ra đây đi!!!”. Tôi cắn răng vâng lời, lúc đặt bát xuống bàn thủy tinh, chiếc bát“cạch” một tiếng to, Tống Tử Ngôn làm lơ, còn rất dịu dàng lễ  độcảm ơn tôi: “Cảm ơn”. Tôi quay lại thì thấy ánh mắt không đồng ý của bố mẹ đang hướng vềmình kèm theo vẻ hài lòng về thái độ của hắn, muốn khóc thật. Những hành động đầy nghĩa khí chỉ làm tình hình rối thêm, dù saothì cũng chỉ là cùng ăn bát mì, đi thì vẫn phải đi thôi. Đã nghĩ thông suốt, tôi không thèm để  lộ thái độ gì nữa, chỉ lạnhlùng ngồi ăn. Ngay cả khi bố  mẹ  nhiệt tình hỏi chuyện Tống TửNgôn, tôi đều làm bộ không nghe thấy, thành tượng bồ tát bằng đấtluôn!Cuối cùng thì cũng ăn hết bát mì, Tống Tử Ngôn chào: “Cô chú,cháu xin phép, muộn nữa chỉ sợ không đặt được phòng khách sạnmất”. Tôi vội vàng chạy ra mở cửa, hơi cúi người, tay hướng ra ngoài tiễnkhách, nhăn nhở cười: “Chào, không tiễn!”. Hắn liếc nhìn tôi, tỉnh bơ đi ra phía cửa, mẹ  tôi cản lại, hỏi: “Cháucòn chưa đặt được phòng khách sạn à?”. Tống Tử Ngôn khẽ  cau mày: “Hôm nay cháu đi cũng hơi gấp, chonên giờ vẫn chưa đặt được phòng”. Kinh dị, theo tính cách lúc nào cũng phải lên kế  hoạch cho mọi việccủa hắn, câu này đúng là rất khó tin! Nhưng nghĩ lại lúc hắn tạm biệt,còn cố tình nói “Còn muộn nữa chỉ sợ không đặt được phòng kháchsạn mất”, hắn tuyệt đối không nói thừa từ nào. Tóc gáy tôi dựng lênhết ráo, trong câu đó chắc chắn là phải có một âm mưu không muốnđể người ta biết!Cái không muốn để  người ta biết ấy chỉ tồn tại một giây rồi ai cũngthấy. Bố mẹ  tôi thoáng nhìn nhau rồi nói: “Nếu không thì cháu cứ ở lạiđây trước đã”. Sé t giữa trời quang, tôi bực mình hé t to: “Mẹ!”. Tống Tử Ngôn cũng giả vờ: “Thế cũng không tiện ạ”. Chưa lúc nào tôi đồng ý với lời hắn như lúc này, vội vàng gật đầu lialịa như gà mổ thóc. Mẹ  tôi khoát tay: “Nhà cô có phòng dành cho khách, bình thườngvẫn không có ai dùng, cháu không chê là được, lãng phí gì chứ đừnglãng phí tiền, có tiền thì chi bằng thua cho cô đây này”. Miệng tôi giật giật, mẹ, mẹ cũng trắng trợn quá đó.

Mẹ  tôi vẫn vô tư thản nhiên quay lại ra lệnh cho tôi: “Tần Khanh,con vào dọn dẹp phòng đi”. Tôi tức không chịu nổi, không dám tin nữa, nhưng nhìn quyết tâmcủa mẹ, chỉ có thể  nuốt giận vào trong bụng, nặng nề  lê chân vàodọn dẹp lại phòng cho khách. Trong phòng cho khách vốn có một chiếc giường, kiểu cách của hơnchục năm trước, trên giường toàn là những thứ quần áo cũ lung tungvà đồ dùng hàng ngày. Tôi dọn quần áo và vật dụng cho vào tủ, rồikéo ngăn tủ khác, lấy ra một cái chăn. Bỗng nhiên có cảm giác khóchịu trên lưng, tôi biết là ánh mắt của hắn, cũng không quay đầu lại,cố ý nói ác: “Không biết chơi bài thì đừng có đua theo, thua chosướng đi”. Hắn chỉ thản nhiên cười: “Em không nhận ra là tôi cố ý à?”.

Tôi không đáp trả, chỉ lườm hắn một cái, tiếp tục quay lại lồng ruộtvào cái vỏ chăn rộng thùng thình. Hắn bước tới, cũng không nói gì,chỉ cầm lấy một góc chăn. Người ta tới giúp, tôi cũng chẳng hâm tớimức nói anh cút đi, chỉ buồn bực lồng ruột chăn. Giọng nói lạnh lùngcủa hắn lại vang lên: “Anh biết hết rồi”. “Hả?”. Tôi ngẩng đầu, đáp một câu chẳng đầu chẳng đuôi. Hắn nhìn tôi, nói: “Cô đã nói cho anh biết rồi”. Tôi chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể giả bộ không nghe thấy, t iếp tụcsửa sang chăn gối, tóc theo động tác rũ chăn xõa xuống trên vai,ngăn ánh mắt của hắn thấy được vẻ mặt khổ sở khó che giấu nổi củatôi. Hắn đưa tay vén tóc tôi cài ra sau tai, giọng thấp xuống như tiếngthở dài: “Rốt cuộc là em không tin anh, hay không tin bản thânmình?”. Không tin ai cũng mặc kệ, mà có lẽ ai cũng chẳng đáng tin. Dù không có kết luận thì tôi cũng đã đâm đầu vào ngõ cụt rồi. Tôi không trả lời, cũng không biết phải trả lời cái gì, bèn nhét cáichăn đã lồng ruột cẩn thận vào tay hắn rồi đi như chạy ra khỏiphòng. Tôi cứ ngỡ cả đời này cái chăn ấy chỉ được Tống Tử Ngôn dùng cómột đêm thôi, nhưng không ngờ sang hôm sau nó vẫn được hắn lôira xài tiếp, quấn qua quấn lại thêm chục ngày nữa. Đã hơn hai tuầntrôi qua, Tống Tử Ngôn vẫn chưa có dấu hiệu muốn đi, ngược lại còncó ý muốn cắm rễ  ở đây nữa. Ngoài mấy vật dụng hằng ngày đã muatrong mấy ngày đầu ra, hắn thậm chí còn bắt đầu mua mấy thứ trangtrí cho phòng của hắn.

Tôi nghĩ chuyện bắt đầu to rồi đây. Thực ra, hắn cũng chẳng làm chuyện gì khiến người ta phải tức giậncả, chỉ từng bước tiến vào nội bộ gia đình tôi. Chiều nào cũng kiên nhẫn ngồi chơi mạt chược với mẹ tôi, thời gianhắn ở càng lâu, tiền thua bài càng nhiều, mẹ  tôi càng đối xử tốt vớihắn hơn. Đúng là vòng tuần hoàn đáng sợ! Đáng sợ hơn ở chỗ nhữngcô, những bác đã biết tôi từ bé tới giờ đều về  một phe, lúc bọn họchơi mạt chược, Tống Tử Ngôn rất tự nhiên kêu cái đứa chuyên róttrà bưng nước là tôi đưa cho cốc nước đá, tôi chỉ lạnh lùng đáp lạimột câu: “Không rảnh”. Liền bị cả đại dương trách móc của các côcác bác dội về, còn Tống Tử Ngôn thì ngây thơ trá hình ông thánh,giả làm người tốt. Quả nhiên là kinh tế  quyết định kiến trúc thượng tầng, trước sựvung tiền ra mua lòng người của người giả nhân giả nghĩa nào đó, tôirơi vào vòng cô lập. Tôi mà cau có với hắn thì tất cả mọi người sẽ cau có lại với tôi. Nhưng được mấy ngày thì tôi cũng thông minh hơn, tôi không cau cóvới hắn, mà tu luyện công phu không nhìn, coi hắn như vô hình. Trừ phi anh yêu cầu trước, không thì tôi cứ coi anh là không khí. Gặp nhau trong nhà, tôi không thèm nhìn, chạm vai lượt qua. Lúc ăn,tôi cứ im lặng là vàng, chỉ nhìn vào bát cơm của mình. Lúc hắn đi lạitrong nhà thì tôi rúc vào trong phòng mình. Cùng ở dưới một máinhà thì tôi cố gắng không xuất hiện cùng nhau, cứ coi như hắn chỉ làmột oan hồn vật vờ. Không thể động vào thì cứ tránh đi!Nhưng chuyện kỳ quái chính là, Tống Tử Ngôn cũng không động tớitôi. Không uy hiếp, không bắt ép, không miễn cưỡng, giống như mộtngười tới ở trọ tốt tính, nhưng cũng không để  ý tới tôi. Cả ngày chỉlễ  độ nói chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, buổi sáng bố mẹ  tôi đềukhông ở nhà, lúc tôi ngồi ở phòng khách coi ti vi thì hắn cũng coicùng, thậm chí thỉnh thoảng còn giải thích này nọ. Đương nhiên, tôilàm bộ  có tai như điếc, không thèm phản ứng, coi như hắn nóichuyện với không khí. Nếu như trước đây, mặt hắn sẽ  xụ xuống,nhưng giờ hắn không bực, cũng không giận, nói xong lại xem tiếpvới tôi, thấy có chỗ nào đó lại nói thêm một hai câu nữa. Tiếp tục sốphận nói chuyện với không khí của mình. Hắn tốt tính tới mức tôi không nhận ra nổi. Hôm ấy, không hiểu sao cả đêm tôi trằn trọc không yên, cả ngườitoát mồ hôi, mộng mị cứ xoắn xuýt hệt như bánh quẩy. Sáng sớmhôm sau, vừa vào nhà vệ  sinh xem xem, quả nhiên là đã tới tháng.

Tôi làm vệ s inh cá nhân rồi mệt mỏi vào phòng khách, co chân ngồixếp bằng, vừa tính vươn tay cầm cốc nước trái cây, thì bỗng nghetiếng hắn nói: “Đừng uống”. Tôi quay đầu lại nhìn, hắn đứng ở cửa, có vẻ mới đi ra ngoài về. Tôi bĩu môi, không thèm nhìn hắn, cầm cốc nước đưa lên miệng. Nhưng hắn bước tới giật lại, giọng như trách cứ: “Đừng uống cáinày”. Tôi cứ để cho hắn lấy, không thèm nhìn hắn, biết cảnh giới cao nhấtlà gì không? Là dù cho anh có quá đáng thì tôi cũng không thèmnhìn, không thèm nói. Tôi quán triệt phương châm này vô điều kiện.

Cụp mắt, tôi mệt mỏi ôm gối che bụng dưới, xem ti vi. Nhưng lần này hắn vẫn nhằng nhẵng không tha: “Uống thuốc”. Trước mặt là một cốc nước ấm hãy còn bốc hơi, trong lòng bàn tayhắn là viên thuốc con nhộng màu vàng óng. Tôi tự nhiên nhớ ra, trước đây lúc còn ở chung với hắn, có mấy buổisáng hắn cũng như thế  này, vừa thắt cà vạt, vừa lạnh lùng nói:“Uống thuốc”. Lúc đó thuốc để  trên bàn ở phòng khách, hắn khôngtự đưa cho tôi. Nghĩ xa hơn thêm chút nữa, từ lúc nghiệt duyên giữachúng tôi bắt đầu, trừ lần đầu tiên tới tháng, tôi chưa từng phải nếmlại cái cảm giác ôm bụng quằn quại như thế  này. Bởi lần nào cũngđều có người lạnh lùng ra lệnh cho tôi uống thuốc. Mỗi lần như thế,tôi đều thầm oán giận. Nhìn năm ngón tay thon dài trước mặt, lòng bàn tay với những đườngchỉ rõ ràng, như có một cọng lông vũ nhẹ  nhàng qué t qua trái tim,khiến trong lòng ngứa ngáy, lại có ý nghĩ muốn tránh xa nguy hiểm. Giọng tôi bất giác cao hơn, khiêu khích: “Tổng giám đốc, anh khôngvề, không sợ công ty sập à?”. Hắn cũng không giận: “Cảm ơn em quan tâm”. Tôi đáp lại: “Có thể  không quan tâm sao? Mẹ  tôi còn làm giàu nhờanh cơ mà”. Hắn mỉm cười: “Yên tâm, anh sẽ không để cô phải thất vọng”. Tôi cũng cười: “Nhưng chỉ sợ tiền đó của anh như cái bánh bao thịt,một đi không trở về”. Nụ cười của hắn đầy ẩn ý: “Anh kinh doanh chưa bao giờ lỗ vốn”.

Tôi nhìn hắn, lại nhớ ra hiện giờ hắn là bảo bối của mẹ  tôi, còn cọnglông vũ vẫn treo trong tim, không khỏi rùng mình một cái, quyếtđịnh không thể phản kháng tiêu cực, mà phải phản ứng tích cực!Hôm nay lúc tỉnh dậy đã hơn mười giờ trưa, trong nhà chỉ còn mộtmình bố tôi đang coi chương trình “Diễn đàn Bách Gia” chiếu lại. Bốcon tôi không chỉ có tình cảm cha con thông thường, mà dưới ách ápbức lâu ngày của mẹ, đã vun đắp được một thứ tình nghĩa giai cấp rấtsâu đậm. Giống hôm tôi đang ở spa, Tống Tử Ngôn tới gõ cửa, mẹtôi đương tính cởi giầy ném thì bỗng nhiên có một cô bị viêm ruộtthừa cấp tính, ôm bụng ngã lăn ra, Tống Tử Ngôn đưa cô ấy đi bệnhviện, sau đó thế  chân chơi bài, bắt đầu bước trên con đường hối lộ,những chuyện này là do bố  kể  lại cho tôi. Nhưng hôm ấy, lúc tô iđang nấu mì, rốt cuộc Tống Tử Ngôn đã nói gì với bố mẹ, khiến mẹquyết định giữ hắn ở lại nhà, còn bố lại không chịu tiết lộ cho tôibiết. 

Tôi rót cốc nước, làm bộ lơ đãng hỏi: “Bố, mẹ  với cái người kia đâurồi?”. Bố đáp: “Ra ngoài mua đồ rồi”. Hóa ra là còn chưa đi, thừa cơ mẹ tôi không có ở nhà, tôi quyết địnhphải liên thủ với bố đuổi hắn ra khỏi nhà. Vừa rót cho bố chén nước,tôi nghiêm mặt ngồi xuống cạnh: “Bố, bố không thấy địa vị của mìnhtrong cái nhà này đang bị uy hiếp sao?”. Bố quay qua nhìn tôi, hỏi: “Thế hóa ra ở nhà này bố có địa vị à?”. Bố, bố  đúng là quá tự lượng sức mình rồi!! Tôi không nén đượcdòng lệ  thông cảm đồng tình, chúng tôi càng bị áp bức bóc lột thìcàng phải liên kết đứng lên chống lại cường quyền. Tôi nhẹ  nhàngthủ thỉ: “Bố này, bố nghĩ coi, trước đây bố là người đàn ông duy nhấttrong nhà, có sao thì vẫn là bảo bối độc nhất vô nhị  của nhà ta. Nhưng giờ lại bị tụt hạng, giá trị con người giảm xuống còn một nửa,bố không thấy đau lòng, thất vọng, đau khổ à?”. Bố tôi buồn bực cúi đầu một lát, rồi ngẩng lên nhìn tôi, chậm rãi nói:“Bố hiểu rồi, con đang muốn mượn dao giết người”. Tôi đau đớn: “Con toàn tâm toàn ý nghĩ cho bố, sao bố lại nghĩ nhưthế được chứ?”. Bố tôi đáp: “Con gái này, cho dù con muốn mượn dao giết người thìcũng nên mượn lấy con dao sắc ấy, con nghĩ đời này bố có thể  khiêukhích uy quyền của mẹ con được sao?”. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt bố, thành thật lắc đầu, “Không ạ”.

Bố nhìn tôi dịu dàng: “Tự túc là hạnh phúc đi con ạ”. Nhìn bố tôi lại bắt đầu chăm chú vào chương trình ti vi, tôi đau lònglẫn cảm thông, nhưng càng áp bức càng phản kháng, lửa chiến đấutrong tôi dâng lên hừng hực, không mượn được dao thì tự tôi cũngcó thể đuổi hắn đi được!Trưa hôm ấy, tô i chuẩn bị một bàn ăn lớn. Tống Tử Ngôn ngồi xuống bàn ăn, nhưng không thể  nào động đũađược. Mẹ  tôi nhìn Tống Tử Ngôn vẫn chưa chịu động đũa, gắp mộtmiếng bỏ  vào bát hắn: “Tiểu Tống, đừng khách sáo, cứ coi nhưngười trong nhà, ăn nhiều chút đi”. Tôi chưa bao giờ cảm tạ sự săn sóc của mẹ với hắn như hôm nay, chỉmột lát sau, trong bát hắn đã có một ngọn núi nhỏ màu đỏ... Đồ đạo đức giả! Coi tôi cho anh cay tới chết đi!Tôi cũng giả vờ liên tục gắp rau vào bát hắn, môi còn nở một nụ cườirất dịu dàng: “Thực ra mọi người trong nhà tôi rất thích ăn cay,trước đây dạ dày của mẹ  tôi không khỏe lắm nên ngừng ăn một thờigian, cũng may giờ đã chữa khỏi rồi. Nhà tôi tuy không ở vùng HồNam, Tứ Xuyên, nhưng ai cũng như nghiện cay ấy, không cay khôngthấy ngon. Anh cũng nên nếm thử món ngon nhất ở nhà tôi đi, đảmbảo món nào cũng cay cho anh đã ghiền”. Tống Tử Ngôn không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi một cái, đôi mắttrầm tĩnh, đôi đũa của tôi khựng lại giữa chừng, rồi ngượng ngập thuvề. Hắn lại cười cười: “Cảm ơn cô, cảm ơn Tần Khanh”. Tôi tròn mắt nhìn hắn gắp một miếng đậu phụ đỏ rực, cảm giác nhưvừa châm một bánh pháo đỏ rực ngày tết Nguyên Đán, thấy dây dẫncứ từ từ cháy thành tro, chỉ chờ tới lúc pháo đột nhiên nổ đùng mộtcái. Động tác của Tống Tử Ngôn rất nhã nhặn, nhưng hiển nhiên là rấtchậm. Tình trạng cơ thể hắn thế nào tôi hiểu rõ nhất, không ăn đượclạnh, không ăn được cay, chỉ ăn được mấy món thanh đạm nhàn nhạt,lần trước chỉ ăn có mấy miếng mà đã vào viện. Nếu ăn hết cả cái bátnày, chắc chắn chết thì chưa được, nhưng hắn cũng lãnh đủ… Vừanghĩ như thế, trước mặt đột nhiên lại hiện lên gương mặt yếu ớt táinhợt của hắn, mồ hôi chảy ròng ròng… cuối cùng biến thành viênthuốc con nhộng màu vàng óng trong tay hắn…Thấy đôi đũa kia từ từ đưa tới miệng, trong lòng tôi đấu tranh đấmđá dữ dội, cuối cùng vỗ bàn đứng dậy, giống như móng hổ móc tim,vớt trăng đáy biển, giật lấy bát cơm trong tay hắn. Tống Tử Ngôn sững sờ, nhìn tôi trân trối.

Bố mẹ tôi trợn tròn mắt, nhìn tôi kinh ngạc. Tôi lúng túng nhìn bọn họ, tự phân bua: “Tự dưng con thấy bát cơmcủa anh ta rất ngon…”. Lý do này đúng là dở hơi, mặt ba người họ rất kỳ quái, tôi không dámnhìn nữa, vội vàng cúi đầu và cơm. Ăn nhanh quá, ăn hết đống ớttrong bát cay tới xé họng, tôi ho sặc sụa, ho tới chảy cả nước mắt. “Phụt”, mẹ  tôi phì cười trước, “khụ khụ”, bố tôi khổ sở nhịn cười,liếc nhìn Tống Tử Ngôn, mắt hắn cong lại như vầng trăng non, tránnhư được gió tháng tư thổi qua, thoáng vẻ  mừng rỡ không nói nênlời. Tôi nhìn lướt qua gương mặt nín cười của ba người bọn họ, phân tíchkỹ càng vẻ  mặt của mỗi người, cuối cùng cũng ra được đáp án, bangười họ hiểu hết, dùng ánh mắt mờ ám xem kịch hay, nhìn tôi giậndỗi, nhìn tôi tự chui đầu vào rọ. Tôi thẹn quá hóa giận! Mặt đỏ tới mức ớt còn phải thua, đứng phắtdậy, đẩy bát cơm ra, chạy vội về  phòng, sập mạnh cửa để  tỏ rõ sựbực bội của tôi!!!Tôi nằm sấp trên giường, tự giận mình. Chẳng gì đau khổ hơn là trái tim không chịu nguội lạnh, lúc nãy làmột thoáng mềm lòng của tôi sao? Kết quả là tự mình sa chân vàobẫy của mình. Nhẽ  ra tôi nên kiên quyết để  hắn bệnh cho chết, đaucho chết, bực cho chết! Lúc liếc mắt đưa tình với vợ, hắn có nghĩ tớitôi khó chịu không? Hắn để  tôi một mình đáng thương trở về  nhà,hắn có nghĩ tới tôi đau lòng không?Tôi rúc đầu vào trong chăn, rút ra kết luận, nói cho cùng thì mìnhvẫn còn quá hiền lành…Chăn bị  người xốc lên, Tống Tử Ngôn bê cốc nước đứng cạnhgiường. Tôi giật mình: “Sao anh vào được đây?”.

Hắn đặt cốc nước lên đầu giường, “Đi vào”. Vớ vẩn, tôi lườm hắn: “Cửa phòng tôi khóa mà!”. Hắn lắc lắc chìa khóa trong tay: “Anh mở cửa”. Tôi nghi ngờ: “Sao anh lại có chìa khóa?”. Hắn cười đắc ý: “Cô đưa cho anh”. “Mẹ  tôi sao lại đưa chìa khóa cho anh …”. Câu này không cần hỏi,tôi bực bội cắn cái gối, coi nó là cái bụng ba mươi hai ngấn của mẹgià mà chà đạp!Tống Tử Ngôn nhẹ  nhàng vuốt tóc tôi, thủ thỉ: “Em làm loạn thìcũng làm rồi, tùy hứng thì cũng nên có giới hạn thôi, không lẽ  emthực sự muốn anh ở đây mãi với em à?”. Tôi làm loạn, tôi tùy hứng? Tôi xoay người, lạnh lùng đáp lại: “Là tựanh ở lại đây, liên quan gì tới tôi?”. Như có cơn bão quét qua trong ánh mắt hắn, nhưng cuối cùng hắncũng kiềm chế  được, chỉ  hỏi: “Rốt cuộc em muốn anh thế  nàođây?”. Hỏi ngược lại à, tôi không nén được, cao giọng: “Cái gì mà muốnanh thế  nào? Phải là anh muốn thế  nào mới đúng chứ, muốn tôingoan ngoãn quay lại với anh, tiếp tục tự dối lòng làm người thứ baà?”. Hắn giật mình, hỏi: “Cái gì mà người thứ ba?”. Nhắc tới lại khiến tôi sôi máu, vừa đau lòng lại vừa nhục nhã: “Anhđừng có giả ngây nữa, anh không phải là anh vợ của Tóc Vàng à?Không phải anh còn chưa ly hôn với chị cậu ta sao? Không phải anhở trong nước một mình cô đơn buồn bực quá, anh đi tìm osin thì tìmđược tôi à?”.

Hắn giật mình, hỏi: “Là ai nói cho em biết?”. Tôi cười nhạt: “Muốn người ta không biết thì đừng có làm, là do tôingu ngốc, nếu hôm ấy Tóc Vàng không nói cho tôi biết, tôi vẫn cònmù quáng yêu anh”. Hắn nhìn tôi rồi thở dài: “Anh chưa kết hôn”. Đã qua bao đêm, đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ, đã đủ khiến tôinghĩ  thông suốt hết mọi chuyện rồi: “Vậy anh nói tôi nghe, TócVàng cùng lắm chỉ là một giám đốc ở công ty anh, tại sao anh lại đểcậu ta ở trong nhà anh? Thế  quan hệ của anh với chị cậu ta là gì, tạisao vừa về  nước đã tìm anh? Tóc Vàng nói anh là anh rể  cậu ta,không lẽ là vu oan giá họa cho anh chắc?”. Hắn im lặng, tim tôi cũng lặng theo sự im lặng của hắn, lúc này tôimới phát hiện, hóa ra mình vẫn không hề  hận hắn, vẫn muốn nghehắn giải thích rằng tất cả đều chỉ là giả, dù cho hắn đã kết hôn thìcũng là vì có nỗi khổ  trong lòng. Nhưng hắn chỉ  lấy im lặng đanthành một cái lưới lớn, khiến tôi cứ sa dần vào đó. Mãi lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Anh và Triển Lộ suýt chút nữađã cưới nhau”. Chuyện bắt đầu rất đơn giản, lúc mới đi du học ở nước ngoài thìTống Tử Ngôn gặp được Hoa kiều Triển Lộ  ở trường, Tống TửNgôn dù có tự lập tới đâu thì cũng là trẻ  xa quê hương, hơn nữaTriển Lộ lại là người sôi nổi nhiệt tình hướng ngoại, hai người khôngkhỏi thấy cuốn hút nhau. Đương nhiên lúc ấy còn có cả Triển Dươngnữa, ba người bình thường vẫn hay đi picnic dã ngoại. Một người làcông tử phóng khoáng, một người là mỹ nhân rực rỡ, hai ngườithường xuyên qua lại, cuối cùng sống chung, giữa bầu không khí tựdo không bị ai ngăn cấm của nước Mỹ, sống chung có là gì, đượcmột thời gian sau, bọn họ quyết định kết hôn. Dù hai nhà đều thấyphát triển hơi nhanh, nhưng bên nhà gái Tây hóa, không can thiệpvào nhiều; mà nhà trai, người trong nhà chẳng ai quản được, cho nêncũng thức thời, chuẩn bị hôn lễ. Nói tới đây thì Tống Tử Ngôn ngừng lại, tim tôi như muốn ngừngtheo hắn, bắt đầu cảm thấy từ lúc nghe câu chuyện này đã là sai lầm,nhưng tôi vẫn ngoan cố chưa chịu nhận thua, cố giấu tâm tình củamình, giả vờ hờ hững hỏi: “Sau đó thì sao? Tại sao hai người lại lyhôn?”. Tống Tử Ngôn nhìn tôi, lặp lại câu nói cũ: “Anh chưa cưới cô ấy”. Tôi không khỏi nghi ngờ, hắn nói tiếp: “Trên đường tới hôn lễ, bọnanh bị tai nạn ô tô”. Tôi tự động bổ  sung thêm: “Sau đó cô ta mất trí nhớ, hoàn toànquên anh, anh chán chường đau khổ, về  nước chữa vết thương lòng,thế quái nào lại gặp được tôi. Nhưng không ngờ rằng cuộc sống mớicủa anh còn chưa bắt đầu thì người yêu cũ đã khôi phục trí nhớ, vềnước tìm anh, sau đó...”. Sau đó không phải là lúc hai người ôm nhaukhóc, nắm tay nhau kết thúc tốt đẹp sao? Giờ anh chạy tới nhà tôilàm cái gì? Hay phải nói, chẳng biết từ khi nào tôi đã thay thế  đượcvị trí của cô ta trong lòng anh, là kẻ  đến sau, hiện thân cho suốinguồn chảy qua trái tim khô cằn của anh hả?Giờ quan trọng chính là, cuối cùng thì tất cả những chuyện này làmột bộ phim về  đôi nam nữ yêu nhau cuồng s i trải qua đau khổ rồilại về với nhau, hay là vở kịch về kẻ đến sau vô tình bắt chiếm đượctrái tim của chàng trai đau khổ?Người đóng vai nam chính - kẻ đang ở trước mặt tôi đây, tôi nhìn hắnnhưng lại bị bộ mặt kinh khủng của hắn dọa. Hắn giận dữ trừng mắt nhìn tôi: “Vứt hết mấy thứ trong đầu emđi!”. Rồi ngừng lại, sắc mặt dịu đi, bắt đầu kể  lại chuyện: “Xe bọnanh đâm vào một gốc cây ven đường, đầu xe nát bé t, may là không aibị thương, chỉ hoảng loạn một chút. Anh xuống xe, rồi lôi Triển Lộra the o. Lúc đó anh mặc lễ phục, cô ấy mặc váy cưới, quần áo của aicũng nhăn nhúm, trên đầu còn có vết thương vì va chạm, ai cũngthảm hại”. Dù trong lòng rất chua xót, nhưng hoàn cảnh này khiến tôi vẫn khódằn lòng mà bổ sung thêm: “Gặp đại nạn mà chưa chết, hai ngườicác anh nhìn nhau, trong lòng tràn ngập cảm động, yêu thương, cùngnhìn nhau thật lâu chứa chan tình cảm, rồi ôm hôn chứ gì?”. Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Thực tế  không đặc sắc như tưởngtượng trong đầu em đâu!”. Nghe câu nói của hắn, tôi như nhấc được hòn đá trong tim mình ra:“Sau đó thì sao?”. Hắn hít một hơi: “Lúc đó anh và cô ấy nhìn đối phương thê thảm,nhìn thật lâu rồi cùng mỉm cười, sau đó quyết định hủy hôn”.

Tôi chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp mắt thêm mấy cái, dựa vào sứctưởng tượng mạnh mẽ  và logic phi thường, vẫn không thể  nào đemtai nạn ô tô rồi nhìn nhau cười có quan hệ gì với hủy hôn, tôi bèn hỏi:“Tại sao?”. Hắn nghĩ một lát rồi nói: “Cũng chẳng hiểu nổi, lúc đó chỉ thấy baonhiệt tình đều biến mất. Sau này về  nước, mặc kệ gia đình phản đối,anh tự mở công ty riêng, dần dần mới hiểu rõ. Khi ấy anh với TriểnLộ còn quá trẻ, cái gì cũng thuận buồm xuôi gió, công việc, cuộcsống sự nghiệp cứ như đi trên đường rải thảm, tình cảm cũng thế. Lúc đó cho rằng, bản thân và những người xung quanh đều nghĩ làtốt thì chính là thứ mình muốn. Thực ra không phải, chỉ là khôngbiết từ chối thế nào mà thôi”. Tim tôi thiếu điều nhảy ra vì một suy đoán nào đó, tôi hắng giọnghỏi: “Vậy bây giờ, con đường của anh… người bên cạnh anh, đều lànhững thứ anh muốn sao?”. Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, gật đầu: “Phải”. “Rất tốt”. Tôi gật đầu, Tống Tử Ngôn không tùy tiện đi giải thích,lại càng không nói dối, xem ra là thật lòng rồi. Thế nên, tôi cười thậttươi: “Giải thích cũng không tồi, nam nữ thụ thụ bất thân, giờ anh cóthể ra ngoài chưa?”. Hắn ngây ra, không phản ứng. Không ngờ tới chứ gì, đại tỷ là gì? Cảnh giới cao nhất của đại tỷkhông phải là khí thế, mà là giẫm đạp trái tim yếu mềm rồi mà vẫncười ngây thơ. Thế  nên, tôi cười rất hiền lành: “Tổng giám đốc, anh tới đây khôngphải là muốn giải thích với tôi sao? Giờ hiểu lầm đã hết, tôi tha thứcho anh rồi, mời anh ra khỏi phòng tôi, tốt nhất là thu dọn đồ đạc đikhỏi nhà tôi”. Hắn nheo mắt: “Tần Khanh, em có ý gì?”. “Ý như trên mặt chữ đấy”. Hắn cao giọng: “Giờ chỉ vì cái chuyện tình từ tám trăm năm trướcmà nhỏ nhen thế à?”. Tôi độp lại ngay: “Tôi nhỏ nhen như thế thì đã làm sao nào? Lần nàybỗng dưng nhảy ra một cô vợ cũ, ai biết được chừng nào đó lại nảy ramột cô hôn thê cũ, bạn gái cũ, chi bằng giờ cứ nhỏ nhen đi, ai đảmbảo sau này không bị người ta lừa chứ”. Sắc mặt hắn trở nên rất khó coi, giọng cũng lạnh đi mấy độ: “Chẳngai có quá khứ là tờ giấy trắng cả, anh chưa từng yêu cầu điều đó ởem, thậm chí khi em bỏ đi rồi trở về, anh cũng chưa từng tính toánlấy một lần. Anh còn nghĩ chỉ cần tương lai thôi cũng đủ rồi, giờ xemra em không nghĩ như thế. Em kiếm cớ nhiều như vậy, đơn giản làkhông muốn tiếp tục. Chúng ta sống chung với nhau lâu tới như thế,người ta bịa chuyện, em không cần chứng cứ, đã ngay lập tức gán tộicho anh rồi bỏ  đi. Tần Khanh, tới tận giờ này, em chưa từng tintưởng anh. Giờ anh bỏ cả công ty tới tận đây, đã giải thích rồi, còn lấylòng người nhà em, em gây sự anh cũng chịu đựng, em có tùy hứngthì cũng nên có giới hạn thôi!”. “Tùy hứng?”. Tôi cười nhạt, “Tôi là  đứa vừa tùy hứng vừa tựthương tiếc mình đấy, hôm nay người khác nói với tôi mấy câu, tôi cóthể  chạy đi, cứ cho là chạy về, người ta nói câu gì với tôi, tôi vẫn sẽchạy đi như cũ thôi. Tống Tử Ngôn, lúc anh cứ ra rả nói tin tưởngvới tôi, tại sao anh không nghĩ lại xem bản thân đã từng làm chuyệngì để  tôi tin tưởng chưa, tại sao lòng tôi cứ bất an, tại sao tôi phảithấp thỏm như thế? Anh dựa vào cái gì mà bảo tôi phải tin tưởnganh?”.

Hắn nhìn tôi trân trối, “Dựa vào cái gì sao? Vậy mấy ngày nay emnghĩ anh đang làm gì, lẵng nhẵng theo em à?”. Tôi nhìn thẳng vào hắn: “Anh có yêu tôi không?”. Hắn mím môi, không nói. Tôi uể  oải: “Cứ cho là không có hoa tươi điện thoại làm quen tántỉnh, không có gì là lãng mạn cảm động, tuy tôi rất tiếc, nhưng cũngcó thể  chấp nhận được. Nhưng có ba chữ thôi mà anh cũng khôngnói ra được, thì tôi còn không bằng vật nuôi của nhà anh, ít ra lúc vuianh còn cười với nó. Anh có thể  cho tôi một địa vị không? Là mộtcon nhân tình để đùa vui hay là os in miễn phí?”. Miệng hắn há ra, nhưng vẫn không thốt ra được lời nào, im lặng rấtlâu, lâu tới mức tôi nghĩ rằng hắn sẽ  không nói nữa, nhưng hắn lạimở miệng, thanh âm trầm ấm: “Người yêu”. Rồi lặp lại một lần nữa:“Anh coi em là người yêu”. Tim ngừng đập một giây, tôi nghe được tiếng thở của mình: “Vậy nóira ba chữ tôi đang nghĩ đi”. Hắn cụp mắt, chỉ nói: “Anh sẽ cưới em”. Rốt cuộc tên đàn ông này keo kiệt tới cỡ nào hả, nói có ba chữ ấy thìhắn mất mạng chắc? Tôi là người yêu anh, anh tự nguyện bị tôi tróibuộc cả đời, nhưng có mỗi ba chữ ấy thôi mà cũng keo kiệt à? Tôihoàn toàn mất kiên nhẫn: “Không được, hôn nhân không có tình yêuthì chẳng khác gì nấm mồ, cái mặt này của tôi không cần phải in lênbia mộ đâu. Tống Tử Ngôn, tổng giám đốc, tôi với anh chẳng còn gìđể  nói với nhau nữa rồi, anh tới từ đâu thì về  lại chỗ đó đi, nếu anhcòn mặt dày ở lì nhà chúng tôi thì mai tôi đi du lịch. Trước đây cứ cholà tôi quá ngốc, quá ngây thơ, cứ nghĩ có thể làm tan băng giá, giờ tôithông minh ra rồi, tôi không được hoàn toàn hết hy vọng ở anh s ao?Xin anh nhanh lên chút đi, đỡ để tôi phải nhìn tới phát ghét”. Sắc mặt của hắn bây giờ đã không thể  dùng từ khó coi để  hình dungnữa, toàn thân toát lên sự tức giận không giấu diếm, tôi nhìn tay hắncứ nắm rồi lại mở, mở rồi lại nắm chặt, cũng thấy hơi sờ sợ. Nhưngcuối cùng hắn vẫn kiềm chế  được, vẫn là cái giọng trầm trầm phátngán như trước: “Anh thừa nhận là anh yêu em, thế đã đủ chưa?”. Đủ cái đầu anh ấy! Cái kiểu nói như bố thí cho ăn mày này của hắnlàm tôi chán nản ngay lập tức, nhưng tới cực điểm rồi nên chẳng tứcđược nữa, đành cười: “Cảm ơn tổng giám đốc, nhưng không cần anhphải tự hạ thấp mình thế  đâu. Người ta nói được một câu như thế  làđủ rồi, đổi lại là anh, đừng nói là ba từ ấy, dù có tặng hoa mỗi ngày,nửa tiếng gọi một cú điện thoại, chẳng có việc gì cũng quẩn quanhtrước mặt tôi, cố sức theo đuổi tôi là chuyện không thể  nào! Lời nóicủa anh quý giá, ngàn vạn lần đừng lãng phí vào tôi, không đáng,thật đấy!”. Nói xong tôi còn nghiêm trang gật gật đầu, tăng thêm tính hiệu quả. Hắn không nói gì, chỉ đứng yên nhìn tôi, tôi không nhận ra vẻ  mặtđó là gì. Nhìn nhau hồi lâu, hắn quay người, bước đi, mở cửa phòng,ra ngoài. Tiếng sập cửa rất mạnh, khiến chút bụi bị rơi xuống. Một đứa trong lòng vốn đầy căm phẫn như tôi tự dưng lại gạt hết chíkhí đi mà thấy ân hận. Thực ra đâu phải tôi không biết hắn lúng túngkhó chịu, nói thì cũng bắt nói ra rồi, làm sao còn làm người ta phảitức tới mức phải bỏ đi chứ. Vốn dĩ định mang sổ tay ra ghi lại, rồihàng năm khoanh tròn lên trên lịch thành một ngày lễ  để  chúcmừng, bị  tôi đem danh dự ra đùa dai như thế, cuối cùng đùa chongười ta không chịu được, cúp đuôi đi mất. Tôi che mặt rên rỉ, cái đồchết tiệt nhà mày, sống chung với hắn bao lâu rồi, chỉ số kiên nhẫncủa hắn thấp tới mức nào mày còn không rõ hay sao. Cứ phồng má giả làm người béo hết lần này tới lần khác, người bánthịt lợn cũng không tới nhà nữa rồi!Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, tôi khóc không ra nước mắt, vộivàng xuống giường đi dép vào kéo người ta quay lại. Còn chưa độngtới tay nắm mà nó đã chuyển động như có linh hồn, đúng là ông trờiđã bị tình cảm sâu nặng của mình cảm hóa, tới đồ vật cũng thươngmình sao? Còn chưa tự khen thì cửa đã mở ra, bên ngoài là người đãra khỏi phòng khi nãy - Tống Tử Ngôn. “Anh…”. “Em…”. Hai người chúng tôi cùng lúc cất tiếng, rồi cùng lúc ngừng lại.

Lại im lặng, tôi thầm khóc nức nở trong lòng, cầu khấn: đừng tớichào tạm biệt, đừng nói là chơi xong rồi…Mới khấn được mấy lần thì đã nghe hắn hắng giọng, mặt mày lúngtúng, mắt đảo lung tung mà không chịu nhìn tôi, nhìn sao cũng thấycó chút lo lắng, có chút hối lỗi…Trong lúc tôi nơm nớp lo sợ, hắn đã mở miệng: “Em… thích hoagì?”. Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, hình như mặt hắnhơi đỏ lên thì phải…Tống Tử Ngôn bắt đầu chính thức theo đuổi tôi rồi!Hôm sau, cô bé ở cửa hàng bán hoa đưa tới một bó hoa to, là hoahồng nhung, ừm, cũng không tồi, tuy tôi chẳng khi nào quan tâm tớihoa cỏ, nhưng hoa này là tượng trưng cho tình yêu, tôi sung sướngnhận lấy. Đang xoay xoay bó hoa ngắm nghía thì thấy bên trong cònmột tờ giấy, tôi tò mò lấy ra, trên giấy là nét chữ quen thuộc củaTống Tử Ngôn:“Em yêu, em cứ bay chầm chậm, cẩn thận gai hoa hồng phía trước. Em yêu, em hãy mở miệng, từng làn hương hoa sẽ  làm em saymê…”. Tôi có cảm giác bị một dòng điện từ trên trời đánh trúng người, chạykhắp tứ chi trăm huyệt, cả người tôi… cháy xém rồi… thật khôngngờ, Tống Tử Ngôn ẩn trong cái xác rùa lại chính là Thiên Lôi!!!Vừa hay hắn gọi điện tới, tôi run rẩy bắt máy: “Hoa nhận được rồi,nhưng mấy câu trên thiệp anh chép của ai đó?”. Hắn hỏi: “Không thích hả?”. Không chỉ là không thích, mà thực sự là quá không thích, tôi bắt đầunghi ngờ tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn, hỏi: “Mấy ca từ này là anhchọn à, cũng chỉ có cái này thôi à?”. Đúng là quá quái dị…Bên kia có tiếng giở giấy sột soạt, một lát sau, hắn nói: “Còn có mấycái nữa, một bài là tỏ tình của chuột với gạo, một cái là sói với dê,còn có một cái là cháu trai với ông nội nữa, chỉ có bài hai con bướmlà đồng loại”.

Tôi vừa nghe thấy thế  hai mắt lóe sáng lên: “Cháu trai với ôngnội?”. Không lẽ  xã hội chúng tôi đã cởi mở, chấp nhận tình yêu ôngcháu rồi sao?Hắn “ờ” một tiếng, lại tiếng giở giấy sột soạt, rồi khẽ  đọc: “Đừnglàm đau cháu lần nữa, ông ơi ông ơi ông ơi, đừng làm đau cháu lầnnữa, ông ơi ông ơi ông ơi”. Cái gì mà ông ơi ông ơi ông ơi! Rõ ràng là yeah ye ah yeah khí thếcủa người ta mà!Dựa vào hiểu biết của mình về  hắn, tôi cũng hiểu sơ sơ: “Khôngphải là anh đi mua đĩa nhạc trên đường, tự nghe rồi nhớ ca từ màviết lên đó chứ”. Hắn thành thực trả lời: “Đây là loại bán chạy nhất”. Nghĩ tới cảnh hắn mặc Âu phục, đi giày da, phong độ đẹp trai, đeohe adphone , vừa nghe nhạc thị  trường, vừa ghi nhanh lên giấy đểnhớ, rồi trước ánh mắt khinh bỉ của cô bé bán hoa, chép lại mấy câubuồn nôn này lên thiệp…Khóe miệng tôi không kiềm được mà nhếch lên…Hắn lại còn nghiêm túc nói với tôi: “Vừa khéo có bảy bài, mỗi ngàymột bài, đủ hết một tuần”. “Không cần!”. Tôi vội vàng ngăn lại, ngày nào cũng đọc thứ ca từsét đánh tứ tung này, tôi tổn thọ mất!Hắn kinh ngạc, hỏi: “Không cần?”. Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán: “Không cần, không cần, tâm ý của anhem đã thấu hiểu rất sâu sắc rồi”. Bên kia truyền tới tiếng tờ giấy bị vo lại, tiếp đó là tiếng của hắn đáplại: “Rất tốt”. Chuyện tặng hoa tạm thời coi như một phần, tôi ngập tràn vui sướngmong chờ đợt tiến công tiếp theo của Tống Tử Ngôn, hưởng thụ hưvinh như công chúa được hoàng tử hâm mộ. Tôi ngồi ở bàn ăn, vừa lơ đãng gẩy gẩy cơm trong bát, vừa lén nhìnTống Tử Ngôn ngồi đối diện, hắn sẽ  làm gì tiếp đây? Chăng băng -rôn ở chung cư đối diện, thả bóng bay ngoài cửa sổ nhà tôi, hay làxếp nến hình trái tim ở sân dưới chung cư?Đang sung sướng tưởng tượng, thì Tống Tử Ngôn ngồi ăn đối diệnbuông đũa, đứng dậy nói xin lỗi cả nhà, đi tới ban công. Mắt tôikhông tự chủ được, vội nhìn theo hắn, không phải như trong phimnước ngoài hoành tráng có máy bay thả băng - rôn tỏ tình đấy chứ…Di động trên bàn rung lên từng hồi, tiếp đó là tiếng chuông ầm ầmvang lên, trên màn hình hiển thị tên người gọi đến là Tống Tử Ngôn. Nhìn người đứng ngoài ban công đang áp di động vào tai, tôi bắtmáy: “A lô”. Nghe thấy tiếng tôi, hắn không thèm nói câu nào đã cúp máy, rồi vàonhà, ngồi xuống bàn ăn tiếp. Hại tôi cứ mắt tròn mắt dẹt há hốc mồm ra nhìn hắn, tên này khôngphải bị mộng du đấy chứ…Mãi tới lúc nhận được N cú điện thoại giống nhau, tôi mới phát hiệnra mình nhầm, hắn không phải bị  mộng du, mà  đang làm  đúngphương châm của tôi, nửa tiếng gọi một cú điện thoại, không sớmcũng chẳng muộn, cứ đúng ba mươi phút là tiếng chuông di động lạivang lên. Không chịu được nữa, tôi tắt luôn di động, khó lắm mớingủ được thì lại nghe bên ngoài có người đang gõ cửa phòng, tôi lờđờ đi ra mở cửa, Tống Tử Ngôn đứng ở ngoài, vẻ mặt u ám: “Em tắtđiện thoại”. Tôi tức: “Em muốn đi ngủ, đương nhiên là tắt máy!”. Hắn nghiêm túc: “Thế  thì sao hợp với đề  nghị của em được. Nửatiếng một cú điện thoại, em không nhận thì sao mà tính được?”. Oh My God! Tôi thực sự đã bị hắn kê tủ đứng làm nghẹn chết rồi,tôi điên cuồng vò đầu, hé t lên: “Không cần gọi, tắt máy thì cứ tínhcho anh qua còn không được sao?”. Lúc này hắn mới chịu mỉm cười, vui mừng nói: “Rất tốt”. Rồi lại xoaxoa đầu tôi, “Mau đi ngủ đi”. Rồi trong lúc tôi đang nhìn đờ đẫn, hắn sung sướng về phòng. Tôi dựa người vào cửa thần người ra, hắn… là cố ý phải không… từchuyện tặng người ta cái thiệp có thứ sét đánh chết người tới cuộcgọi kinh dị lúc nửa đêm, hắn không phải là đang theo đuổi, mà làtrừng phạt tôi!!Mỗi ngày một bó hoa, nửa tiếng một cuộc điện thoại, chẳng có việcgì cũng luẩn quẩn trước mặt tôi. Hình như phương pháp tán gái tôi đã từng truyền thụ cho hắn là nhưthế, tôi cẩn thận suy đi tính lại, soi từng chữ như luật sư soi vụ án,rồi đặt ánh mắt xuống câu cuối cùng. Nhiều nghĩa! Có quá nhiều nghĩa! Theo câu này, đảm bảo tôi cứngẩng đầu lên thì sẽ nhìn thấy cái mặt hắn!Thêm mấy hành động và ý chí khó tưởng của Tống Tử Ngôn, tôihoảng sợ vô cùng. Lúc đi vệ  sinh phải ngó nghiêng mãi mới dám vào, buổi tối đi ngủcòn phải kéo hai cái ghế  ra chặn cửa, đặt thêm một chậu nước lêntrên ghế, chỉ sợ mình không để ý một cái thì hắn bỗng nhiên trồi lênđứng cạnh. Rõ ràng ở ngay nhà mình, thế mà còn phải đề phòng giankhổ hơn cả phòng trộm cướp. Không thể chối, cái này là do tôi tự làm tự chịu. Nhưng con gà tức nhau tiếng gáy, còn nước còn tát. Cứ tát như thế được vài ngày, ngày nào cũng phải nhìn thấy mặt hắn,đến khi dây thần kinh tôi căng ra hết cỡ, cảm giác như sắp đứt phựttới nơi thì dì Tiểu Lý bên đằng ngoại gọi điện tới vớt tôi ra trongbiển lửa. Con gái dì sắp cưới, muốn tôi qua làm phù dâu, mẹ tôi đi tiễn khách. Nói cách khác, trọn một ngày tôi không phải nhìn cái mặt kia nữa,tôi sung sướng hỉ hả, còn hỉ hả hơn cả cô dâu. Hôm đó tôi chạy quanhà dì Lý thật sớm, đi làm tóc trang điểm với cô dâu. Không đi thìkhông biết, suýt chút nữa bị dọa nhảy dựng lên. Hoa cài đầu nămmươi tệ. Kem lót trang điểm năm mươi tệ, một cặp lông mi giả nămmươi tệ, ngay đôi găng tay cô dâu cũng tới hai trăm tệ. Vẻ  mặt củatôi từ kinh ngạc, ngạc nhiên, bực mình tới cuối cùng là hoàn toànxuôi xị, mẹ  tôi đứng sau khẽ  giọng mắng: “Ngày cưới của người tamà cái mặt mày như đi đưa đám là sao hả?”. Tôi uể  oải dựa đầu lên vai mẹ, thì thào: “Mẹ này, sợ là mẹ phải nuôicon cả đời rồi”.

Mẹ tôi giật mình: “Mẹ lớn tuổi rồi, mày đừng làm mẹ sợ”. Tôi tấm tức khóc: “Con vốn dĩ không dễ  kiếm, giờ trang điểm thếmà cũng tiêu một đống tiền, lại càng chẳng có ai tốn tiền cưới conđâu”. Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi: “Yên tâm, chỉ cần mày có thể vơ được mộtthằng, tiền trang điểm mẹ cho”. Tôi chộp ngay lấy cơ hội, đứng thẳng lên: “Ầy, mẹ nói đấy nhé !”. Mẹ  dịu dàng nhìn tôi, giọng như đùa: “Ai bảo mẹ  là mẹ  chứ”. Tôiđang muốn lăn vào lòng mẹ lần nữa thì chợt nghe tiếng thì thầm củabà: “Dù sao thì lông dê lấy từ người dê , hôm nay về mình xén tiếp”. Cô dâu trang điểm xong rất nhanh, lúng túng ngượng ngùng đứnglên nhìn chúng tôi, bộ váy lụa trắng làm tôn thêm khuôn mặt nhỏnhắn, thực là xinh đẹp. Hai mẹ  con tôi đồng lòng nhất trí xuýt xoakhen em họ  mới bớt căng thẳng, chúng tôi quay lại nhà dì chờ. Chừng chín giờ hơn, chú rể  tới, trong tiếng pháo nổ râm ran, ồn ã,tiến vào nhà. Chú rể thực sự không đẹp trai lắm, bộ lễ phục làm nềncho nụ cười vừa ngượng vừa tự hào hạnh phúc, nhìn cũng rất đượcmắt. Lại thêm một lần từ chối, cuối cùng cô dâu bị chú rể ẵm lên, ômvào xe hoa. Đi được vài vòng thì tới khách sạn, lễ  cưới vô cùng bình thường,nhưng khi thấy cô dâu nghẹn ngào cảm ơn bố mẹ, tôi không kìmđược, mắt cũng ươn ướt. Lại sang mẹ, bà đang quay đầu nhìn lên sânkhấu, tuy làm vẻ  chăm chú bình tĩnh, nhưng không giấu nổi nếpnhăn nơi khóe mắt ánh lên dưới ánh sáng ngọn đèn chùm. Tôi vội vàng ngoảnh mặt đi, không muốn để  mẹ  biết tôi đang nhìnbà. Phụ nữ tới tuổi này là như thế đó, trong lòng chúng tôi ít nhiều cũngngượng ngập, trước tình cảm quá sâu đậm lại xuất hiện khoảng cách. Đôi vợ chồng trẻ  vừa làm nghi lễ  lạy cha mẹ xong chủ hôn liền traocho hai người, mỗi người một tờ giấy màu đỏ(48). Tôi cảm thán: “Chậc chậc, một tờ giấy đỏ đem thân đi bán”. Bên cạnh có người nói tiếp câu của tôi: “Em cũng bán cho anh đi”. Tôi vừa quay lại nhìn đã thấy kinh hãi! Là cái gã photoshop hômtrước! Gã ngồi ngay cạnh tôi, đang vọc tay vào bốc hạt dưa trong đĩa. Tôi ngơ ngơ: “Sao anh lại ở đây?”. Gã chỉ lên dì Lý đang ngồi ở trên sân khấu: “Đó là bác anh”. Giờ tôi mới nghĩ ra, người này là do dì Lý giới thiệu, phía sau ảnhchụp còn đính kèm lai lịch của gã, nhưng hội trường tiệc cưới này ítra cũng có tới bốn mươi cái bàn, sao số tôi đen lại đụng phải gã tachứ? Gã còn vừa cắn hạt dưa, vừa hỏi tôi: “Anh nhắn tin cho em,sao em không nhắn lại?”. Người này đúng là chẳng hiểu cái gì gọi là ngôn ngữ giao tiếp rồi,nhưng tôi cũng không khiến người ta không xuống thang được, bènthảy một cái thang qua: “À, dạo này em cũng hơi bận”. Gã còn chưa chịu buông tha: ”Thế à?”.

Tôi nghiêm túc gật đầu, vẻ  mặt vô cùng nghiêm túc: “Trạch nữ bậnrộn nhiều chuyện lắm!”. Gã quay đi cắn hạt dưa, không đáp. Tôi cúi đầu uống ngụm trà cúc thì gã ta quay lại nói tiếp: “Chuyệnlúc nãy anh nói, thấy sao?”. Tôi ngơ ngơ: “Chuyện gì?”. Gã nhắc nhở: “Là chuyện kết hôn đó”. Thiếu chút nữa là ngụm trà cúc bị phun ra ngoài, nhưng phản ứng lạilà không thể không đắc ý về  sức quyến rũ của mình: “Chúng ta mớigặp có một lần, anh đã quyết ý yêu em từ cái nhìn đầu tiên thếsao?”.

Gã thật thà trả lời: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết em làngười thích hợp để lấy làm vợ”. Câu này… nếu không phải vì nhan sắc quá kinh dị của gã, tôi đãnhào qua đó hôn cho gã hai cái rồi, tôi che miệng khẽ  cười, rất ethẹn: “Đừng khen em quá thế, dù anh có lấy lời khen làm vé, emcũng không lên cái thuyền nát nhà anh đâu”. Gã vẫn tự lảm nhảm: “Tính chất công việc của anh là hay phải đicông tác, nên muốn tìm một người vợ hiền lành biết giữ khuônphép”. Tôi vẫn tiếp tục che miệng khiêm tốn: “Thực ra em cũng khôngđược hiền lành như anh đã nghĩ đâu”. Gã không thèm tiếp nhận sự khiêm tốn của tôi: “Sao lại thế chứ, anhnhìn chuẩn lắm. Em như thế này, không những hiền lành mà còn biếttiết kiệm, cho dù em có tính lăng nhăng thì cũng chẳng có ai thèmngó tới, cho nên anh rất yên tâm về em, muốn lấy người như em”. Tôi vẫn lấy tay che miệng, nhưng lần này khóe miệng không phảinhếch lên mà là hạ xuống. Gã đả kích tôi, gã nghiêm túc đả kích tôi, gã nghiêm túc đả kíchnhan sắc của một thiếu nữ tuổi thanh xuân là tôi!Tôi muốn khóc vì mẩu đối thoại đầy nghiêm túc với gã. Thực ra tôi cũng được coi là một mầm non anh dũng, nếu có ngườitận lực chửi mắng nói xấu tôi, tôi sẽ  không thèm liếc tới tên đó tớinửa con mắt. Nhưng nếu có ngày, có một người đặc biệt công bằng,công khai, công chính chất vấn tôi, tôi sẽ  lập tức giao nộp vũ khí,nhào vào lòng mẹ tôi. May là mẹ  đang ngồi cạnh tôi, tôi nhào vào lòng bà, không muốnnhìn cái mặt trơ trơ của gã photoshop kia lần nữa! Mẹ vừa vuốt lưngtôi, vừa tò mò hỏi: “Làm sao thế con?”. Có lẽ tiệc cưới ồn ào quá, nên bà không nghe thấy mẩu đối thoại đãđược tôi và gã ta hạ thấp âm lượng xuống. Tôi rúc vào lòng mẹ,giọng nặng âm mũi: “Mẹ, mẹ  mau đuổi cái người ngồi cạnh con đi!Đời này kiếp này con cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa!”. Tiếng mẹ  tôi từ bên trên truyền tới: “Đây là cháu trai của dì Lý, chỉhơn con có mấy tuổi thôi. Ở bàn này có mỗi con với cậu ta là xêmxêm tuổi nhau, sao lại vô ý thế hả”. Tôi lắc mạnh đầu trong lòng bà: “Không được, có anh ta thì khôngcó con, có con thì không có anh ta!”. Gã kia cũng cuống lên, giọng cao lên mấy bậc: “Em làm sao thế?Lúc nãy anh cũng đã nói gì đâu, dù chúng ta đã cùng đi xem mặt, anhlại cầu hôn với em, nhưng em cũng đừng vì vui quá mà khóc thếchứ?”. Vốn dĩ tôi có khóc đâu, nhưng nghe gã nói xong, tôi lại muốn khócthật. Đương lúc nước mắt sắp trào ra thì một giọng nói lạnh lùng dưới bamươi bảy phẩy s áu độ C vang lên: “Đi xem mặt?”. Giọng nói quen thuộc khiến người ta sợ hãi, tôi cứng cả người lại,chậm rãi ngẩng đầu lên thì thấy Tống Tử Ngôn đang đứng cạnh đó,cười rất dịu dàng, vô cùng dịu dàng, tới mức không thể dịu dàng hơnđược nữa. Chỉ liếc qua mặt hắn một cái thôi, tôi đã phải vội vàng cúi đầu… Quáquá quá quá quá đáng sợ! Lại chui vào lòng mẹ lần nữa, mẹ, đêm naycon phải ngủ với mẹ, không thì chắc chắn con gặp ác mộng mất!Mẹ tôi còn ngây thơ vui vẻ hỏi: “Tiểu Tống, sao cháu lại tới đây?”. Tống Tử Ngôn đáp: “Cháu với chú phải ra ngoài, phát hiện ra haingười quên không đem theo chìa khóa nên mới đưa qua đây cho cô. Cũng may là cháu nhận lời đem chìa khóa qua đây, không thì sao cóthể  nghe được chuyện hay tới thế. Đi xem mặt, cầu hôn, anh có nênchúc mừng em không nhỉ, Tần Khanh”. Mấy từ cuối cùng, giọng của hắn mềm đi tới ba độ, nhưng tôi cảmthấy nhiệt độ sau lưng phải giảm tới ba mươi độ, băng đá kết lại ầmầm, tôi gục trên đùi mẹ tôi, run hết cả người. Cuối cùng mẹ  tôi cũng nhận ra tình thế  bây giờ là gì, liền giải thích:“Cháu đừng hiểu lầm, Tiểu Tống ạ, Tần Khanh nó có đi xem mặt lúccháu đã tới đâu, ngay sau hôm nó về nhà là đi đấy chứ”.

Hu hu, mẹ, xưa mẹ  toàn làm người áp bức, nay đừng làm ngườitrung gian chứ, thế này không phải là càng nói càng chết sao?Quả nhiên, Tống Tử Ngôn vừa nghe thấy xong thì giọng cũng nhãora tới mức vắt ra được nước: “Hôm sau? À, Tần Khanh, anh có nênkhen em hành động nhanh không nhỉ?”. Mẹ  tôi vẫn chưa thèm nhận ra tình hình bây giờ, còn xen vào giảithích: “Cái này cũng không thể  trách nó được, lúc ấy nó còn nghĩchia tay hẳn với cháu, cả đời này không gặp lại nhau nữa cơ mà”. Mẹ! Mẹ hối hận năm ấy đẻ  ra con nên giờ muốn mượn tay Tống TửNgôn giết chết con sao!!!“Cả đời này không gặp lại nhau?”. Tống Tử Ngôn nhắc lại lần nữa,mỉm cười! Hắn nở nụ cười kinh dị, “Rất tốt”. Tôi vội vàng bịt tai lại, quá quá quá quá quá quá đáng sợ! Mẹ, saunày con phải ngủ với mẹ  mới được! Không thì không cần gặp ácmộng, chỉ cần thoáng nghe thấy hai chữ này thôi cũng đủ dọa con sợchết khiếp rồi!!!Cuối cùng mẹ tôi mới nhận ra thực chất mình càng giúp càng phá, imluôn. Tống Tử Ngôn lễ  phép hỏi: “Cô, cháu có chuyện muốn nói với TầnKhanh, có tiện không ạ?”. Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng nhìn mẹ, giọng run rẩy:“Mẹ, con là cục thịt hơn hai mươi năm trước mẹ đẻ ra đây mà…”. Mẹ  nhìn tôi, rồi nhìn sang Tống Tử Ngôn, cuối cùng cười cười, nóivới hắn: “Cứ tự nhiên”. Tôi thực không thể tin được, bà mẹ chuyên ngược đãi tôi đứng trướcsự ngược đãi càng lúc càng nặng nề  của Tống Tử Ngôn lại có thểbán con gái cầu vinh! Tống Tử Ngôn đưa tay kéo tôi đi, tôi kéo kéoáo mẹ  như trẻ  con, “Mẹ! Mẹ  không thể  đối xử với con như thếđược! Con là con gái duy nhất của mẹ, là áo bông nhỏ thân thiết củamẹ đó!!!”. Mẹ  tôi thoáng sững người, quả nhiên không đành lòng mở to mắtnhìn con gái bị người ta kéo đi, mẹ tôi… quay mặt sang chỗ khác…Tôi như người chết đuối vơ bừa lấy một cọng rơm, quay sang cầu xingã photoshop cứu mạng. Chẳng biết là muốn lấy tôi làm vợ thật, haylà muốn thể  hiện phong độ đàn ông, gã ta không phụ lòng mong đợicủa quần chúng, đứng bật dậy: “Chờ một lát!”. Sắc mặt Tống Tử Ngôn càng khó coi hơn, lạnh lùng liếc một cái:“Có chuyện gì?”. Khí thế  bật người đứng dậy của gã đột nhiên nhũn xuống, vẻ  mặthùng hổ ban nãy vèo cái chuyển thành cười nịnh nọt, lắp bắp nói:“N… Nếu đã tới rồi, thì uống chén rượu mừng…. rồi hãy đi”.

Xem ra không phải chỉ  mình tôi là kẻ  xu nịnh, mà là khí thế  củaTống Tử Ngôn quá ép người, ai ở trước mặt hắn cũng tự độngchuyển sang chế độ nịnh nọt!Tôi bị kéo đi xềnh xệch, ra khỏi khách sạn thì dừng lại. Đang trưa, ngoài trời nắng rất gắt, khiến người ta không mở mắt ranổi. Tống Tử Ngôn đứng trước mặt tôi, quay lưng lại với hướngnắng, tôi nheo mắt vì chói, chỉ nhìn thấy đường viền mặt hắn…Thật kinh dị!Hắn ta còn bình tĩnh nói: “Chúng ta mang hết chuyện cũ ra xé t lạilần nữa”. Tôi cười giả lả, vội vàng quan tâm: “Không cần phiền phức thế đâu,đời người có rất nhiều chuyện đầy ý nghĩa còn chờ chúng ta…”. Từ “làm” còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị tiếng cười nham hiểmcủa hắn dọa cho chết khiếp, nuốt ngay vào bụng.

Hắn chậm rãi nói: “Lúc đầu em chỉ nghe người ngoài nói lung tungđã tạt nước vào mặt anh, ném nhẫn anh tặng đi, rồi chạy về nhà”. Tôi cúi đầu. Hắn lại kể  tiếp: “Ngày hôm sau, lúc anh còn phải sắp xếp chuyệncông ty để chạy tới đây thì em đã nhanh chân đi xem mặt”. Tôi cúi đầu xuống còn thấp hơn cả ngực. Hắn vẫn chưa chịu tha cho tôi: “Lúc anh tới thì em tìm đủ cách làmkhó anh, làm sao cũng không chịu quay lại”. Thực sự là tôi đã sắp quỳ xuống rồi. Hắn cười nhạt, “Hóa ra đã tìm được người cầu hôn rồi, thảo nàosáng nay vui thế, bừng bừng khí thế ra khỏi nhà”. Tôi gần như quỳ rạp dưới đất…Còn chưa đè nát hoa cỏ dưới chân đã bị hắn xách cổ lên, ké o ra phíacổng khách sạn. Tôi hoảng hốt: “Gì đó?”. Hắn không thèm quay đầu lại: “Không phải em muốn kết hôn à?Anh đáp ứng ngay cho em”. Tôi đơ người, hắn quay lại cười mờ ám:“Không muốn à?”. Đương nhiên là không rồi! Nhưng dựa vào công phu hiện giờ của tôi,đương nhiên là đành vuốt xuôi: “Không phải, không phải, chỉ là…tuy bố mẹ  em đã gặp anh rồi, nhưng bên nhà anh, em còn chưa quađó bao giờ mà”. Hắn thản nhiên ngắt lời tôi: “Không cần lo, đã gặp qua hết ngườitrong nhà rồi”. 

Tôi nghĩ ngợi, ông bà nội hắn, bố mẹ  hắn đúng là tôi đã vô tình gặphết, nhìn lại bộ dạng thản nhiên, nắm chắc mọi chuyện trong tay củahắn, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ: Không phải hắn đã có dự địnhtrói người sớm tới thế chứ?Ngồi trước bàn tiếp dân màu đỏ ở phòng dân chính, tôi càng thấmthía, càng giác ngộ. Nhìn tờ giấy trước mặt, tôi khóc, nhân lúc tôichạy trốn hắn đã mang hết cả hộ khẩu với chứng minh thư tôi bỏquên ở nhà hắn đến đây, có lẽ hôm nay tôi không thoát được số kiếpphải chuyển từ hoang dã sang bị nuôi rồi!Vừa nghĩ thế  đã không kìm được niệm một ngàn lần câu, trên đờinày chẳng có gì vui. Bà cô ngồi ở bàn tiếp dân đối chiếu chứng minh thư, hộ khẩu, lại xácnhận hai người trong ảnh, rồi nhìn lại giấy tờ đã điền xong xuôi, cầmdấu định đóng xuống, rồi lại nghi ngờ nhìn tôi đang nhăn nhó mặtmày, “Cháu gái này, cháu… là tự nguyện phải không?”.

Tống Tử Ngôn cất giọng lạnh như băng đáp: “Cô ấy tự nguyện”. Tôi mếu máo không dám phản đối. Bà cô đúng là có chút nhiệt tình của người đầy tớ nhân dân, đặt condấu xuống, nghiêm túc nhìn tôi: “Nếu cháu không muốn thì cứ nóithẳng ra, không phải chịu sự uy hiếp của bất cứ ai cả, đã có pháp luậtbảo vệ”. Tay Tống Tử Ngôn “nhẹ  nhàng” đặt lên tay tôi, cười đến là “dịudàng”, “Nói cô ấy nghe , em tự nguyện”. Tôi run run, vội vàng gật đầu. Bà cô kia chăm chú nhìn tôi, thở dài một cái, rồi lại cầm lấy con dấu.

Nhìn con dấu cách tờ chứng nhận càng lúc càng gần, càng lúc cànggần, tới khi con dấu sắp chạm vào mặt giấy, tô i quyết vùng lên chốnglại vì nửa đời còn lại của mình, hô to: “Cháu không kết hôn!”. Bà cô kia ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt phụ nữ nhân dân đượcgiải phóng. Tống Tử Ngôn quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt nếu không dọa chếttôi sẽ đền mạng liền. Im lặng một lúc lâu, mặt hắn cứng đờ, hỏi: “Em không muốn kếthôn, hay là không muốn kết hôn với anh?”. Tôi cúi đầu lắp bắp: “Em chỉ là… không muốn kết hôn bây giờ thôi”.

Cơ mặt hắn giãn ra, nhưng ánh mắt vẫn trói chặt tôi: “Là vì còn trẻquá sao?”. Tôi lắc đầu. Hắn lại hỏi: “Là vì không được chơi nữa?”. Tôi lại lắc đầu. Bà cô kia cũng hỏi: “Hay là không nỡ rời xa bố mẹ?”. Tôi vẫn lắc đầu. Bọn họ cứ hỏi mà chẳng câu nào đúng, tới cả lý do luyến tiếc thànhphố cũng đem ra, tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy. Cuối cùng Tống TửNgôn không nhịn được: “Thế cuối cùng là vì cái gì?”. Tôi chọc chọc hai ngón tay vào nhau, phụng phịu: “Cô dâu hôm nayăn mặc rất đẹp…”. “Thì sao?”. Hai người kia cùng hỏi. Tôi ai oán: “Giờ em béo thế  này, mặc áo cưới vào chắc chắn là nhụclắm, hay chờ em giảm béo rồi hẵng kết hôn nhé ?”. Nói xong, tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn mong chờ thì thấy vẻ  mặt haingười kia đã hoàn toàn thay đổi, mấy cái sọc đen cứ chảy dài trênmặt. Thật lâu sau, bà cô kia mới bình thường trở lại, nhưng ánh mắtnhìn Tống Tử Ngôn từ đề  phòng chuyển thành cảm thương sâu sắc,cũng chẳng thèm nhìn tôi, lập tức mở tờ đăng ký ra, cộp cộp hai cái,đóng dấu chứng nhận lên luôn…Đầy tớ của nhân dân đã chà đạp lên ước mơ của nhân dân lao động làtôi đây, cầm được chín tệ hối lộ của lũ tư bản, rồi dùng hai tờ giấy đỏbán tôi đi!!!Tôi gửi gắm toàn bộ hy vọng vào bố ruột, mẹ ruột của tôi, dù sao họcũng sẽ  không chịu nhìn đứa con gái đã cực khổ sinh ra thành vợngười khác như thế  đâu. Tôi nham hiểm nghĩ tới bộ dạng của TốngTử Ngôn khi bị vạch trần chân tướng, bị mẹ  tôi đuổi thẳng ra khỏinhà. Nhưng về  tới nhà, hắn chẳng nói tiếng nào. Hắn không nhắc tớichuyện gì thì tôi biết nói ra sao đây, cũng không thể  nói huỵch toẹtra với mẹ, rằng hôm nay sau khi chia tay mẹ  được bốn mươi lămphút ba mươi bảy giây thì con gái mẹ đã kết hôn rồi. Thế nên, tôi chỉcó thể “im lặng là vàng”. Nhìn Tống Tử Ngôn vẫn quyết ngậm miệng, bố mẹ  vẫn bị che mắt,thấy sóng to mà chẳng sợ hãi, tôi không khỏi tự cảm thán. Trình tựkhác không đúng thì bỏ đi, không ngờ ngay cả kết hôn mà cũng phảilén lút như thế này!!!Tôi mang bộ mặt ai oán đi nấu cơm tối, ngồi vào bàn chậm rãi ăntừng miếng, từng miếng một. Mẹ tôi vẫn sắm vai thiên vị như trước,gắp thức ăn cho Tống Tử Ngôn.

Tống Tử Ngôn vẫn lễ  phép như cũđáp lại: “Cảm ơn mẹ”. “Cạch!”. Động tác thu đũa của mẹ  tôi bị lỗi, tay bà trống trơn, đôiđũa lăn tròn trên bàn rồi rơi xuống đất. Tiếng vang đủ đánh thức mẹtôi đang trong tình trạng hóa đá bình thường trở lại, bà chớp mắt mấycái, lắc lắc đầu rồi mới run rẩy hỏi Tống Tử Ngôn: “Cậu… cậu vừagọi tôi là gì?”. Tống Tử Ngôn vẫn bình tĩnh, bình tĩnh uống một ngụm nước, bìnhtĩnh nhìn ba người chúng tôi, cuối cùng bình tĩnh tuyên bố: “Con vàTần Khanh, chiều nay đã kết hôn rồi”. Mặt nước lặng sóng đột nhiên nổi trận phong ba, mẹ  trợn tròn mắtnhìn tôi vẻ  không tin nổi: “Con gái à! Xã hội trung thực, mẹ  màycũng rất đáng tin nha. Con chỉ vì mấy tệ tiền trang điểm mà bất chấptất cả sao?”. Tôi bị ánh mắt đau khổ và câu hỏi đau đớn của mẹ  hạ gục! Sao mẹtôi có thể rút ra kết luận hùng hồn thế kia chứ?Mãi tới khi tôi đã lấy lại được tinh thần thì bố mẹ đã bắt đầu hăng háithảo luận với Tống Tử Ngôn cả đống việc, ví dụ như tiệc cưới, kháchmời, nghi lễ. Chẳng có tí tức giận vì con gái mình bị dụ dỗ cả! Thậm chí ngay cảđứa con gái bị dụ dỗ của mình tức giận cũng làm như không thấy!Sau N lần phản đối yếu ớt không thành công, nhìn cảnh bọn họ bỏ lơđương sự, tự tiến hành đàm phán ba bên, tôi không khỏi cảm thán…Hóa ra tôi ở nhà lại không được yêu thương đến thế, cái “recyclebin” Tống Tử Ngôn vừa xuất hiện một cái, bố mẹ đã thẳng tay nhanhchóng “delete” tôi rồi. Trải qua ba ngày thương lượng, “vi tính” của tôi và “recycle bin”cũng ký được thỏa thuận với nhau. Nghi thức cưới được bên nhà trai tổ chức, còn ảnh cưới do bên nhàgái chụp. Mẹ tôi nói hồi trước chỗ ấy là nơi chụp bức ảnh chung đầutiên của ông bà ngoại, bức ảnh cưới đen trắng hồi đó của bố mẹ cũngchụp ở đó, cứ cho là một di sản văn hóa tinh thần không thể  quênhoặc thiếu của gia đình chúng tôi đi. Hôm sau tới đó mới phát hiện, cửa hàng chụp ảnh bé tẹo ngày xưagiờ đã thành ảnh viện lớn, chọn được kiểu dáng váy áo ưng ý, chúngtôi mới bắt đầu chụp. Phần hậu kỳ có thể  photoshop ảnh, thế  nênkhông cần lo cho cái eo bánh mì của tôi, còn có mấy bộ váy rõ đẹp,tôi đành từ bỏ sự ấm ức không cam lòng qua một bên, lại thêm TốngTử Ngôn chịu phối hợp trước ống kính, tôi chụp ảnh cũng khá là“happy”. Từ trong nhà tới ngoài trời, chụp hết ba ngày, khi tấm ảnh cuối cùngđã chụp xong, khi tôi vào phòng thay đồ thì bà chủ ảnh viện cũng đitheo. Nghĩ tới mấy con số long lanh trên bảng giá, tôi hùng hổ liếc bàta một cái đầy oán giận, sao bà không đi ăn cướp.

Không ngờ bà tanhìn thấy, còn đi lại chỗ tôi. Tôi toát mồ hôi hột, không lẽ  bà ta định làm khó dễ  cho phần chỉnhsửa hậu kỳ ảnh của tôi? Nhưng bà ta còn tươi cười vui vẻ, tay cầmmấy tờ giấy, bắt chuyện với tôi: “Cô Tống”. Kiểu xưng hô này có chút gượng gạo, tôi gật đầu cười. Bà ta nói: “Chuyện là thế  này, ảnh cưới của cậu Tống chụp nhìn rấtđẹp, sắp tới ảnh viện chúng tôi định làm một bộ ảnh cưới mới, chonên muốn…”. Câu đầu tiên khiến tính tự mãn của tôi bay cao bay xa, không kìmđược sung sướng: “Nên muốn mời chúng tôi làm người mẫu, chụpthêm một bộ nữa phải không?”. Bà chủ nhìn tôi, mắt lóe lên, nói: “Phải, chúng tôi nhất định sẽ  trảtiền thù lao”.

Vừa có ảnh cầm tay, lại có tiền bỏ vào túi, quá tốt, tôi vội vàng gậtđầu: “Được”. Bà ta hơi ngập ngừng: “Chúng tôi đã hỏi qua cậu Tống, nhưng cậuấy không đồng ý”. Tôi ưỡn ngực, dõng dạc: “Tôi quyết là được”. Bà chủ lắc đầu: “Cái này cần chữ ký của đương sự”. “Không phải tôi cũng là một trong hai đương sự sao?”Ánh mắt bà ta lại lóe lên một chút, đắn đo: “À… cái chính là cậuTống đồng ý cơ”. Tôi cầm tờ hợp đồng trong tay bà ta, vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, cứđể đó cho tôi”.

Vào phòng chờ, tôi đặt tờ hợp đồng xuống trước mặt Tống Tử Ngôn,ngọt nhạt nói kiểu như dỗ trẻ con: “Ký đi, ký đi”. Hắn cau mày: “Mấy người ấy tìm em à?”. Tôi khoe khoang: “Đó là chuyện đương nhiên, ảnh của em độc đáotuyệt đẹp khiến bọn họ đã nhìn qua ngàn người mà vẫn động lòng,cứ năm lần bảy lượt mời em làm người mẫu, tốn biết bao nước bọtem mới miễn cưỡng đồng ý đó”. Hắn liếc nhìn tôi, chậm rãi nói: “Có phải em hiểu nhầm gì không?”. Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Em hiểu nhầm cái gì? Anh coi đây làchuyện tốt đi, chúng ta chụp ảnh, người ta lại trả tiền, em đang nghĩcho anh đấy”.

Hắn hờ hững: “Không cần”. Bực quá đi mất, tôi kéo tuột mặt nạ vợ hiền xuống, bày tỏ trắng trợnmong muốn của bản thân: “Bộ ảnh của bọn mình em mới được mặccó mấy bộ thôi, mà váy cưới trong đây nhiều thế này, bộ nào em cũngmuốn mặc hết, em cũng đâu ép anh phải chụp với em đâu. Giờ vừahay có cơ hội này, anh chiều em chút đi”. Phản ứng của hắn trước giọng nũng nịu và ánh mắt chờ mong của tôilà đứng bật dậy, nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Cũng muộn rồi, về  sớmđi”. Tôi bĩu môi, vươn tay định cầm túi, nhưng ánh mắt lại rơi trên nhữngbộ váy cưới dưới ánh đèn rực rỡ mình còn chưa kịp mặc, nào đỏ, nàotrắng, nào hồng. Chân tôi bước đi không nổi, lại ngồi xuống, lẩmbẩm như ma nữ: “Có người suýt chút nữa đã kết hôn một lần rồi,ảnh cưới cũng được chụp rồi, giờ sao lại là trong trắng kia chứ, làmsao hiểu được người cả đời chỉ kết hôn một lần duy nhất. Trước đâyngười ta đã chụp một lần rồi, giờ lại chụp lần nữa, làm sao đảm bảođược sau này không chụp lần thứ ba, thứ tư kia chứ, lễ phục cứ thayhết bộ này tới bộ kia, đương nhiên không chịu tốn công sức chỉ vìmột lần này rồi, ừm, mình có thể hiểu mà, mình hiểu hết rồi…”. Tống Tử Ngôn quay lại, giọng hơi mất tự nhiên: “Em lại nói vớ vẩncái gì đó?”. Tôi không nhìn hắn, giọng yếu ớt như u hồn quỷ nữ: “Đây chỉ là lolắng khi kết hôn lần đầu thôi, nếu em có thể giống như người ta, coikết hôn như trò chơi, cùng lắm là chơi lại từ đầu, thế  thì đã khôngphải tính toán chi li chỉ vì mấy bộ váy rồi, dù sao cũng đâu phải chỉchụp một lần…”. Hắn lại ngồi xuống, nghiến răng trèo trẹo: “Không phải anh đã nóicho em hiểu hết rồi à”. Tôi gật đầu: “Thì hiểu rồi đó, nhưng anh cũng biết mà, em là điểnhình cho những con người nhỏ nhen khó chữa. Khó đảm bảo hômnào đó sẽ không giở lại chuyện cũ, anh đừng để tâm, cứ để một mìnhem từ từ mục nát trong góc tối đi”. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn tôi, tôi giả bộ như không thấy, t iếp tụcquyết chí làm ma nữ chập chờn. Cuối cùng, hắn thở dài, cầm lấy hợpđồng, đọc qua mấy lần, rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng trở nêntính toán: “Anh ký, nhưng sau này em đừng nhắc lại những chuyệnnày nữa”. Tôi giả ngơ: “Cái nào?”. Mặt hắn xị xuống. Tôi cuống quýt gật đầu: “Được, được, được”.

Tuy bị mất đi một điểm để  có thể  uy hiếp hắn, nhưng có thể  chụpđược ảnh đẹp, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Tôi mặc lại bộ váy cưới ban nãy ngồi yên chờ, cả đống người trongphòng hóa trang đều vây quanh một cô người mẫu, chẳng ai thèmquan tâm tới tôi. Lát sau, có người đi vào kêu cô người mẫu kia rachụp ảnh, tôi cũng tò mò chạy theo coi thì thấy Tống Tử Ngôn cùngcô ta đi vào chỗ chụp. Tôi ké o một người bên cạnh lại, hỏi: “Có… cóphải nhầm rồi không? Người mẫu nam có phải là người đó không?”. Người kia lơ đãng đáp: “ Cậu Tống đó không phải người mẫu bênchúng ta mới mời sao, tuy chỉ là khách thôi nhưng khí chất đúng làkhông tệ  chút nào. Nhưng vợ anh ta cũng rộng lượng thật, chỉ vì títiền thôi mà để cho chồng mình chụp ảnh cưới với người khác”.

Tôi hóa đá, mãi s au mới hiểu, chẳng trách ánh mắt bà chủ kia cứ lóelên như thế, hóa ra bà ta chỉ muốn mời một mình Tống Tử Ngôn làmngười mẫu, căn bản là tôi chẳng có miếng nào! Nhìn về  chỗ chụpảnh, cô người mẫu kia đang tựa vào người Tống Tử Ngôn, còn đặtmột tay lên vai hắn nữa chứ. Tôi hừ một tiếng, chạy vọt vào, đẩy côta ra, bám lấy Tống Tử Ngôn như gà mẹ: “Không được chụp!”. Cả đám người dừng lại, nhìn tôi ngạc nhiên, chỉ có Tống Tử Ngôn làtrưng bộ mặt sẽ  biết tôi như thế  này, cười khẽ  với tôi. Phó nháy từtrong tấm vải đen ló đầu ra: “Cô là ai hả? Đừng có gây rối ở đây”. Tôi dang hai tay cố sức che lấy Tống Tử Ngôn, tuyên bố chiếm hữu:“Tôi là ai à? Tôi là vợ anh ta!”. Mắt Tống Tử Ngôn cong lên, vỗ nhè nhẹ  lên bàn tay tôi còn bámtrên cánh tay hắn. Được tiếp thêm sức mạnh, tôi chất vấn: “Cóngười như các người sao? Tôi còn mặc váy cưới mà các người đã tómlấy chồng tôi ghép đôi với người khác rồi!”. Phó nháy chẳng biết trả lời sao, tôi kéo tay Tống Tử Ngôn đi rangoài, chưa ra tới cửa, bà chủ đã đi tới, câu đầu tiên đã khiến tôi phảikhựng lại:”Hai người không thể đi, hợp đồng đã ký rồi”. Đó là vì tôi bị mấy lời nhập nhèm của bà ta lừa, tôi nổi giận: “Pháhợp đồng thì làm sao?”. Bà ta thả lại hai từ: “Đền tiền”. Chỉ hai từ này thôi đã kéo tôi vào biển lửa ngùn ngụt ngay lập tức,hình ảnh cao lớn của tôi cứ từ từ co lại, co lại, co lại, thành một chấmđen. Tống Tử Ngôn bước lên trước, kéo tôi ra đằng sau, nói đềuđều: “Tiền phá hợp đồng với tiền chụp ảnh thanh toán cả thể đi”.

Lúc ra khỏi ảnh viện, tôi ầng ậng nước mắt, nghĩ tới mớ tiền phải bỏra đó, tôi e dè hỏi hắn: “Tống Tử Ngôn, anh không trách em chứ”. Hắn lắc đầu, chỉ nhắc nhở: “Sau này làm chuyện gì thì cẩn thận mộtchút”. Hắn vừa nói tôi liền nhớ ra, tôi lơ mơ không đọc hợp đồng, nhưnghắn thì đọc mà, kẻ  cáo già như hắn sao có thể  tùy tiện ký được, tôihỏi lại:“Có phải ngay từ đầu anh đã biết sẽ như thế không?”. Dưới ánh mắt hồ nghi của tôi, hắn thản nhiên gật đầu, chẳng tráchsao hắn lại nghe lời tới thế, còn hại tôi nghĩ mưu đồ của mình thànhcông, hóa ra là bị người ta tính kế  giăng bẫy, mất mặt thì không nóilàm gì, còn hai tay dâng nhược điểm để hắn có thể nắm thóp… NhìnTống Tử Ngôn cứ nhơn nhơn, tôi thương cảm vô ngần, dựa vàochuyện chiều nay thì tới ngày nào, tháng nào, năm nào tôi mới cóngày lật ngược tình thế  cơ chứ! Lúc về  nhà, tôi cúi đầu suy nghĩ, đithẳng vào phòng, mẹ  tôi cũng đi theo, câu hỏi đầu tiên là: “Lại bịmắc bẫy hả?”. Tôi sụt sùi: “Mẹ, mẹ chắc chắn không định giữ con thêm hai năm đểnâng cao đẳng cấp của con một chút à? Giờ mà gả con đi, con chắcchắn là tới khúc xương mẩu da cũng chẳng còn đâu”. Mẹ  tôi than thở: “Mẹ  với bố mày chẳng phải cũng sợ đêm dài lắmmộng sao”. Tôi không hiểu: “Giờ ly hôn dễ  thế, chỉ cần hắn có ý gì khác thì cókết hôn hay không cũng có khác gì đâu”. Mẹ  gõ đầu tôi: “Mẹ  không lo Tiểu Tống, chủ yếu là địa vị của màythôi”.

Nhắc đến địa vị, tôi chỉ hận không thể  ngồi thu lu trong góc mà vẽvòng tròn: “Mẹ nghĩ giờ con có địa vị sao?”. Nhìn đôi mắt thất thần của tôi, mẹ cũng im lặng. Chỉ còn một luồng gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá vàng, báorằng đã tới mùa hoa tàn lạnh lẽo…Một lát sau, mẹ  tôi mới nói: “Dù có là thủ hạ của địa chủ thì ngườihầu với tá điền cũng khác nhau, tuy số phận bị áp bức là không tránhkhỏi, nhưng chúng ta cũng nên nghĩ cách nâng địa vị của con lên caomột chút”. Bà hỏi: “Tỉ lệ sau này con có thể tóm được nhược điểm của cậu ta làbao nhiêu?”. Tôi nhe răng: “Không…”. Bà lại hỏi: “Tỉ lệ sau này con không sợ chết, cứ chạy về đây như lầnnày, lại còn làm khó cậu ta là bao nhiêu?”. Tôi nhếch mép: “Không…”. Mẹ  xoa xoa đầu tôi: “Cho nên nói giờ là đỉnh cao nhất trong lịch sửcủa con rồi, giờ mà kết hôn thì còn có thể  trá hình tá điền, để  lâuthêm chút nữa thì chắc con biến thành người ở rồi”. Tôi ngẫm nghĩ, quả nhiên là thế, lập tức vứt bỏ luôn thành kiến vốncó với mẹ già, nhìn bà vô cùng sùng bái: “Mẹ, mẹ nghĩ xa thật đó”. Mẹ  cười: “Ai cũng bảo đàn ông là cổ phiếu, nhưng thực ra phụ nữmới là cổ phiếu. Làm một người phụ nữ hiểu người đương nhiên làquan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải hiểu rõ mình, hiểu đượckhi nào giá trị mình lên cao nhất để tung ra”. Đợi tới khi ảnh chụp đã được rửa ra, chọn tấm ưng ý rồi gửi lại chobên kia, cổ phiếu là tôi đây cam tâm tình nguyện theo cổ đông quayvề. Ngày trở về, Tống Tử Ngôn vội vàng chuẩn bị hôn lễ, tôi vộivàng đi giảm cân, quyết tâm nhịn ăn thành một thục nữ yểu điệutrước lễ  cưới. Hôm nay, đương lúc ngồi ôm bụng đói sôi sùng sục ởnhà coi ti vi thì di động đổ chuông, tôi lơ đễnh nhận điện thoại, bênkia là giọng nói của Tóc Vàng đã lâu không gặp: “Tần Khanh, tôinghe nói cô đã về rồi, phải không?”. Vừa nghe đã thấy bực mình, tôi gom chút sức lực còn lại hét lên:“Này, cậu đúng là đồ xấu xa, hôm đó tôi hỏi cậu đã ly hôn chưa, cậucứ nói chưa kết hôn thì không được à, hại tôi bây giờ từ thiếu nữtuổi thanh xuân biến thành thiếu phụ, cậu phải chịu trách nhiệm đó!Tôi tin tưởng cậu thế, sao cậu lại đào hố cho tôi nhảy vào chứ?”. Điều đáng thương là, cuối cùng Tống Tử Ngôn đã lấp đất.

Im lặng một hồi lâu, cậu ta mới nói, nhưng cũng không phải câu trảlời: “Tôi gọi tới để tạm biệt cô”. Tôi sửng sốt: “Cậu muốn đi đâu?”. Dường như cậu cười khổ, tiếng thở rất nhẹ  vang lên: “Về Mỹ, có lẽsau này không quay lại đây nữa”. Đầu óc tôi chao đảo, vội vàng hỏi lại: “Khi nào bay?”. Cậu ta nói: “Ba rưỡi chiều nay”. Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng mười phút nữa thôi,tôi sốt ruột: “Sao giờ cậu mới gọi điện chứ?”. Tóc Vàng cười: “Sợ cô đi tiễn tôi”. 

Tôi hét vào điện thoại: “Sợ cái đầu cậu ấy, cậu cứ chờ ở đó đi, giờ tôiphải đi đánh cho cậu một trận”. Vội vàng cúp máy, đi xuống lầu. Ở sân bay không chỉ gặp Tóc Vàng, mà còn gặp cả Triển Lộ, làm tôihơi mất tự nhiên. Trong suy nghĩ của Tống Tử Ngôn, họ đã chia tayrồi cũng không thể  coi là bạn bè, hắn cũng sẽ  không chủ động liênlạc với đối phương. Nhưng nếu có ngày đối phương có việc muốnnhờ giúp đỡ, nếu khả năng cho phép, không phiền hà thì chắc chắnhắn sẽ giơ tay cứu giúp. Không thân thiện, nhưng cũng không thất lễ, đây là phong cách hànhsự nhất quán của Tống Tử Ngôn. Nếu không phải những người màTriển Lộ quen biết sau khi về nước không nhiều lắm mới tới tìm hắnthì có lẽ hắn chẳng thể nhớ ra cô ta. Tuy cũng biết là thế, nhưng với Triển Lộ, tôi vẫn thấy khó chịu, vẫncó vọng tưởng cô ta sẽ  biến mất tăm trong phút chốc. Thế  nên chỉcứng đơ chào hỏi một câu đơn giản. Tuy mắt cô ta to hơn tôi, nhưnglòng dạ cũng hẹp hòi như tôi, chỉ cười đáp lại rồi nói với Tóc Vàng:“Hai người nói chuyện đi, chị đi trước”. Tóc Vàng gật đầu, cô ta mỉm cười với tôi, ra hiệu chút nữa thì tới chỗcửa đăng ký. Cô ta vừa đi, tôi liền trừng mắt nhìn chiếc ba lô to trên lưng TócVàng: “Sao cậu đi mà không nói trước một tiếng hả?”. Cậu ta chỉ cười, không đáp. Tôi cũng không hỏi tiếp, bóng lưng chập chờn của Triển Lộ cứ ẩnhiện, nhớ tới chuyện Tống Tử Ngôn từng nói Tóc Vàng hơi có xuhướng thích chị gái, tôi càng lo lắng hơn: “Không thì đừng về đónữa, chị cậu là người thân, còn ở đây cậu cứ coi tôi là người thâncũng được mà”. Cậu ta nhìn tôi một lát, cúi đầu: “Không giống đâu”. Tôi nhìn cậu ta cúi gằm mặt, mắt cụp xuống, đôi môi đỏ hồng, đây làkhuôn mặt trẻ  con tôi đã bắt nạt biết bao lần. Từ lúc tôi mới vàocông ty tới nay, thực ra lúc nào cậu ta cũng ở bên tôi, từ bữa tiệc đónnhân viên mới dở khóc dở cười tới tận giờ phút này. Nghĩ kỹ lại, mỗilần tôi ấm ức khổ sở, cậu ta đều ở bên tôi, từ lúc hung hăng bày tỏ ởbữa tiệc, tới lần gặp lại Tô Á Văn trong bệnh viện, cả lúc thảm hạichạy về từ Thanh Đảo và trong bữa tiệc rượu xa hoa cuối cùng. Mỗi khi tôi khổ sở thảm hại, cậu ta đều ở bên, giơ khuôn mặt trẻcon chịu ức hiếp chà đạp. Cậu ta là người bạn đầu tiên khi tôi vàocông ty, mắt tôi bỗng nhiên hơi ươn ướt, “Không đi được  không?Sau này tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa?”. Bỗng nhiên cậu ta nở nụ cười: “Tần Khanh, sao cô lại dễ bị lừa quávậy chứ?”. Tôi tròn mắt nhìn cậu ta. Dường như cậu ta rất vui: “Cô bắt nạt tôi ấy à? Tới giờ mà cô vẫncòn nghĩ mình bắt nạt tôi sao? Nói cho cô hay, là tôi lừa cô đó, mấykiểu ngây thơ vô tội dễ  bắt nạt là tôi giả bộ để  lừa cô đó, tôi vẫnmuốn thử xem người khiến Tống Tử Ngôn bỏ rơi chị tôi là ngườinhư thế  nào. Cho dù cô không biết, nhưng cuối cùng tôi đã lừa cô,nói Tống Tử Ngôn là anh rể tôi, hại cô tức tới mức đó, cô không nhớra sao?”. Tôi nhìn cậu ta, chẳng biết phải làm thế  nào. Gương mặt châm chọcthẳng thắn của cậu chẳng còn chút xíu thuần khiết vô hại ngày nào. 

Thấy tôi đờ người ra, cậu ta còn cố ý véo mặt tôi, kết luận: “Cô ngốcquá, ngay cả người lừa cô như tôi cũng chả thấy thỏa mãn chút nào,thế mới nói tôi ghé t nhất là quen với người ngốc”. Người trước mặt, khuôn mặt quen thuộc, nhưng tính cách xa lạ biếtbao, tôi không biết phải nói gì. Giọng nữ ngọt ngào giục người đăngký vang lên trong sân bay, chúng tôi đều ngẩng đầu nhìn hàng chữđang chạy liên tục trên bảng điện tử. Đó là chuyến bay của cậu ta. Nếu như bình thường, nếu khí thế  cậu ta yếu ớt, tôi sẽ  đánh cậu ta,nếu khí thế  cậu ta mạnh, tôi sẽ  thầm đánh cậu ta trong đầu, nhưnggiờ đã sắp tới lúc chia tay, trong lòng tôi chỉ còn đầy thương cảm,nhìn qua bảng điện tử rồi dặn dò như trẻ con: “Không quan tâm, tớinơi rồi nhớ phải chăm sóc mình thật tốt nhé”.

Cậu ta im lặng, chỉ cúi đầu khẽ  thở dài, lát sau đột nhiên ngẩng đầunhìn ra sau lưng tôi, sửng sốt kêu lên: “Tổng giám đốc?”. Tôi vội vàng quay người ra sau nhìn, bỗng nhiên tóc bị cậu ta kéo,đau, toàn thân ngã về phía trước, trên môi ấm áp. Đầu óc trống rỗng,tới lúc có phản ứng thì tên thủ phạm đã khoác ba lô đi tới cửa soátvé. Tôi nhìn theo ba lô của cậu ta lẫn vào trong đám người nhốnnháo, rất muốn nói lời tạm biệt, nhưng chẳng hiểu sao không thể cấtnên lời. Mãi tới khi cậu ta rẽ  vào góc khuất, không còn nhìn thấy bóng, tôimới quay người, chậm rãi đi về. Lúc ngồi trên xe taxi, di động trong túi tôi rung lên, hóa ra là tinnhắn của Tóc Vàng. “Có một câu nói thật chưa kịp nói cho cô biết. Dù không xem phim kinh dị, tôi vẫn luôn muốn nắm tay cô. Tạm biệt”. Suy nghĩ rối bời, không dám nghĩ tiếp, nhưng nước mắt đã rơi. Lúc về nhà, Tống Tử Ngôn đã về, hỏi: “Đi đâu thế?”. Tôi thả túi xuống, nói: “Đi tiễn Tóc Vàng, hôm nay cậu ấy ra nướcngoài”. Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của tôi, không hỏi nhiều, chỉ  “ừ” mộttiếng, rồi vào phòng ngủ. Trong lòng tôi bỗng xúc động, vội đi nhanhvào, ôm lấy hắn từ phía sau. Hắn không nhúc nhích, chỉ hỏi: “Làmsao thế?”. Tôi khịt mũi: “Không sao, chỉ muốn ôm anh một cái, thấy hạnh phúclắm”. Hắn không nói, chỉ đặt tay lên bàn tay tôi đang ở bên hông hắn, từ từsiết chặt. Tôi cúi đầu nhìn bóng hai chúng tôi ôm nhau trên sàn nhà, cảm độngbiết bao. Khi tôi đã đến bước này, mới phát hiện hóa ra anh vẫn ở nơi đây. Khi anh vô tình chờ tới ngày này, mới thấy tôi đã bước tới đó rồi. Không sớm chẳng muộn, không tương lai chẳng quá khứ, cứ đithẳng đến đó, đúng vào thời khắc tuyệt đẹp nhất. May mắn biết bao, chúng ta kịp gặp nhau; khó khăn biết bao nhiêu,chúng ta đã kịp học được phải quý trọng, không để vuột mất. Còn chuyện tổ chức hôn lễ ra sao, lần đầu tiên giữa tôi với Tống TửNgôn bùng nổ chiến tranh gia đình. Theo chủ nghĩa thực dụng của hắn mà nói, ngày ấy là cho bản thân,chẳng cần cho ai coi cả. Theo tư tưởng lãng mạn của tôi mà nghĩ, kết hôn là chuyện cả đờichỉ có một lần, cho dù làm xiếc khỉ, tôi đều hận một nỗi không thểkhiến cho cả ngàn người đều đổ ra đường. Tống Tử Ngôn chẳng chút mảy may đếm xỉa tới tâm tình của tôi,nhưng lúc ở nhà tôi, còn nể  bố mẹ  nên quyết định cử hành hôn lễ“đơn giản”. Cứ theo hiểu biết của tôi về  hắn, cái “đơn giản” đótuyệt đối là tiêu chuẩn thấp nhất, vì thế, tôi bèn ra đòn sát thủ, hômnào đó làm bộ vô tình gọi điện cho ông nội hắn. Hiệu quả ngay tứcthì, ba tiếng sau, hai chiếc xe dừng ở dưới lầu, bốn vị phụ huynh haiđời nhà họ Tống cùng lên sân khấu, mưu sự bí mật trong phòng vớiTống Tử Ngôn hồi lâu, ba tiếng sau mới ké o nhau đi ra. Khuôn mặtkhông giấu nổi niềm vui, ông nội quay sang hứa hẹn với tôi: “TiểuLiên, hôn lễ  của cháu cứ giao cho ông, đảm bảo là cháu sẽ  khôngquên được”. Nhìn sang khuôn mặt u ám của Tống Tử Ngôn bên cạnh, tôi còn giảbộ chớp mắt ngây thơ: “Sao thế?”. Hề  hề, gần mực thì đen, giờ đầu tôi quả nhiên cũng toàn ý nghĩ xấuxa. Tống Tử Ngôn nhìn ông nội đang vui vẻ  mặt mày rạng rỡ, nhìn tôirồi lắc đầu tỏ vẻ thông cảm: “Em sẽ hối hận đó”. Tôi tiếp tục chớp mắt giả vờ vô tội: “Anh đang nói gì?”. Tống Tử Ngôn vỗ vỗ đầu tôi, rất thương xót: “Có câu, tự gây oannghiệt không thể sống”. Mãi tới ngày tổ chức hôn lễ, tôi mới hiểu được tại sao hắn lại cảmthông như vậy, tại sao hắn lại nói ra câu ấy. Nhìn bốn vị phù dâu “như hoa” bên cạnh, tôi đâu chỉ hối hận khôngthôi! Tôi hận không thể  lao ra tóm lấy cái nơ ông cụ đeo, liều mạnghét to: “Cùng lắm là cưới nhau thôi mà, sao ông phải tìm tới bốn phùdâu, bốn phù rể hả? Nhiều người thế không tính, tuy cháu có nói phùdâu không thể  cao hơn cháu, không thể  gầy hơn cháu, không thểkiêu hơn cháu, mắt không thể to hơn cháu, môi không thể hồng hơncháu, tóc không thể  dài hơn cháu… nhưng ông có cần phải tìm tớibốn người xinh đẹp như hoa thế không hả?”. Tiếc là tôi không có dũng khí ấy, càng không có sức lực, bởi để  giữcho bụng trong ngày hôm nay phẳng lì, tôi đã nhịn ăn ba ngày rồi…Cái này gọi là không nỗ lực giảm bé o, hôn lễ sẽ bi thương. Giờ tôi đã đói tới mức tay chân mềm nhũn, mắt thấy sao bay…Thế  nên lúc ông nội Tống Tử Ngôn bày ra đủ cách xuất hiện trênsân khấu như xuống từ khinh khí cầu, bay ra với cái xích đu..., tôichỉ có thể  cụp đôi mắt thất thần để  ông cụ thấy khó mà lui, tronglòng thầm khóc lóc thảm thiết. Gia Cát Lượng vĩ đại không nghe lờihoàng thúc, hậu quả là Nhai Bình đại bại, Tống Tử Ngôn ơi, câuchâm ngôn kia của anh thật đúng, tự gây oan nghiệt, không thểsống!!!May là cuối cùng ông cụ cũng lược bỏ những tưởng tượng phim ảnhấy, tôi lập tức kéo tay bố đi lên thảm đỏ. Nhưng chẳng có chút lãngmạn nào, vì cả người tôi đang dựa hẳn vào người bố, để ông kéo tôiđi. Tới trước bàn làm lễ, bố tôi làm xong nghi thức bàn giao choTống Tử Ngôn, tôi ngã thẳng vào lòng Tống Tử Ngôn, thực hiệntriệt để tại gia “dựa” cha, xuất giá “dựa” chồng. Người dẫn chương trình quả nhiên là do ông nội mời tới, cũng lảinhải như lên cơn, thấy tôi đang đói tới sắp chết, còn đề  nghị muốnchơi mấy trò gì mà cắn táo ăn mì. Giữa tiếng người ồn ã, Tống TửNgôn cũng chẳng phản đối, chỉ nhìn anh ta mỉm cười nhẹ  nhàng, taonhã. Hắn cứ điềm đạm, nhẹ  nhàng cười như thế  một lát, người dẫnchương trình lau mồ hôi, tuyên bố: “Giờ tôi xin được tuyên bố, hônlễ bắt đầu.”Lần này anh ta không dám nói nhiều nữa, chỉ hai ba câu đã vào đề,tôi toàn thân bủn rủn, đầu óc trống rỗng, chỉ cầu cho lễ  cưới nhưhành hình này kết thúc nhanh chóng. Một chị phù dâu “như hoa” ởđằng sau biết điều đi qua, khéo léo đẩy đẩy, nói vào tai tôi: “Tới lượtcô phát biểu kìa”. Tôi nhìn lướt qua, thấy mẹ  đang ngồi đối diện với mình nắm tay lạithì tỉnh táo ngay lập tức!Hôm qua, hai mẹ  con ngủ cùng với nhau đêm cuối cùng. Mẹ  tôi âncần dạy bảo, lễ  cưới lần này nhiều nhân vật nổi tiếng có mặt, muốntôi nhất định phải nắm lấy thời cơ, nâng địa vị của mình lên một bậc. 

Mà biện pháp đơn giản nhất chính là tới lượt cô dâu phát biểu thì kểlại chuyện chú rể  theo đuổi mãnh liệt làm rung động trái tim thiếunữ ra sao, tôi cảm động trước tấm chân tình mới bằng lòng lấy anhấy. Như vậy sẽ hạ uy chú rể, nâng uy cô dâu, là đòn phủ đầu thứ nhấtsau lễ cưới của mỗi cô dâu!Lần tâm sự ấy khiến con nòng nọc bé nhỏ là tôi đây như tìm đượccuốn bí kíp võ công, nhanh chóng trở thành một con cóc to, bỗngthấy hưng phấn trong lòng, cùng mẹ  già nghiên cứu cả đêm mới viếtra được mấy trăm từ giải phóng con người tôi. Tôi vội vàng đứng thẳng, ưỡn ngực ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, mắtsáng như sao nhìn Tống Tử Ngôn và khách mời phía dưới, hắnggiọng bắt đầu đọc thuộc lòng: “Tôi và Tống Tử Ngôn gặp nhau ởtrường đại học, nhưng anh ấy là giáo viên, tôi là s inh viên”. Kháchkhứa ngồi dưới bắt đầu xì xào, dù sao chuyện tình thầy trò cũng hơihiếm, mà thầy giáo như Tống Tử Ngôn lại càng đáng phải lên án. Nhưng Tống Tử Ngôn chỉ hơi kinh ngạc, rồi sau đó cứ tủm tỉm cười. Tôi nói tiếp: “Sau đó Tống Tử Ngôn, lúc đó là thầy Tống hẹn tôi rangoài ăn, đi xem phim, còn lợi dụng thân phận của mình ép tôi sángnào cũng phải dậy sớm đi gặp anh ấy (chạy bộ)”. Tiếng xì xào bêndưới càng lúc càng to, ngay cả thị trưởng Tống cũng cau mày nhìnTống Tử Ngôn bằng ánh mắt không đồng tình, còn hắn chỉ  khẽnghiêng đầu, mỉm cười nghe rất chăm chú. Được bố chồng quan lớn ủng hộ, tôi sĩ khí ngất trời, tiếp tục tố cáo:“Sau này vào công ty, anh ấy lại lợi dụng quyền lợi của tổng giámđốc, ngày nào cũng sai tôi tới nhà rửa bát nấu cơm, còn tạo cơ hộicùng đi du lịch. Lúc tôi tạm nghỉ việc còn nhất quyết đi tìm, bắt tôiquay lại, còn dùng thủ đoạn ác độc ép tôi ở chung nhà. Tuy rõ ràng làanh giăng bẫy tôi, nhưng nhìn tấm chân tình thắm thiết nồng nànkhông thể  sống thiếu tôi của anh ấy, cuối cùng tôi cũng rung động,cứ để cho anh ấy bẫy”. Trước hàng loạt ánh mắt nhất trí “hóa ra anh là cầm thú” của quầnchúng phóng vèo vèo về phía chủ bẫy, Tống Tử Ngôn vẫn không đổisắc mặt, nụ cười vẫn dịu dàng, chỉ hỏi tôi: “Nói xong chưa?”.

Tôi gật đầu: “Xong rồi”. “Rất tốt”. Nụ cười trên môi hắn kéo rộng ra, “Đến lượt anh hỏi emvài chuyện”. Tôi nhìn hắn đề phòng, thầm nhủ những chuyện mình nói là sự thực,cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Được.”Ánh mắt hắn như thầm bảo em là đồ không biết tự lượng sức: “Ởtrường đại học, có phải em tỏ tình với anh trước không?”. Tôi phân bua: “Đó cũng vì bất đắc dĩ”. Hắn ngắt lời tôi: “Lúc vào công ty, có phải em ăn quá nhiều dọa đốitượng xem mặt của anh chạy mất không?”. “Em ăn nhiều…”. Cũng do bị anh ép…Hắn không cho tôi nói hết câu: “Lúc anh bệnh, có phải em là ngườiduy nhất ở công ty chạy tới thăm anh, còn cố ý xuống bếp nấu choanh ăn không?”. “Cơm em nấu…”, nhưng là nấu cho em ăn cơ. “Lúc vào phòng cấp cứu, có phải em thấy bệnh anh nghiêm trọng màsuýt khóc đúng không?”. “Em sợ…”, anh sẽ truy cứu tội bỏ đầy ớt của em…“Trước khi công ty đi du lịch, có phải em ủ rũ nói anh không đi thìem sẽ tiếc cả một đời không?”. “Có nói câu đó…”, nhưng đó là nịnh nọt mà. “Lúc đi du lịch, có phải em còn dành cả tháng lương mua áo sơ mitặng anh không? Ừm, đúng rồi, còn có một cặp đồng hồ tình nhânnữa…”. “Áo sơ mi với đồng hồ là em mua…”, nhưng không phải tặng, mà bịanh cướp lấy. Hắn liên tục ngắt lời, lần này cũng không là ngoại lệ, nhưng ánh mắtlóe lên vẻ thâm trầm: “Ở khách sạn Thanh Đảo, có phải em là ngườicởi áo anh trước không?”. Những người phía dưới hít vào một hơi, mặt tôi đỏ bừng bừng, giậtmình thon thót. Vừa hoàn hồn, liếc mắt xuống dưới thì thấy những ánh mắt khiểntrách đã chuyển từ người Tống Tử Ngôn sang tôi. Tôi căm giận nhìn Tống Tử Ngôn, bóp méo sự thực, đúng là bópmé o sự thực! Tôi là người đàng hoàng, thế  mà bị  đá tới tận đảoGia-va. Không phải anh sống ở nước ngoài suốt sao, sao lại học đượclối “đoạn chương thủ nghĩa(49)” của tiếng Trung thế hả?Không để  ý tới ánh mắt giết người của tôi, hắn tiếp tục trình bày:“Em viết kịch bản chuyện tình Hoàng Thế  Nhân và Bạch Mao Nữ,sau lại còn thừa nhận anh là Hoàng Thế  Nhân trong lòng em”. Ngừng lại một chút, miệng giãn ra, hắn tổng kết: “Cho nên, từ đạihọc tới công ty, vẫn là em muốn bẫy anh. Còn anh chỉ là cho em cơhội này thôi”. Tôi không thể  tin được, há hốc mồm nhìn gương mặt đại từ đại bicủa hắn, sốc tới nỗi nói không nên lời. Mà quần chúng không rõ chân tướng lại nhìn tôi bằng ánh mắt trangnghiêm, im lặng, khiến tay chân tôi cứng đờ, tra vào chiếc còng đạođức. To àn hiện trường yên tĩnh, rất yên tĩnh. Im lặng thật lâu, gã dẫn chương trình dở hơi cũng tỉnh tỉnh ra, đằnghắng giảng hòa: “Dù là chú rể bẫy cô dâu hay cô dâu bẫy chú rể cũngđược, càng bẫy càng khỏe, chúng ta hãy chúc phúc cho đôi vợ chồngnày bẫy nhau mãi, bẫy đẹp như gấm, sức bẫy vô biên, càng bẫy càngsay mê, bẫy tới đầu bạc răng long, mọi người có đồng ý không?”. Phía dưới hưởng ứng rầm rầm, nâng chén chúc mừng. Tôi nhìn Tống Tử Ngôn, ánh sáng của chùm đèn phủ lên khuôn mặtnhư làn sương sớm mai, có cảm giác không chân thực. Lòng tôithoáng rung động, chỉ cảm thấy rất quen, trong phút chốc bỗng nghinghi hoặc hoặc như Giả Bảo Ngọc: Không biết đã gặp nhau ở đâurồi? Ở thời điểm nào đó mà tôi đã quên, nhưng nghĩ thế  nào cũngkhông thể nhớ ra. Thấy tôi cau mày ngẫm nghĩ, hắn cúi đầu hỏi: “Sao thế?”. Rất muốn hỏi có phải vì cô ấy? Trước đây của trước đây, có phảichúng ta đã từng gặp nhau, nhưng lời tới miệng lại lười hỏi, nếu làtình sâu nghĩa nặng thì cần gì phải tính lần gặp gỡ ngày ấy, dù s ao thìkết quả cũng ngay trước mắt rồi, chung quy chỉ có mấy từ long trờilở đất:Chết! Sập bẫy rồi!

Ngoại truyện: Tại sao là cô ấy?  

Nơi đây là năm giờ sáng hãy còn mộng đẹp, ở nơi khác trên trái đấtmới bắt đầu cuộc sống về đêm. Có những người cứ theo thói quen của mình, quên bẵng mất thờigian làm việc, ngủ, nghỉ của đối phương. Tuy chỉ là mấy câu ngắn gọn, nhưng cũng đủ khiến cơn buồn ngủ củamột người bị đánh thức lúc sáng sớm bay biến hết. Tống Tử Ngôn châm thuốc, rít mấy hơi rồi dụi tắt.

Bực mình. Không chỉ vì bị di động đánh thức lúc sáng sớm, mà những chuyệnrắc rối hỗn độn cứ chất chồng trong lòng. Bực mình chẳng nói nênlời. Mặc xong quần áo, đóng cửa ra ngoài. Có lẽ  thói quen đã trở thành tự nhiên, tới khi hơi tỉnh táo, mới pháthiện ra mình vô tình lái xe tới trước cổng trường. Chạy xe một hồi, tâm trạng cũng đỡ hơn, giai điệu blue vang lêntrong xe. Hôm qua có hai tiết dạy, lại đọc tài liệu của công ty tới rạngsáng, giờ không khỏi thấy hơi mệt. Hắn nhắm mắt lại, gục đầu lêntay lái, chỉ định nghỉ một lát. Không ngờ lại thiếp đi, mãi tới lúc có tiếng cộc cộc mới thức dậy. Tống Tử Ngôn ngẩng đầu, ngoài xe , một cô bé đang gõ liên tục lêncửa sổ xe. Trời đã sáng, mặt trời bên ngoài đã lên cao, qua cửa kính màu xám,cô gái ngoài xe cũng không xinh lắm, mặc trang phục học sinh, trôngcũng hiền lành, mặt mày trông có vẻ  nhanh nhẹn nhưng cứ lờ đà lờđờ. Điển hình cho việc ngủ không đủ giấc, nhưng tình trạng tinh thần lạihưng phấn quá mức. Thoáng hiểu ra, bên ngoài trường có mấy quán inte rne t, s inh viênthường ra ngoài online thâu đêm, chắc cô bé này cũng là một trongsố đó. Tuy chuyện dạy học là việc bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy sinhviên như thế, Tống Tử Ngôn cũng cảm thấy chán ngán, chỉ khoát tayvề phía cửa kính xe, không để ý tới. Nhưng rõ ràng cô gái kia vô cùng nhẫn nại, tiếng cộc cộc cộc vẫnkhông ngừng vang lên bên tai. Tống Tử Ngôn mất kiên nhẫn hạ cửa kính xe, còn chưa kịp nói thìcô bé đã chìa một tay ra, mắt híp lại ra vẻ nịnh nọt: “Anh này, cho tôimượn chút tiền đi!”. Tống Tử Ngôn thoáng đờ người ra, lẽ  nào cô này… không phải làsinh viên? Là mấy đứa lừa gạt ăn nói trắng trợn?Cô bé nhìn hắn do dự, vội vã cướp lời: “Không cần nhiều lắm đâu,chỉ cần năm tệ là được rồi!”. Chỉ cần năm tệ…? Điều kiện kinh tế  trong nước kém như thế  sao?Tống Tử Ngôn nhe o mắt lại. Cô bé cuống quýt hạ giá: “Không cần năm tệ, thực ra ba tệ  rưỡi làđược rồi, ha ha, anh lái xe đẹp thế  này, không lẽ  không thể chomượn chút tiền còm sao?”. Nhìn đôi mắt thâm quầng mệt mỏi, nhưng vẫn cố  chớp chớp nịnhnọt. Tống Tử Ngôn lôi ví tiền, rút tờ một trăm tệ đưa qua. Cô ta là ai cũng được, đừng tới làm phiền hắn nữa. Cô bé nhận lấy tờ tiền, cảm ơn: “Cảm ơn anh, nhiều quá!”. Còn giơngón tay cái lên với hắn rồi mới quay đi. Nhìn bóng cô bé, Tống Tử Ngôn lắc đầu, đi lừa đảo đúng là phí cảkhí chất trong sáng. Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi, vừa hay có tiết dạyđầu lúc hơn tám giờ sáng. Cũng chẳng cần quay về, cứ chờ thêm mộtlát rồi lên lớp luôn, Tống Tử Ngôn quyết định, lấy di động ra gọi chogiám đốc Điền, dặn dò mấy câu, vừa cúp máy thì bỗng có tiếng gõbên cửa sổ xe.

Quay đầu lại nhìn, là cô bé kia. Cô cầm trên tay mấy túi nhỏ vẫy vẫy hắn. Cửa xe hạ xuống lần thứ hai, không cho hắn mở miệng, cô đã nhéthai chiếc túi vào trong xe. Hắn đành nhận lấy. Cảm giác nóng hổitrên tay khiến hắn phải nhăn mày: “Đây là gì thế?”. Cô bé như người vừa tặng vật quý: “Bánh rán cuộn trái cây và sữađậu nành!”. Rồi đưa lại một đống tiền: “Bánh rán cuộn trái cây hai tệ, sữa đậunành một tệ, tổng cộng là ba tệ. Chỗ này là chín mươi ba tệ, anh cómuốn đếm lại không?”Hắn mất kiên nhẫn: “Ý gì đó?”. Cô bé kia vui vẻ: “Cứ coi như mấythứ này là em mời đi, em tiêu của anh tổng cộng là bảy tệ”. 

Tống Tử Ngôn nhìn lại mấy cái túi y hệt của mình trong tay cô, ngắcngứ: “Cô đứng trên đường mượn tiền mua bữa sáng à?”. Cô bé không nhận ra giọng điệu mỉa mai của hắn, gật đầu như gàcon mổ thóc: “Hôm qua em quên đem tiền, hôm nay rõ là thảm, maycó người hảo tâm cứu vớt trong lúc đói kém hoạn nạn, xây dựng chủnghĩa xã hội khoa học hài hòa thật tốt!”. Nghe câu cảm khái xúc động của cô ta, Tống Tử Ngôn không còn gìđể nói. Cũng may cô bé không định nói chuyện nhiều: “Em cũng phải vềrồi, hôm nay phải ngủ bù mới được, chắc tối mai cũng phải thâu đêmtiếp, mai anh có ở đây không? Em trả anh tiền”. Tống Tử Ngôn không muốn nói nhiều, gật đầu theo: “Ừ”.

Thực ra hắn đã quẳng chuyện đó ra khỏi đầu ngay tắp lự. Mười ngàysau mới có một lớp tiết đầu, hắn tới sớm, khi đi qua con đường kiabỗng có tiếng người gọi, nhìn vào gương chiếu hậu thấy một cô gáiđang đuổi theo, vừa vẫy tay vừa gọi hắn. Hắn dừng xe, hạ cửa kính, cô bé vội vàng cúi thấp người xuống, thởhồng hộc: “Cuối cùng cũng đợi được anh!”. Tống Tử Ngôn ngạc nhiên: “Ngày nào cô cũng chờ ở đây à?”. Cô gái thành thật lắc đầu: “Không, hôm ấy tới nhưng anh không ởđó. Sau đó cứ cách hai ngày em mới tới một lần, còn nghĩ nếu nửatháng mà không gặp được thì sẽ  tham ô luôn số tiền ấy”. Nói xongcòn cười gian hai tiếng, rõ là bộ dạng tiểu nhân đắc ý, rồi gương mặtlại nhanh chóng ỉu xìu: “Hôm nay là ngày cuối cùng, ai dè rõ xui gặplại anh”

Với tư cách là cái người “rõ xui gặp lại” của cô ta, khóe miệng TốngTử Ngôn nhếch lên: “Thật không may”. Cô cười khổ, còn gật đầu the o, lại hỏi: “Anh có mười ba tệ không?”. Tống Tử Ngôn nghĩ một lát, lắc đầu. Mặt cô càng ủ rũ hơn, rút từ trong ví tiền ra một tờ hai mươi tệ:“Em cũng không có tiền lẻ, giờ bánh rán cuộn trái cây đã bán hếtrồi, cũng chẳng có chỗ nào đổi được”. Vẻ  mặt cô ấy thật sự quá s inh động, nhìn bộ dạng đấu tranh của cô,tự nhiên Tống Tử Ngôn thấy rất muốn cười, nhưng vẫn làm mặtnghiêm không nói gì. Cuối cùng, cô cắn răng, mắt sáng rực lên: “Vậy mười ba tệ  còn lạicoi như lãi là được rồi!”. Rồi chầm chậm, từ từ, chậm rãi, đưa tiền ra phía trước. Tống Tử Ngôn nhìn cánh tay nhích từng phân một, lại nhìn ánh mắtcứ dán chặt vào tờ hai mươi tệ  của cô, tự nhiên nổi lên ý xấu, muốnxem nếu mình nhận lấy tờ tiền này thì cô ấy… có khóc hay không?Nhưng tính cách xưa nay lạnh lùng, càng không có thói quen đùa vớingười khác, hắn chỉ thản nhiên nói: “Không cần, cô cứ cầm đi”. Chỉ một câu này thôi, trong chớp mắt đã khiến cả gương mặt cô bétỏa sáng, hai mắt mở to: “Thật chứ?”. Tống Tử Ngôn gật đầu. Cô vội vàng đính chính: “Thế  là giờ anh không cần, chứ không phảiem không chịu trả phải không?”.

Đã hám tiền thế  mà còn cứ đuổi theo trả tiền mãi. Nhìn cô hai mắtmở to, Tống Tử Ngôn vừa muốn bắt nạt, lại vừa muốn trấn an cô,nhếch miệng cười: “Là cô muốn trả mà tôi không cần”. Cô vội vàng lấy lại tờ tiền, cười tới híp cả mắt, rồi giơ ngón tay cáilên với hắn: “Tốt quá!”. Nhìn đôi mắt cong lên của cô, Tống Tử Ngôn mới nhớ ra mình đãgặp cô ở đâu. Trí nhớ siêu hạng của hắn hình như được dùng ở chỗkhác, đối với người, với xe cộ, với những kiểu xã giao gì đó khônggặp lại lần thứ hai hắn ít khi nhớ rõ. Nhưng vừa nhìn đã nhận ra có lẽlà vì đôi mắt cong lên khi cười của cô, cái điệu cười tự cho mình làthông minh khôn khéo. Nhưng nhìn rõ ngốc, nhưng không hề  khiến người ta thấy mất vui,mà vui tới mức rất muốn bắt nạt… để cô hiểu rằng thực ra mình rấtngốc…Ý nghĩ  khác thường xuất hiện khiến Tống Tử Ngôn thoáng giậtmình, nhưng hắn lại  ứng phó rất nhanh, vẫn thản nhiên: “Cònchuyện gì nữa không?”. Cô lắc đầu: “Không có, không có, anh mau đi đi”. Rồi đứng thẳngngười lên. Tống Tử Ngôn cũng quay lại, vừa nâng cửa kính xe lên đã nghe thấytiếng gõ cửa cộc cộc. Quả nhiên, lại là cô. Cô cầm một cái lọ nhỏ màu vàng, đưa vào, cười cười vẻ hối lỗi: “Emvẫn thấy khó chịu lắm, à… cái này là Xylitol, hôm trước em mới muađấy, mới ăn có mấy viên thôi, coi như là trả tiền đi!”. Tống Tử Ngôn vốn ưa sạch sẽ, việc ăn uống càng kỹ tính hơn,nhưng nhìn cái lọ tròn tròn, rồi lại nhìn khuôn mặt thẳng thắn đầy vẻchờ mong của cô, hắn gật đầu: “Để đó đi”.

Cô thả cái lọ vào trong, lúc ấy mới yên tâm quay đi. Tống Tử Ngôn chưa khởi động xe ngay, chỉ  lẳng lặng nhìn cái lọnhỏ, cũng chẳng biết nghĩ gì, với tay, mở nắp, lấy một viên bỏ vàomiệng. Hương chanh nhè nhẹ  ngọt ngào tràn đầy trong khoang miệng,mang theo vị cay cay mát lành là lạ của bạc hà…Hắn cũng thấy hành động của bản thân rất khó hiểu, cười cười, thảcái lọ lại xe. Vừa quay đầu đã thấy bóng người quen thuộc đang đi ngang quađường, Tống Tử Ngôn mở cửa xuống xe, Tô Á Văn cùng chiến hữuchơi game cả đêm vừa thấy hắn thì vui vẻ lại gần: “Anh ba!”. Bấy giờ Tống Tử Ngôn mới nhớ ra trường của cậu ta ngay gần đó:“Cả đêm lên mạng à?”. Tô Á Văn van vỉ: “Anh không được nói chomẹ  em nghe đấy, à phải, em nghe mẹ  em nói, anh bị bà nội bắt làmgiảng viên trong trường, không về Mỹ nữa à?”. Tống Tử Ngôn gật đầu: “Không về nữa”. Tô Á Văn trầm ngâm một lát rồi lại hỏi: “Người lúc nãy nói chuyệnvới anh là sinh viên lớp anh à?”. Tống Tử Ngôn bật cười: “Không phải, là người mượn tiền mua bữasáng thôi”. Tô Á Văn ngẩn người ra rồi cũng cười: “Mượn tiền mua bữa sáng,có lẽ chỉ Tần Khanh mới làm được thôi”. Tần Khanh? Tống Tử Ngôn thoáng ngạc nhiên: “Em biết à?”. Tô Á Văn đáp: “Lần trước cùng đi leo núi với nhau”. Giọng nói bấtgiác lộ ra vẻ tự hào và ưu ái: “Là một cô bé rất đặc biệt nhỉ?”.

Nhớ tới gương mặt và bộ dạng thay đổi liên tục, thủ đoạn trẻ con, đôimắt cong lên của cô, Tống Tử Ngôn cũng bất giác mỉm cười: “Phải,rất đặc biệt”. Nhân sinh chỉ như lần gặp đầu tiên. Con đường bình thường, người tình cờ gặp, gặp gỡ tầm thường, khiấy họ cũng không biết được mình sẽ  sắm vai gì trong cuộc đời đốiphương. Cũng trên con đường này, hai năm sau, cô bé kia sẽ  vì sự ra đi củamột người mà ôm lấy bạn thân của mình gào khóc. Cũng con đường này, ba năm sau, có người ngồi trong xe nhìn thấycái tên Tần Khanh trong danh sách những s inh viên đăng ký họcmôn tự chọn thì những ký ức ngọt ngào lại dâng lên.

Đường rải nhựa, bồn hoa, vạch vôi trắng, bọn họ chẳng thể nhớ cũngchẳng thể đoán ra được. Rốt cuộc là ai đến ai đi, ai dừng ai bước tiếp. Nhưng số phận biết, vẫn luôn biết. Cho nên ba năm rưỡi sau, khi Tống Tử Ngôn đang thu dọn đồ đạcthì có một sinh viên từ từ tới trước mặt hắn: “Thầy, em là TầnKhanh lớp chín!”. Hắn không nói gì, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa một nụ cười. Tần Khanh nuốt nước bọt, nắm chặt tay như tráng sĩ: “Thầy, em yê uthầy!” Trong miệng dường như lại dâng lên vị ngọt ngào trong kýức, nhìn gương mặt khiến người ta rất muốn bắt nạt kia, hắn hạquyết tâm rõ ràng biết thừa màn kịch của cô, nhưng vẫn làm ra vẻbừng tỉnh, trả lời: “À, ra thế”. À, ra thế. Giống con mèo đang chán muốn chết thì tìm được một cuộn len, cảmthấy rất thú vị, cứ lấy móng vuốt tạt qua tạt lại. Thấy mình rất vui, tới lúc cúi đầu nhìn lại mới phát hiện trong lúc vôtình đã để  len cuốn khắp người, giãy ra không được, rồi cứ thế quấnlấy nhau cả đời. Tôi đẩy em đi, em cuốn lấy tôi. Thực ra, cũng chính là thế này. (HET)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro