Chủ Nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mí mắt của tôi dần mở ra, và nhìn vào đồng hồ báo thức trên đầu giường của mình. Phải mất một chút thời gian để thực sự nhìn rõ mọi thứ, nhưng khi tôi thực sự có thể nhìn rõ nó, nó hiển thị 11. Tôi nhanh chóng ngồi dậy và ngay lập tức rúng động trong cơn đau khắp cơ thể. Tôi nhìn xung quanh và không nhìn thấy Travis ở đâu cả. Quần áo của tôi bằng cách nào đó gần TV. Tôi ném đôi chân trần của mình ra khỏi chăn, và tôi cố gắng đứng vững vì cơn đau toả ra từ dưới hông.

Chân tôi run lên, và tôi giữ chặt đầu giường vì cuộc sống thân yêu. Tôi khập khiễng bước đến tủ quần áo của mình, và lấy quần áo để mặc. Phải mất 10 phút để làm điều đó.

Tôi chập chững bước ra khỏi phòng ngủ và ngay lập tức điếng người. Tôi phải vịn vào khung cửa để không bị ngã.

Mọi người đã ở đây. Travis. Phillip. Larry. Todd. Neil. Tro. Tôi muốn chạy trốn trở lại phòng ngủ, nhưng Travis đã nhìn thấy tôi. Một nụ cười nhếch mép có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của anh ấy.

Anh bước đến chỗ tôi từ phòng khách và thì thầm vào tai tôi, "Em không muốn họ biết, phải không?" Anh ấy cười khúc khích, kéo tôi đến chỗ mọi người.

Mông của tôi ngay lập tức truyền đến cơn đau khi Travis đẩy tôi lên ghế dài. Có sẵn hai hộp bánh pizza đang mở trên sàn nhà.

Phillip nhìn tôi và lông mày của cậu ấy nhướng lên. Sau đó hết nhìn tôi rồi lại hướng Travis.Cậu ấy đã biết. Tất nhiên, cậu ấy biết. Tôi che mặt và rên rỉ.

"Cậu ổn chứ, Sal?" Neil nhẹ nhàng thúc tôi từ bên cạnh. Tôi lại rên rỉ.

"Mhm... Chỉ mệt thôi." Tôi thậm chí còn không bận tâm đến việc đeo mắt nạ của mình, vì vậy bây giờ Phillip cũng biết tôi trông như thế nào nếu không có nó. Tôi thậm chí không quan tâm đến điều đó vào lúc này.

Tôi giận dữ nhìn Travis, và anh nhướng mày. "Sao chứ? Họ muốn đi chơi và tất cả nên đã ở đây, vì vậy anh đã cho họ vào." Nụ cười ngu ngốc của anh ấy vẫn còn trên khuôn mặt.

"Em ghét anh..." Tôi chải bàn tay qua mái tóc bừa bộn của mình, và nó không khá hơn.

Larry nhìn tôi, sau đó là Travis. "Hai cậu hành động như thể các cậu có thế giới bí mật nhỏ của riêng mình ở đằng kia vậy"

Tôi đỏ bừng mặt, che mặt lần nữa.

"Ừ, Sal." Phillip trêu chọc.

"Đi mà bú c* đi, Phillip!" Tôi rên rỉ.

"Giống như cậu h-"

Tôi ném một cái gối vào mặt Phillip. "Tôi thề với chúa!"

Cậu ấy cười, cầm chiếc gối trên tay.

Ash nhướng mày. "Cậu đã nói với chúng tớ mọi thứ ngày hôm qua, nhưng tớ vẫn cảm thấy như mình vẫn đang bỏ lỡ rất nhiều.

Larry gật đầu. Todd và Neil thậm chí không thực sự quan tâm vì tất cả họ đều đồng tình cùng nhau.

"Tớ phải đi!" Tôi tức giận, và nhanh chóng đứng dậy. Đó là một ý tưởng tồi. Ngay khi tôi đứng dậy, tôi đã ngã xuống. "... Chết tiệt."

Todd cuối cùng cũng nhìn tôi. "Cậu hành động như thể cậu vừa quan hệ tình dục.

Tôi lúng túng.

Travis nhìn vào bức tường.

Phillip bật cười.

Cả Ash và Larry đều nhìn ra nó.

"Bước đi đó nghe có vẻ tuyệt vời đấy!" Travis bắt đầu bỏ đi và tôi nhìn chằm chằm vào anh.

"Hãy rời đi và tớ sẽ đánh vào mông cậu."

"Cậu thậm chí không thể đứng được không?"

Tôi đẩy cậu ta ra và cậu ta mỉm cười. "Nếu tớ không thể rời đi, cậu cũng đừng hòng."

"Nhưng tớ có thể đi bộ."

"Được rồi, im lát. Sal! Cậu đã thiếu sót trong việc đề cập đến phần mà cậu và Travis đã ở-"

Tôi hướng cái nhìn của mình về Ash. "Nó vừa mới xảy ra!"

Cô ấy nao nao trước giọng nói của tôi, nhưng gật đầu một tiếng cười thoát ra khỏi môi cô ấy. "Tớ hiểu rồi, Larry trông giống như cậu ấy đang nhìn thấy những ngôi sao ở đằng kia."Cô ấy tiếp tục cười, chỉ vào Larry.

Tôi nhìn qua Larry và tôi có thể thấy hầu hết mọi cảm xúc trong mắt cậu ấy. Bối rối, tổn thương, tức giận, nhiều nhầm lẫn hơn.

Sau đó, một nụ cười nhỏ nở trên khuôn mặt cậu ấy. "Bất cứ điều gì làm cho phúc hạnh phúc, đồ chết tiệt."

Tôi đảo mắt và ném một miếng dứa vào cậu ta. "Thật ngạc nhiên khi cậu có bánh pizza dứa."

Cậu a ngay lập tức bịt miệng. "Cậu biết không! Đi bộ đó nghe có vẻ hay đấy! " cậu ấy đứng dậy và bước ra khỏi căn hộ. Ash và tôi bắt đầu cười.

Tôi nao núng khi tôi cảm thấy một vòng tay ôm lấy mình. Tôi quay lại và bắt gặp ánh mắt Travis. "Em đang nghĩ như thế nào về nó?"

Anh ấy đảo mắt, nhìn xuống tôi. "Em đã thay đổi suy nghĩ của mình."

Tôi dựa đầu ra sau chiếc ghế dài để nhìn chằm chằm vào anh ấy. "Anh thực sự trông bảnh hơn khi không bị bầm tím."

"Em đang nói rằng anh xấu xí trước đó à?"

Tôi lắc đầu, mỉm cười. "Không..."

Travis dụi vào đầu tôi và tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy. Anh mỉm cười và đặt trán anh lên trán tôi. Tôi lướt mắt xem có ai đang nhìn chúng tôi không, nhưng Phillip đang làm rối tóc của Ash, và Todd và Neil đang làm việc của riêng họ. Larry có lẽ đã rời đi để đi hút thuốc và có thể sẽ quay lại sau 10 phút nữa. Travis di chuyển đầu xuống tai tôi để thì thầm.

"Xin lỗi nếu em không muốn bạn bè của mình biết sớm như vậy."

Tôi bật cười một tiếng. "Em không quan tâm, nếu anh không quan tâm. Em hạnh phúc với anh, Trav."

"... Chết tiệt." Tôi biết anh ấy hạnh phúc với những gì tôi vừa nói ra.

"Anh cũng yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro