Một Tuần Sau: Thứ Sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bước trở lại căn hộ với hàng tạp hóa trên khắp tay và Travis đang ôm ấp Gizmo trên chiếc ghế dài.

Cậu y liếc nhìn tôi và tôi cảm thấy trái tim mình rung động khi nhìn thấy cậu ấy. Ôi chúa ơi.

Travis nhẹ nhàng di chuyển Gizmo và đứng dậy và đi đến chỗ tôi để giúp đỡ.

"Tại sao lại có nhiều như vậy?" Travis nhìn chằm chằm vào tất cả các túi và lấy một ít từ tôi.

"Uhm, thường thì tớ nhận được khoảng 100 đô la một tháng để mua hàng tạp hóa vào đầu tháng và đó là những gì phải làm trong một tháng, đôi khi sẽ mất chút thì giờ." Tôi nhún vai, và đặt những chiếc túi xuống sàn nhà bếp.

Travis gật đầu, và đặt các cửa hàng tạp hóa khác xuống. Tôi nhận thấy rằng mái tóc của cậu ấy đã dài hơn một chút, và cậu ấy trông hấp dẫn hơn mà không có vết bầm tím trên mắt.

Travis hắng giọng, nhận thấy rằng tôi đang nhìn chằm chằm.

"Hả?" Tôi chớp mắt và anh ấy cười.

"Cậu có một vấn đề là việc nhìn tớ chằm chằm." Cậu ta lắc đầu và bước ra khỏi bếp, sau đó quay trở lại trên chiếc ghế dài với Gizmo.

Mặt tôi đỏ bừng, nhưng tôi buộc mình phải đi đến Travis.

"Khi nào cậu sẽ nói với bạn bè của mình?"Travis nhẹ nhàng cưng nựng Gizmo, và liếc nhìn tôi ở cuối chiếc ghế dài.

Tôi nhún vai. "Tôi thậm chí không làm cách nào để nói. 'Này vậy, hãy đoán xem?!? Tớ có Travis Phelps sống trong căn hộ của tớ, cậu ấy đã sống với tớ gần 2 tuần!' Tớ không nghĩ vậy đâu."

Travis cười. Tôi đã đấu tranh để không cười với cậu ấy.

"Chỉ cần mời họ đến hoặc một cái gì đó."

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy. "Thật sự. Đó là ý tưởng của cậu? "

Travis đá tôi bằng chân của anh ấy. "Giống như cách của cậu thì tốt hơn à! Đồ ngốc! "

Tôi ném một cái gối vào cậu ấy. "Cậu là một gã ngốc!"

Cậu ấy nắm lấy cái gối bằng tay và ném lại nó về phía tôi. Tôi càu nhàu trong hơi thở và giữ cái gối.

"Đó là sao vậy?" Cậu ấy cười toe toét, và tôi trừng mắt nhìn.

"Không gì hết."

Travis nhướng mày, di chuyển Gizmo một lần nữa, sau đó ngồi dậy và nhìn tôi.

"Có một chút màu hồng ở đó, Fisher."

Tôi che mặt bằng cái gối và Travis bắt đầu cười.

"Điều đó không vui chút nào!" Tôi càu nhàu.

Cậu ta nắm lấy cái gối và ép nó xuống. "Muh muốn biết điều gì đó không?"Cậu ấy vẫn mỉm cười, vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

"... Cái gì?" Tôi đấu tranh để giữ tone giọng với cậu ấy.

"Tớ biết cậu thích tớ."

Trái tim tôi rơi xuống. "Cái gì?"

Travis gật đầu. "Tôi đã biết từ lâu rồi."

Bằng cách nào đó, nếu có thể, trái tim tôi lại rơi xuống nhiều hơn. Tôi đã sợ những gì cậu ấy sẽ nói về thứ tình cảm đó. Tôi không thể ổn định để nên bất kỳ từ nào chỉ để ép chúng ra khỏi miệng của tôi. Tôi đã hoàn toàn bị sốc và hơi sợ hãi.

Tôi nghĩ Travis đã nhận ra điều này. "Nó không giống như tớ sẽ ghét cậu hay bất cứ điều gì." Cậu ấy nhanh chóng nói. Sau đó, cậu ấy nói thêm, "Tớ đã hơi sốc khi tớ phát hiện ra, tớ sẽ đợi cho đến khi cậu tự nói với tớ nhưng có lẽ nó đã ăn mòn tớ mất."

"Cậu là một người bạn tuyệt vời Sal và cậu đủ tốt khi để tớ quyết định ở bên cậu bao lâu tuỳ ý. Cậu thậm chí đã hứa sẽ không nói với những người bạn thân nhất của mình. Cậu cũng đã khiến tớ cảm thấy xúc động." Travis cười.

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy, và bây giờ hơi bối rối. "Cậu đang nói gì vậy?"

Cậu ấy  nâng cằm của tôi lên để chúng tôi hoàn toàn chỉ nhìn nhau. "Tớ đang nói, hãy cho tớ một chút thời gian. Bởi vì-"

Cả hai chúng tôi đều nao núng trước ai đó đang đập cửa. "Sally Face!!!" Đó là Larry! Chà, và Ash, Todd, Neil."

Đôi mắt của Travis nheo lại, và cậu ấy thở dài sâu. Tay cậu ấy trượt khỏi cằm tôi và tôi không thể không nói rằng mình có chút tiếc nuối khi anh ấy làm thế.

"Xin lỗi, nhưng, tớ sẽ quay lại sau. Tớ không thực sự muốn nhìn thấy họ ngay bây giờ." Cậu ấy đứng dậy, lấy chiếc áo len mà cậu ấy đã cởi ra khi đang âu yếm với Gizmo, kéo nó trở lại, sau đó cậu ấy nhìn tôi một cái nhìn cuối cùng.

Miệng cậu ấy mở ra, rồi đóng lại. Tôi có thể nói rằng cậu ấy đang suy nghĩ.

"Chúng ta sẽ hoàn thành việc này sau. Không có lời bào chữa nào. Ngoại trừ ngay bây giờ." Tôi đã nói trước khi Travis có thể nghĩ ra điều gì đó để nói. Tôi đã quá tò mò muốn biết cậu ấy sẽ nói gì. Mặc dù tôi nghĩ tôi có thể biết.

Cậu ta chỉ đơn giản là gật đầu, sau đó đi về phía cửa trước.

"Hãy vui vẻ giải thích điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, Fisher." Một nụ cười nở trên khuôn mặt cậu ấy nhưng biến mất khi cậu ấy mở cửa và đối mặt với những người bạn của tôi.

Tôi nghe thấy tất cả chúng thở hổn hển từ chiếc ghế dài, và tôi quan sát khi Travis siết chặt chúng và biến mất. Tôi cảm thấy hơi buồn khi biết cậu ấy sẽ không quay lại trong một thời gian.

Tất cả họ đều từ từ nhìn tôi trong sự hoài nghi.

Larry là người đầu tiên lên tiếng. Tôi có thể nhìn thấy một chút tức giận trong đôi mắt nâu của cậu ấy. "Có phải Travis Phelps vừa bước ra khỏi căn hộ của cậu...?

Tôi gật đầu, không quan tâm đến việc giữ nó nữa. Dù sao thì họ cũng phải phát hiện ra sớm hay muộn thôi. Hôm nay là ngày đó.

Tất cả họ đều lúng túng bước vào và ngồi xuống phòng khách nơi tôi đang ở.

"Vậy, tại sao cậu ấy lại ở đây?" Ash nhìn tôi, cũng nhận ra rằng tôi đã tháo bộ phận giả ra. "Chờ đã-Cậu đã đưa cậu ta đến, và tháo mặt nạ của cậu đi?"

Tôi gật đầu, một lần nữa. Tôi dành một phút để nói. Tất cả họ đều nhìn chằm chằm vào tôi, và điều đó thật khó chịu. "Cậu ấy ... Uhm-Cậu ấy sống ở đây." Tôi quyết định thẳng thắn với nó.

Neil là người đầu tiên phát biểu. "Tớ tưởng cậu ghét cậu ấy?"

Tôi bật ra một tiếng cười khó chịu. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy không thoải mái khi ở bên họ. "Không. Larry ghét cậu ta, Travis ghét tôi. Travis ghét tất cả mọi người. "

Neil gật đầu, chỉ cho tôi biết , cậu ấy đang lắng nghe. "Vậy, tại sao cậu ấy lại đến đây?"

Tôi thở dài, nhận ra rằng tôi sẽ phải giải thích điều này trong một thời gian dài. "Được rồi, vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro