Thứ Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Henry vẫn đi chứ?" Larry liếc nhìn tôi khi cậu ấy mở tủ khóa.

"Ừ, sao?"

" Cậu có muốn đến ăn tối tối nay không? Mẹ tớ đã làm món lasagna. Bà ấy biết cậu thích nó." Larry mỉm cười.

Tôi mỉm cười lại. "Chắc chắn rồi, có lẽ cuối cùng tớ sẽ ở lại vì tớ quá lười biếng để quay trở lại căn hộ của tớ."

Larry gật đầu, "Không vấn đề, lần này cậu có thể sử dụng nước hoa của tớ!"

Tôi đảo mắt và đóng tủ khóa lại. Tôi quay lại và xem Travis đi ngang qua tôi và không bận tâm nói bất cứ câu thô thiển nào với tôi như cách mà cậu ta luôn làm. "Điều đó thật kỳ lạ."

Larry quay lại nhìn Travis rồi quay lại với tôi. "Cái gì?"

"Cậu ấy không xô tớ và bảo tớ cút đi hay biến đi, cậu ta luôn làm điều đó mà."

Larry bật cười. "Cậu không vui vì tên đó đã không làm như vậy à?"

Tôi nhún vai. "Yeah"

Tôi không thể không tự hỏi tại sao cậu ấy không làm điều đó. Phải, tôi rất vui vì cậu ấy đã không làm vậy, bởi vì nó có hơi khó chịu, nhưng cậu ấy đã luôn làm điều đó. Mỗi ngày. Vậy nên thật kỳ lạ khi cậu ấy không đẩy tôi.

Chúng tôi đi bộ đến lớp khoa học, và tôi liếc nhìn Travis. Đôi mắt cậu ấy đỏ, và mái tóc của anh ấy là một mớ hỗn độn. Cậu ấy trông như thể đã ra khỏi giường và không bận tâm làm bất cứ điều gì với mái tóc của mình. Giống như một cái gì đó tôi sẽ làm. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy trông tệ như vậy. Thành thật mà nói, tôi không thể không cảm thấy hơi đồng cảm cho cậu ấy. Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy tồi tệ cho cậu ấy, bởi vì chúng tôi không biết cậu ấy ở nhà như thế nào. Rõ ràng rằng, nó không ổn. Larry và tôi ngồi ở vị trí thông thường của chúng tôi - ở giữa lớp. Cậu ấy mở cuốn nhật ký nghệ thuật của mình và tôi đảo mắt.

"Cái gì?"

"Thật sao?"

"Gì?"

"Bạn đang vẽ ngực đấy hả?"

"Thì?"

"Lạy chúa, Larry." Tôi lắc đầu và mở sách giáo khoa khoa học của mình. "Tớ hy vọng giáo viên sẽ nhìn thấy cái đống đó và cậu sẽ được một vé đến văn phòng."

"Này cậu thô lỗ đấy, tớ nghĩ nó trông rất tuyệt vời. Và tớ đã được gửi đến văn phòng hôm nay vì sự tuyệt vời của nó."

Tôi không thể không cười. "Và họ để cậu giữ nó?"

"Bất ngờ chưa, đúng thế. Họ có lẽ thích nó." Larry cười toe toét.

Tôi mỉm cười mặc dù cậu ấy không thể nói trừ khi cậu ấy nhìn vào mắt tôi. "Tớ vẫn hy vọng cậu sẽ được gửi đến văn phòng một lần nữa."

__________

Tôi lấy túi thức ăn cho mèo và đổ một ít vào bát của Gizmo. "Tớ sẽ trở lại sau giờ học, Giz, cậu có thể xem TV hoặc tắm trong khi tớ đi vắng." Tôi cười toe toét và bước ra khỏi căn hộ. Tôi đi bộ đến thang máy, và tôi đợi lên tầng 4. Cuối cùng, tôi bước vào và lắp thẻ chìa khóa tầng hầm.

"Này Sal! Thức ăn gần như đã xong rồi." Lisa mỉm cười, tôi tháo mặt nạ của mình ra và mỉm cười lại.

"Cảm ơn cô, Lisa, cảm ơn vì đã làm điều này cho cháu."

Cô ấy xoa tóc tôi khi tôi đi ngang qua. "Bất cứ điều gì cho đứa con trai thứ hai của cô!"

Tôi cười khúc khích và bước vào phòng của Larry. "Này tên chết tiệt kia."

Larry nhìn tôi và càu nhàu điều gì đó trong hơi thở của anh ấy. "Cậu luôn rất thô lỗ với tớ."

"Tớ biết, nó rất vui đấy"

"Chà! Đồ thô lỗ."

"Tuy nhiên,tớ vẫn yêu quý cậu". Tôi cười toe toét.

Larry cười. "Cậu có thể nghĩ thế, nhưng tớ thì không. Tớ hành động như thế là vì lợi ích của mẹ tớ."

"Nói dối quá, tất cả những gì cậu muốn, Larry, tớ biết sự thật là cậu cũng yêu quý tớ"

Larry lấy một cái gối và đập nó vào đầu tôi.

"Tên khốn nạn này."

"Thực ra, tớ với cậu đều như nhau, đều khốn nạn thôi." Larry cười và đánh vào đầu tôi một lần nữa.

Tôi lấy một trong những chiếc gối của cậu ấy và đánh lại. "Tớ ghét cậu!"

"Tớ cũng ghét cậu, tên chết tiệt!"

Lisa mở cửa và suýt thì bị đánh bởi một chiếc gối bay đến từ Larry.

"Tiếc ghê,"

"... Bữa tối đã sẵn sàng...Con không có bất kỳ giây nào nữa đâu,  Larbear." Lisa mỉm cười và bước ra khỏi phòng.

"WOW!! Đó là một tai nạn thôi thưa mẹ! "

"Nó vẫn xảy ra rồi."

Larry rên rỉ và bước ra khỏi phòng, và tôi cũng đi theo. Lisa đã bày bàn cho chúng tôi và tất cả chúng tôi đã ngồi xuống.

"Này, Larbear, con có thể lấy cho mẹ một ly không?" Lisa mỉm cười.

"Này Larry Beary, cậu cũng có thể lấy cho tớ một cái được không?" Tôi cười khúc khích.

Larry nhìn tôi và Lisa gật đầu. Anh ấy rên rỉ và đứng dậy để lấy đồ uống cho tất cả chúng tôi.

"Cảm ơn con trai!" Lisa cười một chút và tôi cười với cô ấy.

Larry quay lại và đặt ly cậu ấy và Lisa xuống nhưng đập sầm của tôi xuống trước mặt tôi.

"Này, cậu đã làm đổ một ít đấy, cậu có thể lấy cho tớ một chiếc khăn ăn để dọn dẹp nó không?" Tôi cười và Larry nhìn chằm chằm vào tôi.

"Không."

"Larry."

"Chết tiệt, chết tiệt!" Cậu ta quay lại và bước trở lại nhà bếp để lấy một chiếc khăn ăn. Cậu ấy quay lại và ném nó vào tôi. Tôi cười và làm sạch nước mà Larry đã làm đổ trên bàn.

__________

"Cậu và Ash sẽ quay lại chứ?" Tôi hỏi, và liếc nhìn Larry đang ngồi trên sàn nhà.

"Tớ không biết.. tớ nghĩ cô ấy đang nói chuyện với Phillip ngay bây giờ."

"Thật sao?"

"Ừ... Cô ấy nói rằng cô ấy muốn chúng tớ chia tay ngay bây giờ."

"Chà, xin lỗi Larry."

"Không sao đâu. Miễn là chúng ta vẫn là bạn, tớ ổn với điều đó. Nếu cô ấy muốn quay lại, tớ cũng ổn với điều đó. Tớ chỉ muốn cô ấy hạnh phúc, cậu biết đấy? "

Tôi gật đầu. "Tớ biết. Cậu là một gã tốt Lar."

"Tớ biết tớ là một người đàn ông tuyệt vời mà"

"Được rồi, nín họng mẹ đi."

"Cũng yêu cậu lắm, Sally Face!"

"Tớ tưởng cậu bảo không thích tớ mà?"

"Câm mồm đi."

"Đau đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro