Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tử Long gật đầu một cái: " Không sai, nhưng khi thu mua Nguyễn thị đã áp dụng cách tương phản, anh muốn giữ lại chức năng hoạt động độc lập của Nguyễn thị."

"Vâng, em hiểu rồi anh cả!"

Kim Tiểu Long hơi run sợ một chút, sau đó gật đầu nói.

"Ừ, ra ngoài làm việc đi, về phần cổ đông bên kia, chắc em cũng biết mình phải làm gì rồi!" Kim Tử Long hơi mệt mỏi nói.

"Yên tâm đi, em biết phải làm sao rồi, em đi ra ngoài đây!" Kim Tiểu Long đáp.

Sau khi Kim Tiểu Long đi ra khỏi văn phòng, Kim Tử Long thầm thở dài một hơi, đưa mắt sang nhìn về hướng văn phòng của Thoại Mỹ, con ngươi dần dần tan bớt đi những tảng băng lạnh.

"Mỹ Mỹ, em cũng biết anh chỉ để ý đến suy nghĩ của mình em, anh biết làm như vậy sau này em sẽ cảm thấy rất mệt, nhưng không sao cả, có anh ở đây, bên cạnh em là được rồi!" Kim Tử Long nói thì thào, ánh mắt sâu thẳm có vẻ đăm chiêu.

Cho là cô đã biết rõ mọi việc đi, liệu cô có thể hiểu được nỗi khổ tâm của anh sao? Hay là lại cho rằng bản thân anh sẽ là người có được lợi ích lớn nhất?

Sau đó, Kim Tử Long bất đắc dĩ nở một nụ cười tươi, dịch chuyển thân hình to lớn của mình, ấn máy nội bộ: "Kel­ly, lập tức tra bệnh viện hiện tại Nguyễn Chấn Đông đang nằm!"

Bệnh viện Ái Nhân

Ở trong phòng bệnh, Nguyễn Chấn Đông nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt ông tiều tụy, trong một đêm ông đã già đi không ít, mà vợ ông - Chúc Bích Doanh luôn ở bên cạnh ông từng phút, hốc mắt chứa đựng nước mắt.

"Chấn Đông, ông không cần nghĩ quẩn như vậy, tiền không có cũng không quan trọng, quan trọng là thân thể của ông, nếu ngay cả ông cũng - - thì ông nói xem về sau tôi phải sống thế nào đây?"

Nguyễn Chấn Đông vô lực xoay đầu về hướng Chúc Bích Doanh, kéo tay bà, âm thanh run rẩy nói: "Ở bên ngoài mọi người đang bàn tán xôn xao về Nguyễn thị đúng không?"

Chúc Bích Doanh lắc đầu: "Hiện tại ông còn lo lắng việc này làm gì, ông nên để ý đến thân thể của mình thì hơn!"

Bà vừa nhớ đến tình cảnh lúc đó trong lòng đã kinh khiếp, may mắn lúc đó bác sĩ kịp thời cứu chữa nên ông ấy mới có thể tỉnh lại, bằng không, hậu quả như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi

"Aiz- - tôi không lo lắng sao được, Nguyễn thị là tâm huyết của tôi, nếu Nguyễn thị thật sự phá sản, tôi - - tôi thà rằng không sống nữa!" Chấn Đông vô cùng đau đớn nói.

Ông tuyệt đối không nghĩ tới, bản thân đã đến cái tuổi này rồi nhưng lại khó giữ được mọi thứ, không những không bảo đảm được cho Nguyễn thị, còn bị tổ thanh tra điều tra về việc buôn bán của công ty, lại bị người nghi ngờ có dính dáng tới tổ chức rửa tiền, cái này bảo ông làm sao cho phải

"Ông nói cái gì vậy? Ông không sống, tôi phải làm sao bây giờ? Thoại Mỹ phải làm sao bây giờ? Ông không vì chúng tôi mà lo lắng một chút sao? Sao ông có thể ích kỉ như vậy được?" Chúc Bích Doanh khóc nói.

"Mỹ Nhi? Đúng rồi, Mỹ Nhi có biết chuyện này hay không?" Chấn Đông cả kinh, vội vàng hỏi.

Chúc Bích Doanh hơi mất tự nhiên trả lời: "Vừa rồi tôi hoang mang lo sợ quá, mới gọi điện thoại cho Mỹ Nhi, nó nói bây giờ nó đang đi đến bệnh viện!"

"Aizz! Hồ đồ ! Sao bà có thể để cho Mỹ Nhi lo lắng thay tôi chứ? Bà thật là"

Nguyễn Chấn Đông gấp đến độ muốn vùng vẫy ngồi dậy, nhưng thân mình mới nhoáng lên một cái, lại ngã xuống giường, lập tức ngất đi.

"Chấn Đông, ông đừng làm tôi sợ - - Chấn Đông"

Chúc Bích Doanh choáng váng, luống cuống tay chân đứng dậy.

"Mẹ, xảy ra chuyện gì? Bố bố - - "

Thoại Mỹ vội vàng tới đây, vừa mới tới đã thấy một màn như vậy, lập tức chạy vội về phía trước, cô thấy Nguyễn Chấn Đông đã hôn mê, lập tức ấn cái nút gọi cấp cứu ở đầu giường!

"Mẹ, con đi gọi bác sĩ, mẹ đừng có gấp"

Sau khi bác sĩ vội vàng đi tới, xem qua bệnh tình cho Nguyễn Chấn Đông, thoáng cả kinh, vội vàng dặn dò y tá đẩy ông đến phòng cấp cứu.

Thoại Mỹ và Chúc Bích Doanh đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, trong lòng bất an, lo lắng không yên.

"Mẹ, tại sao đột nhiên bố lại bị như vậy?"

Thoại Mỹ sốt ruột nhìn chằm chằm đèn đỏ trên cửa, hỏi Chúc Bích Doanh.

Chúc Bích Doanh nghẹn ngào đem hết những chuyện đã xảy ra kể hết cho Thoại Mỹ, cuối cùng lo lắng nói: "Hiện tại mẹ rất sợ truyền thông bên ngoài sẽ viết loạn, bố con mà biết bệnh tình lại nặng thêm!"

Đôi mắt đẹp của Thoại Mỹ thoáng qua vẻ nghi hoặc: "Nhưng ở bên ngoài không hề có tin tức gì của Nguyễn thị, nếu không nhất định con đã biết rồi!"

Chúc Bích Doanh nghe cô nói như vậy, cũng cảm thấy kinh ngạc.

"Mẹ, người cũng mệt rồi, con đi lấy cho mẹ ly nước! Đừng suy nghĩ lung tung nữa !"

Thoại Mỹ đỡ Chúc Bích Doanh ngồi ở ghế chờ, nhẹ nhàng nói.

Chúc Bích Doanh gật gật đầu, vụng trộm lau đi giọt nước mắt đọng lại ở khóe mắt.

Thoại Mỹ cảm thấy trong lòng loạn lên, hiện tại chuyện cô lo lắng không phải là tình huống của Nguyễn thị lúc này như thế nào, mà là thân thể của bố, chỉ cần thân thể của ông không việc gì, tất cả mọi chuyện đều không quan trọng.

Vẻ mặt cô tiều tuỵ, nhét một đồng tiền xu vào máy, tiếp nhận đồ uống, theo bản năng cô đưa ánh mắt nhìn vào màn hình LED truyền đi tin tức đầu tiên, mẩu tin tức này hoàn toàn khiến tâm tình của Thoại Mỹ rối loạn hơn.

"Theo bản tin mới nhất, buổi sáng ngày hôm nay vào lúc chín giờ 30 phút Kim thị chính thức tuyên bố với bên ngoài sẽ thu mua tập đoàn Nguyễn thị, có tin tức nói rằng ngoài việc thu mua công ty, tất cả công ty con dưới cờ cũng sẽ tiền hành mua, làm xong, vào buổi trưa ngày hôm nay Kim thị sẽ hoàn thành giai đoạn thứ nhất công việc hợp mua. . ."

Đồ uống trên tay Thoại Mỹ bỗng chốc rơi xuống, trong nháy mắt khuôn mặt của cô tái nhợt , cô cảm thấy máu không ngừng chảy, tay cũng bắt đầu run run.

Kim thị!

Kim Tử Long thu mua tập đoàn Nguyễn thị rồi sao ?

----------
Vote kịch liệt đi mọi người ơi!

Love all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro