Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tử Long bước đến trước mặt Thoại Mỹ rồi trói chặt hai tay cô lại, quay lưng cô về phía mình còn tay kia xé quần áo cô ra.

- Tử Long… cầu xin anh, đừng… A… – Thoại Mỹ giật mình khi nhận ra anh định làm gì. Cô bật khóc, cô không thể để hành vi thô lỗ của Kim Tử Long làm tổn hại đến đứa con trong bụng. Có lẽ sức mạnh của tình mẫu tử đã khiến cô liều mạng tránh thoát được Kim Tử Long.

Kim Tử Long lại từng bước lại gần Thoại Mỹ, toàn thân anh toát ra hơi thở đáng sợ như của ma quỷ.

Thoại Mỹ cực kì căng thẳng, cô liên tục lùi về phía sau rồi chạm lưng vào cạnh tường lạnh như băng.

- Cô nghĩ tôi sẽ để cô sinh đứa nghiệt chủng này à? – Hơi thở của Kim Tử Long càng ngày càng nguy hiểm.

- Tử Long, anh bình tĩnh lại đi, anh hận bố anh đã từng phụ lòng mẹ con anh, nhưng sự việc đã trôi qua nhiều năm, anh cũng nên buông bỏ đi! Thật ra cả bố anh và Tiểu Long cũng đều rất khổ sở! – Thoại Mỹ cố gắng thuyết phục Kim Tử Long.

- Hừ! Xem ra ông già đó còn kể mấy chuyện hoang đường của ông ta cho cô nghe cơ à? Tôi nói cho cô biết, mấy câu chuyện cũ cực kì đặc sắc của ông ta vẫn còn nhiều lắm! – Kim Tử Long nhớ tới năm đó, đôi mắt như ngọn núi lửa phun trào trong tích tắc.

Anh không quên ánh mắt của mẹ mình trước khi bà qua đời, cũng không thể quên được vẻ mặt đầy bi thương của An Vũ Ân, tất cả mọi chuyện đều vì Kim Diêu Hồng… bố đẻ của anh.

- Tử Long, anh không biết rằng bản thân anh nực cười lắm sao? Dù anh hận bố mình thì anh cũng không thể nghi ngờ đứa bé này là… – Thoại Mỹ không nói tiếp được nữa, cô không thể tưởng tượng nổi Kim Tử Long lại đối xử với đứa con của hai người như vậy.

- Chẳng lẽ cô còn bắt tôi chờ cô sinh đứa nhỏ này ra rồi lại bắt tôi tự đi xét nghiệm à? - Kim Tử Long gào to lên, anh không thể không nghi ngờ, vì căn bản là anh không tin bố mình.

Thoại Mỹ dần tuyệt vọng, cô có cảm giác sự hận thù đang ngày càng nồng đậm trong lòng Kim Tử Long.

- Tử Long, em van xin anh, anh hãy buông tha cho đứa bé này đi. Nếu anh thật sự không chịu nổi thì em sẽ đi. Em cầu xin anh, đừng tàn nhẫn như vậy! – Thoại Mỹ chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Tử Long đang ngày càng lại gần mình, cô có thể nhìn rất rõ ràng sự tàn nhẫn trong mắt anh.

Thoại Mỹ biết Kim Tử Long rất hận cuộc hôn nhân này, đương nhiên anh sẽ không chấp nhận đứa con dù nó có là con của anh đi chăng nữa. Một khi đã như vậy thì cô không còn hy vọng xa vời gì vào cuộc hôn nhân này nữa, cô chỉ hy vọng Kim Tử Long sẽ buông tha cho đứa bé này, để cô có thể tự mình nuôi con.

- Cô còn muốn chạy à? – Kim Tử Long hơi sững sờ, anh không thể ngờ vì đứa bé này mà Thoại Mỹ lại đưa ra quyết định rời khỏi anh.

Nghĩ tới đây, Kim Tử Long lại càng căm tức, anh túm lấy cô, cười lạnh: “Hừ, cô hoàn toàn có thể đi, cô cũng không cần phải bỏ đứa bé này…”

Thoại Mỹ thấy Kim Tử Long nói vậy như được cứu mạng, cô vui mừng hỏi: “Anh… anh nói thật không? Anh không bắt em bỏ đứa con này ư?”

Ánh mắt Kim Tử Long càng thêm lạnh, anh nâng cằm Thoại Mỹq lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mê người đó, nhấm nháp sự ngọt mát của cô, khóe miệng cong lên nụ cười tàn nhẫn: “Nếu cô có thể nhẫn tâm chứng kiên tập đoàn Nguyễn thị mà bố cô vất vả lắm mới tạo dựng được bị phá sạn thì cô có thể giữ lại đứa bé này!”

Câu nói bâng quơ nhẹ nhàng của Kim Tử Long lại khiến sự kiên cường của Thoại Mỹ trong nháy mắt sụp đổ. Cô không thể ngờ Kim Tử Long lại dùng tập đoàn Nguyễn thị để uy hiếp cô.

Kim Tử Long nhìn Thoại Mỹ rồi hừ lạnh, anh ngồi xuống sofa, cất giọng: “Cô đừng quên, bố cô ‘bán’ cô đi vì muốn tập đoàn Nguyễn thị phát triển!”

Thoại Mỹ nhìn người đàn ông trước mặt rồi hồi tưởng lại cuộc sống hôn nhân hơn nửa năm qua, rốt cuộc cô cũng hiểu tình yêu căn bản chưa bao giờ đến với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro