Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô càng giãy giụa, nước biển lại càng lúc càng nhấn chìm cô khiến cô có cảm giác khí quản tắc nghẽn.

Dần dần, Thoại Mỹ càng ngày càng đuối, cô cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, ý thức cũng ngày càng trở nên mơ hồ…

Cô thật sự sẽ chết đuối sao? Như vậy cũng tốt, có lẽ lần này là giải thoát thật rồi.

Nước biển dần nhấm chìm Thoại Mỹ xuống, càng ngày càng không thấy bóng cô đâu…

Hoàng Ngân vốn đang đứng trên du thuyền đợi Thoại Mỹ lên nhưng cô chợt phát hiện ra điều khác thường. Cô dùng đèn pin soi xuống dưới nhưng chẳng thấy phao cứu hộ và Thoại Mỹ đâu hết, chỉ có mặt biển hoàn toàn tĩnh lặng.

-Này… Thoại Mỹ… cô đừng làm tôi sợ! – Hoàng Ngân sợ tới mức mặt mày tái mét, sợ đến mức gào lên.

Tuy cô rất ngang ngược và hy vọng Thoại Mỹ rời khỏi Kim Tử Long nhưng cô thề với trời rằng cô chỉ muốn dọa Thoại Mỹ một chút mà thôi, để cô ấy biết khó mà lui.

Nhưng… cô thật sự không thể ngờ rằng Thoại Mỹ không biết bơi, cô không hề có ý định giết cô ấy!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hoàng Ngân rối bời, cô quên mất phải gọi người cứu, cả người mềm nhũn, ngồi sững sờ trên boong tàu.

Đột nhiên một bóng đen lao vụt xuống dưới biển khiến Hoàng Ngân sợ hãi.

Kim Tử Long mãi mới ngắt được cuộc nói chuyện với mấy thương nhân khác, nhưng anh lại phát hiện ra Thoại Mỹ đã rời khỏi tầm mắt anh.

Chết tiệt! Vừa rồi anh luôn để ý đến cô, thấy sau khi cô rời đi thì Hoàng Ngân cũng theo sát phía sau. Anh cũng chẳng thấy có gì bất thường, nếu không phải đột nhiên phải nói chuyện với một vài người thì cũng không đến mức không biết Thoại Mỹ đi đâu.

Kim Tử Long tìm khắp thư viện cũng như rạp chiếu phim trên du thuyền nhưng không thấy tăm hơi cô đâu hết! Chết tiệt thật!

Đột nhiên, một người tạp vụ hốt ha hốt hoảng đâm vào người Kim Tử Long!

Kim Tử Long nhíu mày: “Có chuyện gì à? Sao tự dưng gấp gáp như vậy?”

Người tạp vụ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoảng sợ, cả người hơi run run. Anh ta thấy mình đâm vào người khác, tay lại càng run hơn, anh ta gạt gạt tay rồi lại hoảng hốt chạy.

Kim Tử Long nhìn hướng người tạp vụ vừa chạy đến, boong tàu?

Anh hơi run lên, khuôn mặt lạnh lùng lúc này đầy sợ hãi, chạy thẳng về phía boong tàu.

Khi chạy đến boong tàu, anh liền nghe thấy tiếng hét đầy lo sợ của Hoàng Ngân! Quả nhiên, cô gái chết tiệt này đã làm gì Thoại Mỹ rồi?

“Hình như có ánh sáng… thoắt ẩn… thoắt hiện… giống… giống như những đốm nhỏ li ti…”

“Bốn phía… thật yên tĩnh… Em không nghe thấy gì hết… không nghe thấy gì cả…”di

“Đốm sáng… sao đốm sáng lại bóng đen bao phủ rồi… là Tử thần sao…”

“Em buồn ngủ quá… em phải ngủ thôi…”

“Tử Long… anh ở đâu… Tử Long…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro