Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh Long, quần áo anh dặn chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi! – Một nhân viên gọi điện cho Kim Tử Long xin chỉ thị.

- Mang vào đi!

Một người cầm vào một chiếc hộp cực kì đẹp, sau khi cúi người đưa cho Kim Tử Long liền đi ra ngoài ngay.

Kim Tử Long đặt chiếc hộp sang một bên, lại cầm điện thoại lên:

- Lập tức chuẩn bị xe và máy bay để quay về! – Giọng nói không mang theo chút tình cảm nào.

Sau khi giao việc xong, Kim Tử Long xoay người, bắt đầu mặc quần áo cho Thoại Mỹ.

Cô hơi ngẩn ra.

Kim Tử Long nhìn Thoại Mỹ đang nghi hoặc, có lòng tốt giải thích: “Dù sao trên du thuyền, việc điều trị vết thương cũng có hạn, chúng ta lập tức quay về sẽ có lợi cho việc khôi phục vết thương của em!”

Anh cẩn thật né tránh vết thương trên người Thoại Mỹ. Khi nhìn vào vết thương đó, ánh mắt anh toát lên sự đau lòng.

- Nhưng, tiệc trên du thuyền tổ chức trong hai ngày, chúng ta cứ thế đi như vậy…

- Ngậm miệng lại! Đã bị thương thành như thế này rồi mà em còn muốn ở lại đây nữa à? – Kim Tử Long ngắt lời Thoại Mỹ, mỗi lần nhìn thấy vết thương ấy, trái tim anh lại rất đau.

- Vết thương của em không sao hết! – Thoại Mỹ trả lời, cô không muốn vì bản thân mà lại làm ảnh hưởng đến lịch trình của Kim Tử Long.

- Cho tới giờ tôi chưa từng thấy cô gái nào ngốc như em! Chẳng lẽ em còn muốn ở lại đây làm trò cười à?

Nhìn tình trạng vết thương của Thoại Mỹ, tâm trạng Kim Tử Long càng rối bời. Anh căng thẳng vì Thoại Mỹ nhưng trong lòng lại đè ép, không muốn bản thân mình thừa nhận điều này nên miệng nói mà không đắn đo suy nghĩ.

- Anh… – Thoại Mỹ đứng dậy, thì ra chẳng phải anh quan tâm gì đến vết thương của cô mà là anh sợ cô ở đây sẽ khiến anh bị mất mặt.

Nghĩ đến đây, Thoại Mỹ lại đau lòng, ánh mắt dấy lên ngọn lửa giận.

- Anh cho rằng tôi thích cùng anh tham dự mấy bữa tiệc thế này à? Tôi thấy anh chính là khắc tinh của tôi, mỗi lần ở cùng anh là kiểu gì tôi cũng gặp mấy chuyện không may! Anh cho rằng tôi sẽ trở thành trò cười thì còn cứu tôi làm gì nữa? Để tôi chết đuối đi, chẳng phải vừa hay có thể thỏa mãn anh hay sao?

Cô giận dữ lên tiếng.

Cô càng nghĩ càng tức giận! Người đàn ông chết tiệt này, nếu không phải chính anh trêu chọc cái cô Hoàng Ngân đó thì cô gái biến thái đó có thể đẩy cô xuống biển sao? Cô rơi xuống biển cũng tại vì anh, không phải cô như vậy cũng chỉ vì anh sao?

Kim Tử Long nở nụ cười của ma quỷ: “Nếu tôi không cứu cô thì sau này ai làm ấm giường tôi?”. Giọng nói của anh vừa ám muội lại vừa rét lạnh.

Cảm giác đau đớn khiến Thoại Mỹ không thể hít thở nổi, thì ra…

- Anh… đồ khốn kiếp! – Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô hận chính bản thân mình vì vừa rồi còn cảm động trước sự căng thẳng của anh, bây giờ nghĩ lại cô mới thấy mình thật là ngốc. Sao anh có thể quan tâm đến cô được chứ, sao anh có thể căng thẳng vì cô? Ngay từ đầu, mối quan hệ giữa anh và cô đã được định sẵn, đó chính là… như nước và lửa! Anh cứu cô chỉ là muốn sau này có thể tra tấn, hành hạ cô thêm mà thôi!

- Mỹ Nhi, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi! – Nụ cười bên môi Kim Tử Long tắt hẳn, đôi mắt đen cũng toát lên sự lạnh lẽo, anh cưỡng chế lửa giận trong người, bước lên một bước, lạnh giọng nói:

- Cô ở đây, đừng có đi lung tung, tôi đi ra ngoài thông báo một chút rồi chúng ta sẽ lập tức quay về!

Nói xong, anh chẳng thèm quay đầu lại mà sải bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa che khuất bóng lưng cao lớn của Kim Tử Long, khi tiếng bước chân của anh càng ngày càng xa, Thoại Mỹ thở dài một hơi, ngã ngồi xuống giường.

Cô không biết cô có thể giằng co cùng Kim Tử Long trong bao lâu nữa, lúc này cô chỉ cảm thấy rất mệt!

Cốc! Cốc! Cốc! Thoại Mỹ đang trầm tư thì tiếng gõ cửa vang lên.

Thoại Mỹ nghi hoặc bước lại gần cửa, không phải là Kim Tử Long chứ? Anh vừa đi chưa được bao lâu, nhưng nếu là người khác thì đó là ai? Chẳng lẽ là Tiểu Long?

Khi từ từ mở cửa phòng ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngay trước mặt Thoại Mỹ, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai đầy nhung nhớ.

Cô kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin nhìn người trước mặt.

- Lâm… – Giọng nói của Thoại Mỹ vừa vui mừng vừa có chút gì đó không xác định.

Cô rất kinh ngạc, không ngờ Võ Minh Lâm cũng có mặt trên du thuyền này, lúc trước cô chưa từng thấy anh.

Ánh mắt Võ Minh Lâm toát lên sự yêu thương nồng đậm, khi thấy Thoại Mỹ xinh đẹp như tiên nữ xuất hiện trước mặt mình, cảm xúc nhung nhớ trong lòng anh ta lại càng tăng thêm, nhưng người mà cô khoác tay lại là Kim Tử Long.

- Mỹ, em gầy quá! – Võ Minh Lâm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thoại Mỹ, đau lòng lên tiếng.

- Lâm à… – Thoại Mỹ vừa định mời Võ Minh Lâm vào phòng nhưng lại nhớ ra Kim Tử Long sẽ quay về ngay nên nhất thời không nói được hết câu.

- Sao? Em không định mời anh vào à? – Võ Minh Lâm nhếch miệng cười, không để ý đến sự phản đối của Thoại Mỹ mà tự đi vào trong phòng.

- Minh Lâm, anh... giờ anh ở đây không tiện lắm! – Thoại Mỹ không biết nên làm thế nào cho phải.

Võ Minh Lâm bỗng ôm chặt lấy Thoại Mỹ vào lòng, cúi đầu cất giọng đầy đau lòng và thương tiếc: “Kim Tử Long chết tiệt, sao anh ta có thể đối xử với em như vậy chứ? Sao có thể để em chịu nhiều khổ cực như vậy? Vết thương của em sao rồi? Còn đau không?”

Sự quan tâm của Võ Minh Lâm làm Thoại Mỹ muốn khóc, nhưng hiện giờ việc cô có thể làm chỉ là đẩy anh ta ra.

- Anh biết rồi à? – Thoại Mỹ vô thức tránh vòng ôm của Võ Minh Lâm.

Anh gật đầu, qua khóe môi đang nhếch lên thì không khó để nhận ra lúc này anh ta đang phẫn nộ đến thế nào.

- Mỹ, người đàn ông đó không đối xử tốt với em phải không? – Giọng nói của anh ta vừa trầm thấp vừa hàm chứa sự tức giận.

Ánh mắt Thoại Mỹ đầy thê lương, đôi mắt cô thâm thúy, lóe lên những tia sáng mờ mờ, hàng lông mi dài hơi run run.

- Xin lỗi em, Tiểu Mỹ, anh thật sự xin lỗi em! – Võ Minh Lâm nhớ đến sự việc xảy ra ngày hôm đó, trái tim như bị khoét rỗng đầy đau đớn.

- Không, Lâm, chuyện này không liên quan đến anh, em và Kim Tử Long nhất định phải giải quyết nghiệt duyên này! – Lời nói của Thoại Mỹ lộ rõ sự thanh lạnh và bất đắc dĩ.

- Sao phải nhất định thế? Tiểu Mỹ, đi theo anh đi! Đây là mục đích lớn nhất anh tới để gặp em! – Võ Minh Lâm nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Thoại Mỹ.

- Minh Lâm, anh nói cái gì? – Thoại Mỹ kinh ngạc, đứng yên nhìn người đàn ông trước mặt.

- Tiểu Mỹ, ở cùng anh ta em đâu có được vui vẻ, lúc trước là do anh không đúng, vì muốn bảo vệ tập đoàn nên anh đã lùi bước trước Kim Tử Long. Nhưng hôm nay anh nhất định phải đưa em đi, anh không quan tâm đến những chuyện Kim Tử Long uy hiếp anh nữa! – Võ Minh Lâm cất giọng chắc như đinh đóng cột, ánh mắt đầy chân thành và tha thiết.

Đúng! Anh ta nhất định phải đưa cô đi! Khi nghe thấy Thoại Mỹ bị rơi xuống biển và bị thương, trái tim anh ta như bị rơi xuống biển theo cô, hoàn toàn lạc mất phương hướng. Lúc này cô đang đứng ngay trước mặt anh ta, anh ta càng kiên định thêm, anh ta quyết tâm phải đưa cô đi.

- Lâm, chuyện này không thể... - Thoại Mỹ giằng tay ra.

Võ Minh Lâm sửng sốt! Sao lại thế?

Thoại Mỹ nhìn vào mắt Võ Minh Lâm: “Minh Lâm, anh đừng vì em mà làm chuyện điên rồ, em không thể đi theo anh!”

- Tại sao? Anh ta đối xử với em như vậy mà em còn muốn ở lại bên cạnh anh ta? Mỹ à, em điên rồi! – Võ Minh Lâm đè chặt hai vai Thoại Mỹ, giọng nói sang sảng.

Ánh mắt lạnh lẽo của Thoại Mỹ vụt qua tia đau đớn, Võ Minh Lâm đè chặt hai vai khiến miệng vết thương của cô nhói đau.

Võ Minh Lâm cũng phát hiện ra, ánh mắt toát lên sự đau lòng: “Xin lỗi, Tiểu Mỹ, anh không cố ý! Đi theo anh có được không? Chẳng lẽ em còn yêu anh ta?”

Lời nói của Võ Minh Lâm đánh vào nội tâm Thoại Mỹ, cô lại nhớ đến hình ảnh Kim Tử Long đầy căng thẳng vừa rồi, trong lòng lại cực kì hoảng hốt.

- Không, em không yêu anh ấy, em hận anh ấy! – Cô buộc mình phải nói vậy.

Sao cô có thể lại yêu người đàn ông đó nữa đây? Cô có thể yêu nữa sao? Khi Kim Tử Long đối xử tàn nhẫn với cô như xé nát một tờ giấy, tình yêu của cô đã theo gió bay đi mất, giờ chỉ còn lại sự hận thù.

- Nếu đã như vậy thì Tiểu Mỹ, đi theo anh đi, lần này anh nhất định sẽ không buông tay em! - Võ Minh Lâm không nói hai lời, lập tức kéo Thoại Mỹ ra khỏi phòng.

- Minh Lâm, Kim Tử Long lấy Nguyễn thị ra để uy hiếp em, anh có hiểu không? Anh mau đi đi, em không muốn anh gặp phiền phức! – Nước mắt của Thoại Mỹ bỗng chốc trào ra.

Võ Minh Lâm nhìn Thoại Mỹ khóc, anh ta rất đau lòng, anh ta biết Thoại Mỹ đã phải chịu nhiều ấm ức, người đàn ông chết tiệt đó lại dám lấy Nguyễn thị ra để uy hiếp.

Anh ta ôm chặt Thoại Mỹ vào trong lòng, lau nước mắt trên má cô rồi nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói đầy che chở: “Mỹ, em đừng lo lắng, tất cả cứ giao cho anh xử lý, được không?”

Thoại Mỹ kinh ngạc nhìn Kim Tử Long, trong lòng dần dâng lên cảm giác bất an.

- Đúng là tình cảm nồng nàn có khác! – Một giọng nói lạnh đến tận xương tủy đột nhiên vang vọng khắp phòng.

Thoại Mỹ và Võ Minh Lâm cùng nhìn về phía cửa ra vào.

Khi nhìn thấy người đàn ông đó, Thoại Mỹ không thể động đậy, máu trong người như bị đóng băng lại.

Người đứng ngoài cửa không phải ai khác mà chính là... Kim Tử Long!

Tình cảnh lúc này như bầu trời xanh thẳm không gợn một chút mây đột nhiên nổi lên cơn bão cấp mười hai, Kim Tử Long trừng mắt nhìn hai người trước mặt, anh không thể tin nổi.

Khi mở cửa phòng ra, anh đã nhìn thấy ngay cảnh tượng này khiến anh không thể không tức giận! Chết tiệt! Dường như ngọn núi lửa ngàn năm trong người anh đã bùng nổ, cơn giận dữ bừng bừng khiến lúc này anh thậm chí có cả ý nghĩ muốn giết người, bọn họ lại dám ở trong phòng anh thân mật thế này!

- Sao? Cô định chạy trốn cùng anh ta à? – Anh nở nụ cười lạnh, cả người toát ra sự rét lạnh khiến người khác sợ hãi, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào Thoại Mỹ và Võ Minh Lâm, ánh mắt sắc bén đến mức đủ để chém chết người khác.

- Thoại Mỹ, lá gan của cô đúng là không hề nhỏ, dám thừa dịp tôi không ở đây để lén lút gặp tình nhân cũ mà còn định chạy trốn! Tôi quả là xem nhẹ bản tính phóng túng của cô rồi!

Ngôn ngữ sắc bén của anh như con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Thoại Mỹ. Cô che ngực lại, không phải cô đã quen với những lời nói lạnh nhạt của anh rồi sao? Tại sao trái tim cô vẫn còn đau đến thế?

Cô đau lòng, hô hấp như chìm vào biển sâu, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Tử Long mà không lên tiếng đáp trả.

- Kim Tử Long, đồ khốn kiếp, anh dám nói Thoại Mỹ như vậy! – Võ Minh Lâm cũng bất chấp tất cả, giận dữ trừng mắt nhìn Lăng Thiếu Đường.

- Thoại Mỹ, nếu cô còn nhớ đến giá trị của bản thân thì lập tức lại đây cho tôi! – Đôi mắt lạnh lẽo của Kim Tử Long được phủ bởi một lớp sương mù, anh lạnh giọng quát lên.

- Tiểu Mỹ, đi theo anh đi... – Võ Minh Lâm giữ chặt tay Thoại Mỹ. 

Cô nhìn Võ Minh Lâm rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Lâm, chẳng lẽ anh còn chưa rõ sao? Dù em có đi thì nỗi hận của em với anh ấy cũng không thể biến mất”.

Nói xong, Thoại Mỹ ngước đôi mắt tĩnh lặng không chút tình cảm nào của mình về phía Kim Tử Long: “Trừ khi một trong hai người, hoặc em hoặc anh ấy chết, nếu không món nợ này mãi mãi không trả hết!”

Trái tim cô đã chết rồi, cô vốn còn ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi với Kim Tử Long nhưng lúc này đã bị vỡ nát hết cả rồi.

Lòng Kim Tử Long đau như dao cắt! Được lắm, cô cho rằng giữa hai người họ chỉ có hận thù thôi sao, vậy thì cứ cho là vậy đi! Dù có làm tổn thương nhau nhưng anh cũng sẽ không từ thủ đoạn nào để giữ cô lại bên cạnh.

- Kim Tử Long, hôm nay tôi đã dám đưa Thoại Mỹ đi thì nhất định đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi. Anh muốn thế nào tôi cũng đối phó được hết, nhưng tôi nhất định phải đưa cô ấy đi! – Võ Minh Lâm bước lên một bước, nhìn thẳng vào Kim Tử Long rồi nói.

Ánh mắt Kim Tử Long hết sức lạnh lùng, anh giận đến mức không kìm chế nổi, xông lên túm lấy cổ áo Võ Minh Lâm rồi đấm anh ta mấy cái.

- A... – Võ Minh Lâm thét lên, sau khi bị Kim Tử Long đấm, anh ta lập tức ngã xuống đất.

- Cậu muốn đưa Thoại Mỹ của tôi đi à? Tôi nói cho cậu biết, dù cho tôi có biến cậu thành một kẻ nghèo hèn thì cậu cũng không có cơ hội đâu!

Kim Tử Long như một kẻ khát máu, anh sải bước lên rồi lại túm lấy Võ Minh Lâm, nắm tay mạnh mẽ đấm thẳng xuống...

- Đừng... – Thoại Mỹ ôm chặt lấy Kim Tử Long, sự thô bạo của anh khiến cô sắp phát điên lên rồi.

Đôi mắt đen của Kim Tử Long lúc này đã bị lửa giận và lòng đố kỵ nhuốm đầy đến nỗi đỏ ngầu cả lên. Anh quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thoại Mỹ.

- Chẳng lẽ anh muốn gây sự chú ý để cánh báo chí bắt gặp cảnh này sao? – Thoại Mỹ vô lực lên tiếng.

Vừa rồi khi ngăn cản hành động của Kim Tử Long, vết thương của cô đã bị tác động, nếu đoán không sai thì bây giờ máu đã bắt đầu rỉ ra rồi.

Đau quá!

Kim Tử Long phát hiện Thoại Mỹ có điểm khác lạ, anh giơ tay lên, buông Võ Minh Lâm ra.

- Mỹ Mỹ, em đừng vì anh mà cầu xin anh ta... – Võ Minh Lâm khó khăn đứng dậy, cái gì mà Mỹ Mỹ chứ.

- Kim Tử Long, anh không yêu cô ấy, vậy tại sao còn muốn hành hạ cô ấy?

Kim Tử Long lạnh lùng lên tiếng: “Võ Minh Lâm, xem ra cậu đã chán vị trí tổng giám đốc rồi, tôi đây sẽ thành toàn cho cậu”.

Giọng nói của anh tuy nhẹ nhưng uy lực thì không thua gì một vũ khí hạt nhân.

Võ Minh Lâm lạnh lùng cười: “Đây mới đúng là Kim Tử Long chứ! Được lắm!”

Hô hấp của Thoại Mỹ dần trở nên khó khăn, khi nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Kim Tử Long, cô biết anh đang nói thật, không hề đùa chút nào, cũng chẳng phải là đang uy hiếp.

- Lâm, anh mau đi đi, em sẽ không đi theo anh đâu! Thật ra từ trước đến nay em chưa từng yêu anh, hai năm qua em chỉ cảm kích anh mà thôi, là cảm kích, anh hiểu chưa?

Thoại Mỹ thật sự không muốn vì bản thân cô mà nhiều người sẽ đắc tội với Kim Tử Long, hiện tại cô chỉ có duy nhất ý nghĩ rằng phải bảo vệ tập đoàn của Võ Minh Lâm.

- Tiểu Mỹ, em đang nói gì vậy? – Võ Minh Lâm như đang nghe được chuyện nực cười nhất, anh ta nhìn Thoại Mỹ đầy vẻ khó tin.

- Để tôi nói cho cậu hay, từ đầu đến cuối Thoại Mỹ vĩnh viễn là người của Kim Tử Long tôi, hai năm trước cô ấy là vợ của Kim Tử Long, hai năm sau cô ấy vẫn là... Vợ của Kim Tử Long! –  cố tình nhấn mạnh chữ ‘Vợ’.

Võ Minh Lâm hơi run lên, vô lực ngã ngồi xuống đất.

- Em đang lừa anh đúng không?

- Lâm, anh không cần phải vì em mà phải trả giá nhiều như vậy. Em không yêu anh, em không yêu anh... – Khi thấy sự mất mát của Võ Minh Lâm, Thoại Mỹ rất đau lòng.

Kim Tử Long luôn che chở cho cô, cô không muốn hại anh thêm nữa.

- Chúng ta đi! – Kim Tử Long không thể nhịn được nữa, anh ôm Thoại Mỹ đi ra khỏi phòng. Nếu không phải lo lắng cho vết thương của cô thì anh đã sớm hủy diệt đến tận xương cốt của Võ Minh Lâm rồi.

Thoại Mỹ cố nén lòng, không quay đầu nhìn Võ Minh Lâm, kiếp này cô nợ anh, kiếp sau cô sẽ báo đáp.

---------------------------------

Chương này hơi bị dài nha mọi người, thích nha và cũng đồng nghĩa là hơi bị lâu ngày nữa mới có chap mới. Xin lỗi mọi người vì em đang được mùa kiểm tra nên phải dẹp mọi thứ qua bên để học hành chăm chỉ.

Nói vậy thôi chứ em sẽ cố gắng ra chap mới sớm nhất có thể để mọi người đọc nhé, không để mọi người chờ lâu đâu.

Vote và comment cho em nha

Love all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro