Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Võ Minh Lâm, tôi đúng là đã xem nhẹ năng lực của cậu rồi, không ngờ cậu còn có thể tìm ra được nơi này!

Giọng nói của Kim Tử Long như vang vọng từ tận địa ngục, quanh quẩn khắp trong bầu không khí.

Lúc này, anh phẫn nộ đến mức sắp giết người, lồng ngực phập phồng lên xuống cùng nắm tay siết chặt cho thấy anh đang cố nín nhịn.

Võ Minh Lâm nhất thời bị khí thế của Kim Tử Long áp đảo, nhưng khi nghĩ đến tập đoàn Lâm Võ và Thoại Mỹ, khí thế của anh ta cũng trỗi dậy.

- Kim Tử Long! Anh đúng là kẻ tiểu nhân ăn tươi nuốt sống người khác, giờ tôi chẳng cần phải lo lắng chuyện của tập đoàn nữa, nhưng tôi còn có Thoại Mỹ, anh vĩnh viễn đừng mơ tưởng rằng anh sẽ có được Thoại Mỹ.

- Cậu nói gì? Lặp lại lần nữa xem nào!

Lửa giận trong lồng ngực Kim Tử Long bỗng chốc bị kích thích, anh gầm lên, nắm đấm cũng nhanh như chớp vung ra…

- A… – Tiếng hét chói tai của Thoại Mỹ vang lên, rõ ràng là Võ Minh Lâm không hề có năng lực đánh trả, anh ta bị đấm bay văng ra xa, ngã chổng vó.

Ngay sau đó, Kim Tử Long bước nhanh lên mấy bước, phẫn nộ vung nắm đấm như mưa vào người Võ Minh Lâm.

- Trên du thuyền tôi tha cho cậu rồi, thế mà cậu còn không biết tốt xấu, muốn đưa Thoại Mỹ đi! Tôi nói cho cậu biết, cô ấy vĩnh viễn là người của tôi, cái đồ khốn kiếp nhà cậu đừng có nghĩ đến! – Kim Tử Long phẫn nộ gào lên như muốn giết người.

- Lâm… – Thoại Mỹ kinh hãi, vội chạy đến.

- Đủ rồi, Kim Tử Long, anh dừng tay lại đi… anh cứ như vậy sẽ đánh chết anh ấy mất!

Kim Tử Long  hung hăng buông Võ Minh Lâm ra.

Thoại Mỹ vội vàng tiến lên, sốt sắng lấy khăn tay cầm máu cho Võ Minh Lâm. Nhưng còn chưa kịp làm thì tay cô đã bị một lực mạnh kéo lại. Vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy khuôn mặt hung tợn.

- Cô đau lòng vì hắn ta à? – Kim Tử Long lạnh lùng hỏi, anh tức giận đến mức tưởng như chạm vào là sẽ bùng nổ ngay.

Thoại Mỹ đẩy Kim Tử Long ra, cô đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Kim Tử Long. Một lát sau, một chuyện bất ngờ xảy ra khiến Kim Tử Long không thể nào ngờ tới...

Một bàn tay hung hăng tát thẳng vào má Kim Tử Long.

Thời gian lập tức ngừng lại vào chính thời điểm tiếng tát vang lên, đồng thời hơi thở sặc mùi nguy hiểm cũng lập tức vây kín bầu không khí xung quanh!

Ngay sau đó, cổ tay Thoại Mỹ bị Kim Tử Long bắt được. Anh chẳng khác nào quỷ Satan đến từ địa ngục đang nổi cơn thịnh nộ, chỉ riêng ánh mắt sắc bén ấy cũng đủ giết người.

- Kim Tử Long, anh không phải là người, sao anh có thể nhẫn tâm chà đạp lên công ty mà người khác đã mất bao công sức để thành lập? Tôi không ngờ vì lợi ích mà anh lại lật lọng, còn không từ thủ đoạn nào, thật sự không ngờ anh lại đê tiện đến mức này.

Cô cố nén cảm giác đau đớn, giọng nói lạnh như băng đầy sắc bén của cô đâm thẳng vào lòng Kim Tử Long.

Khuôn mặt đông lạnh của anh vụt qua sự đau lòng, hóa ra trước giờ cô chưa từng tin tưởng bản thân anh, vì một người đàn ông khác mà hiểu lầm anh!

- Tôi đã cảnh cáo cô rồi, trước khi làm chuyện gì thì phải nghĩ đến hậu quả!

Kim Tử Long đang phẫn nộ, không muốn giải thích gì cho Thoại Mỹ nữa. Giờ anh chỉ thầm nghĩ rằng nhất định phải giáo huấn cô gái không biết trời cao đất dày này là gì.

Sau khi gào lên, Kim Tử Long kiên quyết bế thốc Thoại Mỹ lên đi về phía xe ô tô, sát khí đằng đằng tỏa ra, anh ra lệnh cho tài xế:

- Vứt cái đồ bỏ đi đó vào núi đi! Đừng để tôi thấy hắn ta nữa!

- Vâng, anh Long

Sau khi giao việc xong, Kim Tử Long ngồi vào vị trí lái, nhấn mạnh ga, phóng xe như gió bão về phía biệt thự.

- Mỹ... – Võ Minh Lâm bị đấm, cả người toàn là vết thương, anh ta khó khăn mở mắt ra, cực kì đau lòng. Đợi đến khi anh ta tỉnh lại thì đã ở một nơi rất xa biệt thự rồi!

- Kim Tử Long... tôi... tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro