Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô lại nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Chẳng lẽ… cô thật sự yêu người đàn ông trước mặt này hay sao? Dù có bị anh hung hăng giẫm đạp lên? Cô… vẫn khao khát có được tình yêu của anh?

Không! Nhận thức này khiến khuôn mặt xinh đẹp của Thoại Mỹ trở nên trắng bệch.

Không! Không thể nào! Cô thầm hét lên trong thâm tâm, cưỡng chế ý niệm khó tin đó trong lòng…

Thoại Mỹ, mày không thể quên anh đã hại mày thế nào! Trong con mắt ác ma của anh, mày chính là công cụ báo thù của anh! Hai năm trước là vậy, hai năm sau cũng chẳng có gì thay đổi! Thứ thay đổi chính là nỗi hận của mày với anh, nỗi hận thù anh đã giết hại con mày!

Cô không thể ngốc nghếch đến mức lại yêu anh lần nữa, tuyệt đối không thể!

Sắc mặt tái nhợt của cô khiến Kim Tử Long cho rằng cô chỉ toàn tâm toàn ý lo cho an nguy của Võ Minh Lâm, sự tức giận của anh lại càng bùng nổ…

- Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi! Cô yêu cái tên họ Võ ngu ngốc đó sao? Nói!

Kim Tử Long gào lên! Đúng vậy, anh phát hiện ra anh rất sợ Thoại Mỹ thừa nhận điều này! Cảm giác ghen tỵ bùng nổ khiến anh sắp phát điên lên, anh không cho phép, không cho phép Thoại Mỹ còn nhung nhớ đến cái tên Võ Minh Lâm đó!

Tiếng gào giận dữ của Kim Tử Long kéo Thoại Mỹ trở lại hiện thực, cũng nhanh chóng che lấp đi chân tình được vùi sâu trong lòng.

- Đúng, tôi yêu anh ấy! Anh nhốt được thể xác tôi nhưng không giam cầm được trái tim tôi! Tôi yêu anh ấy!

Thoại Mỹ thật sự không ngờ được rằng khi đối mặt với cảm xúc và tình cảm này, cô lại thấy rất mệt, cho nên cô nói lời trái lương tâm.

- Chết tiệt! – Anh gào lên, khí thế bức người. Khi nghe Thoại Mỹ nói vậy, anh cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang! Quả nhiên là vậy!

- Cô có biết cố tình chọc giận tôi sẽ có kết cục thế nào không? Đó là sẽ khiến tên ngu ngốc đó chết thảm hại hơn! – Giọng nói lạnh lẽo mang theo sự uy hiếp khiến người khác phải sợ hãi vang lên.

- Tin! Đương nhiên là tôi tin! Còn chuyện gì anh không làm được sao? Anh có thể tự tay giết hại con mình, cũng có thể hủy diệt tập đoàn Nguyễn thị, càng có thể làm tập đoàn Lâm Võ sụp đổ, tất cả chỉ vì muốn thỏa mãn anh mà thôi. Nhưng, anh chớ quên, anh vĩnh viễn không bao giờ hủy bỏ được nỗi hận thù của tôi với anh, nỗi hận thù này sẽ tồn tại trong cả cuộc đời tôi!

Thoại Mỹ chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh đến thấu xương, ánh mắt cô trong veo nhưng lại chứa sự lạnh lùng, mỗi câu mỗi chữ đều như những lưỡi dao sắc bén.

Trái tim Kim Tử Long nổ tung đầy đau đớn, anh biết cô hận anh, nhưng anh không ngờ khi những lời này được chính cô nói ra lại khiến anh đau đớn đến mức không chịu nổi.

Lập tức, tiếng cười lạnh của anh vang vọng khắp phòng…

- Haha… cô hận tôi! Không sao cả! Chỉ là tôi thật không ngờ một người đã từng luôn miệng nói yêu tôi lại là phụ nữ quyến rũ đàn ông. Đàn bà cũng giống nhau cả thôi, kiếm được một người còn chưa thấy đủ, còn phải “sơ cua” thêm người khác!

Thoại Mỹ đau lòng nhắm mắt lại…

Anh nhất định phải giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô như vậy sao? Vốn đã nghĩ đến chuyện này nhưng khi nghe những lời nói đó, chúng vẫn có lực sát thương cực lớn với cô.

- Sao? Không còn gì để nói nữa rồi à? Hay là nói đến vấn đề về người trong lòng của cô đi! – Kim Tử Long bóp chặt bả vai Thoại Mỹ, nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của cô.

Trái tim Thoại Mỹ đã đau đớn từ lâu, không còn gì có thể châm vào được nữa. Một giọt nước mắt từ khóe mắt cô trào ra, vô cùng thê lương.

- Kim Tử Long, hai năm trước tôi rất yêu anh, nhưng anh chưa bao giờ quý trọng tình yêu của tôi. Nhưng tôi vẫn luôn tự lừa gạt bản thân mình, luôn sống trong thế giới mộng ảo tự mình tạo nên, mộng tưởng rằng sẽ có một ngày anh cho tôi chút hy vọng, mộng tưởng rằng có một ngày anh sẽ thật sự yêu tôi. Dù ngày nào cũng phải đối mặt với sự lạnh nhạt của anh, tôi cũng có thể chịu được, dù cuộc sống khi ấy của tôi chẳng khác nào sống trong địa ngục, tôi cũng có dũng khí để đối mặt. Nhưng… anh cho tôi cái gì? Chẳng lẽ hai năm sau anh tưởng anh tiếp tục giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi thì tôi vẫn còn dũng khí để đối mặt sao?

Giọt nước mắt của Thoại Mỹ khiến Kim Tử Long đau lòng, sự chua xót của cô lại khiến anh cảm thấy sợ hãi. Anh chưa bao giờ biết được nước mắt của phụ nữ lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế.

Anh không hiểu cảm giác của mình lúc này!

- Chẳng lẽ cái tên Lâm chết tiệt đó có thể khiến cô thỏa mãn?

- Võ Minh Lâm tôn trọng tôi, che chở cho tôi, anh ấy tuyệt đối không cầm thú giống như anh!

Cô lạnh lùng lên tiếng.

Lời nói của cô lại châm lên lửa giận trong lòng Kim Tử Long, đôi mắt anh tóe ra những tia lửa khiến người khác sợ hãi.

- Được, tôi lại muốn xem cô thủ tiết vì cái tên ngu xuẩn đó được bao lâu?

Nói xong, Kim Tử Long như một con báo xông lên, ấn người cô xuống sofa, đè cả người lên người cô. Anh không thèm quan tâm đến sự giãy giụa của cô mà mạnh mẽ hôn lên môi cô.

Nụ hôn này cực kỳ mạnh mẽ, không hề có chút dịu dàng nào như muốn trừng phạt cô.

Cô buồn bã, đầu ngón tay lạnh như băng, vô lực thuận theo khí thế bức người của anh…

- Kim… Tử Long, anh… anh đừng quá đáng, buông tôi ra! Giọng nói thê lương của Thoại Mỹ pha lẫn chút bất đắc dĩ.

- Buông cô ra? Để cô đi tìm Võ Minh Lâm à? Mơ tưởng! – Kim Tử Long lại ngông cuồng hôn lên môi cô, lưu luyến hôn lên từng điểm mẫn cảm của Thoại Mỹ.

- Anh! Bỏ… A… Anh… Đừng… - cô vô lực ngăn cản, cô hét lên, muốn tránh xa khỏi hơi thở của anh.

Nhưng cô lại kinh hãi phát hiện ra tiếng hét của mình khi bật ra ngoài lại trở thành tiếng nỉ non yêu kiều.

Cô ngửa mặt ra sau, rốt cuộc đây là cảm giác gì? Cô sợ hãi nhưng lại… chờ mong!

- Tôi đương nhiên có thể! – Kim Tử Long cất tràng cười quỷ dị khàn khàn, liên tục hôn lên người cô như muốn tra tấn.

- Cứ thoải mái đi! Cô xinh đẹp như vậy… Tôi muốn cô! Tôi muốn cô hoàn toàn trở thành người phụ nữ của tôi!

Kim Tử Long tiếp tục lên tiếng. Có trời mới biết, mấy ngày nay không có cô ở bên cạnh, anh nhớ mùi hương thơm ngát từ người cô đến thế nào.

Như ngàn vạn pháo hoa nổ tung trong người, hai người cứ như thể sinh ra là để dành cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro