Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tử Long đau lòng. Anh cầm bát thuốc lên, cẩn thẩn đỡ cô dậy.

- Không… không cần!

Thoại Mỹ đang hôn mê nhưng miệng vẫn đắng ngắt, cô nhíu mày lại, đẩy bát thuốc ra…

- Không uống…

Đau đầu quá! Cả người không thoải mái, cô lại càng không muốn uống cái thứ khó uống như đòi mạng này được!

- Mỹ Mỹ, ngoan! Nghe lời đi! – Giọng nói dịu dàng đầy yêu chiều vang lên:

- Em không uống thuốc thì sao khỏi bệnh được?

Thoại Mỹ hơi mở mắt ra, vị thuốc bắc khiến cô buồn nôn…

- Em không uống! – Cô đẩy cái bát ra.

Đột nhiên, dạ dày bị khuấy đảo, nước chua dấy lên tận cổ, cô không nhịn được che miệng lại, chỉ muốn nôn khan.

- Mỹ Mỹ, em nôn ra đi, đừng cố nhịn!

Kim Tử Long dùng cả hai tay để đỡ cô. Hôm trước cô cũng từng nôn một lần, bác sĩ nói không đáng lo ngại, chỉ là bị ốm nên cơ thể cô suy nhược, hơn nữa do không ăn uống đầy đủ nên trong dạ dày chỉ toàn nước chua mới buồn nôn.

Không! Sao cô có thể nôn trên giường như vậy? Không được, tuyệt đối không được!

- Ưm… – Mặt Thoại Mỹ trắng bệch, cô khẽ la lên.

- Ưm… em muốn vào nhà vệ sinh! – Thật khổ quá, cô muốn nôn!

- Em cứ nôn ra đi! – Kim Tử Long hơi nhíu mày lại. Đúng là cô bé bướng bỉnh, là lúc nào rồi mà còn phân cao thấp nữa chứ.

Kim Tử Long vừa ra lệnh vừa cầm một cái chậu rửa mặt đặt lên trước mặt Thoại Mỹ! Cô đã mệt mỏi rồi, anh không muốn cô phải đi vào nhà vệ sinh trong tình trạng suy yếu.

Thoại Mỹ miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp của cô lúc này vì cái dạ dày co bóp mà trở nên mông lung. Cô kinh ngạc nhìn Kim Tử Long, hình như có gì đó là lạ! Tại sao? Tại sao anh lại săn sóc cô như vậy?

- Không… – Thoại Mỹ bướng bỉnh đứng dậy, cô nhất định phải vào nhà vệ sinh để nôn, giờ nôn ngay trước mặt Kim Tử Long, đúng là rất kì quái!

Nhưng sau khi miễn cưỡng đứng dậy, cô mới phát hiện ra giờ cả người cô hoàn toàn không mặc quần áo.

Sao có thể? Sao cô lại như thế này?

- A… – Nước chua trong dạ dày lại dâng lên, Thoại Mỹ thật sự không thể nhịn nổi nữa, cô kéo chiếc chậu rửa mặt rồi nôn vào đó.

Sau khi nôn xong, cái bụng của Thoại Mỹ mới thoải mái được một chút.

Sau đó, Kim Tử Long thu dọn sạch sẽ mọi thứ rồi tự mình vào phòng tắm, lấy chiếc khăn mặt ra, lau sạch khóe miệng Thoại Mỹ rồi đặt cô thoải mái nằm xuống giường.

- Mỹ Mỹ, em uống mấy hớp nước đường đi, sau đó anh sẽ cho em uống thuốc!

Kim Tử Long cầm cốc nước đường mà từ sáng sớm bác Phùng đã chuẩn bị. Anh thử độ ấm trong nước rồi đưa thìa đến bên miệng Thoại Mỹ.

- Em… em tự làm!

Thoại Mỹ cất giọng mỏng manh, ánh mắt đầy nghi hoặc khi nhìn Kim Tử Long.

- Nghe lời!

Kim Tử Long quát nhẹ, thông qua ánh mắt là anh đã biết cô đang nghĩ gì! Chẳng lẽ cô sợ anh đến thế ư?

Thoại Mỹ hơi giật mình, sau đó khó khăn uống vài ngụm nước đường.

Kim Tử Long nhẹ nhàng lấy khăn mặt lấy vết nước còn đọng trên khóe miệng cô.

Lát sau, anh nhẹ nhàng hỏi:

- Em thoải mái hơn chưa? Còn thuốc nữa, để anh cho em uống!

Sau đó, anh nhẹ nhàng nâng người Thoại Mỹ dậy, để cô dựa vào người anh.

- Em… em không muốn uống…

Thoại Mỹ nhìn bát thuốc rồi nhíu mày lại, có trời mới biết cô sợ nhất là phải uống loại thuốc này.

- Không được, uống thuốc em mới khỏi bệnh được! – Kim Tử Long không cho phép cô cự tuyệt.

- Đi mà... chỉ cần châm cứu là được rồi, đừng bắt em uống thuốc, được không?

Thoại Mỹ vô thức kéo kéo tay Kim Tử Long, ánh mắt khẩn cầu.

- Mỹ Mỹ! Mỹ Mỹ của anh!

Trước sự làm nũng của Thoại Mỹ, Kim Tử Long thấy trong lòng ngứa ngáy, anh bật cười, đưa tay ôm chặt lấy cô. Đúng là chưa thấy cô bé nào đáng yêu như vậy, uống thuốc mà còn phải cò kè mặc cả!

- Yên tâm, anh giúp em uống, sẽ không đắng lắm đâu! – Nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn, anh lên tiếng đầy yêu chiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro