Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu thật sự mấy ngày vừa rồi anh không ngủ không nghỉ ở bên cô suốt, vậy chẳng phải anh không lo việc của tập đoàn được sao?

Ánh mặt trời chiếu lên những góc cạnh anh tuấn và lạnh lùng của Kim Tử Long, hoàn toàn làm sáng rõ sự cao quý và tao nhã trên người anh.

- Không!

Kim Tử Long cong khóe miệng lên, ý cười thấp thoáng bên môi:

- Mấy ngày nữa tôi muốn em đi cùng tôi đến một nơi!

Thoại Mỹ hơi sững sờ: “Đi đâu?”

Kim Tử Long không lên tiếng, chỉ có ánh mắt là lóe sáng, nụ cười trên môi anh cũng khó có thể nắm bắt.

Thoại Mỹ không tiếp tục hỏi nữa, cô biết dù cô có hỏi thì anh cũng sẽ không trả lời.

***

Hương hoa dịu nhẹ lan tỏa khắp bầu không khí, quanh quẩn bên Thoại Mỹ và Kim Tử Long đang đi dạo bộ.

Hoa bỉ ngạn đã bung nở những đóa hoa đỏ tươi cực kì diễm lệ, tựa như vẻ đẹp ngàn năm mới được khoe ra, hoa nở hoa tàn cứ thế luân hồi mỗi dịp thu đến.

Cô nhìn đến mất hồn, khi tiến vào khu vực toàn sắc đỏ sẫm, cô như một cô gái xinh đẹp nhưng gầy yếu đứng giữa biển hoa.

Cô xoay người lại nhìn Lăng Thiếu Đường đang đứng gần mình, tựa như đã phải chịu đau đớn tột cùng, cô chỉ mong người đàn ông này có thể cùng cô ngắm nhìn những đóa hoa bỉ ngạn này.

Kim Tử Long cũng nhìn Thoại Mỹ, trông cô lúc này rất kì ảo, dường như có phần không chân thực. Anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi anh ôm Thoại Mỹ trong vườn hoa, cảm giác đó rất khó có thể nắm bắt, chỉ muốn cả đời này được mãi như vậy.

Lúc ấy, sự xinh đẹp và duyên dáng của cô như khắc sâu vào lòng anh, dù trái tim anh có lạnh lẽo đến thế nào thì cũng bất giác rơi vào tay cô…

Sau khi biết Thoại Mỹ ăn độc tố của hoa bỉ ngạn, dù nổi trận lôi đình, muốn thiêu hủy toàn bộ vườn hoa nhưng khi đối mặt với những cả một biển hoa, trái tim lạnh lẽo của anh như bị tan chảy, đau đớn vô cùng, anh không thể xuống tay.

Những đóa hoa bỉ ngạn khiến anh rung động, không phải vì nó có sắc màu đỏ tươi mà là vì nó đại diện cho một người…

Nhìn những bụi hoa, dường như anh có thể nhìn thấy bóng dáng Thoại Mỹ.

- Rất cám ơn anh đã không tiêu hủy chúng!

Tâm trạng Thoại Mỹ rất phức tạp, cô thốt ra lời từ tận đáy lòng.

- Tôi vẫn luôn yêu thích và tán thưởng sự xinh đẹp của chúng, cũng giống như em…

Kim Tử Long kéo Thoại Mỹ lại để cô đối mặt với anh.

Thoại Mỹ cảm thấy hơi lo lắng, Kim Tử Long như vậy khiến cô cảm thấy không quen.

Ánh mắt Kim Tử Long vụt qua tia cười nhạo, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn:

- Cho nên… tôi sẽ không từ thủ đoạn nào để giữ chặt sự xinh đẹp đó ở lại bên cạnh mình!

Thoại Mỹ ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt chớp qua tia hờn giận, quả nhiên là vậy, thật là đáng giận!

- Anh coi tôi là cái gì vậy? Tôi cũng có nhân quyền đấy!

- Nhân quyền?

Những lời này của Thoại Mỹ rõ ràng khiến Kim Tử Long thấy không vui.

- Cô phải hiểu một điều rằng, kể từ ngày cô trở thành tình nhân của Kim Tử Long tôi thì cô đã không còn quyền gì nữa.

Ánh mắt Thoại Mỹ ngập tràn vẻ khó tin, sự xúc động vì sự chăm sóc của Kim Tử Long mấy ngày vừa rồi giờ hoàn toàn tan biến, sao cô có thể cho rằng mình là người đặc biệt được chứ? Mặc dù anh dịu dàng nhưng vẫn chỉ muốn cơ thể cô mà thôi! Thật là nhục nhã!

Thoại Mỹ buồn bực, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh khiến cô khó hít thở, muốn hít thở cũng thấy không thông.

Cô lạnh lùng nhìn Kim Tử Long, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi vườn hoa bỉ ngạn.

Nhưng một bàn tay to đầy mạnh mẽ ngay lập tức siết chặt eo cô, sau đó cả người cô liền ngã vào lồng ngực ấm áp và rộng lớn của Kim Tử Long.

- Còn muốn đi à? Sao? Cô vẫn muốn tìm cái tên vô tích sự Võ Minh Lâm đó à?

Kim Tử Long gào lên! Tại sao? Tại sao cô gái này lại có thể dễ dàng khiến anh tức giận như vậy?

Thoại Mỹ ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đầy thịnh nộ của Kim Tử Long, cô cất giọng thanh lạnh:

- Kim Tử Long, anh còn muốn thế nào nữa? Tôi thấy anh mới chính là kẻ vô lại! Anh khiến nhà họ Võ khuynh gia bại sản, chẳng lẽ còn chưa hài lòng à? Anh còn định giễu cợt anh ấy để làm thú vui nữa ư?

Mỗi câu chỉ trích nghe vào tai Kim Tử Long đều khiến anh càng tức giận.

Đôi mắt anh thoáng trở nên giận dữ, bàn tay to đang siết chặt vòng eo của Thoại Mỹ cũng tăng thêm lực, bầu không khí hài hòa giữa hai người lúc này sặc mùi nguy hiểm:

- Cô còn định vì cái tên vô lại đó mà tranh cãi với tôi!

Tiếng gầm của anh vang vọng khắp vườn hoa như ném một hòn đá xuống mặt hồ phẳng lặng khiến sóng nước cuộn trào.

Thoại Mỹ lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt đầy giận dữ của Kim Tử Long, giọng nói lại càng thêm phần châm chọc:

- Chẳng lẽ tôi nói sai à? Theo tôi thấy anh chỉ là một kẻ đa nghi như Tào Tháo, chỉ biết vì lợi ích của bản thân mà thôi, hai năm trước như vậy, hai năm sau cũng chẳng khác gì!

- Cô... – Kim Tử Long siết chặt cằm Thoại Mỹ, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng:

- Mỹ Mỹ, em đừng có chọc giận tôi! Cũng đừng làm mấy việc cò kè mặc cả vô tích sự đó với tôi!

Ánh mắt Thoại Mỹ phản chiếu lại sự lỳ lợm trong ánh mắt Kim Tử Long, đôi mắt đông lạnh của anh toát lên nét uy nghiêm cực kì lớn.

Cô cố nén giận, buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại:

- Chẳng lẽ việc Kim thị thu mua tập đoàn Lâm Võ là sai sao?

Trái tim Kim Tử Long nhói lên, hóa ra cô không hề tin tưởng anh! Nếu cô đã nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi!

- Đúng, chính xác! Tôi không muốn nhìn thấy tập đoàn Lâm Võ bị hủy hoại trong tay tên vô lại ấy!

Thật ra đó cũng là sự thật! Anh cũng không muốn em trai mình phải gánh trách nhiệm gì trong chuyện này! Mà lần này đúng là tập đoàn Lâm Võ gặp vấn đề không hề nhỏ, tuy nhiên tập đoàn cũng có triển vọng, nếu đã như vậy thì việc gì anh phải từ chối?

****

Hôm nay mình lười quá, hẹn chap sau dài hơn nhé mọi người

Love all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro