Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời rực rỡ của ban ngày đã ngả về chiều, sắc trời màu xanh lam lúc này lại trở nên vô cùng lộng lẫy, phía chân trời xa xa là một màu tím đậm!

Mặt trời dần lặn xuống, sắc trời cũng đỏ hồng lên, màu da cam nối thành một dải dài giao thoa giữa trời và biển, hòa cùng màu đỏ của đại dương khiến những con sóng dập dềnh trên mặt biển càng trở nên sống động và đầy sắc thái.

- Nhìn em kìa!

Kim Tử Long ôm lấy Thoại Mỹ đang mệt nhoài, yêu chiều lau mồ hôi trên trán cô rồi bế Thoại Mỹ lên đi về xe ô tô, nếu cứ để cô chơi đùa mãi thì có khi đến tận hửng đông ngày mai cũng không quay về biệt thự mất.

Thoại Mỹ để mặc Kim Tử Long ôm cô về xe, cô dựa sát người vào anh, hít thở mùi hương ấm áp và quen thuộc.

Mệt quá! Cô chẳng còn chút sức lực nào, nhưng hôm nay cô rất vui, đúng là một ngày sinh nhật khó quên.

- Mệt lắm à?

Kim Tử Long bế Thoại Mỹ hết sức vững vàng, cô gái này lúc nào cũng tràn đầy sức sống.

Thoại Mỹ lắc đầu! Hòn đảo này chẳng khác nào một kho báu quý giá của cô, sao có thể mệt được chứ?

Kim Tử Long bật cười, không biết tại sao nhưng anh lại rất thích nhìn thấy Thoại Mỹ vui vẻ như vậy, thậm chí anh cảm thấy chỉ cần ngày nào cô cũng như hôm nay thì có phải đổi cả thế giới này, anh cũng cam tâm tình nguyện!

Chẳng lẽ… đây là tình cảm? Một nụ cười tươi của cô có thể khiến anh quên đi mọi thứ hay sao?

Thoại Mỹ lẳng lặng tựa người vào ngực Kim Tử Long. Hôm nay cô rất cảm kích người đàn ông này, nhờ anh mà cô mới có thể vui đến vậy!

Cô lặng lẽ ngước mắt lên, ghi nhớ dáng vẻ dịu dàng của Kim Tử Long vào trong lòng.

- Sao vậy?

Kim Tử Long phát hiện ra cô gái trong lòng mình có điều kì lạ liền cúi đầu xuống.

Tim Thoại Mỹ đập nhanh hơn một nhịp, sự thanh lãnh thường ngày giờ được thay thế bằng nét đỏ ửng trên khuôn mặt.

- Em có biết là em đang dụ dỗ tôi không?

Anh cười nhạt, bàn tay to siết chặt lại, cô gái mềm mại trong lòng khiến anh khó có thể kìm chế!

- Không… không phải thế!

Cio hơi kinh hãi, khi phát hiện ra hơi thở cùng ánh mắt quen thuộc của Kim Tử Long, cô sợ tới mức vội vàng muốn tránh thoát khỏi vòng ôm của anh.

Không được! Tuy rằng hôm nay cô rất cảm động nhưng anh không thể lấy phương thức này để làm tan đi hết sự vui vẻ trong cô được! Anh không thể dùng phương thức đó để tuyên cáo cô chỉ là một cô tình nhân!

Khi nghĩ đến điều này, Thoại Mỹ cảm thấy rất đau đớn, không phải chỉ là tình nhân thôi sao? Cô còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ còn muốn được gả cho anh lần nữa hay sao?

Cảm giác khó chịu càng ngày càng khuếch tán trong lòng Thoại Mỹ, cũng làm nỗi hoảng sợ lan ra! Cô nhất định phải ngăn thứ tình cảm này lại!

Hôm nay Kim Tử Long như vậy, nhưng ngày mai thì sao? Sau này thì thế nào? Chẳng lẽ cô muốn trở lại cuộc sống cô đơn trước kia sao?

Không! Tuyệt đối không thể…

Anh nở nụ cười tà:

- Đúng là cô bé ngốc, đã chơi cả một ngày mà giờ vẫn còn sức lực tránh thoát!

Nụ cười trên khóe miệng anh càng ngày càng đậm, anh lấn người lên phía trước, hơi thở đàn ông đầy mạnh mẽ chẳng mấy chốc đã bao phủ xung quanh Thoại Mỹ.

- Anh muốn làm gì?

Thoại Mỹ hoảng sợ, lưng cô đã dính sát vào cửa kính xe, sự cảnh giác trên khuôn mặt đã hoàn toàn làm tan biến đi sự vui vẻ!

- Tôi khiến em căng thẳng thế à? Một người tình nhân không nên có biểu hiện như thế!

Thoại Mỹ nhìn vào đôi mắt đầy sự thách thức của Kim Tử Long! Sao vậy? Cô khiến anh chán ghét vậy à?

Trái tim cô lạnh đi, cô cụp hai mắt xuống, để mặc cho đôi môi của anh sát lại gần mình.

Hơi thở ấm áp của Kim Tử Long bao vây lấy Thoại Mỹ khiến cô khó có thể hít thở.

Đôi môi mềm mại của cô chợt trở nên cứng đờ, Kim Tử Long lấy một tay nâng mặt Thoại Mỹ lên rồi nhìn thẳng vào cô! Cô nhíu mày khiến anh hiểu lầm!

Chết tiệt!

- Ở trong lòng tôi mà cô dám tơ tưởng đến thằng khác à?

Giọng nói lạnh lẽo và trào phúng như vọng lên từ địa ngục bật ra từ miệng Kim Tử Long.

Sắc mặt anh trở nên sắc mét, hai tay siết chặt thành nắm đấm! Tại sao? Tại sao đến cuối cùng cô vẫn nhớ đến cái tên vô lại đó?

- Anh… đúng là không thể nói lý!

Thoại Mỹ sắp bị sự vui buồn thất thường của Kim Tử Long làm cho phát điên! Sao trong mắt anh, cô lại trở thành một người lẳng lơ như vậy chứ?

Kim Tử Long lại càng lạnh mặt, bàn tay gia tăng thêm lực:

- Trong mắt cô, tôi không thể nói lý sao? Cái tên vô lại Võ Minh Lâm đó vĩnh viễn không thể có được cô đâu, người mà cô phải lấy lòng chính là tôi, cô hiểu chưa?

Ngay sau đó, Kim Tử Long cúi người xuống mang theo khí thế bừng bừng, cuồng dã ngấu nghiến đôi môi cô, buộc cô phải thuận theo anh.

- A… – Thoại Mỹ há miệng định kêu lên nhưng chỉ tạo ra cơ hội để lưỡi của anh tiến vào.

Mùi hương dịu nhẹ càng khiến máu trong người Kim Tử Long sôi trào, anh giữ chặt lấy đầu cô, hôn đến mức điên cuồng.

Điên rồi sao? Đang ở trong xe, anh muốn làm gì? Tại sao, tại sao cứ phải dùng phương thức này để nhắc nhở cô, nhắc nhở cô chỉ là một người tình nhân?

- Anh buông tôi ra…

Thoại Mỹ gầm lên, cảm giác ấm ức và nhục nhã làm nhòe mắt cô. Cô cố gắng đẩy anh ra, ra sức phản kháng lại chút lửa đang nhen nhóm trong người.

Ánh mắt Kim Tử Long vụt qua tia tức giận, anh ngừng động tác, cất giọng lạnh như băng:

- Đủ rồi, đừng có lấy nước mắt ra làm vũ khí! Tôi đã muốn cô thì sẽ không bạc đãi cô về mặt vật chất! Cô muốn gì tôi đều có thể thỏa mãn nhu cầu cho cô!

- Kim Tử Long, hôm nay anh tặng tôi hòn đảo này là có ý đó sao?

Thoại Mỹ phẫn nộ hét lên! Cô đã sớm biết người đàn ông này không hề thay đổi, vừa chính vừa tà nhưng từ trong tiềm thức cô lại luôn tin rằng anh vẫn là người dịu dàng! Nhưng ấn tượng tốt đẹp này đã bị hủy hoại hoàn toàn.

- Trước giờ tôi luôn rộng rãi với phụ nữ, chỉ cần cô nghe lời tôi, ở trên giường ngoan ngoãn lấy lòng tôi là được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro