Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoại Mỹ chợt cảm thấy hoang mang, ánh mắt có phần biến đổi.

Anh nhớ cô sao?

Là lưu luyến trái tim cô?

Hay chỉ là cơ thể cô mà thôi?

Cô tham lam ngửi mùi hương nam tính dễ chịu trên người Kim Tử Long, dường như muốn lưu giữ thật sâu mùi hương này.

Thời gian lúc này dường như ngừng lại.

Lát sau, Thoại Mỹ thoát khỏi vòng ôm ấm áp của Kim Tử Long, rõ ràng cô hơi xấu hổ.

- Anh đang tôi một chút!

Nói xong, cô đi về phía toilet.

Đôi mắt thâm thúy của Kim Tử Long nhìn theo bóng Thoại Mỹ có phần đăm chiêu.

Chẳng lẽ cô không hề có ý định sẽ bước vào trái tim anh sao?

Chỉ đi công tác có nửa tháng thôi mà sao anh lại thấy nhớ nhung thế này?

Nửa tháng đó, anh sẽ không được nhìn thấy nụ cười tươi hay sự hờn giận của cô, không còn được ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người cô, không thể cảm nhận được cơ thể xinh đẹp có thể khiến anh điên cuồng được nữa!

Vừa nghĩ đến đây, Kim Tử Long lại có ý định muốn bỏ ngang công việc sang một bên.

Kim Tử Long à, từ khi nào mày lại trở nên không có tiền đồ gì như vậy hả?

Anh cười khổ trong lòng.

Khi Thoại Mỹ rời đi chưa được bao lâu, chuông điện thoại của cô chợt reo vang…

Kim Tử Long nhìn về phía phát ra âm thanh.

Anh tiện tay lấy túi xách của cô, cầm điện thoại ra, cũng chính lúc đó, một lọ thuốc nho nhỏ rơi xuống mặt đất.

Đôi mắt đen láy của Kim Tử Long thoáng qua chút nghi hoặc, anh để mặc di động kêu, cúi người nhặt lọ thuốc lên…

Trong nháy mắt…

Sắc mặt Kim Tử Long thay đổi hoàn toàn, đôi mắt thâm thúy cũng trong thoáng chốc ngập tràn lửa giận, hàng lông mày kiếm nhíu chặt vào nhau, cả người tản ra sự sắc bén kiêu ngạo và phẫn nộ.

Anh siết chặt lọ thuốc trong tay, dường như chỉ muốn bóp nát từng viên thuốc trong đó ra, gân xanh trên mu bàn tay cũng như trái tim trong lồng ngực vì lửa giận mà trở nên rõ ràng nổi bật.

- Là điện thoại của tôi sao?

Ngoài cửa truyền đến giọng nói dịu dàng của Thoại Mỹ.

Khi vừa đẩy cửa văn phòng ra, cô liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Cô vừa dứt lời mới phát hiện ra một tay Kim Tử Long đang cầm chiếc di động đang réo chuông, còn tay kia thì nắm chặt lại thành nắm đấm, vẻ mặt cực kì đáng sợ.

Trong lòng Thoại Mỹ run lên, anh…

Sao anh lại như vậy?

Ánh mắt như chim ưng của Kim Tử Long nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vô tội của Thoại Mỹ, anh bước từng bước lại gần cô, sự lạnh lẽo như băng toát ra từ người anh giờ chỉ muốn đâm thẳng vào người cô.

Thoại Mỹ cảm nhận được sự nguy hiểm đang ngày càng gần kề mình, cô bất giác lùi về phía sau.

Ánh mắt Kim Tử Long sắc bén như mũi tên, đôi môi mỏng vì phẫn nộ mà hơi nhếch lên.

Anh vất chiếc điện thoại của Thoại Mỹ xuống đất, sau đó kéo cô lại.

- Anh làm gì vậy?

Thoại Mỹ cảm thấy Kim Tử Long rất kỳ quái không thể nói lý, sao tự dưng lại vứt điện thoại của cô đi? Cô tức giận, trách cứ.

- Mỹ Mỹ, em to gan thật!

Anh nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói lạnh lẽo như băng tràn ngập tức giận.

Sau đó, anh mở bàn tay kia ra để Thoại Mỹ nhìn thấy lọ thuốc.

Cô hít vào từng ngụm khí lạnh, ánh mắt đẹp giờ cũng lộ rõ sự sợ hãi, cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của anh.

- Đây là cái gì?

Ngữ khí của Kim Tử Long cực kì lạnh lẽo, dường như phong ba bão táp sắp ập tới.

- Nói!

Ngữ khí lạnh như băng bức người.

Khi thấy dáng vẻ chột dạ của Thoại Mỹ, anh lại càng thêm tức giận.

Sao cô lại dám uống loại thuốc này?

Phụ nữ bên cạnh Kim Tử Long nhiều vô số, nhưng chỉ có khi cùng Thoại Mỹ hàng đêm, anh mới không dùng biện pháp phòng tránh nào, vì trong tiềm thức, anh luôn cho rằng cô không giống với những người phụ nữ khác.

Chỉ có cô mới có tư cách có được anh!

Anh cũng bất giác muốn cho cô tất cả!

Nhưng, anh tuyệt đối không ngờ được rằng…

Cô lại chẳng thèm để tâm gì cả!

Cô khinh thường tâm ý của anh!

Anh càng nghĩ lại càng giận, sắc mặt cũng ngày càng nặng nề và thô bạo.

Lửa giận hừng hực của cô như muốn thiêu đốt cả tòa cao ốc thành đống tro tàn!

Cô hoảng hốt, lọ thuốc trong tay anh chính là thuốc tránh thai cô vẫn thường uống, nói cách khác, anh đã biết rồi ư?

Cô nuốt nước bọt, tại sao khi đối mặt với anh, cô lại có cảm giác tội lỗi thế này?

Cô làm vậy là chuyện bình thường, đâu có sai!

Anh vung tay, lọ thuốc đập vào khung cửa sổ sát sàn, sau đó lại đập mạnh vào một bình hoa.

Choang!

Bình hoa rơi xuống, trong nháy mắt đã vỡ vụn thành trăm mảnh.

Như một loại tình yêu mỏng manh, bỗng chốc đã bị phá hủy thành hàng ngàn mảnh nhỏ!

- Tổng giám đốc…

Bên ngoài, cô thư ký vội gõ cửa, lo lắng hỏi.

- Cút!

Lúc này cả người anh đang cực kỳ phẫn nộ như một con báo dũng mãnh, ánh mắt quét về phía cửa mang theo sự rét lạnh của ngày đông khiến người ta không rét mà run.

Anh bước vài bước tới cửa, sau đó một âm thanh chợt vang lên…

Cửa phòng đã bị khóa lại.

Ngay sau đó, ánh mắt hung ác của Kim Tử Long lập tức liếc nhìn về phía cô gái đang đứng sát bên tường.

Cô thư ký đứng ở ngoài cũng bị tiếng thét của Kim Tử Long dọa, hai chân mềm nhũn, cả người run rẩy, vội chạy tới văn phòng của Chad.

Cô ấy muốn đi tìm viện binh!

Thoại Mỹ toát mồ hôi lạnh: “Anh muốn làm gì?”

Kim Tử Long sải vài bước, nhanh chóng bắt lấy Thoại Mỹ khiến cô muốn trốn cũng không kịp.

- Cô không muốn sinh con cho tôi! Tại sao???!!!

Tiếng rống to phẫn nộ như muốn phá vỡ màng nhĩ của Thoại Mỹ.

Bàn tay to của anh như một chiếc kìm sắt, bóp chặt lấy hai tay cô, áp chặt người cô vào tường, còn tay kia vung lên…

Cô hoảng sợ nhắm chặt hai mắt lại, cô dường như có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của anh.

Anh muốn đánh cô sao?

Bàn tay to đang vung lên của Kim Tử Long bỗng chốc đổi thành nắm tay đấm vào giá sách bên cạnh. Giá sách không chịu nổi sức mạnh vĩ đại, chẳng mấy chốc đã đổ sập xuống.

Thoại Mỹ bỗng mở to hai mắt, nhìn mấy quyển sách nằm ngổn ngang, rồi lại đưa mắt nhìn bàn tay to đầy mạnh mẽ của Kim Tử Long.

Nếu bàn tay đó của anh vung xuống thì có phải cô sắp được giải thoát rồi không?

Dáng vẻ lúc này của anh thật đáng sợ…

Khi tức giận, từ người anh toát ra hơi thở cực kì khủng bố.

Thoại Mỹ có thể cảm nhận được cảm giác chết chóc đang ngày càng tiến lại gần cô.

Cô run lên, giãy giụa, nhân lúc anh phát tiết vào giá sách, cô định thoát khỏi tay anh để chạy ra phía cửa, nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì mái tóc dài đã bị túm lại.

- A…

Cô cảm thấy đầu óc tê dại.

Sau đó, thân hình cao lớn của anh đè cô lên sofa, dường như không cho cô chút không khí để hít thở.

Cô hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào người đàn ông bên trên, anh muốn đánh chết cô sao?

Cô tuyệt vọng nhìn gương mặt đầy sợ hãi của anh, khuôn mặt vốn anh tuấn giờ phút này lại nhuốm màu phẫn nộ cực kì khủng khiếp.

Anh cố định hai tay cô trên đỉnh đầu, còn tay kia xé rách quần áo cô ra…

- Cô dám uống thuốc tránh thai! Được, giờ tôi sẽ khiến cô phải mang thai con tôi!

Vẻ mặt của anh lúc này đầy hung tàn.

- Tại sao anh lại bắt tôi phải sinh con cho anh? Anh căn bản không có tư cách làm bố!

Thoại Mỹ bị biểu cảm và hành động của Kim Tử Long dọa sợ, nước mắt chảy ra.

Cảnh tượng hai năm về trước, cô vĩnh viễn không thể nào quên.

Khi cô vui mừng muốn nói cho anh biết rằng cô đã mang thai, thì cảnh tượng trong phòng khách lại khiến cô cảm thấy rất nhục nhã.

Anh tàn nhẫn phá bỏ cốt nhục của mình, còn dùng thủ đoạn buộc cô phải ở lại bên cạnh anh, để anh phát tiết, để anh vũ nhục.

Anh coi cô là cái gì?

Giờ cô thông minh hơn rồi, cô không thể để bản thân bị tổn thương được nữa, vậy mà anh lại tức giận !

- Cô nói gì? Chết tiệt, cô nói lại lần nữa xem nào!

Anh gầm lên giận dữ, bàn tay to siết chặt cổ cô.

- Kim Tử Long, anh giết chết tôi đi, anh vĩnh viễn đừng vọng tưởng rằng tôi sẽ sinh con cho anh!

Cô tuyệt vọng, nhìn chằm chằm anh, nói từng câu từng chữ.

- Chẳng lẽ cô tình nguyện sinh con cho thằng khác chứ không sinh con cho tôi ư? Cô nói đi...

Anh cực kì tức giận, hai tay bóp chặt lấy bả vai cô!

Lời nói của cô như đang chà xát vào miệng vết thương cực lớn trong lòng anh, cảm giác đau đớn nhanh chóng khuếch tán ra khắp cơ thể anh.

Nỗi hận thù bỗng chốc lại được nhen nhóm.

Anh vĩnh viễn không thể quên nụ cười mờ ám của Thoại Mỹ và bố anh, vậy mà sau đó cô còn vui mừng nói với anh rằng đã mang thai con của anh!

Thoại Mỹ không phải là An Vũ Ân, cô thật sự có thể có tình cảm mờ ám với bố của anh!

Trong đầu Kim Tử Long đan xen hình ảnh của Thoại Mỹ và An Vũ Ân, bóng dáng của Thoại Mỹ và bố anh, cả hình ảnh An Vũ Ân nước mắt lưng tròng nhìn anh...

Cô cảm thấy cực kì choáng váng, cô muốn ngăn cản động tác của Kim Tử Long nhưng vô lực.

Anh không tin rằng đứa trẻ hai năm trước chính là con anh, đúng là thảm thương làm sao!

Khóe miệng cô cong lên nụ cười, tuyệt tình lên tiếng: "Kim Tử Long, anh đừng quên, tôi chỉ là tình nhân của anh!”

Anh còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn bản thân cô phải trơ mắt nhìn đứa con trong bụng cô bị phá bỏ lần nữa sao?

- Cô...

Ánh mắt anh bị lửa giận nhuốm đỏ.

Nếu anh đủ nhẫn tâm thì tuyệt đối sẽ giết chết cô ngay lập tức, sau đó sẽ lăng nhục, xúc phạm cô!

Dưới cơn thịnh nộ, anh chỉ cần một đấm là sẽ phá nát khuôn mặt xinh đẹp của cô, sau đó sẽ không khống chế nổi mà bạo hành cô.

Anh nhìn chằm chằm chiếc áo bị xé nát, ở ngực và cổ cô có một vết máu dài đang chảy ra...

Anh buông cô ra rồi xông ra ngoài!

Anh không thể làm tổn thương cô, không thể nhẫn tâm ra tay khiến cô bị thương tổn.

- Anh Long, anh...

Khi Chad vội vàng tới liền bắt gặp khuôn mặt đầy nộ khí của Kim Tử Long, anh ta hoảng hốt, lập tức bước nhanh vào trong văn phòng của Thoại Mỹ.

- Không ai được vào!

Kim Tử Long gầm lên giận dữ như muốn làm sập cả tòa cao ốc!

Trong văn phòng, Thoại Mỹ ngã ngồi trên tấm thảm trải sàn màu trắng, khuôn mặt đầy nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro