Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kim Tử Long về biệt thự liền thấy cảnh Thoại Mỹ đang nói cười cù Kim Diêu Hồng. Một cảm giác nào đó rất rõ ràng đột nhiên dấy lên trong lòng Kim Tử Long, đôi mắt đen thâm thúy của anh như được bao phủ một làn khói mờ, hai bàn tay vì tức giận cũng siết chặt lại đến mức nổi cả gân xanh. Kim Tử Long giận dữ phanh xe lại, hung hăng mở cửa ra.

Khi đứng sau lưng Thoại Mỹ, anh liền duỗi bàn tay to ra, không tốn quá nhiều sức để túm cô dậy.

- Tử... Tử Long! - Thoại Mỹ hơi hoảng khi đột nhiên bị người khác túm. Khi quay đầu nhìn thấy Kim Tử Long, cô hơi nhíu mày - Tử Long, anh làm đau em rồi!

- Tử Long, con đang làm gì vậy?- Kim Diêu Hồng thấy con trai đối xử với con dâu như vậy, ông rất bất mãn.

- Con làm gì à? Con mới là người phải hỏi hai người đang làm cái gì mới đúng”- Kim Tử Long thấy Kim Diêu Hồng che chở cho Thoại Mỹ như vậy lại càng tức giận, ngọn Iửa giận bừng bừng trong mắt anh như có thể thiêu đốt người khác.

- Tử Long, anh làm sao vậy? - Thoại Mỹ không hiểu phản ứng này của Kim Tử Long, sắc mặt anh xanh mét, dường như không thích cô tiếp xúc với bố anh.

- Sao? cô không biết mệt à? Còn làm cả công việc của người giúp việc nữa!- Kim Tử Long nghĩ tới cảnh vừa rồi, trong lòng lại càng bực tức.

- À, anh nói cál này à! - Thoại Mỹ hơi buồn cười, hóa ra anh tức giận vì chuyện nhỏ này.

- Là em muốn trồng hoa bỉ ngạn trong vườn nhưng sợ người giúp việc không quen nên em tự tay làm, bố thấy hay nên giúp em trồng thôi! – Thoại Mỹ giải thích.

- Bố? cô gọi tiếng bố nghe hay quá nhỉ? Thân thiết thật đấy! Tôi thấy cô chính là đồ đàn bà phóng túng! - Kim Tử Long vung tay lên, hất ngã Thoại Mỹ xuống đất.

- Tử Long ... – Trước lời chỉ trích của Kim Tử Long, Thoại Mỹ ngẩn ra. cô không ngờ Kim Tử Long có thể dùng những từ như vậy để nói về bản thân cô.

- Tử Long, đủ chưa? Con hơi quá đáng rồi đấy, con không tôn trọng bố thì thôi, nhưng Thoại Mỹ là vợ con, sao ngay cả đến sự tôn trọng tối thiểu giữa vợ chồng với nhau mà con cũng không có vậy? - Kim Diêu Hồng không nhịn được nữa, ông không ngờ Kim Tử Long lại đối xử với Thoại Mỹ như vậy.

- Tôn trọng? - Kim Tử Long lạnh lùng cười to, đôi mắt lạnh như băng, rét căm căm - Ông bố tôi lại đang dạy con trai biết tôn trọng cơ à? Thế bố đã từng tôn trọng ai chưa?

Trong đầu Kim Tử Long hiện lên cảnh tượng mà cả đời này anh không thể quên nổi. Người cha mà anh một mực tôn kính đã lộ ra bản mặt hèn kém và bỉ ổi. Rồi anh lại nhớ đến An Vũ Ân, đôi mắt thê Iương của cô cứ quanh quẩn trong đầu anh.

Kim Diêu Hồng run lên, ông lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống. Ông còn định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn chỉ lặng im. Ông hiểu Tử Long không thể quên được chuyện lần đó, con trai ông đối xử với Thoại Mỹ như vậy là đang trả thù ông!

- Bố... – Thoại Mỹ thấy Kim Diêu Hồng run lên, cô vội vàng lên tiếng – Tử Long, anh đúng là ngang ngạnh, không thể nói lý! - Thoại Mỹ thấy sắc mặt xanh mét của Kim Tử Long, tức giận lên tiếng.

- Tôi ngang ngạnh? không thể nói lý với tôi? Vậy hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào mới là "không thể nói lý!” - Km Tử Long nói xong liền túm lấy Thoại Mỹ, đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn vẻ mặt của Kim Diêu Hồng rồi kéo cô đi về phía biệt thự của mình.

- Tử Long…, Kim Diêu Hồng muốn ngăn cản nhưng bỗng nhớ tới những lời con trai vừa nói. Đúng vậy, ông có tư cách gì để dạy dỗ con trai chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro