Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thoại Mỹ, bên này!

Cô vừa đến nhà ăn đã thấy Viên Hoàn Vũ gọi mình.

Sau đó, cô từ chối sự hướng dẫn của người phục vụ, lập tức bước về phía anh ta.

- Học trưởng Viên, sao anh hẹn em ăn cơm trưa ở nơi xa xỉ thế này?

Thoại Mỹ cười nói với Viên Hoàn Vũ.

Bầu không khí yên tĩnh phối hợp nhuần nhuyễn với hoàn cảnh tuyệt đẹp nơi đây, các món ăn trong nhà ăn cũng đều là những món độc nhất vô nhị.

- Thoại Mỹ, em không cần phải lúc nào cũng gọi anh là học trưởng nữa đâu, nghe khách sáo lắm, cứ gọi anh là Hoàn Vũ là được rồi!

Viên Hoàn Vũ đứng dậy, kéo ghế giúp Thoại Mỹ, sau khi cô ngồi xuống, anh ta cất giọng nhẹ nhàng.

Cô mỉm cười: “Em quen rồi!”

- Nhưng nếu em không nghe lời anh thì anh sẽ giận đấy!

Viên Hoàn Vũ cố ý nghiêm mặt lại.

- Được rồi, được rồi, sau này em sẽ không gọi như thế nữa!

Thoại Mỹ thấy bộ dạng của Viên Hoàn Vũ như vậy, cô không nhịn được cười.

Viên Hoàn Vũ nói với Thoại Mỹ: “Anh hy vọng em thích đồ ăn ở đây, ở đây có đầu bếp người Pháp rất nổi tiếng”.

Thoại Mỹ gật đầu: “Xem ra em phải ăn nhiều mới được!”

Viên Hoàn Vũ cười, khuôn mặt anh tuấn đầy dịu dàng.

- Đúng rồi, quà anh tặng em, em đã nhận được chưa?

Thoại Mỹ mỉm cười:

- Chúng ta quen biết nhau lâu rồi, anh tặng hoa cho em làm gì? Phải đưa cho mấy cô gái thích anh chứ!

Viên Hoàn Vũ vừa nghe xong đã vội vàng lên tiếng:

- Không, Thoại Mỹ, em hiểu lầm rồi, anh không có người phụ nữ nào khác!

Cô hơi sững sờ, sau đó cô không nhịn được, bật cười thành tiếng:

- Hoàn Vũ, anh sao vậy?

Viên Hoàn Vũ cũng cảm thấy phản ứng của bản thân có phần quá khích, anh ta vội xua tay che giấu cảm xúc.

Thoại Mỹ mỉm cười, nói:

- Giờ anh là tình nhân lý tưởng của không ít cô gái trong Kim thị đâu đấy!

Viên Hoàn Vũ rõ ràng là không hiểu Thoại Mỹ đang nói gì, ánh mắt hơi ngẩn ra.

Cô che miệng cười.

Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, cô kể lại lời nói của Kelly cho Viên Hoàn Vũ nghe.

Nghe xong, Viên Hoàn Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười.

Thật ra trong lòng anh ta chỉ cần có Thoại Mỹ là đủ rồi.

Anh ta ngước mắt nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng.

- Thoại Mỹ, thật ra anh...

Cô đang ở ngay bên cạnh, anh ta muốn biểu đạt tình yêu của mình ngay.

Lúc đầu Thoại Mỹ còn lắng nghe Viên Hoàn Vũ nói chuyện, nhưng đúng lúc mấu chốt thì cô lại cảm thấy không được tự nhiên.

Cô cảm thấy cảm giác nguy hiểm đang ập tới từ phía sau.

Cô bất giác quay đầu lại.

Đột nhiên, ánh mắt cô trừng lớn...

- Thoại Mỹ, em sao vậy?

Viên Hoàn Vũ cũng phát hiện ra sự bất thường của Thoại Mỹ, anh ta nhìn theo ánh mắt cô.

Cách đó không xa, Kim Tử Long đang dùng bữa với một vài người nữa.

Những người đó đều toát lên vẻ vương giả.

Thoại Mỹ quay đầu lại, trái tim dần bất ổn.

- Thoại Mỹ, không phải chỉ cần nhìn thấy tổng giám đốc là em đã sợ thế này rồi chứ? Giờ là giờ ăn trưa, mọi người đều không phải làm việc mà!

Viên Hoàn Vũ hoàn toàn hiểu lầm phản ứng khác thường của Thoại Mỹ.

Còn cô thì hiểu rõ phản ứng của mình.

Thoại Mỹ run lên, đồng thời trong lòng lại có chút vui mừng.

Anh về rồi!

Không phải anh nói là đi nửa tháng sao?

Sao về sớm như vậy?

Anh có nhìn thấy cô không?

Sao cô lại như kiểu có tật giật mình vậy?

Nghĩ đến đây, Thoại Mỹ cảm thấy tâm trạng của bản thân đang rất hỗn loạn, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt nóng rực phía sau.

Lúc này, trong mắt Kim Tử Long, Thoại Mỹ như đóa hồng hạnh vượt tường, ánh mắt anh trở nên cực kỳ rét lạnh.

Hôm nay vừa xuống máy bay, anh đã phải đến nhà hàng dùng bữa với mấy vị khách đã có hẹn từ trước. Ai ngờ vừa mới ngồi xuống, anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Thoại Mỹ.

Điều khiến anh cực kỳ tức giận là Thoại Mỹ lại đang cùng ăn cơm với một người đàn ông, vẻ mặt tươi cười.

Cô lại dám tươi cười với người đàn ông khác!

Không phải đã nói cô phải ngoan ngoãn rồi sao?

Sao lại coi lời anh nói như gió thoảng bên tai thế này?

Chad ở bên cạnh Kim Tử Long cũng phát hiện ra điều bất thường, anh ta vội vã nhìn xung quanh, lập tức phát hiện ra Thoại Mỹ đang cùng dùng cơm với một người đàn ông.

Anh ta thầm cả kinh trong lòng.

- Chad...

Kim Tử Long đột nhiên gọi Chad.

- Vâng, anh Long! Anh ta là Viên Hoàn Vũ, trước mắt đang phụ trách mảng tài chính, chủ yếu là thị trường châu Âu.

Chad lập tức lên tiếng.

- Ừm!

Anh hơi gật đầu.

Ngay sau đó, anh lai nâng ly với mấy vị khách, vẻ mặt vô cảm.

Chad thấy Kim Tử Long khôi phục lại sắc mặt lạnh lùng và khôn khéo, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng cho Thoại Mỹ.

Thoại Mỹ ngồi ở chỗ cách đó không xa đột nhiên lạnh run người, toàn bộ bữa ăn đều trong trạng thái mơ màng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro