Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nói ở đầu kia điện thoại đã giúp Thoại Mỹ thu lại cảm giác thất vọng.

- Đúng rồi, Thoại Mỹ, cô chuẩn bị về rồi à? Chúng ta cùng về đi!

Kelly hỏi.

- Hả? À, được rồi, tôi về cùng cô!

Cô thoáng do dự, sau đó cũng đồng ý với Kelly.

Đặt điện thoại xuống, Thoại Mỹ thậm chí còn cười nhạo bản thân, sao tự dưng lại định chờ Kim Tử Long cùng về nhà cơ chứ?

Sao bây giờ cô lại có ý nghĩ rằng mình là vợ của anh vậy?

Đúng là buồn cười!

Thoại Mỹ đưa tay day day lên huyệt thái dương đang đau nhức, sau đó lấy túi xách, đi ra ngoài.

Bóng đêm bủa vây khắp mọi nơi nhưng xung quanh, sự phồn hoa của chốn đô thị vẫn không hề bị lu mờ, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.

- Mỹ...

Một giọng nói tao nhã vang lên.

Khi cô và Kelly vừa bước ra khỏi tòa văn phòng thì giọng nói của một người đàn ông đã gọi giật cô lại.

Thoại Mỹ quay đầu, phát hiện ra người tới chính là Viên Hoàn Vũ.

Cô quay đầu, mỉm cười nói với Kelly:

- Cô về trước đi, không cần đợi tôi đâu, đi đường cẩn thận!

Kelly gật đầu: “Được rồi, ngày mai gặp!”

Nói xong, cô ấy liền đón một chiếc taxi rồi đi.

Viên Hoàn Vũ tới trước mặt Thoại Mỹ, thân hình tuy cao lớn nhưng dáng vẻ lại rất tiều tụy.

- Hoàn Vũ!

Cô khẽ gọi tên anh ta.

Từ sau ngày gặp mặt bạn cũ, cô chưa gặp lại anh.

Viên Hoàn Vũ nhìn Thoại Mỹ, ánh mắt đầy chân tình.

Anh ta cất giọng trầm thấp đầy yêu thương với cô:

- Em, em về nhà à? Để anh lái xe đưa em về!

Cô cụp mắt xuống, vì sau ngày hôm đó Viên Hoàn Vũ thổ lộ tình cảm với cô, cô cũng hiểu ra ý nghĩa từ đôi mắt anh ta nhìn mình.

- Không, không cần đâu, em bắt taxi được rồi!

Cô không muốn chỉ vì bản thân mình mà lại làm liên lụy đến Viên Hoàn Vũ.

Viên Hoàn Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ:

- Dù không có phương tiện đi lại em cũng không để anh đưa em về sao?Chắc là bây giờ... em ở cùng một nhà với Kim Tử Long!

Tuy rằng anh ta biết như vậy nhưng vẫn muốn nghe cô phủ nhận.

Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, tuy rằng khó mở lời nhưng vẫn phải lên tiếng:

- Xin lỗi anh, Hoàn Vũ, em...

Thoại Mỹ không nói được nữa, vì cô không muốn làm tổn hại đến một người đàn ông tốt bụng như anh.

Viên Hoàn Vũ khoát tay, ngắt lời cô, cười khổ:

- Mỹ, chẳng lẽ anh không hề có dù chỉ là một cơ hội sao?

Thoại Mỹ không muốn phải đối mặt với chuyện này, hơn nữa vẻ mặt của Viên Hoàn Vũ tiều tụy như vậy, trong lòng cô cũng rất áy náy:

- Hoàn Vũ, thật ra... thật ra với điều kiện của anh, hoàn toàn có thể tìm một cô gái tốt hơn em! Em... em thật sự không xứng!

Cô không biết phải làm sao.

- Không... anh chỉ muốn em thôi, anh muốn Thoại Mỹ em thôi, em có hiểu không?

Đôi mắt thâm thúy của Viên Hoàn Vũ đã trở nên sốt ruột, anh ta vội vã nói.

Cô lùi về phía sau mấy bước, ngẩng mặt nhìn Viên Hoàn Vũ, ánh mắt đầy bất đắc dĩ và bi thương:

- Anh không hiểu ư, thật ra những lời Hoàng Ngân nói không sai, thân phận của em hiện giờ chính là... tình nhân của Kim Tử Long! Chẳng lẽ anh không hiểu chức trách của tình nhân là làm gì ư?

Khi nói ra những lời này, trái tim cô cũng đau nhói.

Khuôn mặt anh tuấn của Viên Hoàn Vũ nhìn Thoại Mỹ đầy trìu mến, khi thấy sự bi thương của cô, anh ta cũng thấy đau xót.

Anh ta bước lên vài bước, ôm cô vào lòng, dường như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô, ánh mắt đầy cô đơn.

- Thoại Mỹ, em biết rõ rằng anh không hề quan tâm đến chuyện đó. Anh muốn em, chỉ cần em rời khỏi Kim Tử Long, chỉ cần em có thể rời khỏi anh ta, anh sẽ không quan tâm đến chuyện gì khác!

(Au: Không!!!!! Đã nói Long Mỹ là của nhau, là của nhau đó cậu Vũ ơi!

Viên Hoàn Vũ càng ôm chặt cô hơn, dường như chỉ muốn vĩnh viễn ôm cô như thế này, một đời một kiếp, mãi mãi không buông tay!

Có trời mới biết, anh ta yêu cô gái này đến mức nào!

Có trời mới biết, anh ta đã nhớ cô nhiều ra sao!

Cô sợ hãi, thoát khỏi vòng ôm của anh ta, bất giác nhìn quanh bốn phía.

Cô thật sự sợ Kim Tử Long sẽ thấy cảnh này.

Viên Hoàn Vũ phát hiện ra điểm này, anh ta nắm chặt lấy cánh tay Thoại Mỹ, cúi đầu xuống, hỏi cô:

- Em đang tìm cái gì? Có phải em sợ Kim Tử Long bắt gặp không? Chẳng lẽ em sợ anh ta? Có phải anh ta buộc em phải ở lại bên cạnh anh ta không?

Thật ra hôm gặp mặt bạn cũ, anh ta đã cảm thấy biểu cảm của Thoại Mỹ  khi nhìn thấy Kim Tử Long rất kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào thì anh ta không nói lên được.

Hôm nay khi thấy vẻ mặt này của cô, rốt cuộc anh ta cũng hiểu ra, cô sợ Kim Tử Long!

Sự sợ hãi ấy toát lên từ chính ánh mắt cô.

Thoại Mỹ chau mày lại, cô nói với Viên Hoàn Vũ:

- Hoàn Vũ, anh bỏ em ra đi... chúng ta thật sự không thể. Cho tới bây giờ em vẫn luôn coi anh là một người anh trai!

Viên Hoàn Vũ buộc Thoại Mỹ phải nhìn vào mắt anh ta, ánh mắt đầy kiên định:

- Tiểu Mỹ, nếu em không yêu anh, anh tuyệt đối không ép buộc em, chỉ cần em hạnh phúc là được rồi, chuyện này quan trọng hơn tất cả! Nhưng, em khẳng định Kim Tử Long chính là người em muốn phó thác cả đời này sao? Anh ta đáng để em yêu sao?

Cô run lên bần bật.

Câu hỏi sắc nhọn của Viên Hoàn Vũ khiến anh lúc này chẳng khác nào thẩm phán, câu hỏi đâm thẳng vào lòng cô.

- Không… anh đừng hỏi vậy… Em… Em không yêu Kim Tử Long, em tuyệt đối không yêu anh ta! Không…

Cô giơ hai tay lên bịt chặt tai.

Cô chết mất, cô không thể chấp nhận nổi!

Kim Tử Long đã giết con cô, cả đời này cô không thể nào quên được!

- Được rồi, Tiểu Mỹ, anh xin lỗi, em không nên cưỡng ép em như vậy, là anh không tốt!

Viên Hoàn Vũ đau lòng, giữ chặt tay cô.

Lúc này Thoại Mỹ cảm thấy rất mệt, còn lồng ngực của Viên Hoàn Vũ lại ấm áp như vậy khiến đầu mũi cô cay xè, nước mắt chỉ chực rơi xuống, nhưng…

Cô vẫn cố nén lại!

Cô không muốn cho Viên Hoàn Vũ nhiều suy nghĩ tưởng tượng, lại càng không muốn hại anh ấy.

Cô lặng lẽ rời khỏi vòng tay Viên Hoàn Vũ.

- Hoàn Vũ, thứ lỗi cho em khi không thể yêu anh!

Sau khi bình ổn lại tâm trạng, giọng nói của cô có phần bình tĩnh hơn.

Viên Hoàn Vũ nở nụ cười cô đơn, đôi mắt đầy chua xót.

- Tại sao lại không cho anh dù chỉ một cơ hội?

Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng đủ khiến người khác đau lòng.

Cô nhìn vào đôi mắt đầy thâm tình của Viên Hoàn Vũ:

- Hoàn Vũ, xin lỗi anh!

Viên Hoàn Vũ lắc đầu đầy thê lương, cuối cùng bất đắc dĩ lên tiếng:

- Anh thảm bại trước anh ta rồi!

- Hoàn Vũ…

Thấy Viên Hoàn Vũ như vậy, trong lòng cô lại càng bất an.

Viên Hoàn Vũ ngắt lời cô:

- Thôi, tuy chúng ta không thể thành người yêu, nhưng vẫn là bạn bè, nếu có chuyện gì, em chỉ cần nghĩ đến anh là được!

Đáy mắt Viên Hoàn Vũ chỉ toàn là đau buồn, anh ta chỉ có thể nói vậy thôi!

Lúc này, trong lòng anh ta chỉ có đau đớn, anh ta đã để mất Thoại Mỹ như để vụt mất thứ quý báu nhất trên đời này.

Nếu thật sự có thể, anh ta chỉ muốn ôm chặt lấy thứ quý báu ấy, dù có thế nào cũng nhất quyết không buông tay.

Thoại Mỹ gật đầu, cố gắng nở nụ cười.

Cô không biết phải làm thế nào để cự tuyệt tấm lòng thành của anh theo cách ít tổn thương nhất.

Nhìn vẻ mặt của Viên Hoàn Vũ lúc này, cô biết cô đã làm anh tổn thương.

Nhưng, cô còn cách nào nữa chứ?

Chẳng lẽ tiếp tục để anh ấy hiểu lầm, hy vọng?

Rõ ràng Kim Tử Long đã nhận ra điều kỳ lạ, tuy anh không nói gì nhưng vẫn khiến trong lòng Thoại Mỹ thấy khủng hoảng.

Cô không đoán ra anh đang suy nghĩ cái gì.

Cô cũng không biết, nếu Viên Hoàn Vũ cứ tiếp tục như vậy thì Kim Tử Long sẽ làm gì anh ấy!

Càng nghĩ, sự lo lắng trong lòng cô lại càng dâng lên như sóng thủy triều.

Đúng vào lúc này, có tiếng còi xe vang lên.

Thoại Mỹ và Viên Hoàn Vũ đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một chiếc xe thương vụ xa hoa như con cá trong lòng đại dương sâu thẳm đậu lại bên lề đường.

Thoại Mỹ kinh hãi, cô nhận ra đây chính là xe của Kim Tử Long .

Kim Tử Long?

Không phải là anh đấy chứ?

Không phải anh đang họp sao?

Quả nhiên, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống…

Bầu trời đêm hệt như đôi mắt thâm thúy ấy, những tia sáng nhỏ vụn lấp lánh toát lên nét hấp dẫn rất riêng.

Khuôn mặt điển trai như được điêu khắc khiến người ta không đoán được đang suy tính chuyện gì…

Đáy mắt sắc bén như tên bắn đâm thẳng về phía mục tiêu…

Cô run lên.

Chỉ trong chớp mắt thôi, cô cảm thấy áp lực ngày càng tăng nặng.

- Mỹ Mỹ, lên xe!

Kim Tử Long vững vàng ngồi trong xe, giọng nói đầy hấp dẫn vang lên.

Sự lạnh lẽo đến thấu xương đâm thẳng vào lòng Thoại Mỹ.

Hơi thở quen thuộc sặc mùi nguy hiểm truyền tới!

Cô cụp mắt xuống, sắc mặt có chút tái nhợt.

Nhưng không thể không bước từng bước về phía chiếc xe ấy.

- Thoại Mỹ!

Viên Hoàn Vũ bước lên, đột nhiên kéo cô lại.

Sau đó, anh ta đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Kim Tử Long.

- Anh không phát hiện ra cô ấy sợ anh chứ không yêu anh à?

Viên Hoàn Vũ lớn tiếng nói với Kim Tử Long.

Vì cô, anh ta bất chấp tất cả.

Sắc mặt Kim Tử Long không hề có biểu cảm gì, thậm chí còn ngoảnh mặt làm ngơ trước lời Viên Hoàn Vũ vừa nói.

Anh dừng ánh mắt trên người Thoại Mỹ khiến cô run rẩy.

- Mỹ Mỹ!

Ngữ điệu của anh có phần cao lên, tràn ngập ý cảnh cáo.

Trong lòng Thoại Mỹ run lên, cô vội vã nói với Viên Hoàn Vũ:

- Hoàn Vũ…

Cô túm chặt lấy ống tay áo của Viên Hoàn Vũ, lắc đầu với anh ta.

Sau đó, cô than nhẹ một tiếng, nói:

- Hoàn Vũ, đừng như vậy… chúng ta… chúng ta vẫn là bạn bè! Gặp lại anh sau!

Sau đó, cô cắn môi, không nhìn vào ánh mắt bi thương của Viên Hoàn Vũ, đi về phía Kim Tử Long.

Khi Thoại Mỹ bước tới, bên môi Kim Tử Long cong lên nụ cười yêu chiều, nhưng đôi mắt lạnh như băng lại quét về phía Viên Hoàn Vũ.

Sự nguy hiểm khiến người ta không thể hít thở nổi lập tức bao trùm lên màn đêm.

--------------------

Có một nổi buồn mà mình không thể chống lại được rồi hix. Nổi buồn mang tên buồn... Ngủ. Thôi hôm nay viết tới đây thôi, mai mình gán viết nhiều hơn nha cả nhà!

Nhớ vote cho mợ nhá

Love all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro