Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bác Phùng, chú mau gọi bố và Tiểu Long xuống đi, chắc giờ này Tử Long đang trên đường về nhà rồi! – Thoại Mỹ nhìn một bàn đầy thức ăn do mình tự tay chuẩn bị, cô vui vẻ nói với quản gia Phùng.

- Thiếu phu nhân, không ngờ tay nghề nấu ăn của cô giỏi như vậy, tôi nghĩ nhất định ông chủ và cậu chủ sẽ rất thích, nhất là cậu Tử Long! – Bác Phùng rất thích Thoại Mỹ. Từ người cô toát ra vẻ thân thiết và dễ gần chứ không giống mấy cô nàng nhà giàu hám tiền và kiêu ngạo khác. trên dưới Lăng gia từ ông chủ đến những người giúp việc đều rất quý cô nhưng bà không hiểu nổi tại sao cậu Tử Long lại ghét cô Thoại Mỹ như vậy.

Thoại Mỹ cười đầy dịu dàng: “Bác Phùng, cháu không quen được gọi là thiếu phu nhân đâu, gọi như thế nghe già lắm. Bác cứ gọi cháu là Thoại Mỹ là được rồi, bác đã ở Lăng gia nhiều năm như vậy, cũng coi như bậc trưởng bối của cháu!”

Bác Phùng cười đến híp mắt lại: “cô đúng là một cô gái dễ mến, nếu cậu Tử Long…”

Ánh mắt Thoại Mỹ hơi tối xuống, cô cười nói: “Cháu nghĩ mọi chuyện sẽ tốt thôi…”

Kim Tử Long vừa vào cửa đã giơ tay ngắt lời Thoại Mỹ, bác Phùng thấy Kim Tử Long về, vội nói với Thoại Mỹ: “Tôi đi gọi ông chủ và cậu Tiểu Long xuống ăn cơm!”

Thoại Mỹ gật đầu cười. Khi thấy bóng dáng cao lớn của Kim Tử Long, cô rất vui mừng, sự yêu thương ngập tràn trong đôi mắt. cô nói với anh: “Anh về rồi à, hôm nay em tự mình xuống bếp, anh có muốn tắm trước rồi mới xuống ăn không?”

Kim Tử Long liếc mắt nhìn Thoại Mỹ, những đường nét cương nghị trên khuôn mặt anh cũng chẳng vì sự nhiệt tình của Thoại Mỹ mà mềm đi chút nào. Anh chỉ lạnh lùng mở miệng: “Tôi ăn ở ngoài rồi!” Nói xong, anh cũng chẳng thèm nhìn cô thêm một cái nào, đi thẳng về phía phòng sách trên tầng.

Ánh đèn thủy tinh trên trần chiếu xuống bóng lưng cao lớn và lạnh lùng của Kim Tử Long. Thoại Mỹ sững sờ đứng yên một chỗ, cô cắn môi, suy nghĩ một chút rồi quay người đi pha café.

- Tử Long, đây là loại café đen anh thích uống nhất, em vừa pha xong, anh uống thử đi! – Thoại Mỹ dè dặt bưng cốc café vừa cẩn thận pha vào phòng sách của Kim Tử Long, nhất thời, mùi café lan tỏa khắp nơi.

Giọng nói dè dặt và dịu dàng của Thoại Mỹ hơi khuấy động tâm tư Kim Thử Long nhưng anh vẫn chẳng thèm ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào vang lên: “Được rồi, cô để xuống đấy rồi ra ngoài đi!”

Sống mũi Thoại Mỹ hơi cay cay, cô cố nén nước mắt, đứng im.

- Còn nữa… sau này chuyện cơm nước và pha café cứ để người giúp việc làm, cô cứ yên phận làm thiếu phu nhân của Kim gia đi! – Kim Tử Long cất giọng cảnh cáo ngắn gọn.

- Tử Long… – Thoại Mỹ cảm thấy hít thở không thông, chẳng lẽ anh thậm chí còn không muốn nhìn cô?

- Cô còn chuyện gì nữa? – Kim Tử Long không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thoại Mỹ rồi cất giọng lạnh lùng. Anh đột nhiên phát hiện ra mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Thoại Mỹ, anh cảm thấy trong lòng hơi đau đớn.

- Tử Long, em có chuyện muốn nói với anh! – Ánh mắt Thoại Mỹ trong như nước, cực kì tĩnh lặng.

- Gì? – Kim Tử Long dựa người vào ghế, nhướn mày – cô muốn nói với tôi chuyện gì?

Thoại Mỹ nhìn Kim Tử Long, lại cảm thấy hơi mất tự nhiên: “Tử Long, hiện giờ chúng ta đã là vợ chồng, em cảm thấy chúng ta không cần phải đối xử lạnh lùng với nhau như vậy!”

- Hừ… vậy cô muốn thế nào? – Kim Tử Long cố nén lửa giận trong lòng, cất giọng trầm thấp.

- Em chỉ muốn có một cuộc hôn nhân bình thường, nhưng em không biết phải làm thế nào mới khiến anh hài lòng! – Thoại Mỹ chậm rãi mở miệng nói ra những lời đã đè nén bấy lâu nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro