Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, từ người anh tỏa ra hơi thở khiến người khác phải sợ hãi.

Ba người còn lại rõ ràng không ngờ Kim Tử Long lại ra tay nhanh như vậy, hơn nữa mỗi chiêu thức đều hết sức ngoan độc.

Trong tay bọn họ đều cầm hung khí, tất cả đều nhắm về phía Kim Tử Long...

Anh nhanh chóng xoay người, đoạt lại hung khí trong tay một người, sau đó lại quét một đường xuống, nhanh chóng nâng tay lên, đánh vào một kẻ đang có ý định tiến lên.

Ánh mắt tràn ngập hương vị khát máu, đôi mắt cuồng dã đầy thô bạo.

Bọn chúng không hổ danh là sát thủ!

Kim Tử Long vừa phản kích lại bọn chúng, trong đầu nhanh chóng suy luận.

Đúng lúc này...

- Long, cẩn thận... A...

Khi Thoại Mỹ thấy một người rút khẩu súng ra, cô sợ tới mức hồn bay phách tán.

- Đi!

Anh nắm chặt tay Thoại Mỹ, nhanh chóng né tránh viên đạn, sau đó nói nhanh với Thoại Mỹ.

Ngay lúc bọn họ định chạy đi, một tia sáng mặt trời chiếu xuống, Kim Tử Long thấy rõ dấu hiệu trước ngực của một tên sát thủ.

Dấu hiệu hình ngôi sao!

Bọn họ là…

Mafia!

Tiếng súng vang lên không ngớt trong bầu không khí yên tĩnh, sau một lát, Kim Tử Long cùng Thoại Mỹ trốn vào một ngôi nhà lụp xụp.

Tất cả bắt đầu yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức không chân thực, càng khiến lòng người thêm sợ hãi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thoại Mỹ trắng bệch, cô sợ hãi ôm chặt lấy Kim Tử Long, từ sắc mặt anh có thể thấy sự việc không hề bình thường chút nào.

- Long… bọn chúng là ai?

Cô cố gắng hạ thấp giọng xuống.

Bọn chúng là sát thủ sao? Đối tượng nhắm vào chính là anb sao?

Tại sao trong tay chúng lại cầm cả súng?

Trời ơi, súng!

Cô nằm mơ cũng không ngờ rằng có ngày mình lại được tận mắt thấy thứ này.

- Đừng lo lắng, tuy có rất nhiều kẻ muốn giết anh, nhưng bọn chúng còn chưa có năng lực này!

Đôi mắt anh đầy tàn nhẫn, giọng điệu cũng đầy khát máu.

Mafia!

Đôi mắt anh bắn ra những tia sáng có thể khiến người ta phải vào chỗ chết!

Đúng! Anh nhìn không nhầm, bọn chúng là người của Mafia.

Sát thủ Mafia có hệ thống cấp bậc rất chặt chẽ, mà thứ để phân cấp bậc chính là dấu hiệu trước ngực bọn họ.

Chất liệu tạo thành dấu hiệu được làm bằng kim loại, bạc, đồng, sắt, cấp bậc từ cao xuống thấp.

Dấu hiệu hình ngôi sao là cấp cao nhất, còn sắt là cấp thấp nhất, những tên sát thủ bình thường khác thì chỉ mặc đồng phục của Mafia, không hề có dấu hiệu gì.

Nhưng Kim Tử Long đã nhìn thấy dấu hiệu hình ngôi sao từ bốn kẻ kia, vậy thì chúng chính là sát thủ có cấp bậc cao nhất trong tổ chức Mafia.

Là ai mà lại gấp rút muốn lấy mạng anh như vậy?

Không tiếc tiền thuê bốn sát thủ cao cấp!

Hừ! Khóe miệng Kim Tử Long cong lên nụ cười tàn nhẫn, nụ cười đầy mạnh mẽ và ngang tàng. Đây là lần đầu tiên Thoại Mỹ thấy nụ cười này của anh.

Anh cúi đầu xuống, nhìn vào sắc mặt trắng bệch của cô, giọng điệu trở nên mềm nhẹ hơn.

- Mỹ Mỹ, sợ sao?

Ngữ khí đầy quan tâm và yêu chiều.

- Chỉ cần có anh ở đây, em không sợ!

Cô ngẩng mắt lên, cố nén sợ hãi.

- Ngoan lắm!

Anh đau lòng cúi người xuống, hôn lên cái trán trơn bóng của cô, vì anh thấy được sự hoảng sợ đang được ẩn nhẫn trong mắt cô.

- Dù có phát sinh ra bất cứ chuyện gì, em phải nhớ kỹ, phải đi theo sát phía sau anh!

Ánh mắt Kim Tử Long lộ ra sự căng thẳng.

- Vâng! – Cô gật đầu.

Cô không muốn vì bản thân mình mà Kim Tử Long bị phân tâm. Qua lần đấu nhau vừa rồi, rõ ràng bốn người đó không phải là đối thủ của anh, nhưng vì còn quan tâm đến cô nên Kim Tử Long mới không đấu nhau tiếp với bọn họ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thoại Mỹ lại nhói đau.

Hai người bắt đầu đi ra ngoài, cùng lúc đó, đôi mắt của Kim Tử Long cũng đầy cảnh giác.

Bọn họ cần phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu không thì không riêng gì bọn sát thủ mà còn có cả cơn dư chấn nữa.

Hiện giờ, trước mắt bọn họ chỉ có hai con đường, một là bất chấp nguy hiểm chạy về phía xe đỗ, hơn nữa còn phải đợi cứu viện bằng trực thăng, nhưng rõ ràng đây là tình huống bất lợi với bọn họ.

Lúc này nơi đây chỉ là đống phế tích, đường phố bị san bằng, cầu cống bị sập hết, khắp nơi bị bao phủ bởi khói đặc và sương mù, rõ ràng không thể nắm bắt được vị trí chiếc xe.

Bê tông cột nhà bày la liệt khắp mọi nơi, những thi thể cũng ngổn ngang.

Lơ lửng trên không trung còn có những cột thép, con đường vốn đẹp đẽ giờ trông hết sức tơi tả, những bức tường vàng ố đổ sập xuống, như một loại dụng cụ có thể làm trày da tróc thịt con người…

Rõ ràng động đất đã gây ra ảnh hưởng cực lớn, bề mặt bị nứt vỡ, ngay cả hai bên bờ sông cũng xuất hiện những khe nứt.

- A…

Do quá căng thẳng, Thoại Mỹ hoàn toàn không để ý lắm đến tình trạng ngổn ngang xung quanh. Cô dẫm một bước xuống, vốn tưởng là chắc chắn, không ngờ lớp đất trên bề mặt bỗng như bị tan ra.

Cái khe như chiếc miệng rộng của một con mãnh thú, Thoại Mỹ đang nắm chặt lấy tay Kim Tử Long, đột nhiên bàn tay ấy bị nới lỏng ra…

- Mỹ Mỹ…

Anh nhanh chóng giữ chắc lấy tay Thoại Mỹ, phòng cô bị ngã xuống.

- Long…

Thoại Mỹ cảm thấy dưới chân hoàn toàn trống rỗng, cô theo bản năng nhìn xuống dưới.

- Mỹ Nhi, đừng nhìn xuống, đưa tay kia cho anh, anh kéo em lên!

Anh hiểu ý định của cô, lập tức lớn tiếng kêu lên.

Cái khe rỗng sâu không thấy đáy, tựa như một vách núi đen ngòm. Còn toàn bộ cơ thể của Thoại Mỹ đang lơ lửng trong không trung, một tay được Kim Tử Long giữ chặt, còn tay kia đang bấu chặt lấy bề mặt của khe hở.

- Long…

Thoại Mỹ cố nén cảm giác sợ hãi kinh hoàng, đưa tay kia lên giữ chắc tay Kim Tử Long. Tuy cô nghe lời anh, không nhìn xuống dưới, nhưng từ ánh mắt khẩn trương và căng thẳng của Kim Tử Long, có thể nhận ra cô đang bị nguy hiểm.

- Mỹ Mỹ, đừng sợ, nắm chặt tay anh!

Trên trán Kim Tử Long túa đầy mồ hôi lạnh, tay anh nắm chắc lấy tay Thoại Mỹ.

Đúng lúc anh kéo cô lên…

- Long…

Cô hét lên, cô mở to hai mắt, nhìn bốn tên sát thủ đằng sau anh.

Anh chỉ lo cứu cô, hoàn toàn xem nhẹ tình hình sau lưng mình.

Lúc anh giật mình, thì một tên sát thủ lập tức giơ tay lên, bổ thẳng xuống người anh…

- A… - Thoại Mỹ hét lên kinh hãi, còn Kim Tử Long không hề phòng bị đã bị ngã xuống đất.

Cô cảm giác cả cơ thể đang rơi xuống, nhưng bỗng chốc, cô lại nhìn thấy Kim Tử Long trên đỉnh đầu.

Anh tuy bị ngã xuống đất nhưng tay anh vẫn bấu chặt lấy một khe rãnh, còn tay kia như chiếc kìm sắt bóp chặt lấy tay cô.

- Long, buông em ra…

Ánh mắt Thoại Mỹ lóe sáng, cô kiên định nhìn Kim Tử Lonh.

Cô phải làm như vậy, vừa rồi khi liếc xuống, cô hiểu cái khe dưới chân mình sâu đến mức nào. Đây căn bản không được gọi là khe, mà phải gọi là vách núi đen ngòm sâu thẳm mới đúng. Nếu Kim Tử Long không buông cô ra, vậy thì cả anh và cô sẽ phải chết.

Đôi mắt anh đầy kiên định, anh lớn tiếng hô với cô:

- Mỹ Nhi, nắm chặt tay anh!

Thân hình cao lớn của anh gần như bao phủ hoàn toàn trên đỉnh đầu Thoại Mỹ.

Cô nở nụ cười buồn, như đóa hoa diễm lệ:

- Long, buông em ra đi!

Khi nói câu này, trong lòng cô lại cảm thấy thoải mái như được giải thoát. Lần trước là vì bản thân cô, còn lần này, là vì Kim Tử Long.

Nụ cười ấy của Thoại Mỹ khiến trái tim Kim Tử Long đau đớn, anh cắn răng, gân xanh trên tay đã nổi đầy lên.

- Mỹ Mỹ, anh từng nói rồi, cả đời này anh sẽ không buông em ra, trừ khi anh chết...

- Không... Long!

Thoại Mỹ ngân ngấn nước mắt, cô bắt đầu không thấy rõ Kim Tử Long nữa rồi.

Cô cố gắng không để nước mắt trào ra, bởi vì cô phải nhớ kỹ dáng vẻ của Kim Tử Long, nhớ kỹ sự dịu dàng của anh dành cho cô...

Ba tên sát thủ chậm rãi đi tới...

------------------------
Các bác ơi, tôi đã viết xong chap này vào lúc 2:51 sáng đấy các bác ơi! Các bác có yêu thương tôi nhiều không nào?

Nếu có vì phải tăng view và tăng vote cho tôi nhé. Đừng để tuột, tôi sẽ buồn lắm đó các bác ơi! Nói thì nói vậy thôi chứ view, vote cũng nhiều lắm rồi. Mà nhiều thêm nữa thì tôi lại càng vui hơn hahaaaa

Mọi người thấy cách xưng hô này thế nào, tôi bắt chước Bích Phương đó nha. Nếu không thích thì mình sửa lại ạ hahaaa

Love all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro