Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là bàn tay có thể hô mưa gọi gió, bàn tay chinh phục, cũng chính bàn tay này đã cứu cô lúc gặp nguy hiểm, khiến cô hoảng sợ và lo lắng...

Nhìn bàn tay này, trong lòng cô lại cảm thấy lúng túng.

Cô nhạy cảm cảm nhận được, quan hệ giữa cô và anh đã biến đổi đầy kỳ diệu, sự biến đổi ấy khiến cô chờ mong, nhưng lại khiến cô có phần sợ hãi.

Cô không biết mình sợ cái gì, tại sao khi con người vừa thoát khỏi nguy hiểm, việc suy xét vấn đề lại cảm thấy phức tạp như vậy?

- Mỹ Mỹ... – Kim Tử Long nhẫn nại chờ cô, không hề cưỡng ép kéo tay cô. Anh biết rõ suy nghĩ trong lòng cô, ánh mắt tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả.

Lúc này ánh mắt của Thoại Mỹ hết sức nhẹ nhàng khiến trái tim Kim Tử Long bồi hồi không thôi.

Cô mỉm cười, thanh nhã như đóa hoa cúc, càng như bầu trời lúc nhuộm đỏ ánh mặt trời, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng giơ ra, chậm rãi đặt vào bàn tay dày rộng và ấm áp của anh.

Anh chậm rãi nắm tay lại, vây kín lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm giác ổn định và vững chãi.

Đúng vậy, cảm giác này giống như một lữ hành đã lặn lội đường xa, rốt cuộc cũng tìm được một nơi có thể yên tâm ở lại, trong lòng không còn cảm giác mệt nhọc gì nữa, có thể yên lòng chìm vào giấc ngủ ngon.

Mũi chân cô nhẹ nhàng đặt xuống thảm trải sàn, bên hông là cánh tay rắn chắc của anh. Thoại Mỹ không dám ngẩng đầu lên, hoàn toàn không còn sự dũng cảm và kiên cường khi ở trong khu vực bị thiệt hại.

Hơi thở đàn ông vây quanh lấy cô, thân hình cao lớn của Kim Tử Long lại càng sát lại người cô hơn.

- Sao rồi? Còn đau không? – Anh hỏi đầy quan tâm.

Cô được anh dẫn đi vài bước.

- Không còn đau lắm, chỉ hơi bất tiện thôi!

Ngữ khí dịu dàng có chút gì đó không xác định.

Anh yên tâm thở phào một hơi, dường như đã hoàn toàn yên tâm.

- A... – cô đột nhiên thở gấp, cả người nghiêng về phía anh.

Anh lập tức kinh hãi, khuôn mặt đầy căng thẳng: “Em sao thế?”

Cô hơi nhíu mày lại, nhưng trong chốc lát lại mỉm cười:

- Không sao! Chắc vừa rồi em dùng sức nên mới thấy không thoải mái! Không sao rồi!

Anh đau lòng vuốt tóc cô, giọng nói trầm thấp vang lên:

- Không được, lát nữa anh sẽ bảo bác sĩ chụp X-quang cho em, như vậy anh mới yên tâm được.

Anh hoàn toàn không biết rằng khuôn mặt mình lúc này căng thẳng ra sao, giọng điệu cũng dịu dàng và trìu mến đến mức nào.

Kim Tử Long hoàn toàn bị nước mắt của Thoại Mỹ làm cho hoảng sợ. Anh nhanh chóng lau nước mắt cho cô, động tác dịu dàng như đang che chở, sau đó ôm chặt cô vào lòng.

- Mỹ Mỹ, em đừng khóc, em mà khóc là trái tim anh đau đớn lắm!

So với vết thương ở tay, lúc này, trái tim Kim Tử Long còn đau hơn. Thoại Mỹ như một giấc mơ vậy!

Chỉ cần cô khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt là Kim Tử Long lại hốt hoảng. - Anh... anh sẽ mãi đối xử với em như thế này ư? Cô hỏi một câu nhẹ nhàng và có phần không xác định.

Thoại Mỹ thật sự rất sợ lúc này Kim Tử Long đối xử tốt với cô chỉ là nhất thời, sau khi trở về, liệu cô có còn được sống trong những người được yêu thương trìu mến như thế này không?

Kim Tử Long dịu dàng nâng mặt Thoại Mỹ lên, cúi người hôn lên những giọt nước mắt của cô. Anh không vội trả lời câu hỏi của cô mà bỗng bế bổng cô lên, sải bước đến bên giường rồi đặt cô xuống.

Trong lòng Thoại Mỹ thấy rất bất ổn. cô nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Kim Tử Long, đôi mắt thoáng chút bất an, liền cụp mắt xuống. Cô đang hy vọng xa vời sao?

Cô giận chính bản thân mình, tại sao lại tưởng rằng mình được yêu chứ?

Bàn tay to của Kim Tử Long nhẹ nhàng vuốt ve mặt Thoại Mỹ, sau đó nâng cằm cô lên...

- Nhìn vào mắt anh! - Giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng vang lên.

Thoại Mỹ ngẩng mặt lên, bỗng chốc như rơi vào vực sâu không thấy đáy trong đôi mắt anh.

- Mỹ Nhi, em có biết em quan trọng thế nào với anh không? Vì em, anh tình nguyện buông tay tất cả, bao gồm cả sinh mệnh! Em hiểu không?

Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ, không hề có chút do dự nào.

Cô kích động nói không ra lời.

Sao cô có thể không tin tưởng lời anh nói chứ? Ngay cả khi súng ở ngay sau gáy, anh cũng chẳng hề nhíu mày lấy một cái, mà chỉ nắm chặt tay cô. Lúc dư chấn xảy ra, anh dùng cơ thể rắn chắc để che chở cho cô. Khi cánh cửa sập xuống, anh cũng không để ý đến tay mình mà cứu cô. Khi bị nhốt trong bóng tối, tuyệt vọng, cũng chính sức mạnh kiên cường của anh đã chống đỡ cho cô.

Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, sao cô còn có thể nghi ngờ tấm chân tình của anh được chứ?

Thoại Mỹ cảm thấy cực kỳ ấm áp. Đôi tay trắng như tuyết của cô ôm chặt lấy cổ Kim Tử Long, gương mặt xinh đẹp dán sát vào phần cổ của anh.

Kim Tử Long thỏa mãn nhắm mắt lại, hưởng thụ sự mềm mại trong lòng, bàn tay to cũng đặt sau lưng cô.

- Mỹ Mỹ, em là của anh....

Mùi hoa dịu nhẹ cùng ánh mặt trời lan tỏa, tất cả yên tĩnh đến mức hoàn hảo.

Thời gian trôi qua dường như thật sự rất nhanh, có anh cẩn thận chăm sóc, vết thương của cô hồi phục rất nhanh.

Thời tiết rất đẹp, mây trắng trên trời cũng lững lờ trôi, giống như tâm trạng của cô lúc này.

Khi ánh mặt trời xuyên qua đám lá cây day đặc, chiếu những vệt nắng loang lổ xuống dưới, anh nhẹ nhàng nói với cô: "Em mệt rồi, nghỉ một lát đi!"

Ngay sau đó, bàn tay to của anh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô.

Mấy ngày vừa rồi, cô luôn đi tản bộ trong khu phòng bệnh, chân cô cũng hồi phục rất nhanh.

Nghe xong, cô gật đầu, sau đó đã bị anh bế lên.

- Long, anh mau thả em xuống đi! - Cô vội vàng nói.

Tuy rằng đây là khu giường bệnh cao cấp, nhưng nếu có người đi vào, thấy cảnh này thì xấu hổ lắm.

Anh cười ha ha, tiếng cười sang sảng như chưa bao giờ thoải mái đến vậy. Anh không để ý tới sự thẹn thùng của cô, trái lại vẫn bế cô đi đến chỗ ghế ngồi dưới gốc cây.

Anh vây hai tay lại, hoàn toàn cố định thân hình bé bỏng của cô trong lòng mình, cằm nhẹ nhàng tỳ vào đỉnh đầu cô, hưởng thụ mùi hương ngát từ cơ thể cô tỏa ra.

Xem ra anh thật sự mê muội cô rồi.

- Long, anh bỏ em ra đi, em ngồi trên ghế là được rồi! - cô nhẹ nhàng xoay người lại, hơi đỏ mặt nói.

- Sao thế? Em sợ màn ân ái của chúng ta bị người khác bắt gặp à? - Anh cọ trán với cô, ngữ điệu đầy cưng chiều.

- Ai ân ái với anh chứ? - Cô ngây thơ kháng nghị.

Sau đó, đôi môi anh đào của cô đã bị anh ngậm lấy, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng tiến vào khoang miệng cô, đôi mắt đen dần trở nên thâm trầm.

- Ưm.... - Thoại Mỹ khẽ thở dốc, tim cũng đập dồn dập, dịu dàng đáp lại nụ hôn của Kim Tử Long.

- Cô bé, em đang dụ dỗ anh đấy, có biết không?

Anh thì thầm bên tai cô, giọng nói thô cát.

Cũng khó trách anh lại như vậy. Thời gian này vì sợ làm ảnh hưởng tới vết thương của Thoại Mỹ nên anh vẫn cố nín nhịn. Hôm nay lại bị cô khiêu khích như vậy, dục vọng bị đè nén mấy ngày qua lại bị châm lên.

Thoại Mỹ thở gấp, vì đang ngồi trên đùi anh nên cô có thể hiểu rõ ý của anh.

- Anh đúng là đồ đáng ghét! - cô xấu hổ giơ tay trắng trẻo lên đánh anh.

Kim Tử Long cúi đầu cười. Đúng vậy, giờ chưa phải lúc, anh không thể nóng vội được.

Lát sau, Thoại Mỹ nhẹ nhàng hỏi: "Long, hôm đó.... những người muốn giết anh là loại người nào?"

Đôi mắt cô đầy bất an.

Tình cảnh ngày hôm đó cô vẫn nhớ rõ, nhất là khẩu súng ấy, mỗi lần nhớ lại là cô lại thấy run.

-------------

Hôm nay ra một chap, mà ngọt ngào lắm nha! Mừng ngày Người Ngọc trở về, ý chết giờ này là qua ngày mới mất rồi. Thôi kệ đi!

Đọc thì đọc chứ đừng quên vote nha các tình yêu của tôi.

Love all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro