Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai con người đã chịu quá nhiều tổn thương, như đôi chim đơn độc trên bầu trời...

Chỉ có thể sải cánh bay lượn...

Liệu đây có phải là thế giới lý tưởng không?

Mưa gió qua đi, chim gãy cánh, lao thẳng xuống dưới...

Màn mưa rơi cả vào trong mắt...

Cái xoay người của em...

Đã quá xa để anh có thể chạm vào.

* * *

Bàn tay nhỏ bé của Thoại Mỹ đặt nhẹ lên cổ Kim Tử Long, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào lồng ngực ấm áp của anh, cảm nhận nhịp đập trái tim anh.

- Long, anh có tin em không? Trong lòng anh liệu có cho rằng em không chung thủy với anh không? – Giọng nói của cô nhẹ nhàng như đóa hoa rớt cánh xuống mặt nước.

Trái tim Kim Tử Long như bị ai bóp nghẹn, câu nói ấy của Thoại Mỹ khiến anh cảm thấy rất đau khổ, cũng cảm nhận được sâu sắc tội ác của mình.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen mê người lóe sáng, thâm thúy như vũ trụ bao la.

Cô đau lòng vuốt ve gương mặt anh, dịu dàng và ấm áp.

Người đàn ông trước mặt là người đàn ông cô yêu thương nhất, vậy nên sự vui vẻ hay đau khổ của anh cũng là của cô, sao cô có thể không cảm nhận được tâm trạng của anh chứ?

Kim Tử Long yên lặng không nói gì, anh cúi người, hôn thật sâu lên môi Thoại Mỹ, tựa như muốn che giấu hết nỗi đau khổ đi...

- Mỹ Mỹ, sinh cho anh một đứa con, có được không? – Giọng nói trầm thấp đầy ẩn nhẫn bi thương.

Câu nói ấy đã bộc lộ hết tình cảm từ sâu tận đáy lòng anh...

Nước mắt như những hạt trân châu rơi xuống không ngừng...

Cô nghẹn ngào, nhìn anh qua làn nước mắt.

Khi thấy ánh mắt bi thương của Kim Tử Long, rốt cuộc cô cũng hiểu anh tin cô, đồng thời anh đang dằn vặt và hối hận vì những hành động trước đây của mình.

Đúng, cô biết, cô hiểu Kim Tử Long đang nghĩ gì. Có lẽ anh đã sớm hối hận rồi. Người đàn ông kiên nghị này sao có thể dễ dàng gỡ bỏ lớp áo giáp bên ngoài xuống chứ?

Sự đau lòng như cơn đại hồng thủy chôn sâu trái tim Kim Tử Long, anh ôm chặt lấy Thoại Mỹ, tùy ý để cô khóc trong lòng mình.

Lúc này, dù cô có bảo anh nhảy lầu, anh cũng sẽ không do dự làm theo.

- Mỹ Nhi, xin lỗi em...

Giọng nói trầm ấm của Kim tử Long hơi khàn khàn, anh đau lòng ôm lấy cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp quen thuộc, cảm nhận mùi hương của cô quanh quẩn bên mũi anh.

Từ nghẹn ngào, nức nở, cô đột nhiên khóc to lên:

- Long, anh có biết anh tàn nhẫn đến thế nào không? Ngay ngày đầu tiên kết hôn, anh đã bắt em gánh vác thù hận của anh, anh bỏ mặc em một mình, để em khóc một mình trong đêm tối, anh có biết không? Có biết không?

Kim Tử Long đau lòng đến mức chỉ muốn ôm chặt Thoại Mỹ hơn nữa: “Biết, anh biết!”

Anh có thể tưởng tượng ra hai năm trước, đêm nào Thoại Mỹ cũng chờ đợi anh về nhà, từ ngày đến tối, tối đến khuya. Anh đi rồi, lòng cô cũng chết đi, nhưng vẫn gượng cười và ra vẻ kiên cường.

Nghĩ đến đây, trái tim anh nát tan. Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh nhất định sẽ hôn hết những giọt nước mắt của cô, ôm chặt cô vào lòng, không thể cô bị tổn thương nữa, không dẫm đạp lên tình yêu và tôn nghiêm của cô.

Đây chính là Thoại Mỹ! Dù có ấm ức đến thế nào, ở trước mặt anh, cô luôn kiên cường, mục đính chính là không muốn để anh nhìn thấy nỗi buồn thương của cô đằng sau cái vẻ vui vẻ ấy.

Cô nghẹn ngào:

- Long, anh có biết em yêu anh nhiều đến thế nào không? Khi em mang thai con anh, lại thấy anh ở cùng người phụ nữ khác, anh có biết trái tim em... trái tim em...

- Anh biết... – Anh hôn cô, giọng nói đầy nghiêm túc.

Lần đó là anh cố tình. Anh không chịu nổi sự lạc quan và kiên cường của Thoại Mỹ nên mới tùy tiện gọi điện cho một người phụ nữ để đạt được mục đích của mình. Anh muốn thông qua cách này để phá nát gương mặt tươi cười của cô.

Nhưng, lúc đó anh đã nhận ra anh sai rồi, vì khi nhìn thấy sự đau đớn và bất lực của cô, trái tim anh như muốn vỡ ra.

Ngữ khí dịu dàng của Kim Tử Long khiến Thoại Mỹ càng thêm yếu đuối, cô nấc lên:

- Em rất sợ vì An Vũ Ân nên anh mới hận em. Thật ra em rất ghen tỵ với cô ấy, khi biết anh yêu cô ấy, em ghen tỵ đến mức phát điên. Khi biết anh liều lĩnh muốn kết hôn với cô ấy, em ghen tỵ đến mức trái tim đau đớn. Thật ra, ngay từ đầu em đã thua rồi, em bại trận trước cô ấy, thua trước thời gian!

Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, dịu dàng hôn lên giọt nước mắt của cô rồi nhẹ giọng nói:

- Mỹ Nhi, không phải, em không thua ai hết, không hề thua An Vũ Ân, cũng không hề thua trước thời gian!

Thoại Mỹ nghẹn ngào, cô như đang nghe một chuyện khó tin:

- Anh nói gì cơ? – Giọng nói nghẹn ngào khiến người ta trìu mến.

Anh nhìn sâu vào mắt cô:

- Mỹ Nhi, thật ra từ trước khi kết hôn với em, anh và An Vũ Ân đã kết thúc rồi. Anh không chấp nhận được chuyện như vậy, tuy biết cô ấy vô tội nhưng ít nhất cô ấy đã đi rồi, anh luôn trốn tránh chuyện này. Anh biết làm vậy là ích kỷ, người anh yêu vẫn chỉ là bản thân anh!

Lồng ngực Thoại Mỹ phập phồng lên xuống, cô kinh ngạc nhìn anh.

Bàn tay to của anh vuốt nhẹ tóc cô, chậm rãi nói:

- Anh phát tiết mọi thù hận lên bố của mình, cũng vì vậy nên mới làm tổn thương em. Mỹ Nhi, em có biết không? Khi anh nghi ngờ em và bố anh có quan hệ mập mờ, khi em muốn ly hôn, suy nghĩ duy nhất của anh chính là phải giữ lại em, dù có dùng cách gì, thủ đoạn thế nào đi chăng nữa.

- Vì sao...

Cô khẽ nói. Nếu An Vũ Ân không phải người Kim Tử Long yêu nhất, chẳng lẽ...

Cô bắt đầu kinh hoàng, hơi thở dồn dập.

- Bởi vì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, nụ cười của em như một loại mê dược khiến anh lạc lối, khó có thể nắm giữ! – Kim Tử Long cất giọng dịu dàng như người yêu.

- Lần đầu tiên? Trong hôn lễ? – Thoại Mỹ giật mình hỏi.

Lần đầu tiên mà anh nói chắc là trong hôn lễ. Vì lần đầu tiên cô gặp anh, anh căn bản là chưa từng nhìn cô.

Kim Tử Long lắc đầu cười, bên môi cong lên nụ cười yêu chiều:

- Lần đầu tiên anh thấy em chính là bữa tiệc của tập đoàn Nguyễn thị.

Anh vẫn nhớ mãi ngày hôm đó...

Xung quanh ngập tràn mùi rượu, ăn uống linh đình, Thoại Mỹ lại dường như không chân thực, như một đám mây trắng trong u cốc, đẹp đến động lòng người.

Nụ cười bên môi cô như ánh rạng đông, chiếu rọi cả vào trái tim Kim Tử Long, khiến sương mù nhiều năm trong lòng anh tản đi, làm tan chảy cả trái tim băng đá.

Thoại Mỹ run run, cô che miệng lại, ánh mắt không thể tin:

- Sao có thể chứ? Đường, lúc đó anh căn bản không hề chú ý tới em, sao có thể...

- Mỹ Mỹ, em đúng là ngốc khiến người ta không biết phải làm sao. Em có biết không, chỉ có mình em mới có thể khiến anh điên cuồng và mất lý trí!

Kim Tử Long không đợi Thoại Mỹ nói xong, anh không kìm chế nổi liền ôm cô vào lòng.

Trái tim Thoại Mỹ đập thịch một tiếng, cô tùy ý để anh ôm mình.

Đừng đập loạn lên nữa! Mau yên tĩnh đi! Cô không ngừng ra lệnh cho bản thân mình, nhưng trái tim cô vẫn rất thành thật, hưng phấn mãi không thôi.

- Mỹ Mỹ, Mỹ Nhi của anh...

Anh thì thầm lên tiếng bên tai cô.

* * *

Mọi chuyện lại khôi phục quỹ đạo như bình thường.

Càng gần tới ngày đấu thầu, Thoại Mỹ càng bận rộn, còn Kim Tử Long cũng luôn chân luôn tay, từ cách sắp xếp bố trí công việc, có thể thấy anh đều cố gắng dành thời gian cho Thoại Mỹ.

Văn phòng của Thoại Mỹ ngập tràn hương hoa, đây là thói quen của Kim Tử Long.

Mỗi buổi sáng, dù anh có ở đâu thì cũng đều sai người đem một bó hoa tươi đến văn phòng của cô. Vậy nên ngày nào cô cũng đắm chìm trong hạnh phúc.

Cuối cùng cũng xử lý xong tài liệu, Thoại Mỹ miễn cưỡng duỗi cái lưng mỏi, sau đó dựa hẳn người vào ghế.

Mệt quá! Cô day day huyệt thái dương, sau đó nhìn qua cửa chớp, lén nhìn Kim Tử Long làm việc.

Anh lúc làm việc hoàn toàn không còn vẻ ngông cuồng mà trông hết sức thầm kín.

Thoại Mỹ nhìn anh không rời mắt, nhìn mãi, mặt cô chợt đỏ lên.

Trong phòng tổng giám đốc, như có tâm linh tương thông, Kim Tử Long ngẩng đầu lên, đôi mắt chim ưng nhìn chuẩn xác về phía cửa chớp, đập thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Thoại Mỹ.

Sau đó, khóe miệng anh nhếch lên, ý cười đầy trong ánh mắt.

Trái tim Thoại Mỹ đập loạn, cô vội vàng cúi đầu xuống, dường như cô có thể nghe ra cả sự rối loạn trong lòng mình.

Đúng là ngượng chết mấy!

Reng! Reng! Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.

- Alo!

Thoại Mỹ vội vàng nghe điện thoại, cô muốn nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt nóng như lửa từ bên phòng tổng giám đốc.

- Mỹ Mỹ...

Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của anh vang lên.

Thoại Mỹ ngẩng đầu nhìn qua lớp cửa kính, rõ ràng thấy Kim Tử Long đang cong môi cười.

Khuôn mặt cô đỏ ửng, hơi mất tự nhiên hỏi: “Sao thế?”

Điện thoại từ đầu kia truyền đến tiếng cười: “Mỹ Nhi, vào văn phòng anh!”

Thoại Mỹ đặt điện thoại xuống, đi ra ngoài như có ma xui quỷ khiến.

- Lại bên cạnh anh!

Kim Tử Long vẫy tay với Thoại Mỹ, rồi vỗ vỗ lên đùi mình, ý bảo cô ngồi xuống.

Cô ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh, hai tay ôm cổ anh.

- Công việc chuẩn bị thế nào rồi? – Kim Tử Long hôn lên mũi cô rồi hỏi.

Cô cau mũi, cố ý nói:

- Tổng giám đốc của Kim thị thích dùng cách này để nghe nhân viên báo cáo công việc à?

Ánh mắt anh đầy ý cười:

- Cô bé, em đúng là vu oan giá họa rồi, em thấy anh ôm ai nghe báo cáo như vậy chứ? – Nói xong, anh cười sang sảng.

Cô mím môi cười, sau đó nói:

- Công việc chuẩn bị vẫn tốt, nhưng mà... Long...

Cô khéo léo gọi tên anh khiến trái tim Kim Tử Long rung động.

- Sao? Có chuyện gì thế? – Kim Tử Long ôm cô rồi hỏi.

---------

Thiết nghĩ An Vũ Ân nên để vài chương nữa hãy xuất hiện, giờ chắc cho sủng điên đảo hả mọi người nhỉ?

Hôm qua có ngủ quên không có chap mới, xin lỗi mọi người nha. Mà đừng quên tăng view, tăng vote cho mình nhé

Love all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro