Chương 33: Điều kì diệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bao nhiêu ngày trong viện bệnh của cô cũng đã suy giảm bớt, hôm nay cô được xuất viện. Suốt những ngày qua cô đã dần quen với việc có anh bên cạnh, tình cảm với anh cũng dần chớm nở càng ngày càng lớn hơn. Bước ra khỏi cổng bệnh viện cô thấy bản thân thực sự thoải mái, không khí trong bên ngoài bệnh viện, sự tự do bên ngoài căn phòng bệnh kia, anh bước đên nắm tay cô dắt cô đi trên con đường phố nhỏ, cô muốn dạo mát thoải mái nên anh đã không dùng xe để đưa cô về, bước trên từng con phố, hàng cây xanh bóng mát, bây giờ đã vào hè, hàng xưa bên đường đã bắt đầu rụng biến cả đoạn aya thành màu vàng nhẹ nhàng khiến con người ta chỉ muốn nằm dưới những tán cây ấy để hóng mát, có lẽ cô không nhớ nhưng hàng cây này, con phố này là nơi đầu tiên anh cùng cô chụp những tấm hình đầu tiên, những tấm hình nghiêm túc khi hai người còn chưa tiến triển tình cảm, lúc họ đang cùng đi gặp đối tác, cô cảm giác đầu mình có gì đó là lạ nhưng lại nhanh chóng xua đi cảm giác ấy mà đi tiếp với những kỉ niệm lúc trước cô cùng Lam Lam đi qua con đường này mỗi ngày, cô cứ ngỡ rằng con đường này ít người bình thường như lúc cô còn là học sinh cấp 3 ai ngờ nó đã thay đổi hẳn, con đường đông đúc nhưng cô cứ thế bước qua không nhìn, bỗng bípppp... tiếng còi kéo dài khiến mọi người đều ngoảnh đầu nhìn lại. Cô ngoảnh đầu nhìn về phía còi, đèn xe cứ thế chiếu thẳng vào đôi mắt đang mở to sửng sốt, cơ thể cô như cứng lại, mọi cử động của cô bây giờ không làm gì được, cô bây giờ muốn nhấc chân nhưng hình như có điều gì khiến đầu cô đau giống như những cây kim đâm vào não để khâu gì đó, liệu có phải kí ức đã mất của cô, tiếng còi cứ kêu như thế, mắt cô đang nhíu mạnh, bây giờ mọi giác quan của cô đều hướng về phía não bộ của cô, không quan tâm tới mọi thứ xung quanh, tiếng còi hay tiếng kêu của mọi người cô gần như không nghe rõ, những kí ức đang quay trở lại, nó chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí cô lúc bấy giờ.

Kítttttttt..... chiếc xe thắng gấp, vừa lúc đụng nhẹ vào đùi cô, khiến cô ngã xuống, đầu óc cô vẫn còn đang đau, không để ý mấy đến vết thương xướt nhẹ dưới gối, cô ôm đầu rồi nằm bẹt xuống đường, tiếng hét của Phong Thần:

- Bảo bối !

Anh chạy lại chỗ cô nâng cô lên, kêu cô ôm cô vào lòng, anh đang bối rối không biết phải làm gì tiếp theo, đôi mắt cô mở ra nhìn anh, có một chút hạnh phúc, đôi bàn tay nhấc lên chạm vào khuôn mặt tuấn tú ấy, khuôn miệng mở ra nhẹ nhàng lên tiếng:

- Lão công !

Anh hạnh phúc bế cô trên tay đưa cô ngồi vào chiếc ghế đá gần đá, không nói gì chỉ nhìn cô, nhìn xung quanh người cô rồi dừng lại chỗ mắt cá đang sưng đỏ lên, ngồi bệt xuống đất dùng tay nhẹ nhàng xoa cho cô cùng chai dầu có sẵn trong người, mặc kệ mọi thứ xung quanh, anh bây giờ chỉ có cô, vết thương của cô mà thôi. Trong suốt quá trình anh không nói gì chỉ im lặng xoa bóp nhẹ cho cô, nhìn cô cười, cõng cô về trên con đường đêm có ánh trăng chiếu sáng soi bóng hai người cùng đèn đường hơi mờ hắt vào, còn cô ánh mắt cứ nhìn về phía anh mỉm cười không ngớt, mọi hành động dịu dàng của anh được cô thu vào tầm mắt cô muốn khắc mọi thứ không chỉ trong tâm trí mà cả vào trái tim bản thân, cô không muốn mình phải quên đi những điều đó một lần nào nữa, anh thương cô thế mà, anh lo cho vết thương của cô hơn cả cô, anh lo cho chiếc bụng hay kêu đói của cô mỗi ngày, từ ngày cô bệnh mọi thứ của cô điều là anh lo từ miếng ăn giấc ngủ, anh lo cho cô kĩ đến nổi dù là ba mẹ cô cũng không cần phải bận tâm thì con gái họ vẫn sống rất tốt.

Đúng cô đã lấy lại trí nhớ của mình sau lần va chạm kia, họ bây giờ bên nhau, hạnh phúc.

Thời gian trôi qua, kì nghỉ hè cũng đã hết, cô tạm biệt bố mẹ cùng anh lên thành phố học đại học, cô học cùng trường với Lam Lam một ngôi trường danh tiếng và nó cùng thành phố với trụ sở chính của anh và Hạo Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro