Chương 35: Những ngày cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cứ thế họ trải qua cùng nhau suốt khoảng thời gian dài, Thi Thi và Lam Lam vừa bước ra trường thì hai chàng trai đã bàn tính đến chuyện tổ chức đám cưới sau đó họ đã quyết định hơn 1 tháng nữa sẽ kết hôn, mọi thứ trong hôn lễ sẽ là Thi Thi và Lam Lam chọn nhưng còn tổ chức lo liệu sẽ là Phong Thần và Hạo Thiên, đây có lẽ sẽ là song hỉ lớn nhất thành phố.

Thi Thi mỗi ngày đều đến công ty vào trưa, vừa đem cơm cho Phong Thần vừa học tập chỗ anh một chút công việc, cô học nhanh nên đã giúp anh được một chút nào đó. Mọi người trong công ty có lẽ cũng đã nghi ngờ về mối quan hệ của họ nhưng cũng có lẽ nghĩ họ đang yêu nhau chứ không ai nghĩ họ đã kết hôn hơn 5 năm, ai biết được chắc hẳn sẽ ngạc nhiên đến té xỉu mất. Tưởng chừng sóng gió đã không còn, bây giờ có lẽ bắt đầu những tháng ngày bình yên mà họ đáng phải nhận được dến cuối cuộc đời. Nhưng hình như những ngày tháng bình yên ấy chỉ kéo dài được một khoảng thời gian mà thôi.

Hôm ấy có lẽ là một ngày đẹp trời, không gian thoáng đãng, cũng như mọi khi khoảng 8h cô đã ra khỏi nhà đi chợ chuẩn bị cho bữa trưa của anh. Cô chậm rãi trên con đường nắng nhẹ, gió thổi, lướt qua con đường có bóng mát của cây, cô chợt dừng lại, nụ cười chợt tắt, khuôn mặt hơi cứng một chút.

- Cháu chào ... - Chưa dứt câu người phụ nữ đó đã bỏ đi

Trong quán cà phê bên vệ đường

Hai người phụ nữ ngồi đối mặt nhau, một lúc sau một người lên tiếng:

- Cô bên cạnh con trai tôi lâu như thế, chắc cũng biết tôi là ai rồi nhỉ ?

- Dạ vâng cháu biết ạ

- Tôi không thích nói nhiều, tôi muốn cô rời khỏi con trai tôi.

Một tia sửng sốt lướt qua, nhưng cô vẫn kịp lấy lại bình tĩnh:

- Thưa bác, con và anh ấy bên nhau cũng đã 5 năm, con thật lòng yêu anh ấy và cũng hiểu được con người anh ấy như thế nào. Con mong bác chấp thuận cho con và ...

- Đây, 5 vạn cô cầm lấy và biến khỏi con trai tôi – Trương Thụy quăn chiếc thẻ lên trước mặt cô rồi đứng lên bỏ đi, mặc kệ sự sửng sốt của cô.

Cô nhanh chóng đứng lên, cố nén nước mắt đang rơi:

- Cháu yêu anh ấy thực lòng, cháu không cần số tiền này, cháu mong bác suy nghĩ lại.

- Hừm ! Nghe nói lúc nãy ba cô xém nữa bị tai nạn... – Rồi bà ta ra hiệu cho tên cận vệ bên cạnh lại lấy tấm thẻ lúc nãy.

- Cháu đồng ý, bác cho cháu 5 ngày, sau khi đón sinh nhật cùng anh ấy.

- Được thôi ! – Nói xong bà ta ngoảnh mặt bỏ đi, mặc kệ cô đang đau lòng, nước mắt rơi xuống, miệng cô hơi cứng lại, tay cô nắm chặt cố cho nước mắt không rơi, cô sợ cô khóc mắt sẽ sưng đỏ, anh sẽ biết mất.

Một lúc sau, cô dần lấy lại bình tĩnh, bước vào phòng vệ sinh rửa lại khuôn mặt sạch sẽ trang điểm thêm một chút cho tươi tắn. Hôm nay trời đẹp thế này nhưng tại sao cô lại không cảm thấy vui thoải mái mà lòng cô nặng trĩu thế này, ngay tại lúc này cô muốn chạy đến chỗ của anh, nằm vào lòng anh mà khóc thật to và nói ra mọi thứ đang xảy đến với cô, nhưng mà chuyện này làm sao có thể nói cho anh biết được chứ, chẳng phải sẽ khiến cho anh đau đầu suy nghĩ sao, nói cho anh biết liệu anh có để bản thân cô đi hay không hay giữ cô lại, lúc ấy làm sao cô đủ can đảm đủ dũng cảm để rời xa anh chứ. Lần này rời xa anh, chắc có lẽ sẽ lâu lắm, à không đúng hơn là không thể gặp lại anh lần nữa, mãi mãi không được gặp nhau nữa, gặp được yêu nhau bên nhau như trước nữa, còn 5 ngày nữa, em có phải nên làm gì đó hay không? Em phải gì đó để lo cho tương lai của anh, anh không thể cô đơn được, anh phải quên em, anh phải yêu một người con gái khác, em sẽ cố giúp anh ?

Cả ngày hôm nay cô luôn suy nghĩ, trừ những lúc bên anh còn những lúc khác cô đều thất thần, ai cũng nhận ra điều này trừ anh, cô là muốn anh không nhận điều này vì cô sợ anh sẽ biết, cô sợ bản thân sẽ không can đảm trước sự níu kéo giữ lại của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro