Tháng 4, bắc kinh có mưa!!
những cơn mưa phùng đi qua rất nhanh và dừơng như không để lại 1 vết tích.như có chút chạnh lòng, Linh từ phía xa chạy đến 1 cửa hịêu như không để ý đến cảnh tựơng xung quanh ,cô vấp ngã, quần áo lấm lem, tóc tai rũ rựơi, hôm nay phải nói là 1 ngày xui xẻo của cô, vũ hết tất cả bụi bám trên ngừơi linh cố gắng chừơm dậy, dù tòan thân rất đau đớn, những vết chầy xứơc đag rỉ máu, nhìn vào cây kim đồng hồ đã quá trễ cô vội vàng kìm nén cơn đau vụt nhanh khi trời chưa chuỷên tối.. !
Khi cô đến thì chuyên xe buýt cũng đã mụôn , cô gặp sơn một a chàng cao lớn , với mái tóc bồng bềnh cũng đang đứng bắt chuýên xe tíêp theo , khẽ nhìn cô sơn hỏi :
- cô bé e đi đâu mà trễ vậy ? Cũng trễ rồi sau em còn chưa về ? Hay để anh đưa e về?
Cô chưa vội đáp thì phiá xa tíên đến một chàng trai với vóc dáng thư sinh vừa nhìn vào cũng khíên người ta phải khíêp sợ ! Chàng trai bỗng cất tíêng nói :
- Bảo sơn cậu đi đâu đấy? múôn tui cho cậu ăn đấm à?
Câu nói lạnh lùng, vẻ mặt ghiêm nghị thóang nhìn qua cậu ta thật là đỉên trai . Bảo sơn không e ngại nhìn cậu ta rồi đáp :
- thế hạo này ! Tớ chỉ là múôn đợi cậu về ,hôm nay thời tíêt vốn không tốt, Trời cũng sắp tối rồi! không nhẽ cậu múôn bỏ cô bé này ở lại sau ? Thế hạo nhìn sang tôi rồi nói :
- con bé này là ai? Cậu quen nó à?
Bảo sơn đáp :
-không! Chỉ là tui múôn giup cô ấy !
Linh cảm thấý ánh mắt ấy tóat lên một hơi lạnh cô cảm thấy cụôc nói chuỵên của 2 người này thật phìên phức, cô đáp :
- Cảm mơn anh , tui có thể, tự về đựơc .!
Nói rồi linh bứơc đi thật nhanh mặt kệ bóng dáng của hai người kia khúât hẳn ! Về đến nhà , linh cảm thấy rất mệt chân tay cô bủn rủn ,quần áo thì ứơt nhem, mà ngày mai lại phải nhập học ! Bứơc vào nhà, không gian tĩnh lặng! Cô bíêt dì kim chi rất lo lắng cho cô,
-Linh ! Hôm nay cháu đi đâu mà về trễ vậy ? -Cháu coi cháu kià ! Quần áo xốc xựơt , tóc tai rũ rựơi thật chẳng ra thể thống gì!.Dì kim chi thở dài ,
cô chỉ đáp :
-cháu hơi mệt ! Cháu lên phòng trứơc đây,!
-Con bé này ! Ríêc chẳng xem minh ra gì ? Dì kim chi tức gịân nhìn theo bóng dáng của cô.
Ngày hôm sau,
Nắng ban mai khẽ gọi vào ô cửa sổ ! Chết tịêt ! Cái đồng hồ báo thức lại không reo , ngày đầu mà đã bị trễ học . Linh hỏang hốt thay quần áo, sếp gọn sách vở và đạp như bay đến trừơng.
Hôm nay có thể là một ngày khởi đầu của cô bé tại học vịên Maria , linh hít 1 hơi thật sâu và bứơc đến trừơng ! Maria là 1 trường cấp 3 vốn dành cho con nhà giàu nó đối với Linh là 1 thử thách vì lời hứa vs mẹ và nìêm hi vọng của dì kim chi sau khi mẹ cô mất ,cô đành phải đến ngôi trừơng này để học dù không hứng thú vơi nó cho lắm !...
Bứơc vào cổng trừơng cô gặp nhi cô bạn thân năm tỉêu học nhi nhìn cô ánh mắt vui vẻ ,nụ cừơi rạng rỡ nhi nói :
-xin chào linh ! Lâu quá rồi ko gặp cậu ! Cậu khỏe ko ?
Tớ khỏe ! Linh đáp
-Ồ ! Chắc cậu chưa bíêt gì nhìêu về học vịên này đâu nhỉ ?
Nhi hỏi linh. Thấy cô ko trả lời nhi nói tíêp :
-cậu nhìn xem phiá kia là ba vị thíêu gia cua học vịên Maria , ba vị bọn họ đìêu là công tử con nhà giàu và rất có máu mặt trong trừơng này đấy , cậu sau này làm chuỵên gì cũng phải để ý đến họ đấy có bíêt không ?
Linh chỉ cừơi rồi nói :
-tớ bíêt rồi , cảm mơn cậu , chúc buôi sáng tốt lành !
Tạm chia tay nhi cô vội đến lớp A vs tâm trạng hơi có chút lo lắng , vào lớp cô đã thấy cảnh tựơng không mấy chút hay ho , một ly nứơc từ phiá xa rớt và va chúng vào mặt cô ,cô định phát hỏa vs bọn họ thì 1 tràn cừơi ập đén , nhưng do kìm nén đựơc cảm xúc linh mặt kệ bộ quần áo ứơt , cô cúi đầu nhìn bọn họ rồi nói :
- chào các cậu , tớ tên là linh , là học sinh mới chuỷên đến , mong sau này sẽ đựơc mọi nguoi giúp đỡ ! :)
Tất cả như không quan tâm đến cô , cô cũng mặc kệ họ và bứơc về chỗ ngồi của mình .
-Chào cậu ! Tớ là linh ,tớ có thể ngồi đây đựơc không ?
Lưu văn nhìn cô đáp :
-đựơc !
Gìơ ra chơi cũng đã đến , cô bứơc ra lớp hít 1 hơi thật thỏai mái thì thấy một cảnh tựơng đúng là ăn híêp người quá đáng mà !
- Xin cậu tha cho tôi ! Tôi sẽ lau sạch nó mà ! Cậu ấy run rẩy đáp.
Hình như đó là Thế Hạo , Thế Hạo nắm lấy áo của cậu cậu ta rồi nói : - đựơc ! Vậy cậu liếm sạch nó đi !😏
không kìm đựơc cơn tức gịân linh chạy đến dùng nắm đắm thần chửơng hất văng thế hạo vào góc từơng của lớp B .
-Này cậu kia ! Cậu ta chỉ là sơ ý làm dơ giày cậu thôi mà có cần phải sỉ nhục người khác vậy không ? Linh nói .
Thất thần, trứơc cú đấm của linh , vài giây sao chấn tĩnh lại thế hạo nói :
-cô là ai ? Cô có quỳên gì cấm cản tôi ? Cô có không thấy cậu ta đang đắc tội với tôi à ?
Không để cô nói hắn nói tiếp :"
-đựơc ! Múôn tôi tha cho hắn vậy cậu líêm sạch nó đi !"
Cô cúi xúông , nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của hắn như nắm chắc phần thắng nhưng thật không may
BỐP !
Này cô làm gì thế ? Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu !" Nói rồi , hắn bỏ đi với bộ dạng thảm hại ,2 vị thíêu gia kia đựơc 1 tràn cừơi hả hê .
-Cừơi ! Cái đầu 2 cậu , không thấy tớ bị đánh hay sao mà còn cừơi ? Thế hạo hung hăng nói
-Này này ! đại thíêu gia , cậu nhìn xem không phải là cô gái hôm trứơc Bảo Nam nhắc đến ak ?
Diệp phi lên tíêng.
-Phải ! Là Cô ta thì đã sao ! Cô ta đợi đó tôi sẽ không để cô ta yên đâu !..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro