Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ngay sau khi kết thúc bữa tiệc, tất cả mọi người đều bắt đầu di chuyển đến nhà của Nasumi. Căn nhà to,rộng trải dài được bao phủ bằng một màu trắng vô cùng sang trọng. Đặc biệt là khoảng sân lớn phía trước, nó được bao quanh bởi cả vườn hoa rực rợ, tươi thắm, chỉ cần nhìn những giọt sương lấp lánh đang còn ngác ngủ trong giấc mộng kia cũng đã đủ cảm nhận hết sức sống tràn trề ở nơi đây.                                                                                                                                                                                                                          - Wao, chị sống trong toà lâu đài này sao ạ? Conny thốt lên vì choáng ngợp bởi vẻ hào nhoáng, lộng lẫy:                                                                                                                                                                                                                                  Conny vừa nói xong liền bị Levi cốc một cái vào trán đau điếng.                                                                                                                                                                            - Mọi người không chê thì vào nhà ăn bánh uống trà với tôi nhé. Nasumi vui vẻ đáp:            

Nhưng mà vừa mới bước vào thì tiếng của mẹ Nasumi đã vang lên làm thu hút những ánh mắt đang quan sát với sự ngưỡng mộ,khao khát đằng kia.                                                                                                  

 -  Nasumi con vừa đi đâu đấy hả? Mọi người tìm con suốt, cả anh con cũng đi tìm đó. Con có gặp anh không ?....Sao người con hôi thế, đừng nói con lại không tắm suốt một tuần nay để nghiên cứu mấy thứ vớ vẩn nữa nha.                                                                                                                                                                                                                                                                                         - Mẹ này, nó không phải là thứ vớ vẩn đâu với cả hôm nay có bạn con đến chơi, đừng nói thế chứ ạ. Con gặp anh ta rồi, anh ấy lại bận đi nghiên cứu thuốc rồi, kệ hắn đi ạ. Nasumi nói:                                                                                                                                                                                                               - Ừ, mẹ biết rồi con bảo các bạn ngồi chơi để mẹ mang trà ra nhé. Mẹ Nasumi dịu dàng đáp                                                                                                                                                                                                                                                                     Nasumi ngại ngùng quay lại vì sợ  mọi người biết mình chưa tắm gần tuần trời, ai dè là tất cả đều đã ngồi vào bàn. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì                                                                                                

 - Tôi phục cô lắm đấy . Tiếng levi ngay ở bên cạnh:                                                                                                                                                                                          Nasumi giật bắn mình nhưng vẫn bình tĩnh trả lời :                                                                                                                                                                                                    -  Sao cơ                                                                                                                                                                                                                                                                                          -Vì ngay cả con chuột trong phòng tôi không tắm 1 ngày đã sắp chết vì bẩn rồi.                                                                                                                                                                                                                                                                                  Nasumi không khỏi tức giận ngay sau khi nghe được lời khịa của Levi:                                                                                                                                                           - Đừng trêu tôi thế tên lùn kia, con chuột làm sao tắm được hả?                                                                                                                                                                          -Hả, tên lùn? Levi ngỡ ngàng:                                                                                                                                                                                                                                                Nasumi vô cùng ngại ngùng :

- Tôi ..tôi xin lỗi, tôi xin lỗi , tôi cũng không hiểu sao tôi lại bất giác nói thế.                                       

Ngay sau đó, Nasumi và Gabi đưa Levi ra ngồi cùng với mọi người .                                                             -

-Bác ấy là mẹ chị phải không ạ? Jean hỏi:                                                                                                                - 

- À ừ, đó thật ra là mẹ nuôi của tôi" Nasumi đáp :                                                                                                   

Cả bọn dạ đồng thanh  với vẻ vô cùng ngạc nhiên: 

"Là mẹ nuôi ạ? Vậy chị không phải là con ruột sao ? Ruốt cuộc là sao vậy"                                                                                                                                                                                                                                                                                                        - Phải đó, thật ra... chính tôi cũng ko nhớ gì cả, chỉ biết là được khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trên giường bệnh và được bà ấy chăm sóc .Nhờ chăm chỉ nghiên cứu, và nổi tiếng với những loại thuốc, dược liệu quý hiếm nên mẹ tôi đã xây dựng được cơ ngơi như ngày hôm nay.Và giờ ông anh lại bắt đầu nối nghiệp mẹ mà có vẻ anh ta bị nghiện nặng về chủ đề đó rồi.                           

Levi  khá sửng sốt sau khi nghe Nasumi tiết lộ , nhưng  với trạng thái khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lẽo và bí ẩn thì khó ai có thể đoán được anh đang nghĩ cái gì trong đầu.Có thể anh đang bị lạc trong một mớ suy nghĩ hỗn độn hay có khi anh cũng đoán được mập mờ mọi thứ từ lúc nhìn thấy mẹ Nasumi.Nhưng dù thế nào, anh vẻ rất muốn hiểu rõ và sâu hơn về vấn đề này qua một loạt câu hỏi cho Nasumi: " lúc đó cô có biết mình đã bị làm sao không? Cô có thử cố nhớ về những gì đã xảy ra không? Khi đó, cô không mang hay nhận ra được một số vật mình cầm theo à? Trả lời tôi đi chứ."                                                                                                                                                                                                                                                                -Binh trưởng, ngài không nên hỏi dồn dập thế đâu ạ, với cả đây cũng là chuyện riêng của chị ấy, chúng ta không nhất thiết hiểu quá sâu đâu ạ .Armin nhẹ nhàng nhắc nhở:                                                                                                                                                                                                                                                     - Không sao . Nhưng chuyện dài lắm tôi không thể kể hết được.Với cả Armin cậu đừng nói Levi, chắc do anh ấy có sự quan tâm đặc biệt cho tôi thôi mà, haha."Nasumi nói giỡn để giảm đi bầu không khí căng thẳng:                                                                                                                                                                Ấy thế nhưng chỉ là một câu nói đùa mà tất cả ánh mắt của bọn nhóc đều đổ dồn về phía Levi với vẻ khả nghi và tin điều mà Nasumi vừa nói. Levi ngay lập tức cau mày đáp lại  :                           

-Ticht, cô bị ảo tưởng à ?                                                                                                                                                                                                                                                        Với câu nói ấy, anh đã phản lại mọi sự nghi ngờ của bọn nhóc , nhưng chắc nó cũng gây ra xác thương không hề nhẹ cho Nasumi nữa thì phải . Rồi mọi người chuyển sang bàn tán về vấn đề sức khoẻ, thời trang và thậm chí về xã hội, chốc lại cười phá lên sau mỗi lần nghe Conny kể chuyện cười,....Vẫn chỉ có mỗi Levi là một mình một ý nghĩ, có thể anh đang đắn đo về chuyện Nasumi kể lúc nãy chăng ?Ánh mắt của anh đang tập trung nhìn, xét nét, quan sát Nasumi từng tí một đến mức không để ý là trà bánh đã được đưa lên bàn lúc nào. Phải đến khi hơi nóng của trà phả lên mặt, anh mới ngừng lại và ngồi thưởng thức vị trà. Mọi người ai cũng đều quen đến cái cách cầm miệng cốc trà của Levi nhưng riêng với Nasumi cô chưa bao giờ thấy nhưng cũng ko cảm thấy lạ lẫm gì cả, điều này lại càng khiến Levi nghi ngờ cô nhiều hơn. Trái ngược với sự im lặng, trầm tính của Levi, bọn nhóc đùa nghịch đuổi nhau in dấu chân của chúng khắp mọi khoảng trống  trong khu vườn, còn Falco và Nasumi ngồi một góc với đủ phụ kiện làm tóc.                                                                                                                                                                                                            - Chán chết. Levi nói với một ánh mắt lạnh giá đang lướt nhìn xung quanh:                                           

Nhưng ngay sau sự lạnh giá ấy lại là sự choáng ngợp khi vẻ ngoài mới của Nasumi đập vào mắt anh.                                                                                                                                                                                                                                               -Chị thấy sao ạ, em thấy chị buộc tóc cao lên thế này nhìn sẽ xinh hơn ấy ạ. Falco nói:                                                                                                                                                                                                                                                                                -Ôi, nó thật sự làm vẻ ngoài của chị tốt hơn, cảm ơn em, Levi anh thấy sao?" cô với nụ cười rạng rỡ hỏi :                                                                                                                                                                                                                                              Levi không thể tin vào mắt mình, anh dường như nhìn thấy lại hình ảnh của Hange trước mắt.Đó thật sự là Nasumi sao? Nhưng vì đó là Levi dù có bất ngờ ra sao thì anh vẫn giữ nguyên trạng thái khuôn mặt giống hệt khí hậu  -12 độ C ở Bắc Cực rồi bình tĩnh đáp : " Nhìn giống tổ quạ hơn, bẩn thỉu"                                                                                                                                                                                                                                                                   Nasumi dù sau khi nghe được lời nhận xét vô cùng thẳng thắn của Levi nhưng cô vẫn có vẻ rất vui . Càng ngắm nhìn nụ cười của Nasumi thì nội tâm suy nghĩ của Levi càng không thể ngừng nghỉ ngơi.Anh thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu với tình trạng này của bản thân nên đã yêu cầu Gabi đưa mình về nhà sớm.Dù có hơi đột ngột nhưng lần này Nasumi không giữ anh lại mà chỉ dặn anh đi về cẩn thận , có vẻ cô nhận ra được sự mệt mỏi của levi ẩn chứa qua ánh mắt lạnh lùng của anh nhưng cô và Levi mới gặp nhau làm sao lại có thể hiểu rõ đối phương đến vậy ?




                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                     -                                                                                                                                                                                               





































































































































































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro