Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị đã 18 tuổi và chị bắt đầu ra đi. Như con chim non  với chiếc cánh bay cao vùng vẫy trong nắng sớm.Mặ cho sự can ngăn của mẹ, mặc cho tiếng khóc của em, chị nhất định ra đi. CHa không nói gì cả, ông chỉ đưa cho chị một bao thư rồi nói:

- Con gái lớn rồi cũng cần phải tự lập. Con đi học xa nhà phải biết giữ gìn sức khỏe.

Chị cầm lấy và cảm ơn cha. Lần đầu tiên em nghe giọng nói chị nhẹ nhàng như vậy. Mẹ ôm chị chặt như sợ mất chị bay đi mất.

- Con phải nhớ là gọi về cho mẹ thường xuyên. Vài tuần là phải về thăm mẹ biết không?

Chị gật đầu rồi bước ra xe. Chị nhìn em chần chừ rồi cho xe chạy đi.

Chị vô tình hay cố ý?....Chị quên chào em mất rồi....

Em đi vào phòng mình đóng cửa lại. Trái tim của đứa trẻ 15 tuổi đã biết yêu.

Nhưng nó lại bị tổn thương vì tình yêu của nó không được đáp lại. Đã ở với nhau mấy năm rồi nhưng chị chưa bao giờ dành tình cảm gì đặc biệt cho em hết. Chị chưa bao giờ nói nhiều với em và cũng không muốn biết cuộc sống của em như thế nào. Chị và em cách nhau bởi bức tường nhưng sao em lại thấy nó xa đến như vậy.

Lâu lâu chị về nhà thăm mẹ, nhưng em trốn chị. Chỉ còn cách đó em mới có thể bảo vệ trái tim yếu đuối của em. Cứ như thế ba năm trôi qua em và chị chỉ gặp nhau vài lần, nói vài câu rồi như người xa lạ, cả hai lại về cuộc sống vốn có của mình. Có một điều trái tim ngốc nghếch này không hề quên chị.

Mẹ bắt em phải đi học trường của chị mặc dù em không muốn. Mẹ nói rằng mẹ muốn hai chị em chăm sóc cho nhau. Vì không muốn để mắt mẹ có thêm nỗi buồn nên em đã đồng ý. Trước khi em đi, cha đã nói chuyện với em thật nhiều. Ông nói rằng lúc mới đem chị về ông cũng không thích lắm vì chị sẽ làm xáo trộn cuộc sống của gia đình em. Ông cũng giận mẹ vì đã giấu ông nhiều thứ, nhưng ông không hối hận việc đem  chị về nhà chăm sóc cho chị. Ông nói rằng đến khi cần thiết thì mẹ sẽ kể cho em và chị nghe. Ông chỉ hi vọng em và chị có thể chăm sóc cho nhau khi cả hai phải xa gia đình. Sau đêm đó, em đã hiểu cha nhiều hơn và cảm thấy may mắn vì trong cuộc đời vẫn còn có cha mẹ.

Em ở với chị hơn một tháng rồi nhưng chỉ gặp được chị vài ba lần. Ở trường học em nghe người ta nói về chị rất nhiều nhưng em im lặng. Em chọn cách im lặng vì không phải em sợ điều gì nhưng vì em thực sự chẳng biết chút gì về chị cả và người ta cũng không hề biết em và chị quen biết nhau. Em cảm thấy tất cả lời nói của họ không quan trọng vì em biết chị như thế nào là đủ rồi. Tốt hay xấu cũng không phải do người khác có thể nói là nó sẽ là như vậy. Tốt hay xấu chỉ người đó mới hiểu được họ mà thôi.

Hôm nay cũng như thường lệ, học xong em đến chỗ làm. Em làm trong một tiệm bánh ngọt cũng khá xa trường nhưng lại gần nhà. Bà chủ ở đây tốt bụng mà lại vuitinhs nenem cũng thấy thoải mái. Đã vậy có vài chị làm chung cũng rất dễ thương. Em không dám nói cho cha mẹ biết mình làm thêm vì sợ ba mẹ lo lắng. Em cảm thấy có nhiều thời gian quá nhưng không có gì làm đành đi tìm cái gì đó để kiếm thêm ít tiền để dành.

Đang nghĩ mông lung thì Junghwa vỗ nhẹ vào vai em.

- Nè, khách vào kìa cô nương. Suốt ngày mơ với mộng anh nào không à.

Em giật mình nhìn ra cửa nhưng không thấy ai hết. Em bĩu môi nhìn Junghwa cười. Thấy vậy chị Solji nói với Junghwa;

- Suốt ngày chọc em ấy, em rảnh ghê, xuống dưới coi trang trí cái bánh kem giùm unnie đi.

 Junghwa véo nhẹ lên má em rồi chạy đi. Solji xoa má em.

- Đau lắm không?

Em lắc đầu. Solji mỉm cười, em nhìn thấy được ánh mắt chị ấy nhìn em một cách khác lạ.Lúc ấy Solji đang định nói gì thì có khách đi vào. Em quay lại và không khỏi ngạc nhiên khi thấy chị và bạn chị. Em thoáng thấy chút ngạc nhiên trong mắt chị nhưng rồi lại thoáng qua rất mau. Chị làm như không quen biết em là ai nên em cũng không nói gì. Solji quay sang nói với em.

- Để unnie tiếp khách được rồi. Em vào trong chuẩn bị đồ ăn đi.

Em bỏ đi vào trong nhưng không khỏi thở dài. Em nhìn thấy nụ cười chị dành cho bạn chị và thầm nghĩ nếu chị cũng dành nụ cười thân thiện đó cho em và cha mẹ thì thật hạnh phúc biết bao. Solji đi lại bên cạnh em.

- Hai ly cam vắt và hi cái bánh dâu.

Em đi lại làm nước nhưng vô ý xém làm rớt chiếc ly. Solji lại dành lấy.

- Em không sao chứ Hyerin?

Em lắc đầu nhưng em biết Solji không tin. Nhẹ nhàng, Solji nói với em.

- Thôi để unnie, em ra coi khách còn cần gì nữa không?

Em giật cái ly lại từ trong tay Soli.

- Em làm được rồi, làm xong cho em về sớm nhé. Hôm nay em không khỏe.

Solji nhìn em rồi không nói gì nữa. Đợi Solji đi rồi em mới thở ra. Jungwha đi đến giúp em lấy hai cái bánh rồi đem lên. Em rửa tay chuẩn bị ra về thì Junghwa nói.

- Khách vào đông quá. Em có ở lại giúp được không?

Em chần chừ một lúc rồi gật đầu. Đi lên trên thì em thấy chỉ có mình Solji chào đón khách nên đi lại lấy thực đơn đưa cho khách. Em không nhìn chị nhưng dường như em có cảm giác chị đang nhìn em. Em không muốn vì chị mà công việc xáo trộn nên chỉ chú tâm đến công việc của mình.

Em về đến nhà thì cũng đã 10 giờ hơn rồi. Một ngày  thật mệt mỏi và em chỉ muốn ngủ thôi. Vừa bước vào nhà em không khỏi hoảng hốt khi vừa bật đèn lên thì thấy chị đang ngồi ở ghế sofa. Thấy em, chị hỏi.

- Tại sao lại đi làm? Không đủ tiền xài à?

Đây là lần đầu tiên chị nói nhiều với em như vậy từ khi em lên đây ở với chị. Em không biết chị đang quan tâm em hay sợ người ta biết em là em chị và sẽ làm chị xấu hổ. Em nhếch môi nói.

- Không ai biết em và unnie quen biết nhau đâu nên unnie đừng lo.

Em đi vào phòng ngủ của mình lấy ít quần áo rồi đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong nước em cảm thấy dễ chịu hơn. Sau khi tắm xong em bước ra thì thấy chị đang ngồi trên bàn học của em. Em nhíu mày hỏi.

- Unnie muốn gì?

Chị nhìn em nhún vai.

- Không gì cả. Đừng làm ở đó nữa.

Chị đứng dậy bỏ đi nhưng em gọi hỏi ngược lại.

- Khoan đã. Vì sao em phải nghĩ làm ở đó?

Chị lấy tay kéo tóc em qua một bên và dường như chính chị cũng ngạc nhiên với hành động của mình khi nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của em nên chị rụt tay về. Chị bước đi thật nhanh chỉ để lại một câu.

- Vì unnie không thích.

Em chỉ biết lắc đầu không hiểu chị là người như thế nào. Đêm đó em ngủ mà đầu óc cứ nghĩ đến câu chị nói. Em không biết em làm việc thì có liên quan gì đến chị mà chị lại không thích. Em ôm chặt gối và thiếp đi lúc nào không hay.

Vì hôm nay là ngày nghỉ nên em cho phép mình ngủ nướng đợi Solji đến đón em đi ăn. Solji nói có một quán mới mở rất ngon nên hứa là sẽ đưa em đi. Đang vẫn còn say giấc thì có người mở cửa phòng em.

- Thức dậy đi.

Em giật mình khi nghe giọng nói của chị. Em trùm mền qua đầu không trả lời. CHị đi lại giật cái mền ra khỏi người em.

- Dậy đi ăn với unnie.

Em bực mình gắt.

- Unnie muốn gì đây? Mấy năm nay unnie có bao giờ quan tâm đến em? Có bao giờ nói chuyện nhiều với em đâu. Sao hôm nay lại tốt vậy.

Chị nhìn em. Ánh mắt trở nên lạnh hơn thời tiết mùa đông nữa. Chị quay người bỏ đi không nói thêm lời nào. Em định chạy theo nhưng thấy không cần thiết nên thôi.

Đến trưa, Solji qua đón em. Em thích ở bên Solji vì Solji cưng chiều em. Chị ấy luôn dành sự dịu dàng cho em mà chị chưa từng dành cho em. Nhưng hơn hết, Solji luôn coi sự hiện diện của em là quan trọng, còn chị thì không.

Solji đưa em đi ăn rồi đưa em đi chơi đến khuya mới về. Trước khi vào nhà, chị ấy đưa hết quà cho em rồi nói.

-Mai unnie qua đón em đi học.

Em gậtđầu cảm ơn Solji rồi đi vào nhà. Chị đang nằm xem tivi. Thấy em chị cũng chẳng quan tâm nên cứ dán mắt vào cái tivi. Em để món quà nhỏ xuống bàn rồi nói:

- Tặng unnie, xin lỗi vì lúc sáng.

Nói xong em đi vào trong. Em không biết chị có chấp nhận món quà đó không nhưng em cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn vì đã nói ra được câu xin lỗi và hi vọng rằng mối quan hệ giữa em và  chị sẽ khá hơn. Nửa đêm em đang ngủ thì chị đi vào. Ôm em thật chặt vào lòng. Chị hôn vào trán em, lên mắt rồi hôn thật sâu vào môi em. Lúc đó em nghe tim mình đập thật nhanh và em biết nó đang dành cho ai.

- Ngủ đi em.

Em mỉm cười rồi cùng chị đi vào giấc ngủ. Nhưng rồi sáng hôm sau, chị lại lạnh lùng với em như chuyện tối qua chưa từng xảy ra và nó chỉ nằm trong giấc mơ của em. Chị ít ở nhà hơn. Khoảng cách đã xa nay lại xa hơn nữa và em đã bỏ cuộc.

END CHAP.

------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiểu thụ nay buồn rồi 

Vote Đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro