Đừng rời xa em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Phủ nhận chuyện gì? Tối qua anh đã nói gì lung tung à? - hắn nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên

- À, không!! Không có gì! - tôi đáp

- 7h tối em rảnh không?

- Có chuyện gì hả? - tôi tò mò

- Đi công chuyện với anh - hắn thản nhiên

- Được, em rảnh! Em đi cùng anh

Lại thêm một cơ hội để tôi được bên hắn. Những khoảnh khắc này tôi sẽ ghi nhớ mãi trong tim như một bộ album đẹp không thể quên...

Không thể chần chừ lâu đã 6h30, tôi vào phòng kiếm cho mình bộ đồ đẹp nhất vì có thể hắn đưa tôi đi đến những sự kiện đặc biệt. Tôi mang đôi giày mà mình đã để dành bấy lâu chưa dám đi chỉ vì sợ hư, sợ bẩn. Chưa bao giờ tôi cảm thấy sốt ruột như bây giờ...Trước khi ra khỏi nhà, tôi nhìn lại vào gương một lần nữa. Xinh thật, tôi tung tăng chạy ra khỏi nhà và đứng trước chiếc xe máy của hắn. Cảm giác thân thuộc lại ùa về, tôi có cảm giác như nó là của tôi vậy. Tôi đã được hắn đèo trên chiếc xe này quá nhiều. Thôi ngay suy nghĩ trong đầu, sắp trễ hẹn vì thế tôi nhanh nhẹn:

- Đưa mũ bảo hiểm cho em!

Bỗng hắn cầm chiếc mũ đội lên đầu và gài lại cho tôi. Mặt tôi đỏ ửng lên vì hành động bất ngờ ấy của hắn. Đứng trước khuôn mặt đẹp trai của hắn, tôi đã cố kiềm nén cảm xúc nhưng hắn lại vượt quá giới hạn của bản thân khiến tim tôi đập một càng mạnh... Rồi tôi lại leo lên xe để hắn chở tôi đến nơi hắn chưa nói. Tôi muốn biết nơi ấy như thế nào mà hắn lại muốn có sự hiện diện của tôi, thật khiến người ta tò mò đến phát điên.

Trên đường đi, mọi phong cảnh xung quang đối với tôi đều kì lạ. Mặc dù tôi là dân mới lên nhưng cũng đi tham quan Sài Gòn khá nhiều, còn nơi tôi đang nhìn thấy, tôi vẫn chưa rõ. Rồi bỗng xe dừng lại phá tan suy nghĩ trong đầu, trước mắt tôi hiện ra là một nhà hàng rộng lớn, sang chảnh mà từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nghĩ mình có thể đặt chân vào. Hắn đậu xe và nắm chặt tay tôi lôi vào bên trong. Phục vụ, nhân viên chào đón chúng tôi thật nồng nhiệt. Tôi thấy mình như quý bà, là chủ của một tập đoàn lớn vậy.

- Quý khách có đặt bàn trước không ạ? - cô tiếp tân hỏi

- Có vào lúc 7h hôm nay - hắn đáp

- Xin mời, theo lối này

Hắn im lặng và lôi tôi theo. Cách hắn trả lời với cô ta thật khác biệt so với cách nói chuyện với tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ sự lạnh lùng ấy của hắn, nó làm tôi hết da gà. Hắn thân thiện với tôi bao nhiêu thì lạnh lùng với người ngoài bấy nhiêu. Điều này ở hắn cũng làm tôi thích không kém. Những gì tôi cần là một người đàn ông như thế, hắn thật chững chạc...

Rồi chúng tôi ngồi vào bàn, cách bố trí nơi này thật đẹp mắt khiến người ăn cảm thấy thật dễ chịu, chắc hẳn đồ ăn cũng sẽ rất ngon nhưng cũng không kém phần mắc tiền.

- Em chọn món đi, em thích ăn gì anh gọi nào - hắn dịu dàng

Giọng hắn thật ngọt ngào càng khiến tôi thêm mềm lòng... Tôi nhìn vào thực đơn và thấy toàn những món ăn mắc tiền, chúng vượt xa tầm kiểm soát của tôi. Trong ví lại còn đúng 500 để dành dụm, món rẻ nhất nơi đây là 200, chắc tôi điên mất. Hắn đang cố tình làm sỉ nhục tôi à? Tôi phân vân không biết gọi món gì để vừa đúng giá tiền thì bỗng giọng hắn cất lên:

- 2 phần bò bít tết

Tôi nhìn hắn đơ người ra chẳng biết nói gì. Hắn mỉm cười:

- Anh gọi món giúp em. Nếu không hợp khẩu vị thì nói anh

- Dạ vâng... - tôi bối rối

Thật may mắn vì tôi đã cố mặc đồ thật đẹp. Nếu hôm nay tôi bận đồ xấu chắc điều này làm tôi dị chết mất. Nhưng tại sao hắn lại dẫn tôi đến những hàng hàng sang chảnh như thế này. Thường ngày chúng tôi ăn ở những quán bình dân, hắn có chê trách gì đâu. Đầu tôi hôm nay xuất hiện những suy nghĩ thật lạ, tôi có cảm giác rất kì, giống như điều gì đó đang ngăn cách và chia xa chúng tôi ra vậy...

Bỗng đồ ăn được mang ra, tôi đợi hắn ăn trước rồi mới bắt đầu cầm dao nĩa. Chúng tôi ăn trong sự im lặng của đôi bên, mọi hôm hắn thường bắt chuyện với tôi trước nhưng hôm nay hắn sao vậy, thật khác lạ so với mọi ngày.

- Anh...anh có chuyện muốn nói - hắn ấp úng

- Anh nói đi, em nghe đây - tôi bình tĩnh đáp

- Ngày mai anh sẽ... sẽ đi du học

Hắn đang nói gì vậy? Tôi chỉ mới ở bên hắn được vài tuần mà hắn đã bỏ tôi đi được à. Tôi đau lắm, đau như hàng ngàn mũi tên đâm xuyên vào. Có phải đây là điềm báo cho một cuộc tình đơn phương không có kết quả đẹp. Tôi muốn hắn ở lại, đừng bỏ tôi, tôi sẽ nhớ hắn đến phát điên mất...

- Bao lâu? - tôi gặng hỏi

- 2 năm. Anh sẽ về nhanh thôi!!

- Nhất định phải đi sao?

- Ừ nhất định - hắn phủ phàng

Câu nói của hắn như một nhát dao đâm trực tiếp vào con tim nhỏ bé của tôi. Tôi đã từng hạnh phúc với chính câu nói của hắn nhưng bây giờ lại vì nó mà tôi trở nên rất đau lòng. Nước mắt như muốn tuôn ra nhưng điều hiện giờ tôi cần làm là chứng minh cho hắn thấy rằng tôi là một cô gái mạnh mẽ, tôi có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt khi không có hắn kề bên... Tôi kiềm nén:

- Xin anh, đừng rời xa em...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#của