Chương 4 : Gặp lại bạn cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chính anh , chính anh là người đã giết chết con tôi .

Hắn câm nín , hai tay buông thõng xuống . Câu nói của cô như đánh thẳng vào đại não của hắn , đau .

Nhưng không hề đau bằng một người mẹ , hắn sẽ không cảm nhận được .

Từ sự thống khổ đó hóa thành tức giận , hắn quát lên .

- Cô bị điên sao ? Con mất là do chính người mẹ như cô không bảo vệ được giờ còn trách ai . Đừng trách người khác trong khi cô là người có lỗi nhiều nhất .

Sầm , mẹ hắn đi vào đóng cửa thật mạnh tạo ra âm thanh thu ánh nhìn của cả hai .

- Mày là con người hay là cầm thú ? Mày không biết an ủi còn quát tháo đổ lỗi . Sao mày không nghĩ xem nếu không có con ranh Phương Lệ Lệ thì An An sẽ sảy thai ư ?

Hắn lặng người , An An liên tục lắc đầu , nước mắt ứa ra từng giọt . Cô giật bỏ dây truyền nước chạy vụt ra ngoài .

- Mau , mau đuổi theo con bé .

Bất quá đành nghe theo , nhưng mất dấu . Một người vừa nhập viện mà sao chạy nhanh thế không biết .

Từ xa xuất hiện thân ảnh của một cô gái ăn mặc giản dị nhưng toát lên vẻ nhã nhặn , thanh tú .

- Tổng giám đốc Lưu , tôi là bạn của An An , tôi đến nhà anh tìm gặp nhưng họ nói cậu ấy đang ở bệnh viện . Tôi có thể vào thăm cậu ấy không .

- Cô ta chạy ra khỏi bệnh viện đi mất rồi .

Vẻ mặt cô gái trở nên khó coi , liền không từ mà biệt chạy mất dạng . Nàng chạy khắp nơi trên con phố đó , hoàn toàn không để ý thời gian .

Trời đã chiều , vẫn không tìm được An An . Nàng đã mệt lử liền ngồi xuống chiếc ghế bên vệ đường .

Nàng là bạn thân từ thời cấp hai của cô tên Liễu Thư Kỳ . Do cuối năm cấp ba , gia đình nàng chuyển ra nước ngoài và biệt tích từ đó không hề liên lạc cho An An .

Tới giờ , nàng muốn quay trở lại tìm cô để xin lỗi vì lúc trước rời đi không nói gì .

Thấp thoáng phía xa từ vệ đường bên kia , cô gái mặc đồ bệnh nhân , tóc dài ngang eo có phần hơi rối . Cô đi từng bước một , thi thoảng lại đưa tay lên quệt nước mắt trên mặt .

Liễu Thư Kỳ đoán đó là An An liền chạy nhanh đến nắm lấy tay cô .

- An An .

Cô quay mặt lại , khuôn mặt tèm lem nước mắt , hốc mắt đỏ hoe nhìn đáng thương .

- Tiểu Kỳ .

Nàng gật gật đầu , ôm trầm lấy An An .

- An An , mình xin lỗi đã bỏ đi sáu năm qua mà không liên lạc . Tất cả đều có lý do , đừng giận mình .

An An gật đầu mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi xuống . Cô khóc nức nở không thôi càng khiến Thư Kỳ lo lắng .

- An An , cậu có chuyện gì thế ?

Liễu Thư Kỳ đỡ cô ngồi xuống bên đường . Từng tiếng nấc nhẹ thi thoảng vẫn vang lên từng đợt một khiến người ngồi cạnh không khỏi cảm thấy xót xa .

- Con tớ ... con tớ mất rồi . Là do anh ta , anh ta đã giết chết con tớ hức ... hức ...

Ánh mắt cô vô hồn , luôn miệng kêu con ơi ... Khiến Thư Kỳ nhìn mà thấy thương bạn , trong lòng thì chửi rủa tên họ Lưu .

[ ... ]

Tối ...

Liễu Thư Kỳ bắt taxi đưa An An về nhà . Trong nhà chỉ có mẹ chồng cô và người làm .

Lưu Dương chắc đến chỗ Phương Lệ Lệ , nếu hắn có ở nhà kiểu gì cũng ăn tát của Thư Kỳ .

Hôm qua , khi bà Lưu về nhà đã sai người mang đồ của Phương Lệ Lệ bỏ ra ngoài và đuổi cô ta đi . Ngay cả hắn cũng không thể can ngăn , một khi mẹ tức giận thực sự đáng sợ .

Bà đã sai người tìm kiếm An An khắp nơi nhưng không có kết quả . Thật may khi bạn của cô đã đưa cô về an toàn .

Sau khi xác định An An đã ngủ , Thư Kỳ chào bà Lưu rồi ra về . Nàng có hứa sẽ qua chơi thường xuyên .

Lưu Dương đến tận hai giờ sáng mới về nhà , cả căn nhà đều tối om . Ngay cả người làm cũng không thắp lên một chút ánh sáng nào .

Khi hắn bật đèn phòng khách lên đã thấy mẹ hắn ngồi ngay ngắn ở sôfa .

- Mẹ , khuya rồi sao mẹ không ngủ . Mẹ ngồi đây tí nữa thì dọa con đứng tim .

- Anh nói muộn mà không đi ngủ , vậy anh đi đâu giờ mới vác mặt về ?

Bà không trả lời câu hỏi của hắn mà lại đặt ra một câu khác bắt hắn phải khai . Thực ra , bà không cần hắn nói thì cũng biết là đến chỗ Phương Lệ Lệ .

Nhưng bà lại muốn xem , con bà sẽ nói thật hay nói dối .

- Con ... con , công ty có việc nên con ở lại làm cho xong .

Bà Lưu cười khẩy , con bà đang nói dối kìa . Bà chưa từng dạy con nói dối vậy mà giờ lại thành như vậy .

Bà đứng dậy , khoanh tay trước ngực đi về phía cửa kính . Anh mắt bà xa xăm nhìn về khoảng tối trước mắt đang được ánh trăng soi sáng .

Giọng bà nghiêm túc đến lạ , không còn sự cọc cằn , tức giận như mọi hôm .

- Con còn nhớ cô gái đã cứu con vào 7 năm trước không ? Cô gái đã liều mình chắn chiếc xe máy để đẩy con sang vệ đường .

- Sao mẹ lại nhắc về chuyện đó , mẹ không biết người đó là Lệ Lệ sao ?

Bà bỗng nhiên cười lớn , tiếng cười phá tan đi sự tĩnh lặng của màn đêm . Nhưng nụ cười đó lại trở nên cứng nhắc đến thê lương .

- Phương gia đã lừa con , Phương Lệ Lệ chưa hề cứu con mà là An An đã liều mình cứu con .

#còn
#Na

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#na210605