Chỉ cần em tin anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc đến Quỳ, mỗi buổi tối chủ nhật của tôi hầu như đều ở đây, bắt đầu từ những ngày cuối năm lớp 11. Tôi bị nơi này thu hút bởi không gian nhỏ ấm cúng, nhiều người bảo Quỳ có cái "tiết" của Đà Lạt, còn tôi chỉ đơn giản đến đây để thoả đam mê của mình: guitar. Có lúc tôi độc tấu, có lúc tôi đệm đàn cho khách ở đây hát, vô tình tôi có thêm công việc bán thời gian để tự trang trải một số khoản chi của mình. Tôi yêu tiếng guitar từ nhỏ, bởi mẹ tôi từng là một nhạc công guitar, rồi vì gia đình, mẹ để ước mơ của mình gãy cánh. Tôi thương mẹ, nên cũng thương luôn tiếng guitar tự bao giờ. Tiếng đàn như liều thuốc an thần, dù lòng có đang rối như thế nào, chỉ cần có guitar, tôi sẽ dễ dàng bình tĩnh trở lại. Bạn bè chỉ những ai vô tình đến Quỳ mới biết tôi đang chơi nhạc ở đây, bởi tôi sẽ gặp rắc rối nếu mẹ biết, mẹ sợ tôi lại sao nhãng việc học nên không khuyến khích tôi tập luyện loại nhạc cụ này. Mẹ còn bảo con gái theo nghệ thuật dễ đa sầu đa cảm rồi tự dưng cũng dễ mộng tưởng, lỡ quên đi thực tế lại mang khổ vào thân. Đời của mẹ đã một lần sai nên không muốn tôi đi lại vết xe đó. Vâng, tôi là kết quả của cuộc tình chóng vánh giữa mẹ và một người ca sĩ, ba ruột của tôi đã sớm chạy theo ánh hào quang sân khấu cuối cùng để lại trong lòng mẹ vết thương lòng mãi không khép miệng. Sau đó, chính vì tấm chân tình của người bạn học cùng lớp, cũng là ba của tôi hiện tại, khiến mẹ cảm động và quyết định lên xe hoa lần nữa. Vì vậy, tôi luôn tự nhắc nhở bản thân đừng quá say vào mộng tưởng chính của mình, và đối với tôi, Jungkook như một mộng tưởng mà cho dù có vươn thế nào tôi cũng không thể chạm tới.

Thoắt cái đã đến giờ hẹn, tôi diện một chiếc đầm suôn màu trắng, những lần đến đây tôi vẫn hay thường chọn những bộ cánh như vậy. Thêm được lần hiếm hoi không cần nói dối mẹ đến Nhà văn hoá Thanh niên để sinh hoạt nữa, tôi tự cảm thấy mình bớt tội lỗi hơn một chút. Đến quán, tôi gọi cho anh, anh đã ngồi đợi tôi ở một chiếc bàn con cạnh cửa sổ, nơi vẫn có thể hướng mắt nhìn trọn khoảng sân khấu nhỏ. Cô chủ quán đến hỏi tôi:

- Bé Chae hôm nay uống gì, cà phê đen không đường nữa à?

- Dạ, cô cho con như cũ nha cô.

- Hôm nay đi với bạn nên không chơi đàn phải không?

Tôi nhìn Jungkook, anh cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, không biết trông chúng tôi hiện giờ có giống hẹn hò không nhỉ? Cũng trùng hợp thật, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và jeans. Đọc ngôn tình quá nhiều khiến cho tôi thường xuyên chú ý đối với trang phục của người khác chăng? Tôi "dạ" đáp lại câu hỏi của cô chủ quán cùng với nụ cười bẽn lẽn, lần đầu tiên tôi đi cà phê với một người khác giới, lại "soái ca" như thế nữa chứ, làm sao mà không khỏi ngượng. Tôi chỉ thầm mong ánh đèn nơi đây không đủ sáng để anh ấy thấy khuôn mặt đang dần đỏ lên của tôi. Mà tôi cá là thế nào, Jungkook cũng đã nhìn thấy, bởi vì trong mắt của anh ta thì tôi có khác nào là một con nhóc đâu. Với vẻ ngoài của mình, hẳn anh ta cũng hẹn hò qua không biết bao nhiêu cô rồi. Càng nghĩ, tôi lại càng muốn biết, rốt cuộc về lời tỏ tình hôm đó là như thế nào. Lần nữa, tôi vừa định mở miệng, anh ấy lại bắt lấy cảm xúc của tôi trước:

- Thật ra anh muốn đến đây để nghe em chơi đàn.

- Sao anh biết? Mà thường em chỉ đệm cho khách hát, giờ thì có anh Chanyeol chơi thế em tối nay rồi.

- Em đệm cho anh hát nhé, bài "Em ơi", được không?

- Anh hát được thì em đệm được thôi.

Đã nói đến niềm đam mê của mình thì phải tự hào chứ. Thế là tôi hào hứng đi lên, nói nhỏ vào tay của anh Hoàng và ngồi vào quen thuộc. Tôi dạo một đoạn đầu để Jungkook dễ điều chỉnh giọng, và anh cất giọng hát:

"Em ơi mình đã yêu nhau được mấy tháng rồi?

Em ơi mình đã qua bao nhiêu sóng gió trên đời?

Có mấy đêm anh thức khuya đọc những lá thư em trao đến anh

Em ơi mình đã xa nhau hơn cả tuần rồi!

Đây là valentine đầu tiên, anh và em có nhau, yêu nhau

Sao em không ở đây bên anh lúc này

Đây cà phê nhớ em,

Đây hàng me nhớ em,

Đây Đông Du nhớ em bên anh mỗi khi tan ca

Anh mong sao ngày chóng qua..."

Giọng nói của anh bình thường vốn đã ấm áp lắm rồi, giờ đây anh lại dùng nó để luyến láy theo giai điệu nữa thì làm biết phải làm sao để tả hết sự ngây ngất của người nghe ngồi trong quán. Đã vậy, vừa hát anh lại vừa nhìn tôi bằng ánh mắt như nói rằng lời bái hát cũng là tâm tình của anh. Tôi phải vất vả lắm mới né tránh thành công ánh mắt đang cố bóp ngạt sự bình tĩnh ít ỏi của. Cảm giác ấm cúng từ ánh đèn vàng nhẹ càng khiến không gian trở nên lãng mạn. Cuối cùng tôi hoàn thành nhiệm vụ đầy khó khăn ấy. Khách trong quán dành tràn pháo tay nồng nhiệt dành cho sự kết hợp ngẫu nhiên, đến cả khi về chỗ ngồi, tôi vẫn còn nghe đâu đó tiếng xầm xì về phần trình diễn vừa rồi. Tôi uống lấy một ngụm cà phê để trấn an lại tâm hồn mong manh của mình, cái đắng của cà phê cùng hương thơm đặc trưng đối với tôi cũng mang đến tác dụng như tiếng đàn guitar vậy, đây là thói quen tôi học từ người ba hiện tại của tôi, ông ấy luôn uống cà phê đen và đọc báo mỗi sáng trước khi đi làm, và dĩ nhiên, ông ấy cũng không thêm đường.

- Sao em không uống loại gì khác giống con gái hơn?

- Em thích.

Tôi cười lém lỉnh. Đã đến lúc để tôi đón nhận câu trả lời mà mình luôn mong đợi. Tôi từng vẽ ra trong đầu không biết bao nhiêu là kịch bản, nào là thật sự đó là một trò chơi, hay chỉ là anh ấy nhìn nhầm người, cũng có thể là lời thách đố của những người đàn ông 30 tuổi. Kịch bản cuối cùng là có khả năng xảy ra nhất. Nhưng dù thế nào, tôi cũng đã chuẩn bị tin thần để chấp nhận sự thật: tôi không thể nào là đối tượng của anh Jungkook. Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu hỏi:

- Anh Jungkook, em muốn hỏi về lần đó ở công viên, tại sao là em?

*********

Cắt ở đây chắc ổn nhỉ ?

Bỏ fic quá lâu nên giờ mình bù 2 chap lun nè !

Vẫn ủng hộ fic nha m.n !

Tks.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro