CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 4 CÓ CHĂNG EM ĐÃ YÊU NGƯỜI

Y ĐÌNH đi phía sau HẠO THIÊN im lặng một cách lạ kỳ...vì trước giờ Y ĐÌNH chưa bao giờ phải đối diện với nnhungwx cảm xúc hổn loạn trong lòng như vậy.. chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết làm gì cứ đi phía sau HẠO THIÊN ...bỗng anh dừng lại trước một quán rựu hay nói cách khác nơi đây chỉ phục vụ cho người nhà họ VƯƠNG và họ HẠ ...Y ĐÌNH đang miên mang theo những dòng suy nghĩ thì bỗng chốc đập đầu vào lưng HẠO THIÊN làm cô chới với ngã ra sau..nhưng cũng lúc đó HẠO THIÊN lại kéo Y ĐÌNH lại và vô tình Y ĐÌNH ôm lấy anh...trái tim Y ĐÌNH lúc đó đã bị lỗi đi rất nhiều nhịp...chưa bao giờ Y ĐÌNH lại xấu hổ trước một người như vậy...

-không sao chứ?-HẠO THIÊN ôn nhu hỏi...Y ĐÌNH chỉ biết im lặng và gật đầu nhẹ...mái tóc dài lại bay bay trong gió....một nụ cười nhẹ làm mọi người phải dừng lại vài giây để ngắm...chưa bao giờ HẠO THIÊN thấy tính cách này của Y ĐÌNH anh cũng có vài phần ngẫn ngơ..không phải vì bề ngoài mà anh cảm thấy lại....

nhưng rồi anh lại dẫn Y ĐÌNH vào trong..bên trong không có nhạc lớn thay vào chỉ là tiếng piano du dương bản nhạc beethoven êm tai HẠO THIÊN ngồi vào ghế rót cho Y ĐÌNH một ly rượu ...

-uống chứ? hôm nay ..không được vui- HẠO THIÊN giống như đang nói với mình . nhưng vẫn nhận được cái gật đầu của Y ĐÌNH...

-không vui à?-Y ĐÌNH lại rót rượu vào ly của cả hai....-kể nghe được chứ?-Y ĐÌNH cũng không dám xưng anh hay em, không dám gọi tên cũng càng không dám xác định mối quan hệ của họ bây giờ là gì? là bạn...nhưng lại không khiến cả hai thoải moái trong việc giao tiếp...là người lạ? nếu lạ thì sẽ không ngồi đây trong không gian như thế này mà nhâm nhi từng ly rượu... bỗng chốc Y ĐÌNH lại khó chịu và buộc miệng hỏi- HẠ ANH đâu? sao lại không đi chung? giận nhau à?

-chúng tôi chẳng có gì đáng để giận..cô ấy cũng không phải là người yêu của tôi...thì tại sao phải đi với cô ấy-HẠO THIÊN dường như thay đổi khi nhắc đến HẠ ANH cũng không biết là vì nguyên nhân gì...ngày thường anh đã đáng sợ như vậy hôm nay có rượu vào không biết sẽ có chuyện gì xảy ra..nếu là một cô gái bình thường khác thì đã không có đủ bản lĩnh để đứng ở đây nói chuyện với HẠO THIÊN rồi...trong lòng ĐÌNH vui mừng nhưng lại cảm thấy làm lạ

-vậy sao? trong trường tất cả điều nghe HẠ ANH nói hai người yêu nhau mà..-Y ĐÌNH cố ý dò hỏi..

-cô ấy bị điên đừng để ý đến cổ...hôm nay uống đi..không say không về..được chứ?-Y ĐÌNH không ngần ngại gật đầu khó có dịp như thế này nên phải nắm bắt chứ...

ở bờ sông KỲ NAM thu dọn mọi thứ đi về vì trời cũng bắt đầu tối...thu dọn hết mọi thứ thì bị CẢNH DU vứt cây bút xống cạnh bờ sông...KỲ NAM rất hận trong người...tay định vung lên đấm cho hắn vài cái..nhưng mổi lần gặp hắn KỲ NAM lại không gặp mai..nên đành nhẫn nhịn trong lòng quyết tâm báo thù...

KỲ NAM bước xuống đó nhặt cây bút...bờ sông rất trơn nên bước chân cũng không dẽ dàng gì...nhặt được cây bút thì giật mình xảy chân ngả xuống sông...khi bị CẢNH DU hét " ê con rắn" nhưng thật ra không có con rắn nào cả...KỲ NAM không biết bơi nên hụp lặng dưới sông kêu cứu ..lúc đầu CẢNH DU cười đắt ý..nhưng sau dó thấy tình trạng không được tốt, KỲ NAM mỗi ngày một chìm xuống...CẢNH DU hốt hoảng nhảy xuống kéo KỲ NAM lên bờ..vổ vổ vào mặt KỲ NAM..

-KỲ NAM...KỲ NAM....-thật chất KỲ NAM không bị ngất nhưng lại giả vờ trêu hắn..làm CẢNH DU phải hốt hoảng một phen....

thấy KỲ NAM vẫn nằm yên CẢNH DU vội cuối xuống hôn vào môi KỲ NAM để hô hấp nhân tạo...CẢNH DU không nghỉ nhiruf như vậy nhưng KỲ NAM thì khác...không ngờ nụ hôn đầu đời lại bị mất trong tay người mà hắn gét nhất...hắn mở to mắt tát CẢNH DU một cái và đẩy CẢNH DU đi , bản thân ngồi dậy...

-cậu làm gì vậy..ai cho...ai cho cậu làm vậy...?-KỲ NAM tức giận..

-thì ra là cậu không hề ngất...được lắm dám trêu tôi..-CẢNH DU vờ tức giận nhưng trong lòng lại không một chút nào..

-thí sao chứ...cậu quá lời rồi...không ngờ nụ hôn đầu tiên của mình lại bị hắn ta cướp...-KỲ NAM lẫm bẩm câu sau nhưng lại bị CẢNH DU nghe thấy..hắn trêu lại..

-không phải chứ...đừng nói là bắt tôi đền nha....cái này là gậy ông đập lưng ông..dám trêu tôi hả...-CẢNH DU nhìn bộ dạng tức không ra tức...ngượng không ra ngượng cỦA KỲ NAM làm CẢNH DU bật cười...khi anh cười lộ ra vẻ quyến rũ khó từ chối...với hai cây răng khểnh càng làm anh thêm quyến rũ...-đi về nhanh nếu khong muốn bị cảm lạnh..

cũng phải trời đã tối, cả hai lại chưa ăn gì mà còn từ dưới sông mới lên nên rất lạnh khi trời tối...

cánh cửa nhà KỲ NAM mở ra...KỲ NAM ĐI vào gọi lớn..

-mẹ con về rồi...con cũng đói rồi mẹ có gì cho con ăn không...

mẹ cậu bước ra ngoài...tuy đã ngoài năm mươi nhưng nhìn rất trẻ..không kém gì là bốn mươi..

-mẹ phải di công tác vài hôm ...cơm mẹ nấu rồi...con ăn rồi nghỉ ngơi đi mẹ phải đi gấp...mai con qua nhà ngoại ăn cơm nhá...-bà nói rồi thì xách vali ra trước cổng..bỗng nghe tiếng KỲ NAM quát..

-sao cậu còn chưa về..nhà tôi không đủ gạo để nuôi cậu đâu đi vè đi..

-KỲ NAM ..sao lại ăn nói với bạn như thế con....chào con ...-mẹ KỲ NAM bước ra nhìn thấy CẢNH DU liền cười...-tưởng ai không ngờ là DU DU đấy à...sao hai đứa ướt hết vậy nè..thôi vào trong thay bộ đò ra rồi ăn cơm với KỲ NAM luôn...cô nấu nhiều món lắm...-

-cảm ơn cô ạ...-DU DU cười đắt ý...

-mẹ..nhà mình làm gì có đồ cho cậu ta thay...-KỲ NAM khó chịu..

-hôm trước mẹ mua cho con hai bộ đò thể thao đó...hơi rộng lên con không mặt bỏ đó cũng vậy cho người ta mượn có sao đâu...bạn bè mà..

-ai là bạn của cậu ta..-KỲ NAM khó chịu khi nhìn vẻ mặt huênh hoang của DU DU

-tiểu BẠCH BẠCH của mẹ ơi...con ngoan nào...người ta không những là bạn con mà cũng là hàng xóm với mình đối đãi tử tế với người ta một chút sau này không chừng lại cần đến người ta đó...thôi mẹ đi đây...nhớ nhugnwx gì mẹ nói đó-...nói rồi bà hôn lên đầu con trai mình một cái rồi xoa đầu KỲ NAM quay qua nhìn DU DU..-cô đi nha con..

-dạ...chúc cô công việc suông sẽ nhá...

khi mẹ của KỲ NAM đi mất...thì DU DU cười phá lên

-TIỂU BẠCH BẠCH...

-im ngay có tin tối nay cậu ở ngoài hay không?

KỲ NAM bước vào trong...sau khi cơm nước xong thì cậu lại cảm thấy vô cùng khó chịu..người nóng ran lên...hắt hơi liên tục giống như bị cảm lạnh vậy...đang định ngủ thì KỲ NAM có điện thoại ...là ba CỔ.( ba của Y ĐÌNH)

-a lô ba CỔ có chuyện gì vậy?..

-Y ĐÌNH có bên đó không...sao giờ này chưa thấy bó về nữa...-KỲ NAM nghe xong liền bất ngờ..nhưng để bảo đảm " tính mạng" cho Y ĐÌNH nên KỲ NAM nói giối..

-dạ ĐÌNH ĐÌNH nó ngủ rồi ba....nó hôm nay ở lại học bài với con rồi ngủ mất tiêu..tại mẹ con đi công tác ở nhà một mình nên con rũ nó qua chơi...

-ờ...ở nhà con là ba yên tâm rồi...thôi con cũng nghỉ ngơi đi....

-ba CỔ ngủ ngon...

cúp máy xong KỲ NAM thở hù một tiếng...

-Người nói giối là người không tốt..-tiếng của DU DU vang lên từ phía sau làm KỲ NAM giật mình...

-còn ở đó nói bừa đi tìm ĐÌNH ĐÌNH với tôi mau lên....

nói rồi c ả hai bước ra cửa...thì thấy HẠO THIÊN đang cõng Y ĐÌNH từ xe xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro