Chỉ cần em yêu anh - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Thật không ngờ công ty Thiên Minh là nơi "rèn luyện" tôi trở thành một cô nàng nhân viên văn phòng nhàn rỗi, bình thường đến mức tầm thường, rồi cũng là nơi biến tôi thành một nhân viên cao cấp, bận rộn đến mức không còn một chút thời gian nào để xem phim, thậm chí là giờ nghỉ trưa. Ông sếp chết tiệt ấy mắc nợ thì liên quan gì đến tôi chứ? Cổ đông của một công ty khác đến thì cũng không nhất thiết điều tôi đi đến nơi đó để làm, bao nhiêu nhân viên trong công ty tài năng như thế, tại sao phải là tôi? Ngay sau khi nhận được "thánh chỉ" đó, tôi đã lập tức liên hệ với Phan Huy Tín, này thì "em là một nhân viên có tiềm năng", rồi còn "mức lương bên đó gấp mấy lần bên này, em nên suy nghĩ thật kĩ, anh hoàn toàn muốn tạo điều kiện tốt cho em", vân vân và vân vân. Nhưng... xem qua tất cả thì ông ấy cũng không vi phạm hợp đồng lao động, thời buổi này kinh tế thì khó khăn, xin việc khổ sở, mẹ tôi chỉ có đứa con gái này, à không, vẫn còn một bà chị nhưng chẳng biết sống xất bất xang bang ở đâu, lẽ nào tôi lại làm đơn xin nghỉ việc?

Có suy nghĩ thêm gì nữa thì hiện tại tôi đi làm ở công ty Phúc An cũng đã hơn một tuần, nhưng thời gian biểu không còn như trước. Chung quy chỉ vì "phải giữ hình ảnh cho công ty, phải giữ hình ảnh của một trợ lý Giám đốc, đó là nội quy".

Nghĩ đến tám tiếng trước mắt, tôi thở dài ngao ngán.

Công ty Phúc An nằm trên tầng sáu của một tòa nhà lớn tọa lạc ngay khu trung tâm thành phố, là một công ty đứng nhất nhì trong ngành quảng cáo, truyền thông. Trụ sở chính tận Hà Nội, đây chỉ là văn phòng đại diện. Ở công ty cũ, tôi chỉ là một nhân viên quèn, làm gì cũng theo sự sắp xếp và sai bảo của cấp trên, không phải chịu nhiều áp lực như họ. Đúng tám giờ đến công ty, chiều năm giờ ba mươi về, không tăng ca hay phải thức đêm hôm suy nghĩ kế hoạch deadline nọ kia đến bù đầu.

Vậy mà giờ tôi lại lâm vào tình trạng bù đầu ấy. Vị trí này, không hề đơn giản như người ngoài nhìn thấy. Tính tôi thì chểnh mảng vì thói quen nhàn nhã suốt hai năm qua đã ăn sâu trong máu, nên động vào việc nào thì đảm bảo có sơ sót. Lại còn như thế này đây...

- Lan! Sắp đến giờ vào làm rồi sao còn đứng ở đó thế? Có muốn tôi trừ lương không?

Thôi tiêu, chưa kịp nghĩ đến người thì người đã xuất hiện.

- Em chào sếp ạ!

Tôi cười giả lả, khỏi cần xem gương tôi cũng biết mặt mình giả tạo như thế nào. Con người trước mặt kia đang bận loay hoay cởi áo khoác, anh ta tên Trần Văn Phúc - Giám đốc bộ phận Marketing công ty Phúc An, có nghĩa tôi chính là trợ lý của anh ta đấy. Anh ta cao hơn tôi một cái đầu trong trường hợp tôi mang giày năm phân, cho nên những lúc tôi phạm lỗi gì đó, thì trên tay anh ta có thứ gì, chúng đều được "đặt" ngay ngắn trên đầu tôi.

Ấm ức lắm, nhưng vì nghĩ đến tương lai sau này và tình trạng kinh tế hiện tại, tôi chỉ còn biết nhẫn nhục và chịu đựng. "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn", tôi sẽ chống mắt lên mà chờ đợi đến lúc đó.

- Em đang nghĩ xem hôm nay sếp có buổi hẹn với ai không, nhưng... sếp gọi làm em giật mình, quên hết trơn! – Tôi cố tình nói đùa để giảm bớt căng thẳng.

Cạch!

Đóng cốp xe mạnh như thể dằn mặt tôi vậy.

- Thế cho tôi xin lỗi nhé! Có cần tôi cộng thêm lương không?

- Ấy chết, em đùa thôi, sếp xin lỗi em tổn thọ mất. Em lên phòng làm việc đây! Sếp thong thả nhé!

Không cần đợi anh ta có phản ứng gì, tôi đi như chạy ra khỏi bãi giữ xe. Trừ lương, cộng lương, lương lương..., anh ta không còn vấn đề gì khác ngoài việc mang lương ra đe dọa nhân viên cả.

- Chị Lan, chị đến trễ vậy?

Tôi vội vàng nhìn đồng hồ, rồi thở phào nhẹ nhõm:

- Vừa đúng giờ mà!

- Sao trông chị mệt mỏi thế?

Hường theo chân tôi từ ngoài cửa đến bàn làm việc, giọng sốt sắng quan tâm. Tôi dám cá là sắp có chuyện gì đó muốn hỏi tôi đây.

Làm việc chung với con người kia, không mệt mới lạ.

Tôi chau mày nghĩ trong đầu câu nói đó, nhưng miệng vẫn ráng mỉm cười trả lời:

- Chị không sao! Cảm ơn em quan tâm!

Nhiều khi tôi cảm thấy bản thân mình ngày càng giả tạo, không còn được sống thật với những cảm xúc của mình nữa.

- Đồng nghiệp với nhau mà, chị khách sáo quá! – Hường xua tay, rồi vào vấn đề chính. – Chị, hôm nay có nhân viên mới đến làm việc đó, chị nhớ không?

- Hả? Có à?

Tôi nhanh chóng lật quyển sổ tay ghi chép các công việc đặt trên bàn xoành xoạch, có dòng chữ nào nhắc đến ba từ "nhân viên mới" đâu.

- Thứ bảy vừa rồi trước khi tan ca, sếp Phúc có thông báo tuần này nhân viên mới sẽ đến thử việc, em đoán là hôm nay. Chị không nghe sao? Hình như lúc đó chị đứng bên cạnh em mà. – Hường tay sờ cằm ra vẻ nghĩ ngợi nghiêm túc rồi nhìn tôi chằm chằm. – Chị là trợ lý của sếp, đáng lẽ phải biết rõ hơn em chứ?

- Trợ lý thì trợ lý, có phải ở chung nhà với anh ta đâu mà chuyện gì cũng biết!

Tôi hậm hực đóng quyển sổ ghi chép. Đùng một cái trở thành trợ lý riêng cho Giám đốc với biết bao ánh mắt săm soi, ganh ghét, tị nạnh, ngưỡng mộ, thắc mắc, tò mò... đương nhiên tôi chưa theo kịp với tiến độ làm việc của anh ta và cả công ty rồi. Cho đến bây giờ, tôi cũng không hiểu vì lý do gì mà mình lại được chọn làm trợ lý. Những lý do của Phan Huy Tín đưa ra, tôi chẳng bao giờ tin đó là thật. Nhân tài ở khắp nước theo như tôi biết qua "thông tấm xã" Cẩm Hường, hằng hà sa số chen chân nộp hồ sơ ứng tuyển vào vị trí này khi công ty thông báo tuyển dụng.

Công ty Phúc An mà lại, lớn chứ chẳng phải đùa.

Lương cao, phúc lợi tốt, nhưng... thời gian biểu của một cô gái bình thường thích an phận như tôi đã bị xáo trộn hết cả.

Lẽ nào câu "hồng nhan bạc phận" lại linh ứng với cái đứa chẳng có nhan sắc như mình? Nếu có một điều ước, mình ước gì xuất hiện một chàng bạch mã hoàng tử, à không, thời buổi này làm gì còn hoàng tử cưỡi ngựa, mình cũng không dám ước mơ cao sang, chỉ cần diện mạo ngang ngửa với mỹ nam Lâm Phong là đủ, giúp mình thoát khỏi tình trạng hiện giờ, mình tình nguyện hiến dâng tấm thân bé bỏng này cho chàng.

Gục mặt xuống bàn, nước... bọt như chực trào ra.

- Nguyễn Thị Kiều Lan!

Lại nữa! Cái tên cúng cơm của mình, trong công ty này, ngoại trừ một người ra, thì còn ai vào đây? Lần này muốn đuổi tôi thì cứ đuổi, tôi sẽ ngang nhiên ngẩng cao đầu mà rời khỏi nơi-đắt-giá này. Tương lai ra sao thì ra, hiện tại ra sao thì mặc, bất quá ở nhà phụ mẹ làm bánh rồi đi giao hàng cũng được.

Nghĩ vậy nên tôi đứng bật dậy, lấy tay chùi mép với thái độ cương quyết rồi đường đường chính chính quay lại đối mặt với người đàn ông kia, giọng lanh lảnh:

- Sếp, em đã quyết định rồi, em muốn... nghỉ...

Chưa nói hết câu thì miệng tôi đã cứng đơ khi trông thấy người đứng bên cạnh.

Anh ấy... mỹ nam của đời tôi... anh ấy... Lẽ nào ông trời đã thực sự nghe lời khẩn cầu và thương cho số phận trớ trêu, cuối cùng đã mang anh ấy đến cứu rỗi đời tôi?

- Lâm Phong! – Tôi thốt lên đầy kinh ngạc.

- Ơ... chị biết tên em à? Nhưng em không phải họ Lâm.

Ôi, giọng nói thật ngọt ngào. Mà... gì cơ? "Chị" à? Nhìn mặt tôi già lắm sao?

Tôi chưa kịp tiến lại gần hỏi cho ra lẽ thì đã nghe một tiếng "bộp".

- Ui da!

- Có biết trong giờ làm mà ngủ gật là vi phạm nội quy không hả? – Anh ta cầm xấp tài liệu trên tay phát vào đầu tôi với một phong thái vô cùng bình thường như thói quen, tiếp tục đanh giọng. – Mà vừa nãy em nói là muốn gì, nghỉ gì?

- Em... em... à... em định xin phép sếp tuần sau cho em nghỉ một ngày ạ.

Tôi từ hành động xoa đầu chuyển qua gãi đầu, ấp a ấp úng. Làm sao tôi có thể xin nghỉ việc trong trường hợp này chứ?

- Chỉ vậy thôi sao? Chiều nay viết đơn nói rõ lý do, tôi sẽ xem xét lại. Quay lại vấn đề kỷ luật, em đọc tôi nghe điều thứ mười trong bảng nội quy của công ty, ngay lập tức!

Ba chữ "ngay lập tức" anh ta nói nhẹ nhàng lắm, đôi môi cong lên thành nụ cười cũng tươi lắm nhưng lại khiến không chỉ riêng tôi mà các nhân viên khác đều cảm thấy nặng nề như đang trong tiết học bị giáo viên trả bài.

Tôi liếc mắt tìm người để cầu cứu. Thế mà người này thì cúi gằm mặt như nhìn giày có bị... đạp phân không, người kia thì ngước lên trần nhà và xoa cằm làm điệu bộ suy nghĩ, có người còn lén lút lẩm nhẩm đọc lại nội quy đang hé mở trên bàn làm việc. Tôi biết mình chỉ có thể tự lực cánh sinh.

- Dạ... điều thứ mười... là... là...

- Mai, em đọc cho Lan nghe!

Chưa kịp để tôi nhớ hoặc sáng tạo thêm điều nào đó, anh ta đã chuyển ánh nhìn vào người đang đứng sau lưng tôi.

Mai vào làm trước tôi khoảng một tháng, vị trí nhân viên thiết kế. Cô nàng này có chút không hài lòng với tôi vì trong ngày thứ ba làm việc, tôi đã lỡ làm đổ cả lọ mực in vào mẫu thiết kế logo của khách hàng mà cô ta vừa được duyệt. Tôi không bị chỉ trích gì nhiều với lý do "nhân viên mới", còn Mai thì lại bị sếp quy vào tội không cẩn thận, để tài liệu lung tung. Thế nên, những ngày sau đó tôi đều bị cô ta nhìn bằng ánh mắt dành cho kẻ thù.

Tôi nghĩ lần này Mai sẽ đọc vanh vách từng chữ để lên mặt với tôi cho mà xem.

- Dạ thưa sếp, điều thứ mười là... là... à... em nhớ rồi... là không được dùng máy tính của phòng làm việc cho việc cá nhân. Nếu vi phạm thì sẽ...

Quả thật là cô ta trả lời vanh vách. Tôi đang suy nghĩ điều cô ta đang đọc có liên quan gì đến tôi hay không thì đột nhiên cô ta im bặt. Ngẩng đầu nhìn, thì ra sếp đã giơ tay ra hiệu ngừng lại.

- Đó là điều thứ mười hai.

Anh ta lại dùng giọng nói nhẹ nhàng mà đầy cân nặng đó. Tôi không cần nhìn cũng đoán được gương mặt Mai đang có biểu cảm gì. Không hiểu sao tôi cảm thấy trong lòng có chút khoái chí, theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay che miệng cười.

- Cười gì hả?

- Úi!

Trời ạ! Lần này chẳng phải là đồ vật, anh ta dùng tay cốc đầu tôi một cái đau điếng.

- Điều thứ mười: Không được ngủ gục trong giờ làm việc với bất cứ lý do gì. Phạt năm mươi ngàn cho mỗi lần vi phạm.

Anh ta nhấn mạnh từng chữ.

- Nhưng em không ngủ gục mà sếp.

- Thế cái gì dính trên mép em kia?

Tôi vội đưa tay sờ mép, vừa ấm ức lại vừa buồn cười. Anh ta điên thật rồi, nghĩ rằng tôi ngủ gục đến... chảy nước bọt sao? Đúng là tình ngay lý gian. Chẳng lẽ tôi thành thật khai báo cái sự mơ mộng về chàng mỹ nam kia?

Thôi, năm mươi ngàn, chấp hành cho yên chuyện.

- Khoan đã!

Tôi định đi đến chỗ đặt thùng tiền nộp phạt thì bị gọi lại. Chuyện gì nữa đây?

- Điều ba mươi – cũng là điều cuối cùng trong nội quy: Nhân viên nào không thuộc hai mươi chín điều trên khi có kiểm tra đột xuất sẽ bị phạt năm trăm ngàn.

Hả? Năm... trăm... ngàn? Là... là nửa triệu đó! Lại còn chưa đến ngày lãnh lương. Tại sao tôi lại chả có ấn tượng gì với cái điều đắt tiền nhất thế chứ? Lần này thật sự muốn rớt nước mắt.

- Sao còn đứng đó? Lúc nãy muốn đi nộp phạt lắm mà! Nhanh lên rồi vào làm việc!

- Em lấy tiền đã.

Tôi ủ dột quay lại bàn làm việc mở bóp tiền mà lòng đau như cắt. Sáng nay đi vội mang theo có sáu trăm nhìn, giờ tự dưng mất hết năm trăm rưỡi, có ai khổ như mình không trời?

- Mai, cả em cũng bị phạt!

Mắt tôi như sáng lên khi nghe câu này. Tôi cứ tưởng anh ta chỉ thích hướng mũi tên về phía tôi, thì ra cũng công chính liêm minh phết.

Có người đồng cảnh ngộ cũng phần nào an ủi.

Tôi xót xa bỏ tờ năm trăm ngàn mới tinh vào thùng tiền, chẳng muốn bỏ tay ra chút nào. Chưa kịp nói lời tạm biệt thì có người đẩy mạnh tay tôi, tiền thong thả rơi vào thùng.

- Đồ hại người hại bạn!

À, thì ra là Mai. Lần này xem ra cô ta và tôi "không đội trần chung" rồi. Ý là trần nhà của văn phòng đấy!

Tôi nhún vai, bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm.

- Mọi người lại đây!

Sau tiếng vỗ tay lộp bộp như tiếng trống tập hợp, các nhân viên nãy giờ đứng yên bất động xem cảnh "trả bài" nhanh chóng đứng dàn ngang theo thứ tự cấp bậc. Tôi cũng len vào đứng cạnh sếp.

- Như tôi đã đề cập vào tuần trước, công ty của chúng ta sẽ có thêm nhân viên mới. Cậu ấy tên là Trần Văn Phong, ứng tuyển vào vị trí nhân viên truyền thông, sẽ thử việc trong hai tuần.

- Trần Văn Phong... không phải Lâm Phong sao?

Tôi nói thật nhỏ cốt để chỉ mỗi tôi nghe thấy, thế mà người sếp bên cạnh vẫn tằng hắng nhắc nhở.

- Trần Văn Phong, nghe giống tên sếp quá chị nhỉ?

Hường đứng bên trái huých tay tôi, rồi ghé miệng vào tai tôi nói khẽ. Tôi đoán sếp cũng nghe được nên không trả lời mà cố tình đưa mắt nhìn anh ta thăm dò.

- Phong là em trai của tôi.

Như sét đánh ngang tai. Anh ta có người em trai đẹp như mỹ nam Hồng Kông thế sao? Tôi có nghe lầm không nhỉ? Gương mặt của hai người có nét nào giống nhau đâu?

- Nhưng dù là ai đi nữa thì công ra công, tư ra tư, làm tốt được thưởng, sai sẽ phạt. Mọi người cứ yên tâm làm việc, không cần vì tôi mà dễ dãi. Nếu như phát hiện ra có người bao che, tôi sẽ nghiêm khắc kỷ luật cả hai.

Sao anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý khi nói ra hai từ "bao che" kia chứ? Phải, tôi sẽ đối xử tốt với "mỹ nam", nhưng anh biết công tư phân minh, tôi cũng biết vậy.

- Được rồi! Mọi người làm việc đi! Hôm nay có một dự án mới, hai giờ chiều nay tập trung tại phòng họp! Phong, bàn làm việc đằng kia.

"Mỹ nam" đi lướt qua tôi, phảng phất mùi hương nước hoa thơm lừng mà tôi không biết hiệu gì. Bỗng chốc trong lòng tôi dâng lên một niềm hào hứng khó tả. Từ nay trở đi, chắc sẽ là những ngày thú vị lắm đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro