Chỉ cần em yêu anh - Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Phong được nhận vào làm việc chính thức sau hai tuần thử việc. Cũng chẳng khó đoán, với bằng cấp của anh, tuy chưa có kinh nghiệm nhiều nhưng vẫn là nhân tài, trong thời gian học tập ở trường Đại học đã được nhiều công ty mời về làm việc. Tất cả các nhân viên Phúc An đều tất bật với buổi họp báo sắp đến, nhưng chuyện tôi và Phong yêu nhau cũng nhanh chóng được lan truyền đến cả phòng Nhân sự, phòng Kinh doanh,... Phong chẳng những không ngại ngùng mà còn luôn thể hiện tình cảm với tôi trước mặt mọi người, cứ như thể anh sợ có ai đó cướp mất tôi khỏi tay anh nên phải đóng dấu "quyền chính chủ". Anh còn giải thích rõ ràng khi tôi hỏi về người con gái tôi gặp ở nhà hàng Café Central, đó chẳng qua là cô em họ của anh vừa từ Mỹ về chơi vài tuần. Hôm đó anh gọi điện thoại cho tôi cốt để rủ tôi đi cùng, vì cô em này muốn tìm hiểu về các loại bánh ở Việt Nam. Tôi đành kể lại chuyện đến công ty ngày Chủ nhật trong tiếng cười ngặt nghẽo của Phong.

Về phần sếp Phúc, anh ta vô tình trở thành Nguyệt Lão giúp tôi và Phong có cơ hội đến với nhau. Tôi chỉ có phần không hiểu tại sao anh ta lại nghĩ tôi đem tình cảm của Phong ra đùa giỡn mà ngày hôm đó lại cảnh cáo tôi như thế. Thôi mặc kệ, tôi có Phong rồi, tôi chỉ cần Phong hiểu tôi là đủ.

Beauty chịu chi ra một số tiền lớn để thuê một sảnh lớn tại nhà hàng bốn sao trong khu quận Nhất, còn mời cả hai người mẫu nổi tiếng trong lĩnh vực thẩm mỹ với làn da và vóc dáng cực chuẩn để làm đại sứ cho buổi họp báo. Xem ra lần này, Beauty đã cầm chắc phần thắng trong lòng bàn tay.

Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ cho đến khi sếp Phúc nhận được một cuộc điện thoại.

- Cháu biết rồi. Cháu sẽ làm rõ việc này và tìm cách khác. Chào chú!

Sau đoạn hội thoại mà tôi tình cờ nghe được khi vừa đến trước cửa phòng sếp là một tiếng "rầm" vang lên khiến tôi thót tim. Lấy làm liều, tôi đẩy nhẹ cánh cửa không khóa, gõ cộc cộc rồi khẽ hỏi.

- Có chuyện gì vậy sếp?

Sếp chống hai tay trên bàn làm việc, mặt cúi gằm. Chiếc ghế của anh ta thì ngã lăn quay trên nền nhà. Tôi vừa bước một chân vào, anh ta bật dậy đi thẳng về phía tôi, nắm tay kéo tôi vào phòng rồi đóng sầm cửa, khóa lại.

- Em mau nói thật cho tôi biết, họ đã trả em bao nhiêu tiền cho việc bán đứng công ty?

Bán đứng công ty? Anh ta đang nói điên khùng gì nữa vậy?

- Sếp... sếp vừa nói gì vậy? Em không hiểu gì cả!

- Em đừng giả vờ nữa. Bản kế hoạch cho buổi họp báo từ đầu đến giờ, tôi giữ một bản, em giữ một bản, việc mời hai người mẫu nổi tiếng đến làm đại sứ cho ngày hôm đó trước sau gì cũng chỉ có em, tôi và Phong biết. Tôi và Phong chắc chắn không tiết lộ, chỉ còn có em.

Tôi bắt đầu thấy tâm trí bấn loạn.

- Khoan đã! Sếp có thể bình tĩnh nói rõ ràng là thực chất đang xảy ra chuyện gì không?

Anh ta thôi đứng gần áp đảo tinh thần tôi nữa mà hai tay chống nạnh, hít thở một hơi thật sâu rồi nói rành mạch.

- Tôi vừa nhận được tin bên White năm ngày nữa sẽ tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới, cũng chính tại địa điểm mà chúng ta đã thuê, cũng mời hai người mẫu chuyên nghiệp mà chúng ta dự định mời với chi phí cao hơn hẳn. Em hiểu chưa?

Chuyện quái quỷ gì vậy? Tại sao mọi việc lại trùng hợp đến thế? Theo lời anh ta nói thì có nghĩa là công ty có nội gián, và người anh ta đang nghi ngờ chính là mình?

- Sếp... em không biết, hoàn toàn không biết chuyện này. Sếp... sếp phải tin em chứ?

- Nếu tôi tin em, có nghĩa là tôi nghi ngờ em trai của mình sao?

Phải, tôi cũng không tin Phong là người gây ra chuyện này. Nhưng... một trăm phần trăm là tôi không có làm, tại sao vậy chứ?

Tôi lại không thể nói được gì hơn ngoài việc khóc. Tôi biết phải nói gì khi tất cả mọi thứ đều đang đổ dồn về phía bản thân mình.

- Em không nói gì có nghĩa là thừa nhận rồi phải không?

- Không... em không... - Tôi lắc đầu liên hồi, nước mắt rơi lã chã.

- Anh Phúc, em có thể vào phòng không? Có vài chuyện em cần bàn với anh về buổi họp báo...

Phong vừa gõ cửa vừa hỏi vọng vào. Chưa kịp nói hết câu, sếp Phúc đã bước đến mở cửa, rồi nhanh chóng đóng lại.

- Lan, có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc?

- Anh Phong...

Tôi ôm chầm lấy anh. Tôi biết anh sẽ tin tôi, anh sẽ bảo vệ tôi.

- Sao vậy? Anh Phúc...

Tay Phong xoa xoa lưng tôi vỗ về.

- Chú ba vừa báo với anh, có người tiết lộ thông tin cho bên White biết, năm ngày nữa họ sẽ tổ chức họp báo trước chúng ta, kế hoạch y như những gì chúng ta đã bàn bạc.

- Sao lại có thể như thế? Nhưng... chuyện này có liên quan gì đến Lan?

- Anh nghi ngờ cô ấy chính là người tung tin này.

- Em không có, anh Phong, em không có làm. – Tôi lắc đầu ngoày ngoạy, vẫn ôm anh sát rạt.

- Buông em trai tôi ra mau!

Sếp Phúc lôi tôi ra khỏi Phong, anh ta siết tay tôi chặt đến mức mạch máu ở cổ tay bị chặn đường lưu thông, bàn tay tê cứng.

- Anh Phúc, đừng làm Lan sợ!

Tôi khóc càng to hơn.

- Anh hỏi em, kế hoạch đó chỉ có ba chúng ta biết, anh không làm, em cũng không, thế thì em có dám khẳng định với anh một trăm phần trăm rằng em tin tưởng cô ấy không?

- Em... nhưng em... hay là anh với em điều tra rõ ràng đã rồi kết luận cũng chưa muộn.

- Anh chỉ muốn em trả lời một câu, ngay lúc này, em có tin cô ấy hay không?

- Em... em...

- Thôi đủ rồi!

Tôi hét lên trong cơn nghẹn ngào.

- Anh Phong, anh không cần phải ấp úng như vậy, ngay cả anh cũng không tin em thì em không còn gì để nói nữa. – Tôi đưa tay quẹt nước mắt – Sếp Phúc, bỏ tay em ra. Sếp nói đi, sếp muốn em làm gì để đền bù thiệt hại, trước khi nghỉ việc em sẽ cố gắng hoàn thành.

- Tôi không cần em đền bù. Mọi vấn đề tôi sẽ tìm cách giải quyết. Em thu xếp đồ đạc, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền lương cho em trọn một tháng. Tôi sẽ nói với các nhân viên khác là em không phù hợp với vị trí này nên xin nghỉ việc, tôi đảm bảo sẽ giữ thanh danh cho em khi rời khỏi công ty.

- Cảm ơn sếp!

- Lan!

- Anh đừng lại gần em. – Phong định bước lại gần, nhưng tôi đã ngăn cản – Chúng ta từ giờ về sau không còn gì để nói nữa.

Tôi ngậm đắng nuốt cay rời khỏi chốn mệt mỏi này, rời khỏi trái tim Phong khi chỉ vừa chính thức yêu nhau vỏn vẹn ba ngày.

Sếp Phúc rất giữ lời, à mà, giờ thì tôi không nên gọi anh ta là "sếp" nữa. Anh ta chuyển khoản tiền lương cho tôi ngay sau ngày tôi nghỉ việc, và nghe Hường nói chuyện với tôi qua điện thoại thì anh ta thông báo rằng tôi không hợp với vị trí trợ lý nên đành phải sắp xếp lại nhân sự, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn tìm người phù hợp, đúng chuyên môn.

Còn Phong, tôi không thể đối diện với anh thêm giây phút nào, mặc dù anh đã luôn cố gắng tìm gặp tôi, có khi đợi tôi trước cửa nhà, có khi vào tiệm bánh của mẹ tôi quan sát tôi làm việc. Nhưng tôi tuyệt đối chẳng màng đến nữa, dù trong lòng rất đau khi nghĩ về Phong, nhưng hình như đó không phải là nỗi đau vì rời xa anh, mà là cảm giác tổn thương khi bị chính người mình yêu thương nghi hoặc. Niềm tin trên cuộc đời này bản thân nó đã quan trọng, đằng này giữa hai người yêu nhau, nếu không có một niềm tin vững chắc, liệu rằng tình cảm ấy sẽ đủ vững chãi để vượt qua những sóng gió trong tương lai? Thôi thì, thà nhận ra khi cảm giác yêu vừa mới chớm nở, nỗi đau chưa kịp khắc sâu, vẫn có thể cứu chữa kịp thời.

- Con nên cho thằng Phong một cơ hội đi chứ?

- Con không đủ bao dung mẹ ạ.

- Con cũng phải hiểu cho nó, anh em nó sống cùng nhau hai mươi mấy năm, còn con, tính luôn cả thời gian làm việc với nhau cũng chỉ vỏn vẹn một tháng, nếu là con thì con sẽ tin ai?

- Sao có thể so sánh như vậy được? – Tôi ngưng tay đang nhào bột làm bánh - Nói tóm lại, nếu con có cho anh ấy một cơ hội thì tình cảm cũng không còn vẹn nguyên như trước, nên tốt nhất là đường ai nấy đi.

- Tùy con vậy. Sao cũng được, nhưng mẹ tin con, mẹ tin con gái mẹ sẽ không vì tiền mà làm những việc trái với lương tâm mình. – Ánh mắt và giọng nói của mẹ đầy dịu dàng.

- Mẹ... chỉ có mẹ thương con nhất thôi.

Tôi vòng tay ôm lấy mẹ. Phải, chỉ có mẹ là người luôn tin tưởng tôi bằng bất cứ giá nào, luôn bên cạnh tôi dù quá khứ, hiện tại hay tương lai có ra sao, xấu hay đẹp, giàu hay nghèo, bệnh tật hay mạnh khỏe.

Vì tình thân luôn là bức tường thành vững chãi nhất trong cuộc đời mỗi người.

Hai tuần sau khi nghỉ việc, tôi nhận được mail của một công ty bất động sản mời đến phỏng vấn vị trí trưởng phòng Nhân sự. Đọc xong, tôi xóa mail. Khỏi cần động não nhiều, khi đọc đến dòng chữ "được một công ty có sức ảnh hưởng giới thiệu" tôi đã đoán được có dính dáng đến sự tác động của Phong hoặc Phúc. Hoặc giả như chẳng có liên quan gì đến hai người ấy, tôi cũng chưa đủ tinh thần để tiếp tục làm quen với một môi trường mới nữa. Đến tiệm bánh phụ mẹ làm việc, giao hàng như lúc này vậy mà thoải mái.

Phúc An ba ngày sau khi nhận được tin bất lợi đó đã kịp thời tổ chức hoành tránh buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của thương hiệu Beauty trong sự kinh ngạc của đối thủ - White và sự ngỡ ngàng của các nhân viên từ tất cả phòng ban đến Tổng công ty, đó là chưa kể đến việc không ai có thể biết được vì sao Phúc lại mời được hai diễn viên nữ nổi tiếng của một bộ phim vừa đoạt được giải thưởng cao làm đại sứ cho thương hiệu. Cái tên Trần Văn Phúc như một hiện tượng xuất hiện hầu hết trên các trang báo và lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Anh ta làm cách nào vậy nhỉ?

Nhưng thôi, đó không phải là việc của mình.

Phong ít đến tìm tôi hơn. Có vẻ anh cũng như tôi và bao người khác, guồng quay cuộc sống đã khiến tình cảm giữa người với người xa càng thêm xa, huống gì công ty Phúc An sau sự kiện đó đã có bước tiến vượt bậc, ắt hẳn sẽ có rất nhiều dự án cần triển khai. Cũng may tôi không còn là nhân viên ở đó nữa, nếu không chắc sẽ bù đầu bù cổ theo họ. Tôi là người hướng nội, càng yên bình tôi càng thích. Chỉ tiếc là, không biết phải đến bao giờ tôi mới có thể mở rộng cửa hàng cho mẹ.

Cuối tuần, Hường hẹn tôi ra café bệt hóng gió, tâm sự đủ các kiểu. Ban đầu nhận được cuộc gọi của nó, tôi từ chối. Tính tôi là vậy, hễ đã cắt đứt với thứ gì đó rồi thì những ai có liên quan tôi đều không muốn đối diện, tiếp xúc thêm lần nào. Nhưng Hường thì cứ năn nỉ ỉ ôi, bảo là sẽ tuyệt nhiên không nhắc gì đến công ty này nọ, chỉ muốn gặp tôi nói chuyện với tư cách bạn bè. Vả lại, nó thất tình, cần người tâm sự, nên tôi cũng mềm lòng mà đồng ý.

Hường giữ đúng lời. Suốt buổi gặp mặt, nó chỉ kể lể về chuyện tình của nó với anh chàng soái ca "Hà Vĩ Thâm" mà nó đã đặt biệt danh từ lúc mới quen. Con bé đúng là mơ mộng hão huyền, trên đời này làm gì có một tình yêu tuyệt đẹp như trên phim hay các thể loại truyện đầy mơ mộng. Đàn ông tốt chỉ còn ba loại: thứ nhất, đã có vợ; thứ hai, đã có bạn gái; thứ ba, đã có... bạn trai. Thôi, mình chuẩn bị tư thế ế là vừa.

Tạm biệt Hường, tôi chưa về vội, nán lại ngồi thẫn thờ đối mặt với nhà thờ Đức Bà. Sao mọi việc có thể biến chuyển nhanh như chong chóng thế nhỉ? Là ai đã bán đứng công ty? Phúc thì chắc chắn hai trăm phần trăm không thể, anh ta đâu có dại gì mà khiến mình vất vả hơn khi trong tay đã nắm chắc phần thắng. Phong cũng chẳng có lý do gì để làm chuyện này, nếu vì tiền thì càng không, gia đình hai anh em họ Trần này vốn dĩ giàu có, người đứng đầu công ty Phúc An là chú ruột của cả hai, được anh trai mình – chính là ba của Phúc và Phong về hưu nhường lại chức vụ cao nhất. Thế nên, khả năng anh em họ bán đứng công ty là tuyệt đối "âm" phần trăm.

Lẽ nào là mình? Không thể.

Tôi lắc đầu ngoày ngoạy. Tôi có thiếu thốn đến đâu cũng không có gan giở trò thủ đoạn. Với cả nếu trong trường hợp tôi bị đa nhân cách như tội phạm trong phim hoặc series các tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng hay được nhắc đến, thế thì số tiền mà tôi đã tham lam đó hiện giờ đang ở đâu? Tôi hoàn toàn không biết. Và đương nhiên, tôi không bị gì cả, thần kinh tôi hoàn toàn bình thường. Tuyệt nhiên không phải là tôi.

Chắc chắn có uẩn khúc gì trong sự việc này.

Tôi bóp trán suy nghĩ thì cơn đau đầu lại ập đến. Dạo gần đây không hiểu vì lý do gì tôi thường xuyên đau đầu, sau đó lại xuất hiện thêm những giấc mơ kì lạ, không rõ hình hài, tỉnh dậy thì lại quên sạch. Có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều.

Tôi xách túi đứng dậy. Bỗng trước mặt tôi xuất hiện một đôi giày đen bóng loáng.

- Sao lại ngồi một mình ở đây?

- Ơ... sếp... à không, anh hết là sếp của em rồi.

Phúc đang đứng trước mặt tôi. Gương mặt anh ta vẫn lạnh lùng như những ngày tôi làm việc cùng.

- Ừ, nhưng vẫn có thể là bạn.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên, rồi cũng gật gật đầu.

- Có phiền nếu tôi nói chuyện với em một chút không?

Tôi lắc đầu.

- Qua kia ngồi nhé!

Ừ, anh ta là tầng lớp quý tộc mà, lại đang xuất hiện trên nhiều mặt báo, dễ gì chịu ngồi bệt dưới đất uống café vỉa hè như tôi. Starbuck Coffee mới xứng tầm!

Anh ta không hỏi tôi gọi gì mà gọi ngay một ly cappucino và matcha nóng.

- Em không biết uống những thứ này, anh gọi café sữa đá cho em là được.

- Không biết thì càng phải uống thử.

Vẫn cái bộ dạng áp đặt người khác, anh ta tưởng tôi còn là trợ lý của anh ta chắc.

- Em đã tìm được công việc nào chưa?

- Em ở nhà phụ mẹ làm bánh.

- Công ty bất động sản X. không gửi mail cho em à?

Đấy, tôi đoán đúng mà.

- Có ạ, nhưng em chưa sẵn sàng để làm việc gì khác. Làm bánh cũng tốt mà, em có thể tự kinh doanh, tự làm chủ, không bị sai khiến, cũng không bị nghi ngờ này nọ, ung dung tự tại, nhiều niềm vui.

- Em vẫn còn giận tôi chuyện trước kia à?

Tôi im lặng. Không, tôi không giận, cũng không quan tâm, những gì tôi nói chỉ là biểu đạt cảm xúc thật sự lúc này. Nhưng nếu anh ta nghĩ thế thì cứ mặc kệ, cho anh ta cảm thấy dằn vặt càng tốt.

- Tôi biết chuyện đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng, tình cảm của em, nhưng vào lúc đó tôi không thể nghĩ được gì nhiều. Em cũng biết, chức vụ càng cao trách nhiệm càng nặng. Vả lại, tôi biết nội gián thật sự là ai.

Lần này tôi phản ứng ngay.

- Anh biết người đó là ai?!

- Ừ. Nếu em muốn biết tôi sẽ cho em câu trả lời.

Tôi căng mắt ra nhìn miệng anh ta mấp máy từng chữ rõ ràng.

- Là Phong – em trai tôi.

Cái gì? Sao lại có thể là Phong?

Như đoán được ý nghĩ trong đầu tôi, anh ta nói tiếp.

- Lúc đầu tôi cũng không tin được. Tôi biết với tính cách nhút nhát của Phong, nó sẽ không dám đứng ra chịu tội khi tôi tra khảo, mà tôi cũng không ngờ nó nhát gan đến mức trơ mắt ra nhìn em chịu tội thay. Nó không phải vì tiền mà hành động sai trái, chỉ vì nó... ganh tỵ với tôi. – Anh ta ngừng lại một chút, khẽ thở hắt. Lần đầu tiên tôi trông thấy bộ mặt anh ta buồn bã như vậy. - Sau việc này, nó bị ba tôi quở trách rất nhiều. Giờ thì nó đã bay sang Mỹ, tu dưỡng vài năm, chưa biết bao giờ về.

Hả? Phong đã sang Mỹ? Có nghĩ là tôi... tôi sẽ không còn cơ hội gặp lại anh lần nào nữa.

- Nè... em không sao chứ?

Nước mắt tôi rơi lã chã mặc dù tôi đã cố gắng hết sức ngẩng mặt lên trời để nó không chảy xuống, nhưng càng cố kiềm nén tôi lại càng khóc to hơn, cuối cùng tôi gục mặt xuống bàn, khóc nức nở như một đứa trẻ con. Bao lâu rồi tôi không khóc nhiều như thế này.

- Này, này, nín đi, đừng khóc nữa. Mọi người đang nhìn chúng ta kìa. - Phúc với tay qua vỗ vỗ vào vai tôi. – Cứ khóc như thế này người ta lại nghĩ tôi làm gì em.

Tôi chẳng bận tâm đến anh ta, chẳng bận tâm đến những người xung quanh, cứ mặc nhiên mà khóc. Nhưng không phải tôi khóc vì Phong không đứng ra bảo vệ mình, mà vì tôi cảm thấy... tiếc. "Mỹ nam" luôn thánh thiện trong lòng tôi hóa ra lại là người nhỏ nhen và hèn nhát đến vậy. Thế mới nói, trên đời này không ai hoàn hảo cả. Đừng dại dột gì mà tin vào những câu chuyện tình yêu đầy màu hồng, nếu không đen không trắng, thì còn có xám. Chẳng qua chỉ là góc độ nhìn nhận sự việc của mỗi người khác nhau.

- Nhưng... tại... sao... anh... biết...? – Tôi ngẩng đầu, vừa nấc vừa hỏi.

- Nó là em trai tôi, có việc gì mà tôi không biết. Được rồi, em nín đi, phấn son tèm lem như... ma nữ.

Tôi chẳng màng đến câu nhận xét vô duyên của anh ta, lấy tới tấp khăn giấy trên bàn chùi nước mắt nước mũi đang tèm lem. Thôi chết, tôi quên mất, tôi bị bệnh viêm xoang nan y, khóc kiểu này thì...

- Hắt xì!

Biết ngay mà. Hội chứng vô cùng kì cục mà tôi mắc phải vì căn bệnh này là sau khi khóc sẽ hắt xì không ngừng. Khổ nỗi, lúc này nhân viên phục vụ vừa đến, tôi mơ mơ màng màng hắt hơi một cái rõ to khiến cậu ấy giật mình, theo phản xạ vô điều kiện, cậu ấy né sang bên kia, hai ly nước bưng trên tay lắc lư rồi đổ cả vào người đang ngồi đó, sau cùng tiếp xúc với mặt đất nghe cái "xoảng".

- Á... em xin lỗi anh!

Cậu nhân viên vô cùng hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt, trên chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm của Phúc lem nhem vệt màu nâu của cappuccino và xanh lá của matcha hòa thành màu gì đó chẳng thể diễn tả được. Trong khi đó, tôi vẫn còn chưa thoát khỏi cơn hắt hơi đang kéo đến.

- Không sao, không sao, không phải lỗi của em.

Anh ta quắc mắt nhìn tôi. Ừ, lại là lỗi của tôi chứ gì!

- Ly bể này có phải đền không em?

- Dạ... có. – Cậu nhân viên kia trông nét mặt tái xanh, kiểu như vừa gây một tội lỗi hết sức tày đình.

- Em cứ nói bàn anh làm bể, đừng lo.

- Nhưng...

- Cứ vậy đi nhé! Thanh toán tiền luôn dùm anh. Đi đi!

Thấy cậu nhân viên cứ lưỡng lự, anh ta vỗ vai cậu ấy rồi thúc cậu ấy về phía trước. Hóa ra anh ta còn chút lòng thương người. Mà trông anh ta với bộ dạng này, nam tính phết.

- Hắt xì!

Cơn hắt hơi đưa tôi trở lại hiện thực. Phúc đứng trước mặt tôi từ lúc nào rồi.

- Đi với em tôi mất mặt thật.

Tôi lủi thủi theo Phúc như con mèo con đi sau chủ, tay cầm khăn giấy khịt mũi liên tục. Cứ lơ mơ đi như thế khoảng năm phút sau, tôi mới sực nhớ ra mà hỏi.

- Ủa, mình đang đi đâu vậy? Xe của em gửi đằng kia kìa.

- Đi theo tôi đến chỗ này.

Lại là "chỗ này". Tôi vội hỏi.

- Nè, nè, chẳng phải... khách sạn nữa chứ? Lần này anh hẹn gặp ai? Mà em đâu còn là nhân viên của anh nữa? Thôi, anh đi đâu thì đi, em phải về.

- Này, đứng lại!

Anh ta kéo tay tôi khi tôi vừa quay đầu về hướng ngược lại. Thật phiền phức!

- Em đừng suốt ngày ảo tưởng hay suy nghĩ những thứ linh tinh nữa được không? – Vừa nói anh ta vừa cốc đầu tôi một cái rõ đau.

- Thế đưa đi đâu phải nói rõ ra chứ?

- Tôi quen với một bác sĩ chuyên chữa bệnh tai – mũi – họng, có thể trị được bệnh viêm xoang cho em. Tuy nay là Chủ nhật nhưng anh ta vẫn mở phòng khám ở nhà nửa buổi, giờ này chắc vẫn còn kịp.

Tôi khựng lại, dù Phúc kéo tay tôi nhưng tôi vẫn đứng trơ ra tại chỗ. Quái lạ? Tại sao anh ta lại biết tôi bị viêm xoang? Từ lúc vào công ty cho đến lúc này, tôi chưa từng nói với bất cứ ai việc này, mà tôi nghĩ cũng chẳng có ai quan tâm. Tôi sực nhớ ra có một lần anh ta nhắc đến việc tôi có ý muốn mở rộng tiệm bánh cho mẹ, hình như lần đó anh ta cũng cố tình lảng tránh câu hỏi của tôi.

- Lại giở trò gì nữa đây con heo khờ kia?

- Sao anh biết em bị viêm xoang? – Tôi mặc kệ anh ta gọi tôi là con vật gì, tôi căng mặt tra hỏi.

- Ừ thì... - Anh ta có vẻ ấp úng. – Tôi cũng bị như em, nên tôi đoán thế, ai dè đúng thật.

- Anh nói dối! Mắt trái anh nhìn sang chỗ khác, anh nói dối!

- Tôi chẳng hiểu em đang nói cái quái gì. Mắt trái, mắt phải liên quan gì ở đây?

- Sách tâm lý học có nói, dựa vào ngôn ngữ cơ thể của một người có thể biết được người đó nói thật hay nói dối. – Tôi bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt anh ta. – Một trong những dấu hiệu nhận biết chính là khi nói dối một việc gì đó, người ta thường lảng tránh ánh mắt của đối phương và nhìn sang bên trái. Nếu anh không nói dối thì anh quay mặt qua đây, nhìn thẳng vào mắt em nè.

Phúc hai tay vẫn chống nạnh. Gương mặt có phần lúng túng nhưng luôn tỏ thái độ bình tĩnh vốn có, anh ta cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Đôi mắt cá vàng của em, tôi nhìn vào thì mất hết hứng nói chuyện, nên tôi mới nhìn sang chỗ khác. Xem phim quá nhiều rồi đấy! Nói chung thì, giờ em đi hay không đi?

Tôi vẫn đứng tần ngần. Làm sao chấp nhận được câu trả lời hoang đường kia của anh ta.

- Thế thôi, tôi về.

- Khoa... n... á...

Chưa kịp nói dứt câu thì tôi choáng váng mặt mày, cả cơ thể quay một vòng rồi ngã lăn quay xuống đất. Tôi chỉ kịp nghe được câu: "Con nhỏ kia, đứng lại!" cùng một sự ầm ĩ từ phía tốp người vừa chạy như bị ma rượt đã đụng phải tôi.

- Em có sao không? Tay em chảy máu rồi, để tôi đưa em đi bệnh viện.

Phúc sốt sắng chạy lại đỡ tôi lên. Lòng bàn tay phải của tôi rướm máu vì vừa nãy chống mạnh xuống đất. Tôi lắc đầu bảo không sao, chân chỉ hơi đau một chút, có vẻ bị trật khớp nhưng nhẹ thôi, vào bệnh viện chỉ tổ thêm tốn kém và phiền phức. Mẹ tôi thừa sức băng bó.

- Họ làm gì thế nhỉ?

Tôi nhăn nhó hướng mắt về phía tốp người kia, họ đang xảy ra ẩu đả, nhưng xung quanh không ai vào can thiệp, thậm chí còn có người cầm điện thoại ra ghi hình. Tốp người đánh gồm ba người phụ nữ, một trung niên, hai trẻ trung ăn mặc có vẻ thời thượng. Còn phía bị đánh chỉ có một, cũng là con gái. Cô ấy bị túm tóc và tát vào mặt liên tục, nên chẳng ai có thể nhìn thấy dung nhan như thế nào. Theo tôi đoán thì có lẽ đây là một trận đánh ghen. Xui thay, tôi lại bị vạ lây trong khi chẳng hề có tội tình gì.

- Hay là em ngồi xuống đây đợi tôi, tôi đi lấy xe rồi đưa em về nhà.

Lần này tôi không phản kháng gì nữa, tay chân thế này có muốn cũng chẳng tự về được. Phúc toan đi, nhưng lúc này có một vài anh bảo vệ công viên lại can thiệp, tách người con gái đang bị thất thế kia ra khỏi tốp người hung hăng. Giờ thì ai cũng thấy rõ gương mặt của cô gái này, kể cả tôi.

Và tôi vô cùng bàng hoàng khi nhận ra ngay người con gái đó.

Kiều My?

69fd�}���#�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro