Chưa đặt tiêu đề 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9 (2/2)

"Anh đi đâu vậy?"

Ngày hôm sau, tôi sống cuộc sống của mình như thường lệ. Tôi hỏi Vegas vài câu nhưng anh ấy chỉ ậm ừ đáp vài lời. Có vẻ hôm nay Vegas khá bận rộn. Thi thoảng anh ta bước vào phòng và hít hà trên má tôi. Đến buổi tối, sau khi tắm xong, anh ta ăn mặc rất bảnh bao và còn xịt nước hoa nhiều đến mức đi từ đầu ngõ đã ngửi thấy được. Tôi đứng khoanh tay, vai dựa vào cửa phòng tắm, nhướn mày nhìn anh ta.

"Hôm nay tôi đi dự tiệc sinh nhật của một cậu em, sẽ về muộn. Em cứ đi ngủ trước đi."

Không biết tại sao trong lòng tôi lại cảm thấy có chút khó chịu.

"Không thấy anh nói gì với tôi."

"Nói với em cái gì chứ?"

Vegas nhìn vào gương, phớt lờ tôi. Lông mày tôi nhíu chặt lại. Cả ngày hôm nay anh đã không nói gì với tôi, bây giờ đến buổi tối, sắp đi rồi anh mới nói cho tôi biết! Nhưng...sao tôi lại phải bức xúc như vậy?!

"Khi nào thì anh về?"

"Quán bar quá nửa đêm mới đóng cửa." Vegas thủng thẳng đáp.

"Bốn giờ!" Tôi đưa ra một tối hậu thư mà không nhận ra anh ta đang làm gì lúc này.

"Hử?" Vegas nhìn tôi qua gương và khẽ nhếch miệng cười. Vẻ mặt anh ta như đang trông đợi điều gì đó.

"Anh cười cái gì vậy?" Tôi càng thấy bực bội hơn.

"Năm giờ." Vegas cự lại.

"Bốn giờ. Đúng bốn giờ."

"Bây giờ là mười giờ. Mới có mười giờ tối thôi." Vegas xịt thêm một chút nước hoa lên người cho đến khi thấy tôi trừng mắt, anh ta rời chiếc gương và bước về phía tôi.

"Đúng là ngoài mong đợi của tôi." Vegas nói với nụ cười trên môi.

"Cái gì ngoài mong đợi? Anh đang nói cái gì vậy?" Tôi đi theo sau Vegas khi anh ta vừa bước đi vừa đeo đồng hồ.

"Haha, vợ điên."

Tôi chỉ biết trợn mắt trừng anh ta. Sau đó Vegas lại cầm lọ nước hoa lên và xịt tiếp.

"Này! Anh vừa chích nhầm thuốc à?!"

"Tôi có đẹp trai không." Vegas quay lại nhìn tôi. Vẻ mặt tôi lại cau có hơn trước.

"Ờ, đẹp trai. Mi đẹp trai bò chệt tru bổ. Đẹp trai phát khóc. Răng ba mệ mi ăn chi mà đẻ mi đẹp trai như nớ? Anh đẹp trai đi mô đọ?" (Ờ, đẹp trai! Anh đẹp trai bò chết trâu ngã. Đẹp trai đến phát khóc. Đẹp trai chết đi được. Bố mẹ anh ăn gì mà sinh ra được anh đẹp trai dọa người như này? Anh đẹp trai định đi đâu vậy?)

Tôi nói bằng tiếng miền Nam. Vegas lắc đầu mệt mỏi kéo tôi lại gần và hôn lên trán tôi. Sau đó anh ta vơ lấy chìa khóa xe và bước ra khỏi phòng.

Haizz ... Rốt cuộc thì anh định đi đâu ?! Anh ta ăn diện như thể chuẩn bị lên sàn catwalk vậy! Mẹ kiếp! Này! Mày bị sao vậy, Pete ?! Hắn đi ra ngoài rồi, mày sẽ không phải khó chịu nữa. Thêm vào đó, gần đây có vẻ như tôi đã khiến Vegas đau đầu vì đôi khi anh ta không thể hiểu những gì tôi nói. Nhiệm vụ của tôi sắp hoàn thành rồi! Chết tiệt, đồ khốn Vegas!

"Pete." Nop bước vào phòng trong khi tôi đang cố gắng tập trung vào cuốn sách trước mặt với vẻ chán nản.

"Gì?"

"Tao sắp tan ca làm. Mày có muốn cái gì không?"

"Không!" Tôi trả lời cộc lốc.

"Ờ. Tao về đây. Thằng Pam sẽ đến thay ca cho tao. Nhưng mày không thể mượn điện thoại của nó đâu vì cậu Vegas không ra lệnh cho nó việc này."

"Ồ, vậy nếu tao muốn gọi cho anh ta thì sao?"

"Hắn ta sẽ sớm về thôi. Cứ mặc kệ hắn đi. Mày không thích hắn ta đi ra ngoài sao? Ở cùng với hắn ta đúng là khó chịu muốn chết. Cẩn thận đấy. Hắn ta đang chơi đùa với mày đấy. Mà sao mày cứ gọi điện cho hắn ta suốt thế? Hắn ta sẽ khiến mày phải chịu tổn thương đấy! Mày đang tính toán gì vậy?"

Tôi lập tức quay lại nhìn Nop.

"Tên khốn Vegas này rất xảo quyệt. Mày sẽ không biết bộ mặt nào của hắn là thật và đâu là giả. Tao đã cảnh báo mày rồi đấy Pete. và tao cũng cầu chúc cho mày sẽ trụ vững. Hắn đang khiến mày không thể sống thiếu hắn. Mày cũng biết rõ điều đó mà." Nop nói xong rồi bước ra khỏi phòng.

"Đợi đã! Vừa rồi mày vừa nói cái gì, là có ý gì?!"

Cái quái gì thế? Không thể sống thiếu anh ta sao? Không đời nào! Không hề nhé, đồ ngu ngốc. Tôi muốn thoát khỏi anh ta chết đi được đây này! Tôi đang tìm mọi cách để trốn thoát đây, đồ đần độn!

Tôi nghĩ rằng mình đã ở trong căn phòng này hơi lâu nên căng thẳng cứ dần tích tụ. Những ngày này tôi không thể làm gì nhiều. Trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại những suy nghĩ như vậy. Càng ở một mình, tôi càng suy nghĩ và càng chán nản. Được rồi, tôi thừa nhận rằng tâm trạng của tôi rất thất thường. Bởi vì cả một ngày dài, tôi không biết phải tập trung vào điều gì. Cuộc sống của tôi cứ trôi nổi như thế mà tôi không thể làm gì.

Khi Vegas ở bên cạnh, tôi cảm thấy như được chơi đùa vui vẻ mỗi ngày. Kiếm chuyện lộn xộn với anh ta, nó khiến tôi thư thái hơn rất nhiều. Nhưng tôi không nghĩ rằng mình sẽ ở bên anh ta hoặc bị anh ta cuốn hút. Như bây giờ, bầu không khí xung quanh thật tĩnh lặng. Chỉ có mình tôi trong phòng. Cô đơn và lẻ loi đến lạ lùng.

Mắt tôi cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Tại sao càng về khuya tôi càng cảm thấy cô đơn? Tôi bắt đầu nghĩ xem mình đang làm cái quái gì. Và bây giờ Vegas đang làm gì? Anh ta bây giờ đối với tôi rất tốt, như thể là một con người khác so với người tôi gặp ban đầu. Anh ta có thấy vui không? Anh ta muốn tôi cảm thấy thế nào? Giữa tôi và anh ta, ai đang lộn xộn với ai bây giờ?

Cạch ~

Tiếng mở cửa khiến tôi quay lại và ngay lập tức liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là bốn giờ mười phút.

"Còn chưa ngủ à?"

"..." Tôi im lặng nằm xuống, không trả lời câu hỏi của anh ta.

"Em buồn ngủ chưa?" Khi anh ta bước lại gần, một mùi rượu phảng phất thế chỗ cho mùi nước hoa đầu giờ tối, bây giờ đã phai gần hết.

"..."

"Không có miệng à, sao lại không nói gì? Khuya rồi mà vẫn đợi tôi sao." Vegas ngồi xuống cạnh giường. Vì vậy, tôi quay sang một bên và tránh xa anh ta. "Chuyện gì vậy?" Vegas nắm lấy vai tôi và cố gắng xoay người tôi lại. "À. Tôi về nhà muộn mười phút."

"..."

"Tôi về nhà đúng bốn giờ, nhưng đã vào nhà vệ sinh ở tầng dưới một lát." Vegas thành công kéo tôi nằm nghiêng lại, đối mặt với anh ta.

"Trong này không có phòng tắm à?" Tôi nói khàn khàn. Đầu óc tôi đang rối bời nhưng tôi vẫn cố gắng phân tích hành động của Vegas. Tôi đứng về phía bản thân mình khi nghĩ rằng anh ta thực sự thích tôi. Hoặc có khi chỉ mình tôi nghĩ vậy thôi. Thật nực cười mà.

"Tôi uống có vài ly thôi. Ba giờ rưỡi, tôi đã vội vã ra về. Tôi đã nhịn tiểu đau muốn chết nè." Vegas nói đùa.

"Sao cũng được. Tôi buồn ngủ rồi. Tránh ra đi."

Tôi đẩy Vegas ra và vén chăn trùm lên đầu. Tên khốn Vegas ôm chặt lấy tôi trước khi đứng dậy khỏi giường. Tôi nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy đi về phía phòng tắm. Tôi bỏ chăn xuống và hít thở sâu. Vì những lời Nop đã nói, tôi phải sắp xếp lại mọi kế hoạch trong đầu. Nếu Vegas đang chơi đùa với tôi, thì bây giờ tôi đang ở tâm thế thua hay thắng?

"Những kẻ như Vegas đúng là rác rưởi, đồ đạo đức giả/ Những người như nó không có trái tim. Nó chỉ muốn chiến thắng mỗi ngày/ Thằng khốn, cha mẹ mày không biết dạy con sao/ Nó là đồ ác quỷ. Hồi còn nhỏ, nó đã đẩy tao từ trên cây xuống ngã vỡ đầu, và sau đó đổ lỗi cho thằng Kinn. Nó đã hư hỗn từ hồi nhỏ rồi. / Nó cũng đã từng cướp bạn trai của Kim ở trường mẫu giáo, để tao kể cho tụi mày nghe, nhưng may là thằng Kim chẳng quá bận tâm chuyện này. Hehe."

Giọng nói của cậu Tankhun từng nguyền rủa Vegas lại vang lên trong đầu tôi. Trong suốt thời gian sống ở Chính Gia, tôi đã nghe về Vegas không biết bao nhiêu lần và đó chắc chắn chưa bao giờ là những điều tốt đẹp.

Trong khi đang suy nghĩ miên man, ánh mắt tôi chợt sáng rực lên khi thấy Vegas đặt điện thoại di động trên bàn gương. Tim tôi quặn lại vì phấn khích. Chắc chắn là anh ta say rồi nên mới bất cẩn thế này. Bình thường Vegas là kẻ luôn vô cùng cẩn thận, có lẽ lúc này anh ta đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Tôi nhanh chóng chộp lấy điện thoại. Ngón tay tôi bắt đầu run lên. Tôi đã tìm thấy con đường sống rồi, tôi sẽ gọi một ai đó của Chính Gia.

Nhưng mẹ kiếp! Nó đã được khóa bằng mật khẩu. Tôi cố gắng nhập mật khẩu, sau đó tôi nhớ lại các sự kiện của ngày đầu tiên tôi đột nhập vào đây, vì vậy tôi đã thử mật khẩu giống như máy tính của Vegas nhưng nó không đúng. Tôi có nên gọi số điện thoại khẩn cấp và liên hệ với cảnh sát không? Được rồi! Nhưng đột nhiên, điện thoại của Vegas rung lên và thông báo tin nhắn từ ứng dụng LINE nhảy ra.

Yimmy_Yummy: P'Vegas, anh đã về đến nhà chưa? ^ _ ^

Yimmy_Yummy: Cảm ơn anh vì món quà. Em rất thích, nhưng có vẻ nó rất đắt tiền, em ngại quá.

Yimmy_Yummy: Và ... cảm ơn anh vì chiếc bánh sinh nhật bất ngờ. Em rất hạnh phúc vì anh đã tới.

"Em đang làm gì vậy?!"

Giọng Vegas vang lên và tay anh ta vươn tới giật lấy chiếc điện thoại trên tay tôi. Tôi không biết mình đã im lặng như thế này bao lâu và tai tôi đã ù đi từ khi nào. Tôi không nhận ra Vegas đã bước ra từ phòng tắm cho đến khi anh ta giật mạnh lấy chiếc điện thoại.

"Em định làm gì?"

Vegas nói với một giọng khó chịu, và ánh mắt anh ta chằm chằm nhìn tôi đầy chờ đợi.

"Thực ra thì, anh không cần phải về nhà vội như vậy." Tôi nói với cảm xúc lẫn lộn. Tôi thực sự không biết mình nên cảm thấy thế nào lúc này.

"..."

Vegas cau mày và quay lại nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt anh ta bỗng trở nên rạng rỡ hẳn kèm theo một nụ cười.

"Hôm nay có phải là sinh nhật một người quan trọng đối với anh không? Anh chỉ cần nói thẳng với tôi như thế là được rồi." Tôi thở dài và quay trở lại giường.

"Ừm. Đúng là khá quan trọng, nhưng tôi có thể làm gì đây? Em chỉ cho tôi từng ấy thời gian thôi." Tên khốn Vegas cau mày và nằm phịch xuống giường.

"Tôi đã nói rồi. Tôi có quyền gì ra lệnh cho anh chứ?"

Tên khốn Vegas đột nhiên vòng tay qua eo và kéo tôi về phía anh ta.

"Em thật đáng yêu khi làm vẻ mặt hờn dỗi, em biết không?" Tay chân anh ta quấn chặt lấy tôi.

"Vegas, bỏ tôi ra!"

"Thừa nhận rằng em đang ghen đi. Không phải xấu hổ đâu." Vegas cố đưa tay ra và hôn lên má tôi, nhưng tôi đã đẩy anh ra.

"Tại sao tôi lại phải ghen? Tránh xa ra." Tôi dùng chân đạp Vegas không ngừng cho đến khi tên khốn đó bắn ra mép giường.

"PETE! Đau quá!" Vegas nói với một giọng gay gắt.

"Tôi buồn ngủ. Ngủ trước đây!" Tôi nằm xuống và trùm chăn kín đầu. Vegas thở dài thườn thượt. Sau một lúc, anh ta nằm xuống bên cạnh và sau đó bắt đầu chui vào chăn và ôm lấy tôi.

"Bỏ tôi ra! Cút!" Tôi gỡ tay Vegas ra khỏi người mình và hét vào mặt anh ta một cách tức giận.

"Haiz, em cứ như một người đàn bà đến tháng vậy. Tôi không thể bắt kịp với sự thay đổi tâm trạng của em." Vegas rút lui khỏi tôi. Lẽ ra tôi phải vui mừng khi Vegas đã bắt đầu mệt mỏi với hành vi của tôi, nhưng chẳng hiểu tại sao tôi lại càng tức giận hơn.

"Kệ xác tôi!"

"Thôi được rồi, tôi cũng đi ngủ đây. Tôi kiệt sức rồi, cũng lười đánh nhau với em."

Sau đó Vegas nằm quay người sang bên, đưa tay tắt đèn đầu giường. Một lúc sau, anh ta ngủ thiếp đi. Anh ta hành xử như thể chẳng có chuyện gì xảy ra khiến tôi bực mình kinh khủng.

Cả đêm, tôi không thể nào chợp mắt được. Tôi suy ngẫm về tất cả mọi việc. Tôi đang bị làm sao vậy? Tại sao tâm trạng tôi lại bất ổn thế này? Tôi ghét chính mình khi không thể kiểm soát nó. Tôi cảm thấy mỗi ngày mình lại càng vô lý hơn. Tôi không biết tin nhắn đó là của ai, nhưng vừa nhìn thấy nó thôi, lồng ngực tôi đã như bị thứ gì đó thít chặt lại. Tôi làm sao thế này? Có lẽ tôi đã quá ảo tưởng khi nghĩ rằng Vegas thích tôi. Làm sao anh ta có thể thích tôi cơ chứ? Tôi đâu có gì tốt đâu? Ngoại hình thì không phải guu của anh ta, cộng với cách cư xử thì...

Này, đồ ngu ngốc! Hãy mở mắt ra đi! Mày nghĩ đi quá xa rồi đấy, hãy tỉnh lại đi!. Những kẻ như hắn ta sẽ không bao giờ yêu mày đâu. Nếu là tôi, nếu thực sự yêu một ai đó, tôi sẽ không trói người mình yêu lại như thế này. Và sau đó tôi lại đi vui vẻ với chính tên khốn đã trói nhốt mình thế này. Có lẽ trong đầu hắn ta đang cười nhạo tôi, rằng tôi đang phát điên trong căn phòng của hắn. Hắn hài lòng vì có thể khuấy đảo tâm trí của tôi bất cứ khi nào.

Trò chói này, tôi thực sự chưa hề giành chiến thắng. Tôi đã thua mất rồi...

Tôi nằm trằn trọc mãi đến sáng. Mãi đến gần trưa tôi mới dậy và cùng Vegas ăn sáng. Bầu không khí yên bình và Vegas cứ liên tục phàn nàn về cơn đau đầu, nhưng tôi chẳng để tâm. Hôm nay tôi có vẻ bình tĩnh vì tôi không thể nghĩ gì với mớ hỗn loạn trong đầu lúc này.

"Em không sao chứ?" Vegas nhẹ nhàng bước tới, đặt tay lên trán tôi.

"Không ..." Tôi nhún vai và trả lời bằng một giọng điệu im lặng.

"Em ăn ít hơn mọi khi." Vegas liếc nhìn bát soup của tôi mới vơi đi một nửa. "Chiều nay tôi phải tới giảng đường. Câu lạc bộ của trường cần mượn một số cây đàn guitar nên tôi sẽ cho họ mượn.", Vegas nói, nhướn mày và ân cần nhìn tôi. " Hừm, lát nữa em muốn ăn gì? Lúc về tôi sẽ mua cho em."

"Không ăn."

"Em sao vậy?"

"Không sao hết."

"Pete ... Tôi chỉ về muộn có mười phút thôi mà. Em đừng giận dỗi nữa được không."

Chính tôi cũng đang không biết mình bị sao thế này. Kể từ đêm qua tới giờ, tôi vẫn đang tự hỏi bản thân rằng mình có ổn không. Chính xác thì tôi đang cảm thấy gì? Tôi thực sự rất khó chịu khi nhìn Vegas ra khỏi nhà ngày hôm qua, sau đó tôi làm quá mọi thứ lên cho đến khi không thể dừng lại. Và bây giờ tôi đang phải nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân mình.

"..."

"Được rồi, tôi xin lỗi. Hôm nay em sẽ để tôi ở bên ngoài bao nhiêu giờ? Em muốn tôi về nhà lúc mấy giờ? Nói cho tôi biết đi." Vegas bước tới, quay gương mặt tôi lại để nhìn thẳng vào anh ta.

"Tùy anh."

Tôi nói, đứng dậy khỏi ghế sofa và đi vào phòng tắm. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh ta một chút nào. Tại sao anh ta cứ hành động như thể đang quan tâm đến cảm xúc của tôi vậy? Dù tôi chỉ là một nơi để trút bỏ cảm xúc cho anh ta.

'Mày chỉ là một cái cống cho tao.'

'Mày là một con chó. Tao đã nói rồi, mày là một con chó.'

Lời nói của tên khốn xẹt qua đầu tôi. Một kẻ như hắn ta, cho dù bây giờ hắn có tỏ ra tử tế thế nào đi chăng nữa thì nó cũng chỉ khiến tôi tạm nguôi ngoai một phút thôi. Những mặc cảm và vết thương hằn sâu trong lòng tôi sẽ không bao giờ xóa bỏ được.

'Vegas đang chơi với tâm trí của mày. Hắn sẽ khiến mày không thể rời bỏ hắn được."

Bỗng nhiên lời nói của Nop chợt nhắc nhở tôi tỉnh táo lại. Đúng vậy! Tôi đã làm gì thế này? Gọi điện cho hắn, và muốn ở bên hắn nhiều đến như vậy? Tôi nhận ra rằng mình làm những điều đó không phải là để giả vờ. Nhưng tại sao tôi không thể cảm nhận được sự thật? Mẹ kiếp!

Vegas, anh đang có toan tính gì vậy? Kẻ khốn nạn, ngu ngốc như anh thì hứng thú với cái gì, quan tâm đến điều gì? Hắn hành động như thể có tình cảm với tôi. Nhưng tôi không chắc nữa. Tâm trí Vegas thao túng tất cả khiến mọi chuyện dường như không có gì là thật, thậm chí cả cảm xúc của anh ta nữa...

"Pete, tôi đi đây. Tôi sẽ về sớm thôi." Vegas bước đến gần tôi đang ngồi ở mép giường. Anh ta định hôn lên trán tôi như mọi lần, nhưng tôi đã đứng dậy.

"Ừ."

"Haiz. Ở yên trong phòng và ngoan nhé." Vegas, nhìn bộ dạng tôi như vậy chỉ khẽ thở dài nói.

"..."

Khi Vegas ra ngoài, tôi quay lại chỗ ngồi nhìn sợi dây xích trên cổ tay mình.

Đâu là câu trả lời?

Cho dù những gì anh ta làm là thật lòng hay là trò lừa bịp... Nếu thực sự yêu tôi, anh ta đã không nhốt tôi như thế này. Không ai muốn thấy người mình yêu đau khổ, đúng không?? Vì vậy tôi có thể kết luận rằng tất cả những hành động của Vegas mà tôi đã phải cố gắng giải thích theo nhiều cách đều là giả dối.

Tôi nên chấm dứt cái cảm giác hỗn độn này. Tôi không nhận ra điều đó bởi tôi quá cô đơn, đến mức tôi cảm thấy hắn ta là chỗ dựa duy nhất, bất chấp sự thật là trước đó chính hắn là kẻ đã đẩy tôi vào tình cảnh này. Lẽ ra tôi không nên quên điều này. Tôi phải ngừng cảm thông với hắn. Mày phải dừng cái thói quen muốn tìm hiểu về con người của Vegas trước đi.

Vegas đã đi được một lúc lâu, còn tôi vẫn chìm đắm trong miên man suy nghĩ. Đến tối muộn, Nop bước vào phòng và đưa điện thoại của nó cho tôi. Không cần phải nói tôi cũng biết đó là ai. Dù không muốn nhưng tôi vẫn buộc phải cầm máy..

"A lô."

"Em ăn chưa?" Vegas nhẹ nhàng hỏi.

"Chưa."

"Tốt! Vậy em có thể đợi tôi về lúc 2h được không? Tôi sẽ mua gì đó ăn."

"..."

"Hôm nay em có nhớ tôi không? Hehe. Không gọi cho tôi sao? Tôi đang đợi em gọi đây."

"Còn gì nữa không?"

"Pete... P'Vegas, anh xong chưa? Yim đang chờ anh nè. Á... P' Vegas, Yim đau quá."

Tôi cau mày khi nghe thấy có giọng của người thứ ba xen vào điện thoại. Yim? Đau? Cái gì vậy?

"... Chúng ta..."

"Vậy thôi nhé."

Và sau đó Vegas cúp máy một cách chóng vánh. Một cảm giác kỳ quái lại ùa tới. Tôi đưa điện thoại cho Nop đang ngồi đợi trên sofa. Tôi cố gắng sắp xếp mọi thứ trong đầu mình. Tôi ghét cảm giác này. Cái cảm giác của tối qua bây giờ lại một lần nữa ập tới, nặng nề, càng nặng nề hơn.

"Pete... mày không sao chứ?" Nop bước tới lay lay cánh tay tôi.

"Làm ơn thả tôi ra được không?" Tôi cắn chặt môi cầu xin.

"Tao không có chìa khóa. Hắn ta đã làm gì?"

"... Tại sao anh ta lại nhốt tôi?"

" Chà.. có lẽ là muốn chơi đùa với Chính Gia.., tao không biết nữa. Tao thật sự thấy có lỗi với mày, Pete, nhưng tao cũng sợ chết lắm. Tên khốn Vegas này đang chơi trò khùng điên gì đó, tao cũng không biết nữa. Hắn đối xử với mày như thể mày là vợ hắn vậy. Vậy còn tên khốn Yim đó thì sao? Tối qua khi Vegas đi dự sinh nhật, tao cũng hoang mang lắm. Tao từng thấy thằng Yim này ở đây từ sáng đến tối, nhưng dạo gần đây không thấy nó tới nữa. Có thể bởi vì mày đang ở trong phòng. Tao không chắc nữa, tao cũng đang không hiểu gì hết. Đi đây."

Tôi sững người, bàng hoàng. Tôi nhớ lại những đoạn video mà Vegas đã quay với bạn tình của mình, nó củng cố những gì tôi đang nghĩ. Hóa ra hắn giữ tôi lại hoàn toàn chi để thỏa mãn dục vọng. Hắn làm tất cả điều này chỉ bởi hắn đang chơi một trò chơi, hắn coi tôi chỉ đơn thuần là món đồ mua vui mà thôi. Tôi cố gắng giật sợi dây xích trên cổ tay hết lần này đến lần khác. Tôi không biết sức mạnh to lớn trong cơ thể mình đến từ đâu, như một ngọn lửa vừa bùng lên, tôi tức giận đến mức muốn giật tung sợi xích khỏi cổ tay mình.

Vô giá trị, vô hình và vô nghĩa. Cuối cùng hắn chỉ coi tôi là nơi trút bỏ cảm xúc. Chỉ ở trong hoàn cảnh này đã đủ tồi tệ rồi, tại sao tôi còn phải chịu đựng thứ cảm xúc chết tiệt này? Tôi là con người. Tôi có trái tim, có cảm xúc. Tôi không thể chịu nổi thứ cảm giác này.

Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?! Tôi cứ mải miết tìm cách gỡ tay ra khỏi sợi xích đến nỗi vết bầm tím trên cổ tay vốn đã mờ bớt giờ lại bắt đầu quay trở lại.

Tôi không biết đã bao lâu trôi qua. Nhưng tôi cảm thấy mình đã bị lừa gạt, bị dẫm đạp hết lần này đến lần khác. Vegas đang tận hưởng trò chơi này. Hắn chưa bao giờ coi tôi là một con người. Cuối cùng, kẻ bước vào trò chơi của hắn lại chính là tôi.

Cạch!

Tiếng cửa kính mở ra. Tôi không màng đến, vẫn cứ bất giác giật sợi dây xích, ngọn lửa bên trong vẫn đang bừng bừng cháy. Tôi như bị cắt đứt với thế giới bên ngoài trong giây lát.

"Tôi về rồi.. Tôi mua cho em rất nhiều món em thích. ... Xin lỗi vì tối qua... Pete, em làm gì vậy?!" Vegas đặt đồ lên bàn kính rồi quay lại, đi thẳng tới chỗ tôi.

"Thả tôi ra!!" Tôi đang ngồi bên giường, tức giận đứng bật dậy.

"Pete, em làm gì vậy!!?" Vegas nắm lấy cổ tay tôi, kéo ra nhìn với ánh mắt kinh ngạc.

"Thả tôi ra!! Tôi không muốn ở đây nữa, đồ khốn!!" Ngay khi nhìn thấy gương mặt Vegas, mọi kiên nhẫn của tôi đã vỡ nát.

"Pete!! Tại sao em lại làm thế này?!" Vegas nắm lấy tay tôi, chạm nhẹ lên vết đỏ nơi cổ tay. Tôi lập tức giật tay ra.

"Đừng đóng kịch nữa!! Kẻ như anh luôn nói dối. Anh không cần phải tốt với tôi!!" Tôi hét lớn, thét vào mặt tên khốn Vegas không chút sợ hãi.

"Pete. Tôi không nghĩ em lại giận tôi tới mức này." Vegas cau mày, nhìn tôi với vẻ khó tin.

"Tôi đã luôn tức giận với anh như thế này. Vegas!! Anh gỡ cái mặt nạ giả dối của mình xuống rồi đến nói chuyện với tôi."

'Pete!! Nếu là chuyện về muộn tối qua thì tôi xin lỗi."

"Tôi không muốn những thứ chết tiệt này làm rối não tôi nữa!!" Tôi và Vegas đứng sững trừng nhau.

"Vậy thì... đừng nói với tôi là do những tin nhắn trên LINE, tôi không nghĩ em lại nghĩ ngợi nhiều về chúng như vậy. Đó là cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi." Vegas nói giọng nghiêm túc. Biểu cảm gương mặt và ánh mắt anh như muốn nhấn mạnh rằng điều mình nói là sự thật.

"Anh chơi vui quá nhỉ!"

"Pete!! Tôi không có ý gì với cậu ta cả!!"

"Đó là việc của anh. Anh ôm lấy nó, hay đè nó dưới thân, thế nào cũng được!"

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Mọi thứ ầm ĩ đến mức tôi chỉ muốn làm nổ tung mọi thứ xung quanh rồi biến mất.

"Khoan!! Không phải vậy!! Yim chỉ đang giúp tôi với các nhạc cụ. Tôi chỉ đang giữ đế sắt của một bộ trống." Vegas cố gắng nắm lấy tay tôi nhưng tôi luôn tránh né.

"Tôi đã nói rồi đó là việc của anh. Tôi không phải con trâu. Đừng có xem tôi như súc vật!!" Tôi thở hổn hển, gằn từng chữ vào mặt anh ta.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy."

"Vậy đây là cái gì!?" Tôi giơ cánh tay bị trói bởi dây xích lên trước mặt anh ta.

"Anh đối xử như thể tôi không phải là con người, giống một con thú trong lồng, hàng ngày chờ chủ đến đưa thức ăn nước uống... Đúng rồi... Anh đã nói tôi là chó cơ mà. Anh đã hài lòng chưa? Hả!! Anh hài lòng chưa!!"

Tôi bước tới, hét vào mặt anh ta không chút sợ hãi.

"Pete!! Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế. Em không nhận ra những việc tôi làm bây giờ sao. Tôi quan tâm đến cảm xúc của em biết bao nhiêu." Vegas lùi lại một bước, cố gắng chạm vào như thể muốn ôm tôi lại.

"Hừ... nếu anh thực sự quan tâm đến tôi, anh sẽ không đối xử với tôi như thế này. Thả tôi ra!!" Tên khốn kiếp giữ chặt lấy tôi. Tôi điên cuồng vùng vẫy, đập tay và sợi dây xích lên tường mà không hề thấy đau đớn.

"Pete... dừng lại!! Pete!!!" Vegas giữ tôi lại, cố gắng ngăn cản tôi đang đấm vào tường. Nhưng tôi tức giận đến mức không thể kiểm soát được sức mạnh của mình.

"Thả tôi ra!! Tôi không muốn ở đây nữa!!"

"Pete!! Đủ rồi!! Pete!!!" Vegas dùng tất cả sức mạnh đẩy tôi xuống giường khiến tôi hụt chân và ngã xuống.

"Hãy để tôi đi ngay bây giờ, Vegas!! Tôi sẽ không bỏ cuộc. Cho dù hôm nay có chết tôi cũng không sợ!!"

Vegas dụi dụi mắt, vẻ mặt đầy căng thẳng.

"Pete!! Em bình tĩnh lại đi!"

"Bình tĩnh... anh muốn tôi bình tĩnh sao? Tôi đã bình tĩnh đủ rồi. Anh đối xử với tôi như thể tôi không phải là con người. Tôi không thể tiếp tục như này nữa!! Tôi có cảm xúc, có trái tim, có những người tôi yêu. Anh đã bao giờ để ý đến suy nghĩ của người khác chưa?! Ích kỷ, khốn nạn!!" Tôi đứng bật dậy và phun ra không ngừng.

"Pete... Tôi không muốn em cảm thấy như vậy. Tôi làm tất cả điều này chỉ bởi vì tôi muốn có em."

"Ồ. Kẻ như anh nói nghe hay lắm. Anh giống như đứa trẻ thiếu thốn tình cảm. Tôi không hiểu những cảm giác đó. Những người như cha anh, cha anh đã nuôi anh trở nên ích kỷ như thế này!!" Tôi mắng.

Khi nghe những lời này, Vegas ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt giận dữ rồi đẩy mạnh khiến tôi ngã lăn ra đất.

"Em vừa nói cái gì vậy?!!" Vegas nghiến chặt răng. Không biết tại sao khi hắn đẩy tôi xuống, cảm xúc của tôi càng tồi tệ hơn. Tôi tức giận đến muốn khóc. Cục nghẹn trong cổ họng kết chặt lại với nhau như chực trào ra ngoài.

"Vegas! Đồ khốn kiếp!!" Tôi không biết mình đang nhìn hắn bằng ánh mắt nào, nhưng Vegas, kẻ đang nhìn chằm chằm tôi lúc này, ánh mắt bỗng dưng dịu xuống.

"Pete, có đau không... Tôi xin lỗi." Vegas nhắm mắt lại, ánh mắt đầy ăn năn. Hắn ngồi sụp xuống muốn đỡ tôi lên.

"Anh từng khiến tôi đau hơn nhiều. Nào lại đây! Đấm tôi, tát tôi, như anh từng thích làm đi!!"

Tôi giật mạnh tay Vegas tát mạnh vào má mình. Tôi khuỵu xuống khi nhắc lại những chuyện từng khiến tôi đau khổ.

"Làm ơn... xin em đừng như thế này!!" Vegas cố gắng giật tay khỏi tay tôi.

"Cầu xin tôi, anh đang cầu xin tôi đấy sao? Vào ngày tôi cầu xin anh, anh có nghe tôi nói không?!! "

Tôi đẩy Vegas ngã xuống đất. Không biết từ khi nào, tôi thấy mắt bỗng cay xè. Một dòng nước ấm bất giác chảy xuống.

"Xin lỗi em... Pete. Tôi thực sự xin lỗi. Hãy ở lại với tôi." Vegas cầu xin, giọng hắn bỗng trở nên run rẩy.

"Tôi không muốn ở đây, thả tôi ra!!!"

Tôi đập mạnh cổ tay xuống đất hàng chục lần. Cho dù Vegas tìm mọi cách ngăn cản hay túm lấy, tôi vẫn vùng vẫy trong tư thế bất lực. Tôi không cảm thấy đau chút nào, nhưng bây giờ máu tanh đã vương đầy cổ tay tôi.

"Ngừng lại! Tôi bảo em ngừng lại!!" Vegas túm chặt cổ tay tôi, hắn cố hết sức ngăn hành động đó của tôi lại.

"Được rồi, Pete, đủ rồi. Tôi hoàn toàn thua em rồi."

Những giọt nước từ đôi mắt đỏ ngầu lăn dài trên má Vegas, một cảnh tượng tôi chưa từng thấy trước đây. Bàn tay đút vội vào túi quần và khi hắn lấy ra thứ gì đó, tôi như thể không tin vào mắt mình.

"..."

"Pete... tôi xin lỗi."

Tên khốn Vegas không ngừng lẩm bẩm. Trái tim tôi đập dồn dập khi nhìn chiếc chìa khóa vươn đến cổ tay tôi và tháo tung tất cả xiềng xích. Khoảnh khắc đó khiến tôi choáng váng, ngỡ như mình đang mơ.

"Ở lại với tôi. Xin em hãy hứa đừng rời xa tôi."

Vegas kéo tôi vào lòng ôm thật chặt. Tôi gần như bất tỉnh và không biết phải làm gì tiếp theo.

"Tôi hứa sẽ không làm em đau nữa. Tôi xin lỗi vì đã khiến em cảm thấy như vậy. Tôi không thể sống thiếu em, Pete. Tôi chỉ còn một mình em thôi. Em đến và thay đổi tôi, khiến tôi muốn trở thành một người tốt hơn. Đừng bỏ rơi tôi. Hãy ở lại bên tôi, Pete. Tôi thích chính bản thân mình mỗi khi được ở bên cạnh em...Hãy ở lại đây." Vegas run rẩy ôm lấy tôi như thể sợ rằng tôi có thể biến mất ngay lúc này.

"..."

Tôi như đóng băng. Đầu óc tôi vẫn chưa kịp điều chỉnh trong hoàn cảnh này, tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Không biết đó là niềm vui hay nỗi buồn, bởi nó đang bị xáo tung tất thảy.

"Pete..."

Vegas tách tôi ra khỏi vòng tay, đăm đăm nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau những giọt nước mắt trên má tôi.

"Tôi không thể sống thiếu em... Tôi yêu em."

Vegas nhấn mạnh từng lời như muốn nói với tôi rằng tất cả những gì anh ấy nói là sự thật. Ánh nhìn da diết ấy như muốn truyền tình cảm đó đến tôi. Tôi lại bật khóc trong đau đớn khi một cảm xúc khác lại ập đến. Mọi thứ trước mắt lại đẩy tôi vào tình thế khó khăn hơn. Nhìn bộ dạng chân thành của Vegas đang lảm nhảm nói yêu tôi không ngừng, tôi lại càng ghét tình cảnh lúc này hơn bao giờ hết. Lí trí của tôi đang phải chật vật phản kháng lại nhịp đập của trái tim.

"Vegas..."

Miệng tôi run lên. Nỗi thống khổ tràn vào cho đến khi nó hoàn toàn chế ngự thứ cảm xúc trong tim tôi.

"Em xin lỗi."

Tôi nắm lấy sợi xích trên sàn đập mạnh vào đầu Vegas. Sức nặng và độ cứng của sợi dây xích đã khiến Vegas ngã xuống bất tỉnh, máu chảy dài từ miệng vết thương.

"Em xin lỗi."

Tôi nghẹn ngào nhìn anh ấy nằm bất động trên sàn. Nỗi đau khổ như càng cứa sâu hơn. Tôi không vui mừng chút nào, thậm chí là hối hận với hành động của mình, nhưng thứ tôi muốn hơn tất cả, đó là tự do.

"Pete!! Mày vừa làm gì vậy?"

Có tiếng mở cửa và Nop xuất hiện với vẻ mặt kinh ngạc. Tôi đứng lên, cổ tay vẫn rỉ máu.

"Nop... hãy để tôi đi." Nước mắt tôi vẫn chưa ngừng rơi. Tôi cất giọng run rẩy nói với Nop đang sững người nhìn cảnh tượng trong phòng. "Xin hãy thương xót tôi, chỉ một lần thôi." Tôi nói, cắn chặt môi.

Nop bày ra vẻ mặt khó xử trước khi dứt khoát quay lưng về phía tôi.

"Mày làm gì thì làm nhanh đi. Tao chỉ cho mày 1 phút thôi. Sau đó tao sẽ phải làm nhiệm vụ của mình."

Tôi chạy đến tủ quần áo vơ vội một chiếc áo mà không kịp nhìn. Đó là chiếc sơ mi trắng mà Vegas thường hay mặc. Tôi cũng không quên chạy tới nhặt ví tiền của Vegas và rút vội tờ tiền 1000 bath. Tôi chạy ra ban công và mở toang cửa sổ.

"Nop, xin hãy chăm sóc anh ấy."

Tôi nhìn một vòng phía dưới ban công rồi miễn cưỡng nhảy xuống, vội vã chạy về phía sau ngôi nhà, trèo qua bức tường sang phía bên kia. Khi chân vừa chạm vào cỏ, tôi lại nhìn theo con dốc, nửa đi nửa chạy về phía đường cái mà không ngoái nhìn lại ngôi nhà đó. Tôi nhanh chóng gọi một chiếc Taxi, chui vội vào và nhanh chóng nói địa chỉ của Chính Gia. Người tài xế nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, tất nhiên là do tôi mặc sơ mi trắng nhưng bê bết máu. Thêm vào đó, tôi lại không đi giày. Tôi chạy điên cuồng ra ngoài bằng chân trần mà không cảm thấy đau đớn chút nào.

Tôi dựa người vào ghế và vén tay áo sơ mi qua cổ tay. Tôi vẫn không thể đối phó với cảm giác này. Tự do là điều tôi từng ao ước nhiều ngày nay. Nhưng bây giờ, Vegas, anh ấy sẽ ra sao?

Tôi xin lỗi.

Nhưng tôi thực sự không thể sống như vậy. Tôi vẫn còn một gia đình đang đợi tôi. Anh không thể giam giữ tôi. Và tôi cũng không muốn thứ tình cảm này của mình sâu đậm thêm nữa. Tôi đã nhận ra rằng mình bắt đầu có tình cảm và muốn gắn bó với anh ấy. Nhưng lời cảnh tỉnh của Nop đã khiến tôi đã nhớ lại những sự kiện trong quá khứ. Nó giống như một chiếc chìa khóa mở ra cảm xúc thật của tôi. Nó khiến tôi thức tỉnh và biết chính xác mình phải làm gì.

"Tới nhà đây rồi." Tôi thanh toán tiền và mở cửa xe. Cảm giác như tôi đã rời xa ngôi nhà này rất lâu vậy. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi được đứng ở đây một lần nữa.

"Khụ, khụ! Sao lại có khói mù mịt khắp nhà thế này?" Tôi chậm rãi đi qua hàng rào bước vào ngôi nhà. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, khói thì mù mịt. Tôi đã không nhìn thấy thế giới bên ngoài trong một thời gian dài. Ngay lập tức mắt tôi cay xè mắt vì khói. Tôi vô tình đưa tay lên dụi mắt mà quên mất rằng cổ tay của tôi đang đẫm máu. Ôi không! Bây giờ máu đã loang khắp mặt tôi! Chết tiệt! Đúng là ngu ngốc.

Mẹ nó, cứ đi thôi. Tôi chẳng nhìn thấy đường vào nhà đâu cả. Cháy nhà ư? Tôi có nên gọi cho cứu hỏa không? Tôi dò dẫm bước vào, không thể nhìn thấy gì bởi làn khói dày đặc. Tôi trông thấy một cái bóng mờ như con chuột phía xa xa. Với tất cả niềm vui sướng, tôi hét lên.

"Cậu chủ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chi