Chương 7 : Tôi Rất Thương Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, cả nhà đều đi vào giấc ngủ, Thi Vũ cũng về phòng mình, căn phòng tân hôn đỏ tươi hoan hỉ nhưng lòng nàng sớm đã chết khô.

Được ở cùng phòng với người đàn ông mình cứ ngỡ là cả đời, nhưng tâm trạng Thi Vũ xáo trộn cả lên. Phải, họ yêu nhau ngần ấy năm, nói nàng một câu dứt tình liền với anh ta thì không thể.

Nàng vẫn còn âm ỉ trong lòng ngọn lửa yêu, nhưng trong đó còn có lửa hận.

Thi Vũ cũng cần một cái ôm, một nụ hôn, một chút yêu thương từ chồng mình. Nhưng giờ đây nàng hoàn toàn triệt để từ bỏ, nàng không muốn chạm vào anh ta, càng không muốn cùng anh ta làm những chuyện vợ chồng, nàng thấy ghê tởm.

- Thi Vũ, em có thể bình thường với anh một chút không ? - Vương Thiết thấy nàng lấy gối ôm chặn ở giữa liền bất mãn lên tiếng.

Thi Vũ cười lạnh nhạt, ngồi dậy nhìn anh ta chất vấn :

- Bình thường là bình thường sao ? Tôi đồng ý cưới anh đã là nghĩ tình xưa nghĩa cũ lắm rồi, anh còn dám ở đây trách cứ tôi ?

- Em đừng nghĩ không có em là anh sẽ chết. - Vương Thiết bực mình gần như quát lên, anh là đàn ông, anh có lòng tự tôn, Thi Vũ hết lần này tới lần khác coi thường anh như thế.

- Tôi nghĩ thế bao giờ ? Lỗ tai nào của anh nghe tôi nói thế ? Tôi dư sức biết anh không có tôi anh vẫn sống, sống tốt là đằng khác.

- Em đừng vì một chuyện nhỏ đó mà làm tình cảm mấy năm nay của chúng ta.....

Câu nói chưa xong đã bị nàng cắt ngang. - Thôi thôi, im mồm, tình cảm gì đó xin anh quên đi. Tôi cả đời này cũng sẽ không yêu anh thêm lần nữa. Xem như mấy năm qua tôi nhìn lầm anh. - Thi Vũ chua chát cười trong lòng, anh ta vẫn còn dám nhắc tình cảm với nàng sao ? Là ai đã đạp đổ ?

Thi Vũ uể oải xoa trán :

- Chúng ta ở với nhau, đợi vài năm rồi li hôn.

- Em đừng có bướng, em muốn làm bẽ mặt gia đình anh hả ? - Vương Thiết gầm lên, muốn li hôn để nói ra chuyện xấu của anh ta sao ? Anh tuyệt đối không cho Thi Vũ đạt được mục đích.

Thi Vũ trừng mắt nhìn anh ta. Nàng gầm gừ muốn xé anh ta ra. - Là ai làm bẽ mặt ai ? Tôi không hủy hôn đã giữ lại mặt mũi cho gia đình anh lắm rồi. Hay anh muốn tôi đem mấy tấm ảnh của anh đăng lên trang chủ công ti cho mọi người cùng chiêm ngưỡng ?

" bốp " - Một bạt tay giáng trên má nàng, sức lực không mạnh nhưng đủ làm hằn lên năm dấu tay.

- Cô dám ?

" bốp " - Thi Vũ vươn chân đá vào giữa hai chân anh ta một cái thật mạnh.

- Áaaaa...... - Vương Thiết té xuống đất, ôm lấy tiểu huynh đệ mà lăn lộn.

Thi Vũ xoa má mình, căm phẫn. Nàng còn nghĩ anh ta là người không đến nỗi nào, nàng muốn sống hoà bình nhưng anh lại ra tay đánh nàng, vậy thì chấm hết. Thi Vũ cười, bước xuống giường đi gần chỗ Vương Thiết. - Mẹ anh không dạy đánh phụ nữ sẽ biến anh thành đàn bà sao ? Nếu muốn làm đàn bà như vậy, tôi đem cây que với hai cái trứng của anh giẫm nát cho rồi.

- Áaaaaa. Thi Vũ, cô điên rồi. - Vương Thiết lùi lại, chạm vào tường, ôm lấy đáy quần mình.

- Ai mượn anh đánh tôi ? Đồ khốn.

Vương Dịch bên ngoài gõ cửa ầm ầm.- Chuyện gì ? - Cô vốn định đi xuống lầu lấy nước, lại nghe bên trong phòng đôi trẻ ồn ào, cô đánh liều gõ cửa.

Vương Thiết mở cửa, kêu gọi đồng mình. - Chị hai, cô ta phát điên, đau....

Vương Dịch nhìn nàng đang ôm gò má, nàng hất mặt. - Anh ta đánh tôi.

" bốp " - Vương Dịch tán vào đầu em trai mình một cái đau điếng. Dường như là dùng hết sức lực.

Vương Thiết hét lên một tiếng đau đớn rồi ôm lấy đầu.

- Mày ra đây. - Vương Dịch một tay nắm cổ em trai mình lôi ra ngoài. Cô gái cô cưng nựng mà anh dám xuống tay như vậy ? Thật đáng chết.

- Ai dạy mày thói đánh phụ nữ ? - Vương Dịch gầm trong cuống họng, nếu đây không phải em trai cô, cô sớm đã quăng xuống lầu rồi.

- Chị, em muốn giải thích. - Vương Thiết vừa ôm đầu vừa che đáy quần, khóc lên. Là Thi Vũ xúc phạm anh trước mà, sao người chị hai này không nói không rằng lại đi bênh vực người dưng chứ ?

- Không nghe. Giải thích thì lên phường. - Cô không thèm biết nguyên nhân con mẹ gì hết, đánh Thi Vũ là động vào cô rồi. Cô đánh có một cái đã là nghĩ tình nghĩa chị em lắm rồi.

Cô gõ cửa phòng bà Vương, kêu in ỏi.

- Mẹ, mẹ, ra coi con trai mẹ nè.

Thi Vũ ở xa xa nhìn cô, đây là lần đầu nàng thấy cô tức giận như thế. Bình thường bị nàng chửi mắng cũng chỉ cười trừ mà.

Bà Vương không biết chuyện gì, Vương Dịch quăng anh cho mẹ mình.

- Nó đánh vợ đó.

- Mày.....điên rồi hả Vương Thiết ? Hai đứa mới cưới mà đã đánh vợ. Đi xin lỗi con bé ngay. - Bà Vương đánh vào vai con trai thêm vài cái. Vương Thiết muốn khóc, cớ gì cái nhà này không ai bênh vực anh vậy ?

Vương Dịch chỉ vào mặt em trai mình.- Mày đó, hối lỗi đi. - Sau đó quay lại nắm tay Thi Vũ. - Em dâu, qua ngủ với chị.

Bà Vương cũng đồng ý. - Vậy Thi Vũ qua ngủ với chị hai một đêm đi, mẹ dạy lại thằng con này.

Thi Vũ bị cô lôi đi liền ú ớ :

- Ủa....??? Gì ? Ê........

Thi Vũ giằng co với cô bất thành. Bà chị chồng này đúng là thừa nước đục thả câu mà. Còn dám bắt người đi một cách hiên ngang như thế ?

- Vương Dịch, chị bị điên hả ?

Vương Dịch đẩy nàng lên giường, khoá cửa lại rồi xông tới cười mãn nguyện :

- Chúng ta danh chính ngôn thuận, mẹ chồng và chồng em chấp nhận cho ngủ với tôi, em sợ gì ?

Thi Vũ hậm hực, đồ khôn lõi. Nàng bực mình leo lên giường, vẫn ấm ức vì bị đánh, tay xoa xoa gò má.

- Ngoan. Nó đánh em ở đâu ? - Vương Dịch leo lên, xem xét, rồi đặt tay lên má nàng, cô đau lòng chết đi được.

Thi Vũ xụ mặt, nghiến răng nghiến lợi.

Cô thấy cô gái nhỏ ủy khuất liền không vui, nhẹ nhàng xoa má nàng :

- Thằng điên đó. Sao em không đá văng hai cái trứng cút của nó ra đi ?

- Chị nghĩ nó to được như trứng cút luôn á hả ? - Thi Vũ nhìn Vương Dịch, hình như chị đánh giá cao em trai chị quá rồi.

- Haha, đúng, nhỏ hơn. Nếu thật sự cùng nó động phòng thì thật thiệt thòi cho em. - Vương Dịch nói xong liền đè nàng xuống.

- Á, tên điên nhà chị, chị muốn làm gì ?- Mặc dù biết rõ cô muốn làm gì nhưng nàng vẫn cố chấp hỏi. Nàng biết rõ một khi mình bước vào căn phòng này là mình đã như cá nằm trên thớt rồi. Nhìn bộ dạng áo sắc kia chắc chắn là muốn đem mình ra ăn sạch.

- Động phòng. Hôm qua chưa động phòng mà. - Vương Dịch cúi người hôn lên má nàng dịu dàng mà càn rỡ.

- Không, đồ khùng, buông tôi ra. - Hai tay nàng bị cô cố định qua hai bên, chân cũng bị cô kẹp chặt.

Thi Vũ cựa quậy, cuối cùng một tay thoát ra được liền đem móng tay cào lên cổ cô.

Vương Dịch sờ sờ, cổ đã rướm máu. - Á, con hồ li nhỏ, dám cào người. Hôm nay tôi cho em chết chết giường.

Vương Dịch nói xong liền đi tới tủ quần áo, đem một cái hộp ra.

Cô lục lọi được một bộ dụng cụ trói người. Cái này nằm trong set đồ BDSM cô được Tịnh Viện tặng hôm lễ cưới.

Vương Dịch bò lên giường, nhìn Thi Vũ đang co rúm ở đó, cô đắc ý, khi nãy em cào người ta em còn còn mạnh bạo lắm mà, bây giờ sợ cái gì ?

Cô túm lấy chân nàng lôi lại. Đem khoá chân xích vào hai góc giường, nhanh chóng đem hai tay trói vào hai bên giường.

Thi Vũ bây giờ đang nằm với tư thế chữ đại ( 大 ), y như sắp bị ngũ mã phanh thây,

- Á, chị, chị.....chị định bạo dâm tôi hả ? - Thi Vũ cựa quậy nhưng đáng tiếc tay chân đều bị khoá vào giường, nàng càng động, cái giường càng rung rinh, khiến máu nóng trong người cô càng dâng lên.

- Đẹp, rất đẹp. - Vương Dịch đứng ngắm nghía mỹ nhân nhà mình rồi buông câu khen ngợi.

- Thả ra....- Thi Vũ biết đây là câu nói vô dụng nhất, nhưng trong hoàn cảnh này, nàng không tìm được câu nào ý nghĩa hơn.

Vương Dịch mỉm cười, Thi Vũ mặc bộ đồ ngủ pyjama dài, cô cúi người mạnh tay xé toạt cái áo ra.

- Á.....chị dám xé áo tôi ?

- Màng trinh của em mà tôi còn xé, áo đã là gì ? - Vương Dịch bỡn cợt.

Cô đem kéo đến, những chỗ không cởi được, cô trực tiếp đem cắt thành vải vụn.

Chỉ một loáng, Thi Vũ đã trần như nhộng nằm trên giường như một bức tranh tuyệt mỹ trần gian.

- Đợi tí, đâu rồi nhỉ ? - Vương Dịch ngẫm nghĩ, đi lại hộp đen tìm kiếm gì đó. - A, đây rồi. Hồ li thì phải có đuôi chứ ? Ngoan chút thì sẽ sướng, không thì đau chết em. - Vương Dịch nâng mông nàng lên, không quên hôn một cái vào tiểu huyệt xinh đẹp phía trên.

Cô đem đuôi cáo nhét vào cúc huyệt nàng, đẩy mạnh cho nó dính chặt vào, khiến Thi Vũ rùng mình run run. Tiểu huyệt chỉ bị cô hôn một cái đã chảy ra dòng nước đặc sệt.

- Áaaa, lấy ra, quân biến thái, chị không được lên giường chị sẽ chết sao ? - Thi Vũ ngọ nguậy, cái đuôi cáo ở phía dưới lấp đầy cúc hoa làm nàng có chút khó chịu, nhưng không phủ nhận nó làm nàng dấy lên một khát khao vô hình.

- Không, không được lên giường với em mới chết chứ.

Vương Dịch tiến tới, áp nàng bên dưới, bàn tay ve vuốt bầu ngực căng tròn rồi vuốt cái mông đang động điên cuồng ở dưới. Cô xoa xoa mông nàng, đùa giỡn chỗ đuôi cáo, cứ đem nó đâm vào rút ra liên tục :

- Ngoan, tiểu hồ li. Mông thật tròn, ngực cũng tròn, rất vừa tay vừa miệng.

Vương Dịch hạ người, đem môi mút lấy môi nàng thật mạnh, luồn chiếc lưỡi vào khoang miệng nàng mà nhảy múa.

Tiếng " chậc chậc " phát ra vô cùng dâm mỹ, cánh môi nhỏ bị cô vồ vập sớm đã sưng lên bóng nhẵn.

Vương Dịch buông tha cho cánh hoa đào, trườn xuống hôn vào xương quai xanh nàng, đưa miệng cắn một cái.

Thi Vũ cựa quậy, thấp giọng rên :

- Ưm....đừng cắn, sẽ bị thấy đó. Chị điên à.

- Vậy cắn ở đâu để không thấy ? - Vương Dịch không có liêm sỉ giương mắt hỏi nàng.

Thi Vũ bất lực, thôi, nàng đã không còn đường lui, vậy phải làm kín đáo một chút. Thi Vũ nhăn nhó. - Chỗ nào đồ che kín.

- À, là em nói đó.

Vương Dịch không nói không rằng, trườn xuống cắn vào đỉnh ngực nàng một cái.

- Áaaa......chị.....ưm.....á...... - Thi Vũ hét lên, chiếc giường bị nàng động đã rung lắc dữ dội. Nàng nhìn xuống ngực mình, một vòng răng sâu cắm ở đó.

Thi Vũ chán ghét liếc cô, cô chỉ cười hề hề. Sau đó lại đi xuống thấp hơn, đem lưỡi liếm lỗ nhỏ đang e ấp.

- Cắn chỗ này một cái được không ?

- Không, aaaaaa.....- Nàng định phản kháng, thì bên dưới đã bị cô cắn một cái, tuy không dùng nhiều sức như trên ngực nhưng cũng đủ làm nàng run rẩy.

- La lớn chút, phòng của tôi đặc biệt cách âm rất tốt. Tiểu hồ li, nghe tiếng em la, tôi rất hứng....

- Hứng cái đầu chị.

Vương Dịch cười, nhìn chỗ lỗ nhỏ bị mình cắn đến nỗi phản ứng mà chảy nước, cô vui vẻ vươn lưỡi liếm sạch. Sau đó đi lên chỉ vào môi nàng cưng chiều :

- Cái miệng nhỏ rất hay chửi người.

Vương Dịch nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên má nàng. Giây phút ấy, Thi Vũ đột nhiên cảm thấy rung cảm, con người này có thể dịu dàng với mình như thế sao ?

Vương Dịch ân cần đem từng tấc da tấc thịt của nàng hôn xuống.

Sờ xuống bên dưới, thấy nó đã có một vũng nước mới hài lòng đem hai ngón tay đẩy vào.

- Ưm....

- Không làm em đau chứ ? - Vương Dịch thấy nàng nhíu mày liền ngưng động tác.

Thi Vũ lắc đầu, không trả lời.

Vương Dịch vì thế mới an tâm nhẹ nhàng đưa đẩy, động tác rất nhẹ, cô rất sợ bản thân làm cô gái nhỏ đau đớn.

Thi Vũ cảm thấy bên dưới bị Vương Dịch dìu dắt đến nỗi có phản ứng, lại tự cười cợt bản thân, nàng như thế lại phát sinh quan hệ và phản ứng sinh lí với chị chồng mình, thật đáng trách.

Khoái cảm dồn dập, Thi Vũ cắn chặt môi không phát ra âm thanh sung sướng nào. Hai tay hai chân tê rần, co quắp lại đón nhận từng cú thúc của cô.

Ngón tay cô dài ngoằng, đi thật sâu vào bên trong, chạm được vách ngăn liền cong lên, đưa đẩy nhịp nhàng.

Mãi đến khi tay cô mỏi nhừ thì Thi Vũ mới run run nhìn cô, đôi mắt ửng đỏ, cô biết nàng sắp lên đỉnh liền tăng tốc, ngón tay đưa đẩy nhanh hơn.

Thi Vũ co rúm lại, bên dưới như có con sóng sắp trào ra. Thi Vũ lắc đầu liên tục, cuối cùng bị Vương Dịch đem lên cao trào. Nhưng nàng cũng chỉ gầm trong cổ họng một tiếng trầm đục.

Vương Dịch nhìn nàng nở rộ dưới thân mình liền hài lòng, đem dây trói tháo ra.

- Aaa, mỏi......- Thi Vũ xoa cổ tay mình oán trách một tiếng.

Vương Dịch cười xoa đầu nàng. - Cho em bỏ tật cào người. Thằng Vương Thiết làm gì em, em phải nói với tôi, nghe không ?

Thi Vũ liếc xéo cô. - Chị nghĩ tôi sẽ để anh ta ức hiếp sao ? Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta còn vô hại hơn chị, chị đừng nghĩ bản thân mình tốt đẹp lắm. - Thi Vũ vươn chân muốn đá cô lọt giường, lại bị cô túm lấy chân, đặt ngay ngắn lại rồi đắp chăn cho nàng.

- Thật muốn cắn cái miệng nhỏ của em. Mau ngủ đi.

Thi Vũ cả người mỏi nhừ, không còn chút sức lực, bị Vương Dịch dập cả một đêm, bây giờ như còn nửa cái mạng. Cũng may tên háo sắc này không đòi thêm lần nữa, nếu không nàng thật sự sẽ đi hai hàng cho coi.

Thi Vũ thiu thiu ngủ, lại cảm nhận bàn tay ấm áp của Vương Dịch bao phủ lấy cơ thể mình mà ôm chặt vào.

Cô ở bên tai nàng thì thầm :

- Thi Vũ, tôi rất thương em.

Thi Vũ vẫn chưa ngủ, nàng hoàn toàn nghe hết, nàng tự nhủ, câu nói này có ý nghĩa gì ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro